Túy Hồng Y

Một nam tử mặc bố sam xanh thẫm ngồi chờ trong đại sảnh, ánh mắt nôn nóng bất an không ngớt nhìn quanh, bộ dạng thập phần căng thẳng, vừa thấy Thường Văn và Đường Tử Ngạo xuất hiện, hắn đã vội vàng đứng dậy, cau mày, thần sắc trịnh trọng luồn tay vào vạt áo lấy ra một phong thư trao cho Đường Tử Ngạo.

Trên bì thư đề tự: Cô cô, cô phụ thân khải*.

Người nọ đưa mắt liếc Thường Văn, do dự muốn nói câu gì đó, Đường Tử Ngạo nhận thấy thái độ của hắn, liền cất lời: “Không sao, cứ nói luôn đi.”

“Dạ, chủ tử muốn ta nhắc nhở gia chủ Đường gia, đọc thư xong phải lập tức hủy đi. Còn chuyện khác, trong thư đều đã nói cả.”

“Ừm.” Đường Tử Ngạo gật đầu.

“Vậy xin cáo từ.” Người nọ ôm quyền từ biệt.

“Vất vả cho ngươi.”

Nam tử kia trở ra còn đứng lại trước cửa đại thính, cẩn trọng xem xét bốn phía rồi quay lại gật đầu lần nữa với Đường Tử Ngạo, thoáng cái đã tiêu thất không thấy bóng dáng nữa.

Cầm thư trong tay, Đường Tử Ngạo ngồi xuống ghế, vẫy bảo Thường Văn ra hậu viện kêu Tiết Uyển Nghi tới, nếu ngoài thư đã ghi thân khải cả hai người, tự nhiên hắn không nên một mình đọc trước.

Thường Văn tới tiểu viện Tiết Uyển Nghi ở đã thấy nàng rửa mặt chải đầu xong xuôi, đang chuẩn bị nghỉ ngơi, vừa nghe nói Thái tử gửi thư tới, nàng vội vã khoác áo rồi theo Thường Văn lên tiền thính.

Tới khi Tiết Uyển Nghi cầm thư, bì ngoài còn chưa bị bóc.

“Ngươi mở đi.” Đường Tử Ngạo nói.

Tiết Uyển Nghi đưa lá thư tới gần bên ngọn nến một chút, khẽ xé phong bì, rút tờ giấy gấp bên trong ra. Nàng và Đường Tử Ngạo từ đầu tới cuối đều cung kính hữu lễ, giờ muốn làm chuyện thân mật như cùng đọc một lá thư thế này, quả thật không thể. Đường Tử Ngạo chỉ thong thả rót một ly trà, tinh tế nhấp môi, Tiết Uyển Nghi thấy hắn như vậy, liền tự mở thư, đọc trước.

Nàng đọc khá lâu, gương mặt vốn hơi ửng đỏ đã từ từ tái nhợt, đến khi mở đến trang thứ hai, bàn tay cầm thư đã muốn run run, cố gắng kìm lòng tới khi đọc hết lá thư, nàng cắn chặt môi, đưa sang cho Đường Tử Ngạo.

Trong thư không viết nhiều về chuyện triều đình, dù sao Thái tử hắn cũng không muốn Đường gia liên lụy quá sâu.

Mấy dòng đầu thư hắn nói mình đang ở biên quan, bên cạnh có Thù tướng quân, tất cả đều mạnh khỏe vô sự. Còn với chuyện Hoàng thượng bệnh nặng và Lê quý phi không cho bất cứ ai vào xem bệnh trạng, Thái tử nói trong lòng hắn hiểu rõ, mong phu phụ Tiết Uyển Nghi chớ nên lo lắng cho hắn, chuyện gì cũng không cần làm, mà hắn cũng không để họ mạo hiểm hay cố sức làm gì cả.

Hiện giờ hắn lo lắng nhất chính là Đường gia, vì hắn không ở trong kinh, Hoàng thượng lại bệnh nặng, Đường gia trong nhà có một vị công chúa, lại cả một người thừa kế kiếm phổ họ Đường, giờ cho dù không làm sự gì manh động cũng sẽ khiến những kẻ kia không yên lòng, thủy chung vẫn như vướng mắc trong lòng bọn họ, không loại trừ được, sợ rằng ngủ không an giấc. Trong lòng hắn đã nhiều lần suy nghĩ về chuyện Thiên Gia, lần này đưa ra cho phu thê hai người hảo hảo tính toán, rốt cuộc cả nhà ba người nên rời đi hay chỉ để một mình Thiên Gia đi trước, phu thê bọn họ lưu lại kinh thành, tránh cho người của Nhị hoàng tử phái đến mà không gặp được ai, chỉ càng thêm ngờ vực. Trong thư Thái tử nhắc nhở bọn họ tùy tình huống cụ thể hảo hảo xử lý, vạn nhất xảy ra bất cứ sự gì ngoài dự liệu, nghìn vạn lần không nên coi thường vọng động, kiên trì đợi hắn trở về, hắn sẽ mau chóng giải quyết sự tình.

Đường Tử Ngạo xem thư xong, cầm hơ trên ngọn nến, thẳng đến khi giấy cháy gần hết mới thả ra, khẽ gõ gõ mặt bàn gỗ: “Ngươi đưa Gia Gia đến lánh ở biệt trang ta đã chuẩn bị đi, chờ tới khi mọi việc giải quyết xong xuôi, ta sẽ tới tìm các ngươi.”

Tiết Uyển Nghi cúi đầu, một hồi lâu mới nói: “Không được, hai người chúng ta đi không thích hợp, ngươi nên đưa Tiểu Gia đi, ta ở lại đây, tốt xấu ta cũng là hoàng thân, bọn họ sẽ không làm gì, huống chi ta không có công phu quyền thế, bọn họ muốn lợi dụng cũng không nỡ hạ thủ.”

“Chính vì thế mới không thể để ngươi ở lại, hai người chúng ta ly khai, nếu bọn nắm được ngươi rồi đem ngươi ra uy hiếp, đến lúc đó tất cả đều ở thế bị động.” Đường Tử Ngạo không khách khí nói, hoàn toàn không có ý để nàng phản đối, Tiết Uyển Nghi cũng không để tâm, nàng khẽ nhăn mi, lại một hồi nữa mới nói: “Không chừng chúng ta cũng không quan trọng gì, Lê quý phi và Nhị hoàng tử lúc này đâu thiếu chuyện lo nghĩ, căn bản sẽ không nhớ ra việc Đường gia chúng ta.”

“Được vậy thì tốt, bất quá vẫn phải phòng xa, việc này không nên chậm trễ, ngươi chuẩn bị một chút, sáng mai đưa hắn đi.” Tuy rằng nói đám người của Nhị hoàng tử căn bản không rảnh bận tâm đến Đường gia là tốt nhất, nhưng có nhiều ước định Lê quý phi cũng đã biết ít nhiều, cứ xem lần trước Hoàng thượng mời bốn người họ vào cung dự yến rồi trước mặt Lê quý phi thẳng thừng tuyên bố không dùng đến Đường gia nữa thì biết, bọn họ rất có thể sẽ không chịu từ bỏ ý đồ. Hiện giờ tình hình còn yên ổn chỉ vì lúc này họ chưa có thời gian tính toán ra tay, chờ đến khi các thế lực đối nghịch trong triều đều bị thanh trừ hoàn hảo… sẽ đến lượt Đường gia.

Gần đây Đường Tử Ngạo cũng là sầu lo việc này, hắn không ngừng phái người dò la chuyện trong cung, nhưng cũng chỉ biết được những tin tức vòng ngoài, căn bản không có được những thông tin trọng yếu, mấy đêm trước hắn cũng từng mạo hiểm đột nhập vào hoàng cung, nhưng Lê quý phi và Nhị hoàng tử đã bày bố cực kỳ cẩn mật, thủ vệ phục quanh tẩm cung của Hoàng đế đều là cao thủ hạng nhất, còn mái nhà, bụi cây, quanh tường thành đều ẩn tàng không ít cung thủ, giữa bóng đêm tối tăm vẫn có thể thoáng thoáng nhận ra tia hàn quang lấp lóe. Kỳ thực nếu Đường Tử Ngạo muốn đột nhập mà không kinh động tới bất cứ kẻ nào cũng không phải không thể, nhưng hắn không dám chắc bên trong liệu có bày bố những cạm bẫy nguy hiểm hơn hay không, mà nghĩ tới hài tử còn đang ngủ say ở nhà kia, hắn lại tự nhủ mình phải biết trân trọng thân thể, để chính mình bình an khỏe mạnh, đối với hài tử kia mà nói, mới là sự bảo hộ lớn nhất.

Cứ như vậy, mấy ngày nay hắn suy cùng tính tận, nhưng vẫn không nghĩ ra được cách giải quyết nào, vừa hay hôm nay thư của Thái tử đến khiến hắn đã hạ quyết tâm, dù Đường gia đối với hắn là một gánh nặng trầm trọng đến mức nào, hắn vẫn phải đem hết sức mình tận lực bảo vệ.

