Tùy Ái Trầm Luân

Cha mẹ của Âu Dương Phi và Âu Dương Minh đều bôn ba khắp nơi làm ăn xa nhà, vì vậy hai anh em họ phải chuyển đến trường mới nằm ở một thành phố khá phồn hoa phía Bắc. Rồi đến khi Âu Dương Phi tốt nghiệp đã quyết định ở lại bản địa phát triển sự nghiệp, cha mẹ hắn thừa tiền để chu cấp cho hắn một căn nhà riêng biệt và cao cấp.

Vốn cha mẹ chỉ hy vọng hai anh em họ cùng ở chung với nhau, nhưng trường học của Âu Dương Minh lại quá xa nhà, tới lui không tiện, cố lắm cũng chỉ có thể vào cuối tuần mới tạt qua ghé về nhà thôi.

Hôm nay là ngày Lam Dược ra viện, Âu Dương Minh vốn muốn dành một chút thời gian ít ỏi của mình để tự dẫn nó về nhà. Ai ngờ giáo sư của hắn phải mổ một ca giải phẫu hết sức quan trọng, và bảo hắn nhất thiết phải tham gia, hắn đành nén lòng, nhờ ca ca Âu Dương Phi tiễn Lam Dược ra viện.

Phòng bệnh vừa mới dọn dẹp xong, Âu Dương Phi đã vào tới trong. Âu Dương Minh tiến tới hỏi: “Ca, thủ tục xuất viện đã xong hết chưa?”

“Mọi việc xong cả rồi, giờ ta đi thôi.” Âu Dương Phi gật gật đầu, một đôi mắt ý vị thâm trường không hề che dấu ẩn ý bên trong lóe lên nhìn quét qua người Lam Dược. Nó bị hắn nhìn thấy không rét mà run, thần kinh lập tức khẩn trương, co rút. Âu Dương Minh vẫn không hề phát hiện bất cứ gì quái lạ, hơn thế còn đẩy hắn tới sát gần Âu Dương Phi, nhẹ nhàng nói: “Lam Dược, ngươi theo anh trai ta trở về trước đi, hôm nay có một ca phẫu thuật rất quan trọng cần ta tham gia, nên trước mắt không thể tiễn ngươi về được, chờ đến cuối tuần ta sẽ quay về thăm ngươi mà.”

Lam Dược u oán nhìn hắn, vừa nghĩ sắp phải rời xa hắn, tuy rằng chỉ là tạm thời, nhưng trong lòng lại nổi lên một cái gì đó tê tái, dị thường khó chịu.

Âu Dương Minh nhìn ra sự mất mác của nó, nhịn không được khẽ trêu đùa nói: “Sao vậy, chỉ có mấy ngày mà đã luyến tiếc không nỡ rời ta sao?” Mặt Lam Dược đỏ bừng hẳn lên, nhất thời ngượng ngùng cúi thấp đầu hơn. Âu Dương Minh dịu dàng ôm lấy nó rồi ôn nhu nói: “Đừng buồn, vài ngày sau ta sẽ quay về. Hơn nữa còn có ca ca ta ở lại bên ngươi mà.”


Lời này vừa tuôn ra, Lam Dược trong lòng mãnh liệt run lên, chẳng những không cảm thấy vui mừng, ngược lại càng ngày càng bất an lo sợ. Vừa nghĩ đến những ngày sau đó đều phải cùng ở một nơi với Âu Dương Phi, tận đáy lòng nó nén không nổi bắt đầu run rẩy.

Sau vài câu dặn dò, Âu Dương Minh rốt cục lưu luyến rời đi. Nhìn bóng lưng anh tuấn dần dần biến mất nơi cuối hành lang, nước mắt nó rốt cục rơi xuống.

“Đi thôi! Người đã đi rồi, cố nhìn nữa cũng vô dụng mà thôi!” Đệ đệ vừa ly khai Âu Dương Phi như cũ lập tức thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nhìn Lam Dược mệnh lệnh nói.

Khẽ cắn môi, Lam Dược lau khô nước mắt, yên lặng đi theo Âu Dương Phi bước ra phía cổng.

