Vu Kỳ vừa đến Macau được nửa ngày, đang tiếp khách tại sảnh của sòng bài thì nhận được điện thoại.
"Có chuyện gì vậy Lý Lạc?"
Lúc này, xe cấp cứu vừa đến và đưa Yến Vũ vào bệnh viện, Lý Lạc cũng đã đi theo cùng.
Cô đứng ở trước phòng cấp cứu hoảng loạn, đến cả nói chuyện thôi cũng không thành câu.
"Vu Kỳ! Vu Kỳ...!Anh mau về đây, mau...!mau đến bệnh viện đi!"
Vu Kỳ nghe không hiểu lời cô đang nói, nhíu mày sốt ruột hỏi lại.
"Co chuyen gi vay? C6 binh tinh noi lai lan nua toi nghe xem?"
Lý Lạc đứng chôn chân một chỗ, lúc này không hiểu sao nước mắt lại tuôn ra.
Cô mấp mé môi, run lên bần bật.
"Yến...!Yến Vũ trúng đạn bị thương, đang ở trong phòng cấp cứu.
Vu Kỳ! Tôi sợ lắm! Anh về đây mau lên đi!"
"Cô nói gì?"
Vu Kỳ nhận được tin dữ lập tức quay về lại Quảng Châu.
Trong thời gian này, Lý Lạc lo thủ tục nhập viện và thanh toán các chi phí cho Yên Vũ.
Cô ngồi trên dãy ghế dài trước phòng cấp cứu, hai tay đan lại với nhau mà run lên.
Một năm qua mình đã làm gì vậy? Mình chối bỏ tình cảm mà Yến Vũ dành cho mình, chối bỏ mọi thứ từ anh ấy.
Mình rõ ràng...!mình rõ ràng có tình cảm.
Mình....
Lý Lạc bối rối đến bất lực, gục đầu trên lòng bàn tay của mình.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua, Vu Kỳ vừa đến bệnh viện thì gặp cô đang ngồi trên băng ghế, còn Yến Vũ vẫn chưa rõ sống chết thế nào.
Vừa ngước lên nhìn thấy cậu, tâm trạng của Lý Lạc đã hoàn toàn sụp đồ.
Cô đứng bật dậy nhìn cậu, im lặng mất mấy giây mới gục đầu nức nở.
"Xin lỗi! Tôi thật sự xin lỗi! Là tôi liên lụy đến Yến Vũ, là tôi đã khiến anh ấy thành ra như vậy."
Vu Kỳ lần đầu tiên nhìn thấy cô khóc, lại còn là khóc vì ông chủ của mình.
Trước khi đến đây cậu đã nghĩ mình nhất định sẽ không tha thứ cho cô, sẽ lật tung chỗ này lên để hả giận.
Nhưng khi thấy cô khóc, cậu lại đứng im
lang.
"Là đàn em của Chim Ứng làm sao?"
Lý Lạc lau vội nước mắt, giọng vẫn còn nghẹn ngào.
"Lúc đó vừa đi được một đoạn thì Yến Vũ đột nhiên ôm lấy tôi rồi ngã xuống, sau lưng toàn là máu tươi dí súng gây ra.
Có lẽ đàn em của Chim Ưng muốn trả thù tôi, nhưng lại không thành."
"Sao có thể nói là không thành chứ?"
Vu Kỳ nghiến răng, ánh mắt mang theo hận thù khiến Lý Lạc ngạc nhiên.
"Dù người bị bắn là cô hay ông chủ, thì cũng đã khiến đám người Chim Ứng hả hê một phần rồi."
Vừa dứt lời, đèn cấp cứu chuyển màu khiến cả hai ngưng cuộc trò chuyện.
Chạy đến chỗ của bác sĩ, Lý Lạc lập tức lên tiếng trước hỏi thăm tình hình.
"Bác sĩ! Tình trạng của anh ấy thế nào rồi? Có nguy hiểm không?"
Bác sĩ ban đầu khi bước vào phòng cấp cứu đã rất căng thẳng, nhưng bây giờ cơ mặt đã giãn ra, có vẻ như ca phẫu thuật gấp đạn ra rất thuận lợi.
"Bệnh nhân mất rất nhiều máu trong lúc làm phẫu thuật, nhưng rất may rằng đã qua khỏi cơn nguy kịch rồi."
Lý Lạc thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa đứng không vững vì bản thân đã căng thằng mấy tiếng đồng hồ qua.
Vu Kỳ ở sau lưng bước tới giữ lấy vai cô, nhẹ giọng nói.
"Cảm ơn bác sĩ."
"Đây là trách nhiệm của chúng tôi mà! Bây giờ bệnh nhân sẽ được chuyển ra ngoài để theo dõi, nửa tiếng sau người nhà có thể vào thăm rồi!"
Lý Lạc đi cùng cậu đến trước phòng bệnh nhìn vào bên trong qua cửa sổ, lúc này Yến Vũ vẫn đang hôn mê.
Cô bám tay vào cạnh cửa, siết chặt.
"Cô và ông chủ đã đi đâu vậy? Sao lại để xảy ra chuyện này?"
Vu Kỳ không muốn khiến tâm trạng của cô tệ hơn, nên khi nói chuyện cậu cũng rất nhẫn nại.
Lý Lạc kể lại chuyện mình đến quán cà phê gặp Tô Thanh Thanh, bị cô ta giở trò khiêu khích để chia rẽ rồi ra ngoài thì gặp chuyện.
Vu Kỳ chợt nhớ đến tên đàn em đắc lực của Chim Ứng, chuyên đào tạo ra những gã có tay nghề xạ thủ chuyên nghiệp.
Chuyện xảy ra lần này, khiến người của Chim Ứng đắc ý vô cùng.
Chỉ cần trước mắt người đứng đầu của Thần Doanh không thể chỉ đạo, chúng sẽ có cơ hội trả thù.
"Anh không trách tôi sao?"
Lý Lạc nhìn Vu Kỳ, áy náy hỏi cậu.
Trước khi rời khỏi Quảng Châu đến Macau, cậu đã luôn lo lắng cho an nguy của hai người.
Biết rõ người của Chim Ưng sẽ quay lại trả thù, vậy mà cô vẫn để chúng có cơ hội ra tay.
Vu Kỳ đưa mắt nhìn Yến Vũ đang nằm trên giường, rồi nhìn cô nói.
"Tôi tin vào mắt nhìn người và trái tim của ông chủ.
Chỉ khi cô thật sự quan trọng, ông chủ mới liều mạng của mình như thế!"
Sau nửa tiếng ở bên ngoài, cuối cùng Lý Lạc cũng có thể vào phòng bệnh và ở bên cạnh Yến Vũ.
Cô ngồi ở ghế thấp cạnh giường, cẩn thận nắm lấy tay của hắn.
Thật may rằng vẫn còn kịp lúc! Thật may rằng cô đã không bỏ lỡ tình cảm trong tim mình.
Yến Vũ bắt đầu cử động đầu ngón tay, mi mắt run run rồi từ từ mở mắt.
Trần nhà trắng tinh đập vào mắt hắn, cùng mới mùi thuốc khử trùng ngang qua cánh mũi.
Lý Lạc thấy hắn có phản ứng rồi tỉnh lại, mừng rỡ đến mức tim như nảy lên, tay vô thức giữ chặt tay của hắn nở nụ cười.
Yến Vũ khó khăn nghiêng đầu sang, vết thương liền đau đến mức cả người tê dại.
"Anh...!anh tỉnh rồi? Tôi đi gọi bác sĩ!"
Cô bối rối đứng dậy, cố giấu cảm xúc của mình lại nhưng hai mắt vẫn đỏ lên.
Đứng dậy muốn ra ngoài, cổ tay của cô liền bị Yến Vũ giữ lại.
"Đừng đi!"
Lý Lạc khựng lại, trái tim run lên, vừa tan chảy vừa có chút đau lòng.
Đến bây giờ cô vẫn còn cảm giác sợ hãi.
Cô sợ mình lại bị bỏ rơi, sợ người đàn ông duy nhất cưng chiều và chăm sóc sẽ rời xa mình.
Một năm tạo ra hình tượng mạnh mẽ, đanh đá lẫn lạnh lùng liền sụp đồ tại khoảnh khắc này.
Nước mắt rơi xuống,
Lý Lạc liền vội lau đi rồi quay mặt lại ngồi xuống ghế.
Cô nhìn Yến Vũ, khóe môi nặng nề nhếch lên.
"Sao vậy? Anh vừa tỉnh lại thì phải gọi bác sĩ đến xem tình hình chứ?"
Hắn đưa tay ra chạm lên mặt của Lý Lạc, lòng bàn tay to và hơi thô ráp, nhưng với cô lại ấm áp vô cùng.
Lòng thở phào nhẹ nhõm, vì mở mắt ra hắn vẫn có thể nhìn thấy người con gái mình yêu.
Yến Vũ cong môi, ngón cái mân mê làn da mịn màng của Lý Lạc.
"Thật là tốt! Vừa từ cửa tử trở về, người được nhìn thấy đầu tiên là em.