Yến Vũ ngây ra.
Lý Lạc muốn học bắn súng, để ở bên cạnh hắn hỗ trợ, hơn hết là muốn trở thành thành viên của Thần Doanh.
Nói như vậy, tức là cô vẫn luôn mang trong lòng ý niệm trả thù.
Cô muốn trả thù Chim Ưng vì đã đưa cô đến biên giới, hoặc có thể sẽ tìm đến gã cha nuôi năm xưa.
Quả nhiên, dù trước mặt hắn Lý Lạc có hồn nhiên vui vẻ ra sao, thì trong lòng cô vẫn là một con người cứng cỏi, không chịu khuất phục.
Yến Vũ đưa tay chạm lên gương mặt nhỏ xinh của Lý Lạc, nhẹ giọng bảo.
“Chuyện ân oán bên ngoài, anh làm sao có thể để em bị liên lụy được?”
“Không phải bị liên lụy, mà là do em muốn xâu chuỗi lại chuyện một tháng trước, liên quan đến Chim Ưng và người tên Giang Độ kia.”
Giang Độ?
Nếu để Lạc Lạc tiếp tục nhúng tay vào chuyện này, mọi kế hoạch trước đây mà mình xây dựng đều sẽ đổ vỡ.
Việc Giang Độ ở bên cạnh Chim Ưng làm nội gián cũng sẽ nhanh chóng bị phanh phui.
Không thể được.
Yến Vũ nhìn Lý Lạc, ánh mắt phức tạp không thể nào yên khi nghe tin cô muốn lật lại chuyện cũ.
Hắn biết cô là người thông minh lại quyết đoán, chỉ cần có chút sơ hở là sẽ biết ngay.
Hắn không tin Tô Thanh Thanh, vì hắn biết cô ta không phải người biết giữ mồm giữ miệng.
“Chuyện này tạm thời khoan hãy tính có được không? Cuối tuần đã là sinh nhật của em rồi, luyện súng nhiều sẽ không tốt đâu!”
Lý Lạc bỗng nhiên nhận ra được hắn của hôm nay rất khác thường, liền hỏi.
“Anh làm sao vậy?”
Yến Vũ khựng lại, sau đó vội lấp liếm bằng một nụ cười.
“Anh làm sao đâu nào?”
Shopee
“Thường ngày xảy ra chuyện anh đều hành động rất dứt khoát.
Hôm nay, chuyện này không chỉ là ân oán cũ giữa anh và Chim Ưng, mà gã còn muốn lấy mạng anh.
Không lí nào anh lại cho qua như vậy?”
Lạc Lạc muốn khơi lại chuyện cũ, là vì muốn trả thù cho mình sao?
Hắn rũ mắt nhìn vẻ mặt bất mãn của Lý Lạc khi nhắc tới Chim Ưng, trái tim càng thêm rung động dữ dội.
Hóa ra một kẻ từng bị người đời phỉ báng, từng bị bỏ rơi như hắn cũng quan trọng.
Hóa ra cũng có người vì thấy hắn gặp nguy mà lo lắng, nghĩ chuyện bất công.
Yến Vũ mặc kệ đây là trường tập bắn, cúi đầu xuống hôn lên môi của Lý Lạc.
Hắn từng nghĩ đời này của hắn đến đây là đủ.
Ngày ngày quản tốt Thần Doanh, bên cạnh có Vu Kỳ và những anh em khác là người nhà.
Hắn chẳng màn tính mạng để giữ lấy vị trí nhiều người kính nể, chỉ mong sẽ không chịu cảnh ức hiếp dày vò.
Yến Vũ sợ hãi cảm giác hèn mọn.
Hắn sợ làm kẻ yếu thế, bị người ta chà đạp khinh khi.
Rồi đến khi Thần Doanh không còn một ai, hắn sẽ để Vu Kỳ tự do làm điều mình thích.
Còn hắn, ở tại nơi đó cho đến hết đời.
Nhưng bây giờ, Lý Lạc bỗng nhiên xuất hiện.
Cô mang theo muôn vạn màu sắc rực rỡ, tô điểm cho cuộc đời toàn màu đen của hắn.
Cô đã thay đổi suy nghĩ bình thường đó của hắn, khiến hắn khát khao nhiều hơn thế nữa.
Yến Vũ kề trán của mình vào trán của Lý Lạc, giọng nuông chiều âu yếm.
“Em là vì nghĩ cho anh, nên mới muốn học bắn súng sao?”
“Yến Vũ! Hiện giờ em chỉ còn mỗi anh là người thân thôi! Em không muốn người mà em yêu, gặp phải bất trắc gì.”
Hắn dần bình thường lại, xem việc Lý Lạc học bắn súng cũng như để phòng thân.
Cầm lấy tay cô, hắn chuyển hướng để cô xoay người nhìn về phía hồng tâm rồi nâng tay lên, má kề má.
“Nào! Vậy để anh dạy em!”
Yến Vũ giữ chặt lấy tay đang cầm súng của Lý Lạc, cẩn thận chỉ dạy từng bước.
“Lần đầu tập bắn, nếu không giữ vững sẽ rất dễ bị lực của đạn bắn ra làm cho bị ngã.”
Cô cũng dần bắt chước tạo tác của hắn, chậm rãi hạ thấp trọng tâm.
Ngón trỏ của hắn và cô đều chồng lên nhau để đặt ở vị trí bóp còi.
Yến Vũ thu tầm mắt của mình ở hồng tâm, dứt khoát nói.
"Bắn."
Hắn và cô đều dùng lực bóp còi, tiếng súng vang dội một khoảng sân.
Đoàng!!!
Âm thanh lớn vang lên khiến Lý Lạc hơi giật mình, lùi lại liền chạm lưng vào lồng ngực của Yến Vũ.
Có một chút kích thích lẫn sợ hãi khiến cô phải dùng sức thở ra.
Hắn nghiêng đầu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi.
“Thế nào? Muốn thử lần nữa không?”
Lý Lạc nhìn hắn gật đầu, sau đó lại vào vị trí.
Cả hai cùng nhau luyện tập nửa ngày, mệt rã rời mới rời khỏi trường tập bắn.
Yến Vũ lái xe đưa cô đến khu ăn uống gần trung tâm thành phố, tìm món gì đó ǎn.
“Tập cả buổi trời chắc là đói lắm phải không?”
“Không đói.
Trước đây có khi mấy ngày liền em còn không được ăn gì, nên nhịn đói rất giỏi.”
Hắn đang cong môi cười thì đột nhiên ngưng lại, còn Lý Lạc thì nói chuyện như thể rất tự nhiên.
Cô sinh ra không phải đứa trẻ được cha mẹ chăm sóc tốt, càng không có được tình yêu thương.
Để lấy được chút tình thương từ cha nuôi mình, cũng phải trải i qua rất nhiều khổ SỞ.
Những ngày không thể đem tiền về cho gã đổ vào sòng bạc, Lý Lạc đã không có cơm ăn.
Chỉ nghe đến đây thôi, Yến Vũ đã không chịu được mà thấy lòng mình thắt lại, bàn tay siết chặt hình nắm đấm.
“Lạc Lạc! Những ngày tháng đó, sau này sẽ không bao giờ xảy ra nữa!”
Cô nghiêng đầu sang nhìn hắn, mỉm cười.
“Chỉ cần bên cạnh em còn có anh, ấm no hay không không quan trọng”
Sau khi ở bên ngoài cùng nhau cả nửa ngày, lúc về Thần Doanh thì Yến Vũ lập tức rời đi có việc.
Lý Lạc không muốn hỏi nhiều, phần vì không muốn xen vào chuyện cá nhân của hắn, phần vì cô luôn tin tưởng hắn hoàn toàn.
Xe của Yến Vũ đi thẳng đến chỗ họp đêm Hoa Thanh rồi dừng lại, hắn xuống xe đi vào.
Vừa vào đến nơi, một cô gái từ trên lầu đã đi xuống tiến về phía hắn.
Cô ta có nước da trắng, mái tóc nâu nhàn nhạt gợn sóng cùng gương mặt kiêu kỳ, pha chút nét quyết rũ.
Khi đã đến thật gần Yến Vũ hơn, ánh mắt của cô ta cũng dần trở nên mềm mại mà gọi.
“Ông chủ!”
Hắn không nhìn cô ta, nhưng cô ta cũng biết rõ mà lấy ra một điếu thuốc để hắn ngậm lên miệng, cẩn thận mồi lửa.
“Đã cho ông ta ăn gì chưa?”
“Vẫn chưa! Hoa Mi đang đợi lệnh của ông chủ ạ!”