Vừa ra khỏi cổng bệnh viện, Lam Dược liền nghe thấy có tiếng người gọi nó, quay đầu nhìn lại, thì bắt gặp Thường Chinh. Thường Chinh vội vả bước nhanh đến trước mặt nó, cầm một bó hoa đưa cho nó, tươi cười nói: “Lam Dược, mừng ngươi xuất viện!” Lam Dược kinh ngạc tiếp nhận hoa tươi, thâm ý nhìn hắn, trong ánh mắt thấu suốt tràn đầy sự cảm kích khó tả.

Thường Chinh nở nụ cười ôn hòa, nói thêm: “Lam Dược, nói cho ngươi một tin tức tốt đây! Lão gia muốn để ta cùng đại thiếu gia xuất ngoại du học, về sau ngươi không cần phải lo sợ đại thiếu gia sẽ chạy tới tìm ngươi gây rối nữa. Ngươi có thể đường đường chính chính bắt đầu một cuộc sống mới rồi!”


Nhìn thấy Thường Chinh thay nó hưng phấn như thế, Lam Dược miễn cưỡng vờ làm bộ dáng thật vui vẻ, nhưng trong lòng âm thầm than oán, bản thân nó có cái gì là cuộc sống mới đây, chẳng qua chỉ là dời đến sống trong một hang hùm miệng sói mới khác mà thôi!

Thường Chinh không hề cảm thấy sự bất ổn nào trong nó, lại còn tiếp tục dài dòng thăm hỏi, liên tiếp dặn dò Âu Dương Phi phải đối xử thật tốt với Lam Dược. Âu Dương Phi cũng giả vờ làm bộ dáng thành khẩn lắng nghe, còn tỏ vẻ nhất định sẽ coi Lam Dược như em ruột mình mà tận tình chăm sóc.

Căn bản đợi đến lúc Thường Chinh vừa đi, Âu Dương Phi lại khôi phục gương mặt tàn nhẫn lãnh khốc ban đầu. Lam Dược vừa mới tiến vào ngồi trong xe hắn, hắn lập với tay đoạt lấy bó hoa tươi trong tay thiếu niên hung hăng ném thẳng ra ngoài cửa sổ. Lam Dược kinh hãi, liền xoay người định đẩy cửa xe để đi nhặt lại. Nhưng tức thì Âu Dương Phi nắm chặt cổ nó lôi về, mạnh mẽ túm nó quay về chỗ ngồi.

Lập tức tất cả các cửa bên trong xe đều đã đóng chặt, kính chắn thủy tinh sậm màu cà phê khiến người bên ngoài hoàn toàn không nhìn thấy và nghe rõ bất cứ chuyện gì xảy ra bên trong. Âu Dương Phi âm trầm bức tiến Lam Dược, lạnh lùng nói: “Thực nhìn không ra cái thứ đê tiện nhà ngươi cũng có thể câu dẫn được nhiều nam nhân như vậy, nào là trái một người phải một người, mà người nào cũng đối với ngươi ân tình lưu luyến!”

Bị bức ngửa đầu, Lam Dược rụt rè nhìn vị hung thần trước mặt tiếp tục mạt sát, theo thói quen của bản năng tức thì khởi xướng run rẩy.

Âu Dương Phi bức sát đầu nó càng gần hơn nữa, một tay nắm chặt tóc nó, một tay đột ngột tham tiến vào quần nó, nắm lấy một thứ tròn tròn mềm mại nằm giữa đôi chân đương run rẩy, bắt đầu mạnh mẽ xoa nắn. Lam Dược cực đau, giãy dụa gào thét chói tai.


“Kêu la cái gì!” Âu Dương Phi hung ác điên cuồng hét lớn một tiếng, Lam Dược cả người run lên, thở gấp dồn dập, lập tức không dám làm ra bất cứ hành động phản kháng nào nữa, mở to hai mắt kinh hoàng nhìn hắn, tựa hồ như bị dọa đến mức choáng váng, say sẩm đầu óc.

Đắc ý cười lạnh, Âu Dương Phi bỗng nhiên nới lỏng bàn tay kiềm trụ thiếu niên, sắc lạnh nhìn nó, khinh thường nói: “Ở trên xe, ta không có hứng thú xuống tay với ngươi!” Nói xong cũng chẳng thèm để ý đến nó nữa, xoay người đạp chân ga, khởi động xe.

Bị vứt sang một bên, sắc mặt Lam Dược co rúm thống khổ, cặm cụi cúi người sửa sang lại quần áo, nước mắt ngấn đọng bên khóe mi chực chờ rơi xuống.