“Đi thôi.” Đường Tử Ngạo đứng dậy, chẳng hiểu vì sao, nghĩ đến việc ngày mai Thiên Gia sẽ theo Tiết Uyển Nghi rời đi, tuy rằng đó chỉ là biện pháp bảo đảm an toàn, nhưng trong lòng hắn luôn cảm thấy phiền táo, như thể có một luồng bức bối không thể gọi thành lời bồi hồi trong tâm trí, mà càng đáng sợ hơn chính là lúc này đầu óc hắn lại ngập tràn lo lắng bất an, nghĩ đến hài tử kia đang đơn độc một mình trong phòng, hắn chỉ hận không thể lập tức phi trở về.

Tiết Uyển Nghi tuy không thực hài lòng với cách giải quyết này, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra phương pháp nào hay hơn, rốt cuộc đành giữ đầy bụng tâm sự đi theo sau Đường Tử Ngạo.

Tới ngã rẽ, nàng do dự một lát mới mở miệng: “Tiểu Gia ngủ chưa?”

Đường Tử Ngạo thoáng ngây người rồi đáp: “Lúc ta đi còn chưa ngủ, trưa nay ầm ĩ mội hồi, hại bọn Thạch Lỗi bị tiêu chảy thê thảm, mới rồi còn đang ngồi tỉ mỉ nghiền ngẫm lại thứ thuốc kia rốt cuộc chế sai chỗ nào.” Nói đến đây, chính Đường Tử Ngạo cũng không nhận ra thanh âm hắn đã lộ ra mấy phần sủng nịch dung túng, mà cả khóe miệng cũng khẽ câu lên.

Tiết Uyển Nghi nghe vậy cũng dịu bớt không ít căng thẳng, nàng khẽ mỉm cười nói: “Ta tới xem hắn một chút, tự nhiên ta thấy hơi nóng ruột.”

“Hảo.” Đường Tử Ngạo hiểu cảm giác của nàng lúc này, chính hắn cũng đã bắt đầu thấy căng thẳng.

Hai người đi một trước một sau, cho đến khi quẹo tới khúc quanh ngay gần phòng ngủ, đã thấy trong phòng ánh đèn vàng ấm áp còn sáng tỏ, cả hai đều vô thức mỉm cười.

Nhưng mới bước tới được hai bước, toàn thân Đường Tử Ngạo đã cứng đờ, bước chân run run chững lại tại chỗ, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch, hai mắt hắn nhìn chằm chằm về phía ô cửa sổ đang hắt ra ánh nến lập lòe, thân ảnh vốn vẫn ngồi nơi ấy đã không thấy đâu nữa, mà hắn tuyệt không cảm nhận được nơi này có hơi thở của con người.

Tiết Uyển Nghi đi mấy bước mới nhận ra Đường Tử Ngạo đã đứng lại, liền quay lại nhìn hắn nghi hoặc, gương mặt cũng sớm biến sắc theo, nàng run run hỏi: “Làm sao vậy?”

Đường Tử Ngạo không đáp lời nàng, chỉ lao vụt lên xô cửa ra.

Trong phòng trống trơn, một luồng khí lạnh thấu xương tủy phút chốc vây bủa lấy Đường Tử Ngạo, khiến hắn hầu như vô pháp ức chế hai khớp hàm rung bần bật. Cuốn y thư vẫn đang lật mở nguyên chỗ cũ, bên cạnh còn một tờ Tuyên chỉ ngay ngắn, hiện rõ nét chữ thanh lệ của Đường Thiên Gia mới chép lại những đoạn quan trọng, đến hàng cuối cùng, một giọt mực thấm loang lổ, bút lông lăn trên bàn nhờ khối chặn giấy mới không rơi xuống đất.

“Tiểu Gia đâu?!” Thanh âm Tiết Uyển Nghi thét lên gay gắt.

Đường Tử Ngạo nhắm mắt lại, một chữ cũng không nói nên lời, trong đầu hắn thoáng chốc mường tượng lại hình ảnh khi vừa rời đi, hài tử kia quay lại cười rạng rỡ, thanh âm thanh thúy của hắn vẫn còn quanh quẩn bên tai: “Ưm, cha đi, cha đi, cha đi…”

“Tiểu Gia đâu?” Tiết Uyển Nghi nhũn người té ngồi xuống đất, vẫn không ngừng hỏi.

Đường Tử Ngạo im lặng ra khỏi phòng, phóng lên tán cây gần đó, nhìn khắp xung quanh, đến một góc nọ, hắn vội vàng nhảy xuống, phi người tới, chỉ thấy một nam tử mặc y phục dạ hành nằm trên mặt đất, thần sắc hoàn toàn bình ổn, hô hấp không chút rối loạn, thoạt trông tựa như đang ngủ say. Đường Tử Ngạo ngồi thụp xuống, lần tay trên gáy hắn, quả nhiên chạm tới được một đầu kim loại lạnh lẽo đâm trên cột sống, lật người hắn lại, Đường Tử Ngạo cẩn trọng rút ngân châm ra, đưa lên mũi ngửi, là Quỳ Ma La, mê dược thượng đẳng, trong nháy mắt có thể khiến nạn nhân hôn mê, không còn nhận thức bất cứ thứ gì xung quanh, không quá nửa khắc sẽ quỵ ngã, ngủ đủ mười hai canh giờ mới tỉnh lại, hoàn toàn không có ấn tượng gì, thứ mê dược này được bào chế từ nguyên liệu cực hiếm, thế gian ít gặp, nếu không vì Đường Minh Hiên năm xưa từng có được một chút và đã để Đường Tử Ngạo nhận biết qua thì hắn cũng không biết thứ này tồn tại trên đời. Gặp tình huống này, đừng nói ám vệ, dù là chính hắn cũng chưa chắc đã chống cự được, hắn nhìn quanh một vòng, lọt vào tầm mắt là hòn giả sơn nhỏ chìm giữa bóng đêm âm u trầm ám.

Trấn tĩnh một lát, hắn cầm ngân châm quay về, Tiết Uyển Nghi đã lảo đảo bước tới, một tay nắm chặt vạt áo hắn: “Tiểu Gia đâu?”

“Bị người bắt đi rồi.”

Chát!!

Tiết Uyển Nghi vung tay giáng xuống một cái tát: “Ngươi chăm nom thế nào hả?!”

Đường Tử Ngạo không đáp, tia bi ai hoảng loạn trong mắt không kém gì nàng, gương mặt lãnh ngạnh cương nghị thoáng nghiêng nhìn về phía xa xôi, giữa bóng đêm mờ tối… đột nhiên chỉ còn thấy hắn yếu đuối đến không thể đụng chạm, ngấn nước đong đầy trong mắt Tiết Uyển Nghi rốt cuộc vụn vỡ trào ra, nàng hoảng loạn lắc đầu: “Xin lỗi, ta…”

“Ta biết, không cần nhiều lời, ngươi tự chiếu cố mình, ta không thể phân tâm.” Đường Tử Ngạo nói dứt lời đã vội vã phi thân vào bóng đêm.

Tiết Uyển Nghi cũng chẳng còn chấp nhất lễ nghi gì nữa, nàng bật ra một tiếng nức nở, quỳ rạp xuống mặt đất, nắm tay không ngớt tự đấm gối mình. Nàng có tư cách gì oán trách Đường Tử Ngạo không trông nom bảo vệ Tiểu Gia chu đáo đây, nguyên nhân truy đến kỳ cùng… cũng chỉ vì Tiết gia mà hài tử mới bị bắt đi, khi xưa cũng vậy, mà giờ này cũng vậy.

Tiết Uyển Nghi khóc đến lúc hai mắt mờ mịt không còn thấy rõ thứ gì nữa, trăng đã lên tới đỉnh đầu, ánh vàng nhàn nhạt vãi trên mặt đất, nhu hòa mà lạnh lẽo. Nàng ngẩng đầu nhìn một vầng tỏa sáng mù mịt trên bầu trời, rốt cuộc chống tay đứng dậy, xoa xoa đầu gối đã tê dại, chật vật lê vào phòng Đường Tử Ngạo, ngồi xuống bên bàn, yếu ớt lần tay trên tờ Tuyên chỉ, những hàng chữ thanh lệ nắn nót quả thực rất giống Tiểu Gia, xinh đẹp, tinh xảo, mà vẫn nhìn ra từng nét mực nghịch ngợm hất lên, hàm chứa nguyên vẹn tính nết của hắn. Tiết Uyển Nghi lại rơi lệ lần nữa, ngón tay vẫn không ngừng ve vuốt những nét chữ: “Nếu nương chết mà có thể đổi được ngươi bình an trở về thì tốt biết mấy…”, nàng khẽ thì thào.

———

*thân khải: lời viết ở đầu thư, có ý nói chỉ người được gửi mới được mở ra xem, trong thư thường chứa những nội dung quan trọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui