Đêm đó, hai ả đào người Hồ ăn vận yêu diễm được đưa đến phủ Quỳnh vương, người dẫn các nàng đến có nói, bởi vì hôm nay Lục vương gia mang tới lễ vật quá đơn giản, lòng mang áy náy nên đưa thêm hai mỹ nhân hầu hạ Nhiếp Quỳnh, hi vọng y có thể hài lòng.
Khẳng định là hài lòng, nhưng nhìn nữ nhân ưỡn bầu ngực đầy, ánh mắt hút hồn, là biết lúc lên giường, các nàng sẽ có bao nhiêu lẳng lơ, Nhiếp Quỳnh ngoài miệng không nói, trong lòng lại sớm bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ.
Từ sau khi trốn chạy về, y vẫn chưa chạm vào nữ nhân, hiện tại đột nhiên nhìn thấy hai người xinh đẹp, sao có thể kiềm chế được, chờ tùy tùng kia vừa rời đi, đã trêu đùa các nàng: “Mỹ nhân bé nhỏ, trước hầu hạ bản vương tắm rửa đi.”
Tựa vào bồn tắm lớn uyên ương nghịch nước cùng mỹ nhân, thưởng thức rượu ngon, thuận tiện hưởng thụ xoa bóp nhẹ nhàng, Nhiếp Quỳnh cảm thấy như là quay lại thời điểm tiêu dao chơi đùa, đang suy nghĩ nên bắt đầu hạ đao từ chỗ nào, chợt nghe tiếng bước chân vang lên, có người xông vào.
Ai to gan như vậy, dám quấy rầy y tắm với mỹ nhân, phẫn nộ đã lên tới đỉnh đầu nhưng khi đối diện với đôi mắt đen sâu hoắm âm trầm của Chung Ly Túy, lại biến mất không còn tăm tích trong nháy mắt, Nhiếp Quỳnh cống hiến ngụm rượu còn trong miệng không chừa một giọt cho đất mẹ.
Hai ngày không gặp Chung Ly Túy, nghe nói tối hôm qua hắn suốt đêm không về, Nhiếp Quỳnh còn tưởng rằng hắn đã suy nghĩ thông suốt, nhưng nhìn gương mặt lạnh như tiền ở trước mắt, y biết mình đoán sai rồi.
Chung Ly Túy đến gần bồn tắm, thần tình lạnh nhạt, lại làm cho người khác không khỏi cảm thấy e dè, Nhiếp Quỳnh lặng lẽ chìm dần vào trong nước.
“Ra ngoài!” Không hề giống với giọng điệu mệt mỏi lười tiếng bình thường, từng chữ như mang sát khí.
đao thương âm vang, hai nữ nhân bị dọa bèn trốn sau lưng Nhiếp Quỳnh.
Bị ánh nhìn sắc bén của Chung Ly Túy quét qua, Nhiếp Quỳnh ốc còn không mang nổi mình ốc, nào dám bảo vệ các nàng, gấp gáp thấp giọng nói: “Ra ngoài ra ngoài.”
Nữ nhân rời đi, thấy Chung Ly Túy lại nghiêng người về phía trước, y đành phải tiếp tục chìm vào nước, ngoài miệng cười nói: “Ngươi sao thế? Nam nhân tìm nữ nhân, hợp tình hợp nghĩa đó, chẳng phải tối hôm qua ngươi cũng cả đêm không về sao, chơi thỏa mãn lắm nhỉ, nếu như ngươi có nhìn trúng ai, để ta bảo quản gia đi mua về cho ngươi…”
“Ta không đến mấy nơi đó.” Thần sắc Chung Ly Túy lạnh nhạt trước giờ lại trở nên lạnh lẽo như băng sương.
“Tối hôm qua quản gia nói cho ta, bảo ngươi muốn cùng ta du hồ, ta đi mua bánh gạo nếp ngươi thích nhất, ở thuyền hoa chờ ngươi, chờ suốt mấy canh giờ, chờ đến lại là nữ tử phong trần, lúc ấy, ngươi ở đâu?”
Nhất định là quản gia sợ Chung Ly Túy quấn lấy mình, mới tự chủ trương tìm nữ nhân, còn bịa ra lý do kia để thoái thác.
Chuyện thích bánh gạo nếp chỉ là y thuận miệng nói trước đó, không ngờ Chung Ly Túy lại ghi tạc trong lòng, Nhiếp Quỳnh trong lòng càng trống rỗng, ngập ngừng nói: “Trong phủ.
Ta bận bịu kiểm kê sổ sách này nọ, quên thời gian.”
“Thật à?”
“Đương nhiên là thật, ê…” Cái cổ bị siết lại, bị Chung Ly Túy ấn vào trong nước.
Nước nóng trong nháy mắt chạy tọt vào miệng mũi, ập vào mắt là bọt nước nổi cả một vùng, Nhiếp Quỳnh lung tung giãy dụa, hoảng sợ còn chưa dứt, đã cảm thấy lực siết trên cổ buông lỏng, bị lôi lên mặt nước.
“Khụ khụ, ngươi điên rồi sao?!” Con mắt bị nước vào đau rát, Nhiếp Quỳnh vô cùng chật vật ho khan, muốn tránh thoát trói buộc.
“Tối hôm qua đi đâu?!” Vẫn là âm thanh bình thản lạnh nhạt.
“Ở nhà… phủ Tướng quốc!” Cảm thấy bàn tay kia lại tính ấn xuống, Nhiếp Quỳnh cuống quít đổi giọng.
Y cũng không muốn làm một tên hoàng tử chết đuối trong bồn tắm sau khi Vĩnh Thặng kiến triều.
Chung Ly Túy giờ phút này sắc mặt âm u uy nghiêm đáng sợ, khiến y có một loại sợ hãi xa lạ, hoảng sợ nhìn đối phương, mãi cho khi bàn tay đặt trên cổ nới lỏng.
Chung Ly Túy lạnh lùng nói: “Ta ở bên hồ chờ ngươi, ngươi lại chạy tới phủ Tướng quốc vui vẻ uống rượu, trò chuyện vui vẻ với Tướng quốc tiểu thư như vậy, thậm chí còn nói chuyện cưới gả.”
“Không liên quan gì đến ta, lời đó là lão Tướng quốc nói ra…” Theo bản năng giải thích, Nhiếp Quỳnh đột nhiên nổi đóa, lau đi giọt nước trên mặt, mở miệng mắng: “Ngươi dựa vào cái gì quản ta? Ở Mai Hoa Độ, ngươi không chạy đến thanh lâu tìm nữ nhân à? Mẹ nó, ta còn chưa mở miệng nói gì đâu đấy.”
Lãnh ý bức người trong nháy mắt biến mất, Chung Ly Túy khóe miệng nâng lên một nụ cười thanh nhã, “Tiểu hồ ly, ngươi đang ghen hả?”
Cám tạ trời đất, đây mới là con ma men mà y biết.
Nhiếp Quỳnh lập tức lớn gan hơn, quát mắng: “Cút!”
Những từ ngữ giận dỗi bị ngăn lại bởi một đôi môi ấm áp, tiếng rẽ nước vang lên, Chung Ly Túy bước vào bồn tắm, cùng y ôm lấy nhau.
Miệng thì hôn y, tay lại dời xuống dưới sờ soạng, phân thân mềm mềm khiến tâm trạng Chung Ly Túy tốt lên rất nhiều.
“Một chút phản ứng cũng không, xem ra hai nữ nhân kia không hợp khẩu vị nhà ngươi, vẫn là để ta tới đi.”
Coi như y có phản ứng, bị giày vò như thế, cũng mềm nhũn từ lâu, chỉ là… Như khi nãy tắm cùng hai nữ nhân kia, y cũng không quá hưng phấn, dựa trên tính tình trước kia của y thì đã thân mật với hai người đó từ sớm, chứ không chỉ đơn thuần chơi trò uyên ương nghịch nước.
Phả hơi nóng qua những nụ hôn lên vành tai y, Chung Ly Túy ôm trọn lấy y, tay thì ở dưới bụng y thuần thục xoa nắn.
Cơn tê dại dâng lên, Nhiếp Quỳnh không kìm chế được rên một tiếng.
Mới vừa rồi phân thân còn mềm oặt nhưng dưới những cái ve vuốt lập tức lên tinh thần, cùng trái tim, từng cái nảy lên nhịp nhàng.
Chung Ly Túy hôn nhẹ hai má của y, đầu lưỡi trơn trượt tra xét, những giọt nước lăn xuống mất hút sau những nụ hôn trêu chọc, dục hỏa nóng lên, hun đốt từng đợt sóng nước trong bồn tắm, những đợt âm thanh triền miên, hòa lẫn vào tiếng rên rỉ thiêu đốt bên trong thân thể.
Nhiệt tình rất nhanh đạt tới cao trào, phát tiết xong rồi, Nhiếp Quỳnh thở hổn hển chìm xuống nước, lại được Chung Ly Túy đỡ lấy, tay tiếp tục di chuyển ở giữa đùi y, chỉ chốc lát sau, phân thân lại bị hắn chơi đùa cứng rắn như đao.
Chung Ly Túy dùng cằm cọ lấy vành tai y, dùng giọng mũi nói: ” Tiểu hồ ly tham ăn, không bằng lên giường tiếp tục hưởng thụ nhé.”
Bị ôm đến giường, tiến hành tiến công đợt hai, chân cẳng Nhiếp Quỳnh vừa run vừa mỏi, không muốn gạt ra những cái vuốt ve phiến tình, lại không thể làm gì với một Chung Ly Túy cố chấp,”Chúng ta không có khả năng đâu.”
Chung Ly Túy gặm cắn vành tai của y, tiếng nói khàn khàn phát ra ngập tràn dụ hoặc: “Đối ngươi mà nói, thân phận thật sự quan trọng như vậy?”
“Đương nhiên, nếu không trên đời sao lại có nhiều loại thân phận?”
“Với ta mà nói, trên đời chỉ có hai loại người.”
“Hai loại?”
Chân giang rộng ra, lưỡi đao bỗng nhiên đâm xuyên vào cơ thể của y, Chung Ly Túy cười nhìn y, “Nam nhân và nữ nhân.
Mà ngươi, là nam nhân ta thích.”
Tầm mắt Nhiếp Quỳnh tối sầm lại, một nửa là do đau đớn kích thích, một nửa là bị chọc tức.
Nến cháy hết, đốm lửa nhún nhảy một cái rồi rơi vào bóng đêm.
Chung Ly Túy đè trên người y cày cấy chuyển động từng cái nhịp nhàng, tiếp tục dụ dỗ: “Nói, ngươi cũng thích ta.”
“Ưm…” Bị phục vụ thoải mái vô cùng, Nhiếp Quỳnh dùng tiếng thở dốc đáp lại.
“Ngoan, nghe lời, nói nào.”
“Khốn, ngươi ăn chưa đủ no sao? Chút sức cũng không có! Nhanh lên, nhanh lên nữa…”
Thở dốc biến thành rên rỉ thỏa mãn, lấp mất lời nói mê của Chung Ly Túy trước ngực y.
“Kỳ thật ta muốn nói, hai loại người kia là người sống và người chết, mà ta, là kẻ nắm giữ sinh và tử.”
Thích y cho nên bảo vệ y, không cho bất luận kẻ nào động đến y, cho dù y là một tiểu hồ ly vừa tuyệt tình vừa khó chiều.
Tiếng đập cửa gấp gáp khiến Nhiếp Quỳnh bừng tỉnh, chuyện đầu tiên sau khi mở mắt chính là đẩy ra cánh tay đang khoác ngang hông y.
Tối hôm qua bị ăn sạch sẽ, kẻ đầu têu giờ phút này còn có dáng điệu nghênh ngang áp sát vào người y, coi y là gối ôm, muốn đạp hắn văng khỏi giường nhưng đau đớn truyền từ dưới hông khiến Nhiếp Quỳnh gạt đi ý tưởng này.
“Chủ tử, người đã dậy chưa? Thuộc hạ có chuyện quan trọng cần bẩm báo!”
Hoắc Thanh lớn tiếng đã thành công khiến Nhiếp Quỳnh dẫn lửa giận lên người gã, y mặc lên áo ngoài, vội vàng đi ra ngoài, nghĩ thầm, nếu không phải chuyện gì chuyện quan trọng, y lập tức đưa tên thị vệ hồ đồ này sung quân đến biên quan.
Hoắc Thanh mang tới không chỉ là chuyện quan trọng, mà còn là chuyện lớn —— hôm qua Hình Bộ nhận được mật hàm nói, Nhiếp Anh là kẻ đứng sau hãm hại Đông cung, Hình Bộ không dám tự xông đến, thế là đến xin thủ dụ từ Hoàng Thượng, lúc này mới đến vương phủ Nhiếp Anh bái kiến.
Ai ngờ sai dịch ở trong phủ tìm ra Ngọc Bản Tuyên và mực Kim Huy, chứng cứ vô cùng xác thực, Nhiếp Anh sảng khoái nói rằng chính mình giả mạo thư từ, hãm hại Đông cung, quan viên thẩm án được Hoàng Thượng bổ nhiệm không phí chút sức nào đã có thể kết án.
Nghe được lời này, Nhiếp Quỳnh quăng chuyện sung quân thuộc hạ của mình lên chín tầng mây, vội vàng đổi triều phục, đi thẳng đến hoàng cung.
Phụ vương không thể gặp, nội thị nói cho y biết hôm qua Hoàng Thượng sau khi xem Nhiếp Anh lấy lời khai thì trở về tẩm cung, bất kỳ người nào cũng không triệu kiến, mấy vị hoàng tử đến thỉnh an bị đuổi về hết, Ngũ hoàng tử Nhiếp Lạc quỳ trước điện hơn một canh giờ, cuối cùng ngã ra ngất đi, cũng không thể yết kiến.
Nghĩ đến thân thể suy yếu của Nhiếp Lạc, lại vì Nhiếp Anh mà ở cung quỳ một canh giờ, Nhiếp Quỳnh rất là ngạc nhiên.
Y rời hoàng cung, đi đến phủ của Nhiếp Lạc, Nhiếp Lạc vẫn nằm mê man trên giường, nghe nói y đến, vội vàng mời y vào.
Mấy tháng không gặp, Nhiếp Lạc gầy gò hơn rất nhiều, lúc nói chuyện ho liên tục không ngừng, lại một mực khăng khăng Nhiếp Anh vô tội, nhờ y hỗ trợ cầu tình với phụ vương, Nhiếp Quỳnh vốn định hỏi thăm sự tình đêm yến hội khuya hôm đó, nhưng thấy của bộ dáng này của Nhiếp Lạc, đành phải nuốt trở vào.
Ra phủ, Nhiếp Quỳnh lại quay ngựa chạy về phía thiên lao.
Nhiếp Anh bị giam giữ một mình tại một phòng giam âm trầm, thêm xiềng xích trên người, dựa vào tường mà ngồi, đối với việc y đến làm như không thấy.
Bị mất mặt, Nhiếp Quỳnh cũng không để ý, dạo bước bên ngoài lao ngục, tự mình nói tự mình đáp tán chuyện, ai ngờ mất công cả buổi, chỉ đổi lấy một chữ, “Cút!”
Nhiếp Quỳnh nhún nhún vai, “Ta biết ngươi không muốn gặp ta, kỳ thật ta cũng không muốn tới gặp ngươi, nếu không phải Ngũ ca nhờ ta…”
“Ngũ hoàng đệ thế nào?” Xích sắt va chạm vang rền, Nhiếp Anh phóng đến trước phòng giam.
Không hề phòng bị, Nhiếp Quỳnh bị dọa đến nỗi vội tránh ra sau, Chung Ly Túy đỡ lấy y, cười: “Ngươi sợ cái gì?”
Sợ xích sắt luyện không đủ kiên cố, mình sẽ xui xẻo trở thành con tin.
Nhiếp Quỳnh tức giận hất khối thuốc cao dán kia ra, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.
Hai người này có vấn đề, tuyệt đối có vấn đề! Một tên thì một chân sắp bước vào quan tài, vẫn không quên giúp đối phương giải oan, một tên thì chẳng quan tâm vị hôn thê của mình, lại khẩn trương như thế với một huynh đệ trên danh nghĩa, sao trước kia y không phát hiện hai người này thủ túc tình thâm*** như thế?
***thủ túc tình thâm (手足情深): anh em thân thiết gắn bó với nhau như thể chân tay
Y lo lắng nói: “Không tốt lắm, phải dựa vào nhân sâm trăm năm do hoàng thúc tặng mới giữ được, dù vậy, vẫn không quên tự viết thư thay ngươi giải oan, bút lông sói kia viết tới mức rụng cả lông, ta còn dự định lát nữa về sẽ ghé cửa hàng mua một cây bút mới cho hắn, cũng không biết là thường đến cửa hiệu nào.”
Nhiếp Anh lập tức nói: “Hắn thích Phúc Vận Hiên nhất, kia là cửa hàng đã trăm năm, đầy đủ hàng hóa tốt nhất.”
“Ha ha, Nhị hoàng huynh dường như hiểu rất rõ Ngũ ca nhỉ, ngay cả hắn thích bút mực hàng nào cũng biết luôn.”
Nhiếp Anh im lặng, lát sau, tâm tình có vẻ yên tĩnh trở lại, nói: “Nói cho hắn biết, những việc đó là ta làm, bảo hắn đừng hao tổn tâm trí.”
Nhiếp Quỳnh run tay một chút, vội dùng ống tay áo phủ lên, thấy Nhiếp Anh quay người về lại trong góc ngồi xuống, lại nói: “Phụ vương bệnh rồi.”
Trong lao tù u ám truyền đến một tiếng thở dài, lại không đáp lại.
“Ngươi có cái gì muốn ta chuyển đến phụ vương không?”
Hồi lâu trầm mặc, Nhiếp Anh nói: “Chuyển lời phụ vương, hài nhi không còn nhiều thời gian, xin người bảo trọng long thể, chớ nghĩ chớ nhớ… Cũng thay ta chăm sóc tốt Ngũ hoàng đệ.” Lời nói hờ hững xa cách, nhưng cũng lạnh nhạt, tựa hồ đã khám phá ra chuyện sinh tử.
Yên lặng rời khỏi thiên lao, tay Nhiếp Quỳnh còn run rẩy ghê gớm hơn nữa, Chung Ly Túy tiến lên kéo y lại bị y đẩy ra.
“Cách xa ta một chút!” Quát mắng khiến ý cười trên mặt Chung Ly Túy cứng lại, thấy sắc mặt hắn tiu nghỉu, trái tim Nhiếp Quỳnh bỗng nhiên thắt lại.
Xin lỗi, y không muốn như thế này, nhưng, hiện tại y nhất định phải làm như thế.
Làm ra bộ mặt lạnh nhạt, nói: “Ta còn có việc muốn làm, ngươi đi về trước đi.”
Chung Ly Túy không trả lời, ánh mắt lướt đến sau lưng Nhiếp Quỳnh, Nhiếp Quỳnh quay đầu lại, trông thấy ở cuối đường, một nữ tử áo đỏ đang đứng, tướng mạo nhu mì, thướt tha yểu điệu.
Là vị hôn thê của Nhiếp Anh, công chúa Hách Liên của Khương Nguyệt tộc.
Hách Liên chậm rãi đến gần, áo choàng đỏ rực tung bay trước gió, đầu vai dưới áo choàng nhẹ nhàng run rẩy.
“Chuyện Nhị hoàng tử bị giam vào ngục lại là thật ư?” Giọng nói phát ra run run, trong mắt lóe lên ánh sáng trong trẻo, làm người thương tiếc.
“Đúng thế.”
“Đểu cáng, huynh ấy sắp trở thành phò mã của tộc ta, tại sao phải làm ra loại chuyện đó?”
Hách Liên cúi đầu khóc thút thít, Nhiếp Quỳnh vội đưa đến khăn tay, không ngờ nàng khóc lại càng dữ, tựa trên vai y, nước mắt rơi như mưa.
Nhiếp Quỳnh có chút xấu hổ, nghĩ một chút, lại đưa tay ôm lấy eo nhỏ của nàng, thay nàng lau nước mắt, không ngừng nhỏ nhẹ trấn an.
Chung Ly Túy ở một bên nhìn y, y biết; hắn không thoải mái, y cũng cảm nhận được, lại làm như không biết, cho đến khi đối phương lặng lẽ quay người rời đi.
Đêm đó, Hách Liên đến phủ Nhiếp Quỳnh bái phỏng, cũng đưa tới một bộ áo lông chồn để bày tỏ lòng biết ơn, Nhiếp Quỳnh nhận lấy, lại thuận nước đẩy thuyền*** bày tiệc khoản đãi, cũng gọi tới ca kỹ tiếp khách.
***thuận nước đẩy thuyền (顺水推舟): tiện đà, biết thời biết thế, thuận theo chiều hướng nào đó mà hành động
Tính cách Hách Liên hào sảng, ban ngày khóc lóc, trong lòng đã ổn định, trong bữa tiệc cùng Nhiếp Quỳnh cười nói thưởng rượu, lại không hề nhắc đến chuyện thương tâm kia.
Trong phòng có lò lửa đang hừng hực cháy, xuân ý hoà thuận vui vẻ, qua ba lần rượu, Nhiếp Quỳnh chứng nào tật nấy, lôi kéo ca kỹ oẳn tù tì chơi phạt rượu, uống rượu như uống nước lã, những cô gái kia cũng vui vẻ nịnh nọt, không bao lâu, y đã cảm nhận được men say dâng lên trong người.
Sáo ngọc xanh biếc từ trong tay áo lặng lẽ trượt xuống, một ca cơ giúp y nhặt lên, nói: “Vương gia có âm phú tinh diệu, không bằng cũng thổi một khúc, để chúng ta có cơ hội thưởng thức một lần.”
Nhiếp Quỳnh khoát khoát tay, cười nói: “Rất lâu không tập, không thạo, vẫn là ngươi tới đi.”
“Được thì được thôi, nhưng vương gia phải đưa ta cây sáo này nhé.”
“Hiển nhiên có thể.”
Được khen thưởng, ca cơ kia rất vui vẻ, sáo tấu lên, lại là một khúc Phượng Cầu Hoàng, tiếng sáo du dương, giữa lông mày chứa đựng ý cười, phong tình muôn nơi.
Nhiếp Quỳnh nhắm mắt đánh nhịp, đang lúc say sưa, chợt thấy xung quanh tĩnh lại.
Mở mắt ra, theo mắt mọi người nhìn về phía cửa, bắt gặp một người chậm rãi đi đến.
Một thân trường sam xanh nhạt, đai lưng màu xanh, tóc dài tùy ý buộc lên, thần tình lạnh nhạt trầm tĩnh, không giống bộ dáng lười nhác bình thường.
Lần đầu thấy Chung Ly Túy diện trang phục thanh nhã, Nhiếp Quỳnh có chút thất thần, tim lập tức đập mạnh.
Đứng dậy tiến lên tiếp đón, cố gắng làm cho mình bình tĩnh.
“Ngươi tới làm gì?” Mang theo chất giọng khàn khàn đã bại lộ tâm tình của y, nhưng mà cũng không ai chú ý tới, Chung Ly Túy lạnh nhạt cực kỳ quét mắt nhìn y một cái, không đáp lời, chỉ xoay người đi đến trước mặt ca kỹ kia, lấy đi cây sáo trong tay nàng.
“Xin lỗi, đây là đồ của ta.”
Hắn để sáo ngọc cắm bên hông, lại quay sang Nhiếp Quỳnh, nói: “Vừa rồi ta từ quản gia đã được thỉnh giáo, ông ấy còn thay ta chất sẵn những đồ vật mà vương gia ban thưởng lên xe, hỏi ta còn cần cái gì, ta nhớ tới có vật quên ở nơi này, cho nên mới đến lấy.”
Giọng điệu lạnh nhạt hờ hững, vào tai của y rồi, lại trở nên nặng nề khôn cùng, phảng phất như có một cây búa tạ, ở tim của y, ngoan lệ nện lên từng cái.
Đây là lần đầu tiên Chung Ly Túy gọi y là vương gia, làm như xa cách, y biết, trong lòng đối phương, y sẽ không còn là Tiểu Phú Quý nữa rồi.
Những lời mà quản gia nói với Chung Ly Túy là do y dạy, những ngôn từ lương bạc vô tình kia, phàm là người có tình, chắc chắn không thể chịu được, y biết Chung Ly Túy nhất định sẽ tới tìm y, cũng nhất định sẽ nhìn thấy cái màn xuân tình hương diễm này.
Hết hi vọng rồi thì hãy cầm lấy đồ vật mau chóng rời đi, đi thật xa, cũng đừng có ý định trở về!
“Chờ một chút!” Nhiếp Quỳnh gọi lại người sắp cất bước rời đi, đến trước mặt hắn, vươn tay ra, âm thanh lạnh lùng nói: “Đã lấy về đồ vật của mình thì người cũng nên trả lại vật của ta, khối ngọc Thanh Long kia, không phải thuộc về ngươi!”
Chung Ly Túy bình tĩnh nhìn hắn, trầm mặc nửa ngày, lấy ngọc ra, đưa lên trước.
“Lấy lại nó, sẽ coi như cắt đứt hết đoạn tình cảm giữa chúng ta.”
Nhiếp Quỳnh chộp lấy khối ngọc đoạt đi, lạnh lùng nói: “Tình cảm giữa chúng ta vốn chẳng đáng một xu!”
Tiểu hồ ly đang sợ, lời nói tuy lạnh lùng, nhưng khí thế không đủ, thậm chí không dám nhìn thẳng vào hắn, cái tay rũ xuống bên trong tay áo phát run, người khác có lẽ không cảm thấy, nhưng hắn lại thấy được dao động lay động rất nhỏ bên trong tay áo của y.
Điều này khiến Chung Ly Túy nhịn xuống thôi thúc muốn hung hăng đè y vào nước.
“Thảo dân cáo từ.” Khóe miệng khơi lên một nụ cười, Chung Ly Túy quay người ra ngoài, rốt cuộc không hề quay đầu.
Tay cầm ngọc bội, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ủ ấm cho ngọc bội còn lưu lại trên bề mặt nhẵn nhụi, nhưng người cho y hơi ấm, sẽ không trở lại nữa.
Không trở lại sẽ không bị dính líu, nếu như, lần này gặp cung biến, y có thể may mắn sống sót, nhất định sẽ đi tìm hắn, bởi vì Hoa Mai Trấn ở nơi xa kia, bên trong quán rượu nhỏ ít ai để ý tới, có người mà y thích.
Nhiếp Quỳnh xoay người, cười to với đám người ca cơ: “Ngẩn ra cái gì? Đến đây, nâng đàn tấu nhạc, chớ vì việc ngoài ý muốn mà mất hứng.”
Mọi người lấy lại tinh thần, tiếng đàn tiếng sáo lập tức du dương ngân lên, Nhiếp Quỳnh và các ca cơ uống rượu oẳn tù tì, thỏa thích khôn cùng, ngay cả Hách Liên rời đi lúc nào cũng không biết.
Dự cảm không sai, hôm sau trời vừa sáng, Nhiếp Quỳnh mới vừa dậy đã tiếp nhận thủ dụ của Thái tử, mệnh y hoả tốc tiến cung.
Trong phòng ngủ, Nhiếp Tiêu hôn mê bất tỉnh trên giường, các thái y đang chẩn bệnh cho ngài, Nhiếp Dao, vợ chồng Kim Hà cũng ở đây, ngay cả Nhiếp Lạc đang bệnh nặng trong người cũng chạy tới.
Nhiếp Quỳnh vội hỏi: “Sao phụ vương lại đột nhiên té xỉu?”
Nhiếp Kỳ lo lắng, thấp giọng nói: “Thái y vừa mới tra ra, phụ vương trúng độc.”
Hóa ra mấy ngày gần đây thân thể Nhiếp Tiêu cứ lúc tốt lúc xấu là do trúng độc, có người bôi độc dược mãn tính lên mép của các đồ vật dùng cơm, dùng ít thì không có hại, nội thị thử độc không cách kiểm tra ra, về sau, độc tính tích lũy từ từ, người trúng độc sẽ lâm vào hôn mê, thậm chí tử vong.
Độc này lấy từ nơi cực hàn, Trung Nguyên không thấy nhiều, lúc này mới khiến bệnh tình Nhiếp Tiêu kéo dài, cũng may là Thái y viện có Thánh phẩm tuyết sâm để giải độc, các thái y điều chế phương thuốc giải độc, có điều Nhiếp Tiêu trúng độc đã lâu, có thể chữa trị hay không, thực sự khó nói trước được.
Nhiếp Quỳnh nghĩ ngay đến Nhiếp Anh.
Thuốc độc sinh ra từ tộc địa Khương Nguyệt tộc, mà Hách Liên lại là vị hôn thê Nhiếp Anh, như thế suy ra, Nhiếp Anh tự nhiên là người khả nghi nhất.
Thế nhưng, y biết, Nhiếp Anh bị oan, cũng vì nguyên nhân như thế, y mới đuổi Chung Ly Túy đi.
Nhiếp Anh thân là quân thống soái, thân kinh bách chiến, có thể khiến hắn cam tâm nhận tội, người sau màn này nhất định không thể coi thường, khi phát hiện Nhiếp Anh vô tội, y biết trong cung tất có một trận đại nạn, nhưng không ngờ nó sẽ đến nhanh như vậy.
“Ta đã sai người bao vây những người ở lại dịch quán Khương Nguyệt tộc, thế nhưng Hách Liên không biết đã đi đâu, tộc nhân của nàng nói, tối hôm qua nàng không trở về.”
“Nhị hoàng huynh có thể gặp nguy hiểm, ta phải đi thiên lao ngay!”
Dự cảm của Nhiếp Quỳnh luôn là tốt không linh xấu lại linh, y vừa đuổi tới thiên lao thì có ngục tốt đến báo, Nhiếp Anh sợ tội uống thuốc độc tự sát.
Y đi vào nhà giam, thấy Nhiếp Anh đã lâm vào hôn mê, hơi thở mong manh, xem ra đã hết cách xoay chuyển.
Hoàng tử uống thuốc độc trong ngục, sinh tử chưa biết, viên quản ngục bị dọa đến nỗi run rẩy không ngừng, nói cũng nói không rành mạch, hơn nửa ngày mới nói ra được tối hôm qua Hách Liên từng đến thăm ngục.
Nếu là chuyện Hách Liên sau khi rời khỏi vương phủ của mình, như vậy, thăm ngục xong rồi thì nàng ta lại đi đâu?
Nhiếp Quỳnh tiếp nhận bình thuốc độc viên quản ngục trình lên.
Bình ngọc tinh xảo vô cùng, bên trong đã rỗng, lấy võ công Nhiếp Anh, không ai có thể ép buộc hắn uống thuốc độc, cho nên thuốc này hẳn là hắn tự nguyện uống, nhưng mà Hách Liên cho hắn thuốc độc với mục đích gì chứ?
Không có thời gian phỏng đoán, Nhiếp Quỳnh vội sai thị vệ hoả tốc đưa Nhiếp Anh tiến cung chạy chữa, chỉ thương cho đám thái y, ngoại trừ chiếu cố Hoàng Thượng, còn phải chiếu cố Ngũ hoàng tử bệnh nặng trong người, hiện tại lại tăng thêm Nhị hoàng tử, thế là phải nâng lên mười hai phần tinh thần, sợ sơ ý một chút, cái đầu trên cổ khó mà giữ được.
Rất nhanh điều tra rõ Nhiếp Anh bị trúng độc Hạc Đỉnh Hồng, nhưng ngoại trừ Hạc Đỉnh Hồng còn trộn thêm loại kịch độc khác, hai độc tương khắc, ngược lại tạm thời ức chế độc tính phát tác.
Nhiếp Lạc tựa trước giường Nhiếp Anh, giữ chặt tay của hắn, khuôn mặt lo âu, cái nhìn chăm chú đem lại cảm giác thực sự quá quen thuộc, Nhiếp Quỳnh đặt ở trong mắt, đột nhiên vận may đến thì lòng cũng sáng ra —— hai người này không phải là… có gian tình chứ?
Nhiếp Tiêu ăn giải dược do thái y điều chế, nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, chúng thái y lộ vẻ sợ hãi, ai cũng không dám nhiều lời, chỉ thay nhau ngầm hiểu—— có lẽ là thời gian đã lâu, độc đã công tâm, kim thạch khó chữa.
Càng hỏng bét nữa là quan thủ thành đến báo, Phi Long Kỵ dưới trướng Nhiếp Anh đã đến gần kinh thành, chuyển lời muốn gặp chủ soái, mắt điếc tai ngơ với thủ dụ hạ lệnh đóng quân ngoài thành của Nhiếp Kỳ, nghe được tin tức này, Nhiếp Kỳ tức giận, chén trà cầm trong nay cũng vỡ nát.
“Phản rồi phản rồi, trong mắt bọn họ cũng chỉ có Đại tướng quân, có biết ở trên còn có Thái tử, còn có Hoàng Thượng hay không hả!”
Nhiếp Quỳnh ngược lại có thể nhìn thoáng hơn, tiến lên vỗ vỗ bả vai Nhiếp Kỳ, an ủi: “Chỉ cần tìm được Hách Liên, độc trong người phụ vương và Nhị hoàng huynh sẽ có thể giải, Thái tử ca ca, ngươi là Thái tử, văn võ bá quan hẳn chỉ nghe theo lệnh ngươi, kỵ binh có dũng mãnh lợi hại hơn nữa, cũng vô pháp rung chuyển Ngự Lâm quân chúng ta.”
Ngẫm lại tướng sĩ dưới trướng Nhiếp Anh từng người đều có kinh nghiệm sa trường, dũng mãnh thiện chiến, Ngự Lâm quân tuy nhiều, nếu thật sự động thủ, kết quả còn chờ bàn lại, có điều lúc này tuyệt đối không thể để người khác bành trướng chí khí, diệt uy phong bên mình, thế là Nhiếp Quỳnh lại nói: “Khi tất yếu sẽ đưa ra hoàng chiếu, kế vị đăng cơ, xem ai còn dám nhiều lời? Đừng quên ngươi là thái tử, tương lai sẽ là Thánh thượng, ha ha…”
Nhiếp Kỳ không trả lời, chỉ nhìn y, gương mặt trầm tĩnh.
Tê cả da đầu, đột nhiên có loại dự cảm bất thường, Nhiếp Quỳnh cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Ngươi đừng bảo ta là ngươi không biết chiếu thư đặt ở đâu.”
Nhiếp Kỳ lắc đầu, nửa ngày sau mới nói: “Sau khi ta bị giam lỏng, trong triều trục xuất không ngừng, ta tránh hiềm nghi còn không kịp, nào dám hỏi đến chuyện chiếu thư? Mà ngọc tỷ cũng không biết để ở… này, Thất đệ, ngươi đi đâu đấy?”
Không hề nói thêm gì nữa, Nhiếp Quỳnh quay đầu rời đi.
Y vẫn nên trốn đi thôi, quân đội Nhiếp Anh vây quân bốn bề, Thái tử ca ca thủ bên trên không có ngọc tỷ chiếu thư, mất đi tiên cơ, trận này sẽ thua không nghi ngờ, lúc này không đi, chờ đến khi nào?
Ba chân bốn cẳng, không ngại đụng phải một người ngay cửa ra vào đúng lúc đi tới, là Trịnh thái y, phía sau ông còn dẫn theo một tên nhóc tùy tùng, ánh mắt lanh lợi tinh tường, Nhiếp Quỳnh cảm thấy kỳ quái, chợt nghe Nhiếp Kỳ gọi y phía sau, lập tức không lo được, nhanh chân chạy biến.
Thấy tiểu hoàng đệ chạy như bay, trong nháy mắt đã mất bóng, Nhiếp Kỳ vừa bực mình vừa buồn cười, khoát tay để Trịnh thái y đi vào, trong một thoáng, chợt nghe tên nhóc tùy tùng thấp giọng nói: “Thái tử điện hạ không cần thiết phải lo lắng, Hoàng Thượng hồng phúc tề thiên, nhất định sẽ chuyển nguy thành an.”
Nhiếp Kỳ kinh ngạc nhìn lại, thấy là người sai vặt tướng mạo thường thường, con mắt có thần linh động, trong trẻo nhìn thẳng hắn, hoàn toàn không có ý sợ hãi.
Không khỏi đối người thiếu niên chất phác này có hảo cảm, hắn gật đầu nói: “Đa tạ.”
Ở nơi Nhiếp Kỳ không thấy, đôi mắt thiếu niên trợn trắng lên.
Thái tử mà lại đi nói lời cảm tạ với một hạ nhân, vị thái tử điện hạ này quả như lời mọi người nói, là vị nho quân, nhưng…
Người khắp thiên hạ đều biết Phó Thiên Thường này ghét nhất kẻ nào ra vẻ đạo mạo quân tử! Được, việc y ở lại cái hoàng cung này đã định rồi, vậy sẽ nhìn xem tên ngụy quân tử này có thể mang mặt nạ tới khi nào.
Nhiếp Quỳnh vội vàng trở về, vẫn không quên căn dặn Hoắc Thanh, “Trở về thu xếp một chút, sau đó lên đường ngay.”
“Chủ tử, Hoàng Thượng bệnh nặng, bên người Thái tử không có mấy ai có thể dựa vào, lúc này tại sao người có thể không có trách nhiệm mà rời đi?”
Nhiếp Quỳnh vỗ vỗ bả vai thuộc hạ, rất chân thành nói: “Đủ trung tâm, vậy ngươi lưu lại đi, cúc cung tận tụy, cố gắng xoay chuyển tình thế, ngày khác nếu ta có cơ hội trở về kinh thành, chủ tớ một đoạn thời gian rồi, sẽ nhớ đến thắp nén hương cho mộ phần nhà ngươi.”
Hàn quang lóe lên, cắt ngang lời của y, một mũi tên bắn lén vụt đến, Hoắc Thanh nhanh tay nhanh mắt, giương kiếm gặt phăng mũi tên bắn lén.
Mũi tên sau đuôi buộc một phong thư, Hoắc Thanh lấy xuống trình lên cho Nhiếp Quỳnh.
“Lúc đóng cửa tới suối Thanh Liễu, dùng chiếu chỉ đổi Chung Ly Túy, nếu để lộ tin tức, khó giữ được tính mạng.”
Bút tích hạ xuống rất mạnh mẽ, lại không quen thuộc, góc dưới bên trái dính chút mực, trong thư còn bao lấy một mặt ngọc hồ ly nho nhỏ.
Sắc mặt Nhiếp Quỳnh lập tức thay đổi.
Không nghĩ tới y vẫn chậm một bước, sớm biết như thế, ngay từ đầu nên nhẫn tâm đuổi Chung Ly Túy đi, hiện tại y đi đâu tìm chiếu chỉ cứu người?
Từ từ, nét chữ này sao nhìn cứ quái quái thế nhỉ….