Nơi ở của Âu Dương Phi là ở phía Tây ngoại thành trước kia là khu nhà của một MC nổi tiếng, sau hơn hai giờ đi đường rốt cục cũng tới.

Tiến vào phòng, Lam Dược còn chưa đứng vững, đã bị Âu Dương Phi thô bạo kéo vào toilet. “Ầm” một tiếng hung hăng ném ngã trên mặt sàn tráng men lạnh cứng.

Bất thình lình bị xô ngã Lam Dược còn chưa kịp định thần, đã nghe thấy Âu Dương Phi lạnh lùng hạ lệnh: “Cởi quần áo ra!” Lam Dược ngẩn người, có chút chần chờ. Âu Dương Phi lập tức hét lớn: “Cởi ra mau! Chẳng lẽ còn muốn ta lặp lại lần hai ư!?”

Lam Dược bị dọa đến cả người giật mình, bật người ngồi dậy, luống cuống tay chân cỡi quần áo xuống, chỉ chốc lát sau liền hoàn toàn thoát y. Trần truồng quỳ gối trên mặt sàn lạnh băng không ngừng run lên bần bật.


Nuốt xuống nước bọt, Âu Dương Phi cố nén trụ ý nghĩ xúc dộng vừa dấy lên trong lòng. Vờ khinh miệt nhìn Lam Dược, thấp giọng nói: “Ngươi mới từ bệnh viện trở về, trên người bẩn thối, mau ngồi vào bồn tắm lớn đi, để ta giúp ngươi tắm rửa!” Lam Dược trong lòng tất biết hắn tuyệt không bao giờ tốt bụng như vậy, không chừng đang muốn tìm cách nào đó để tra tấn nó, nhưng nếu dám cãi lại mệnh lệnh của tên ác ma này e rằng đến lúc đó sẽ còn thảm hại bây giờ rất nhiều, vì thế chỉ ngoan ngoãn bước vào bên trong bồn tắm lớn.

Âu Dương Phi tiến tới phía trước, mở vòi sen phun nước tắm xuống, và đương nhiên chẳng cần vặn khóa nước nóng, cứ thế nước lạnh trực tiếp xả xuống trên thân mình xích lõa của Lam Dược. Lúc này chính ngay đầu xuân, thời tiết ở phương bắc cực kì âm lãnh. Lam Dược rét lạnh lập tức nép qua một bên tránh né.

Âu Dương Phi cười lạnh nói: “Sao, ta tự mình hầu hạ ngươi tắm rửa, ngươi còn không nguyện ý à!?” Lam Dược ôm vai lui thân cuộn tròn lại, đau thương nhìn hắn không dám lắc đầu, trong ánh mắt quẩn quanh nét cầu xin khoan thứ. Âu Dương Phi lại căn bản không hề động tâm, hơn nữa còn giận tái mặt điềm nhiên nói: “Còn không mau tắm đi? Hay là muốn ta dùng roi đến quất ngươi tắm!”

Lam Dược ảm đạm cúi đầu, biết rằng có cố cầu xin nữa cũng chỉ vô dụng, cắn răng một cái tiến vào giữa dòng nước băng lãnh, bắt đầu máy móc cọ xát. Chờ đến khi nó tắm rửa xong hết, môi nó vì lạnh cóng mà tím tái.

Lập cập run rẩy sau khi đã chà lau trên khắp thân thể, Lam Dược cả người trần như nhộng bị Âu Dương Phi ôm vào phòng ngủ. Ngay sau đó bị đặt lên trên một chiếc giường kim loại sang trọng rộng lớn.

“Bảo bối đáng yêu, giờ phút này không còn ai đến quấy rầy chúng ta nữa rồi, tối nay chúng ta có thể cùng nhau tận tình cuồng hoan rồi!” Cởi quần áo xuống, Âu Dương Phi khẩn trương áp người lên thân thể trắng nõn mềm mại kia của thiếu niên.

Nhất cứ động thân, lao vào điên cuồng hỗn cắn, Âu Dương Phi rút ra một cặp còng tay từ sớm đã chuẩn bị, hướng Lam Dược nở nụ cười *** ô: “Tối nay, ta đã dày công chuẩn bị rất nhiều tiết mục cho ngươi đó, ngươi cứ từ từ mà hưởng thụ đi!” Nói xong, mở khóa còng gắt gao cố định tay nó vào chấn song kim loại ở đầu giường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận