Túy Hồng Y

Trăng đêm mười lăm tròn đầy đặn, Đường Tử Ngạo và Đường Thiên Gia nắm tay nhau đi trên dải đường ven bờ, ánh trăng rải lấp lánh mặt sông, sóng nước lăn tăn gợn bạc, thảng từng cơn gió nhẹ lướt qua, bóng trăng nhiễu tan thành những mảnh vàng hờ hững, mông lung mỹ hảo đến say lòng người.

Giờ này cả thợ thuyền lẫn hàng quán đã dọn về cả, hẳn ai nấy đều đang quây quần quanh mâm cơm chiều ấm cúng, đường phố rất vắng vẻ, thỉnh thoảng có mấy người ăn vận bình dân đi ngang qua, phỏng chừng làm ca hay có việc vội vàng, vừa nhác thấy Đường Thiên Gia trong đêm tối đã giật mình khựng lại, sau rồi dưới ánh mắt lạnh lùng của Đường Tử Ngạo, lại cập rập chạy qua thật mau.

Tới trước bến thuyền, dưới bến còn neo vài con thuyền nhỏ, đương khẽ dập dềnh theo sóng nước, Đường Thiên Gia nhìn một hồi rồi kéo tay cha hắn, ngẩng đầu hỏi: “Cha, đi loại thuyền này sao? Coi bộ nhỏ xíu à.”

“Từ đây qua sông cũng có thuyền lớn, nhưng phải một tháng mới cập bờ một chuyến, Gia Gia đồng ý đợi không?”

“Ư, không muốn~ nhưng ta… sợ nước…”

Đường Tử Ngạo cười khẽ, vòng tay ôm ngang thắt lưng hắn: “Không phải sợ, ta đã hỏi mấy lão nhân thường đi thuyền, bọn họ đều rất có kinh nghiệm, nghe nói ba, năm ngày tới thiên tượng ổn định, chắc chắn trời quang đãng.”

“Hảo, vậy nghe lời cha.” Đường Thiên Gia gật đầu, ôm Đường Tử Ngạo, nghiêng đầu nhìn mặt sông.

Bóng trăng tròn dập dềnh trôi lơ đãng, xa xa, mặt sông còn mấy nóc thuyền thắp đèn sáng tỏ, mơ hồ nghe vọng lại tiếng cười nói rổn rảng, tâm trạng có chút lo lắng của hắn cũng bắt đầu trầm tĩnh lại: “Cha, ngày mai chúng ta đi ha.”

“Hảo, thôi, về nghỉ ngơi, sớm mai mướn một thuyền khởi hành.”

Sáng sớm hôm sau, các chủ thuyền đều ra mũi thuyền đứng đợi khách nhân đến gọi.

Hai người Đường Tử Ngạo vừa tới đã được nhiều nhà thuyền để ý, bọn họ ăn mặc chỉnh tề sạch sẽ, nhìn qua rõ không phải người bình dân, nói không chừng thanh toán thuyền phí rồi còn được thưởng thêm, bất quá phong thái Đường Tử Ngạo quá lạnh lùng cường thế, thành ra nhiều người chỉ dám ngước mắt nhìn hắn, tràn trề hy vọng chờ đợi hắn lướt mắt nhìn qua mỗi chiếc thuyền, tịnh không ai dám lên tiếng chèo kéo.

Qua mấy cụm thuyền nhỏ có phần xập xệ, tới một con thuyền trông mới hơn một chút, xếp đầu cụm thuyền nhỡ, Đường Tử Ngạo hỏi: “Lão nhân gia, có tới trấn Tư Thủy không?”

Trấn Tư Thủy cách nơi này khá xa, một ngày đêm chưa chắc đã tới nơi, nhiều người không muốn đi, bất quá lão nhân gia này chỉ bập bập tẩu thuốc trên miệng rồi gật đầu: “Đi chứ, cớ gì lại không đi, khách quan cứ trả đủ bạc là ta đi, ha ha.”

Đường Tử Ngạo ôm thắt lưng Thiên Gia, cứ thế nhảy lên thuyền, móc ra một thỏi bạc đặt vào tay lão nhân gia, hai mắt lão nhân sáng rực, lập tức hô lớn: “Lên đường…”, mái chèo hào sảng chống xuống nước, con thuyền xoay nửa vòng, rồi bắt đầu êm ái rẽ sóng xuôi dòng.

Mành che khoang thuyền bị xốc lên, một tiểu nha đầu chừng mười hai mười ba tuổi mặc bố y bước ra, nhìn thấy hai người liền toét miệng cười.

“Nha đầu, lấy ít nước nóng cho hai vị quan nhân uống.”

“Dạ biết rồi, gia gia.” Tiểu cô nương tò mò nhìn Thiên Gia, rồi cúi xuống xoắn xoắn hai bím tóc, đoạn vén mành buộc lên: “Hai vị, mời vào.”

Hai người vào khoang ngồi, tiểu cô nương tay rót nước, mắt vẫn lén lén ngó Thiên Gia, thẳng đến khi chén nước đầy tràn mới nhận ra, nàng ta đỏ bừng mặt, cũng không dám ngồi lại trong khoang, vội vội vàng vàng chui ra ngoài, chèo thuyền giúp gia gia nàng.

Đường Thiên Gia vẫn hăm hở ngắm cảnh bên ngoài, căn bản không để ý đến chuyện gì khác, còn Đường Tử Ngạo trông tiểu cô nương đỏ mặt chạy đi thì khẽ mỉm cười, cầm tay Thiên Gia: “Uống miếng nước nghỉ ngơi một chút đã, rồi ta đưa ngươi xuống đuôi thuyền, đứng đó nhìn rõ hơn trong này nhiều.”

Thiên Gia gật đầu, xì xụp uống hết chén nước, quệt quệt miệng, hai mắt long lanh hăng hái nhìn cha.

Đường Tử Ngạo bật cười, giờ bên ngoài vẫn là đường phố trong trấn, đâu đã có gì thú vị để xem.

“Lão nhân gia, còn bao lâu nữa mới ra khỏi trấn?” Đường Tử Ngạo hỏi.

“Chừng nửa canh giờ nữa, đã đi được mấy hồi đâu, đợi lát nữa ra khỏi trấn rồi, bốn phía đều là thanh sơn lục thủy, chim chóc nữa a, hót rất dễ nghe, còn cả hoa nở trên núi nhìn thấy bông nhỏ xíu, màu gì cũng có, đẹp lắm, ha ha, phải gọi là nơi thần tiên cũng ao ước a, lát nữa tới rồi, ta sẽ gọi các ngươi ra, giờ cứ nghỉ trong thuyền đã.” Lão nhân gia cao hứng khua chèo, cười ha hả trả lời.

Thiên Gia phồng má, chỉ muốn xem ngay tức khắc, hắn vỗ vỗ đùi cha hắn, rồi nhoài người dựa dẫm, nằm ngả luôn xuống, vừa chỉ chỉ đầu mình vừa nói: “Cha xoa bóp cho ta.”

Rõ mười phần làm nũng, lại có vẻ thực đương nhiên, Đường Tử Ngạo cưng chiều nhìn hắn, lẳng lặng đặt tay hai bên thái dương hắn, nhẹ nhàng day nắn.

Tiểu cô nương bận bịu bên ngoài một hồi, xem chừng cũng là bị luống cuống, rốt cuộc ngồi xuống ôm gối, chốc chốc lại đưa mắt nhìn hai người bọn họ ngồi trong khoang, nàng trông cái người xinh đẹp nằm dựa trên người người có vẻ lạnh lùng, mà người coi bộ lạnh như băng nọ giờ vẻ mặt lại rất nhu hòa, cử chỉ chăm chút, nàng ta vẹo vọ nghiêng đầu, không ngừng liếc liếc xem.

Đường Tử Ngạo ngẩng đầu nhìn nàng, không nói gì, lại cúi xuống tiếp tục xoa bóp cho Thiên Gia, tiểu cô nương dần dần cũng hết sợ, rốt cuộc nhích nhích lui lui một hồi, đã chỉ còn ngồi cách hai người một quãng ngắn, nàng chống má, chăm chú quan sát Thiên Gia.

Con mắt một mí tuy không tính là to tròn, nhưng cũng mười phần linh lợi, có chút vẻ chất phác thôn dã, hoàn toàn không giống những nhi nữ lớn lên trong các đại gia tộc, chẳng hề biết làm bộ rụt rè e lệ, hiếu kỳ là hiếu kỳ thôi, dù cũng còn đôi phần ngại ngùng vì thiên tính nữ hài, nhưng được Đường Tử Ngạo ngầm cho phép rồi, tiểu cô nương cứ thế hồn nhiên ngồi đó ngắm nghía.

Nàng nhìn một hồi, cánh môi bắt đầu cong lên, vẻ mặt say sưa chăm chú, bất giác bật cười thành tiếng, Thiên Gia lúc ấy đương mơ mơ màng màng, hưởng thụ khoan khoái đến sắp ngủ thiếp đi thì nghe được tiếng cười, liền mở mắt ra nhìn nàng ta.

Nữ hài bắt gặp ánh mắt hắn thì có chút xấu hổ, hai má lại đỏ hồng, nhưng cũng không chạy đi nữa, tiếp tục nhìn hắn, miệng cứ ấp úng chưa dám nói gì, Thiên Gia đã nhỏm dậy, kéo tay cha đặt bên hông mình, cả người dựa vào lòng hắn, lười biếng lên tiếng: “Ngươi tên là gì?”

“Nhị Nha.” Tiểu cô nương đáp giòn giã.

“Nhị Nha, trên nữa có Đại Nha không?” Thiên Gia cười hỏi.

“Phải a, sau còn cả Tam Nha, tiếp nữa là tứ đệ.” Tiểu cô nương giơ bàn tay lên đếm đếm.

Lão nhân gia bên ngoài nghe tiếng bọn họ trò chuyện, bật cười ha hả tiếp tục ra sức chống mái chèo trúc.

Hai người nói đôi ba câu đã bắt đầu quen nhau, tiểu cô nương quên hết cả rụt rè, nghiêng đầu hỏi: “Người này là cha ngươi sao?”

Thiên Gia cười, không đáp, nháy nháy mắt nói: “Ngươi đoán xem…”

Nhị Nha cau mày ngẫm nghĩ một hồi: “Đoán không ra.”

Nàng ta mới đầu trông hai người này như là phụ tử, tuy rằng bộ dạng không giống nhau lắm, bất quá chân mày cũng nhác nhác tương tự, thế nhưng sau lại nhìn bọn họ ở chung, thấy không giống phụ tử lắm, mà cứ như thể phu thê, ví như cha nương nàng, ngươi giúp ta nắn nắn đầu, ta giúp ngươi xoa xoa chân, Nhị Nha nghĩ hoài không hiểu, thành ra mặt mày nhăn nhó khổ não.

Thiên Gia trông bộ dạng tiểu cô nương, hắn ôm bụng cười dậy không nổi, Đường Tử Ngạo chỉ còn cách đỡ ngang người hắn, mặc cho hắn nháo.

“Ngươi qua đây, ta nói cho ngươi hay.” Thiên Gia cười rồi, khoát khoát tay, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh gọi tiểu cô nương lại.

Nhị Nha đưa mắt nhìn Đường Tử Ngạo, thấy hắn không tỏ ý phản đối, mới dám lớn gan ngồi xuống.

“Ta nói cho ngươi rồi, ngươi cũng phải nói ta biết một bí mật của ngươi nha.” Thiên Gia bắt đầu giở giọng tính toán.

Nhị Nha ngẫm nghĩ một chút, thấy cũng có lý, liền gật đầu.

“Rồi, ta nói cho ngươi…” Thiên Gia ghé tai Nhị Nha, rì rầm thì thào, mới một hồi, Nhị Nha đã giật mình mở tròn mắt a lên một tiếng ngờ vực, Thiên Gia lại ngả người dựa vào Đường Tử Ngạo.

Đôi con ngươi nhỏ của Nhị Nha thực sinh động, liếc qua liếc lại không ngừng, nhìn hết cả hai người, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kinh ngạc, gia gia nàng ta đương chống thuyền bên ngoài chỉ tủm tỉm cười, thỉnh thoảng để mắt trông Nhị Nha, nữ hài tử này từ nhỏ theo hắn ra ngoài làm việc, rất ít khi có bạn chơi cùng, lần nào lên bờ rồi cũng lủi thủi quay về, bữa nay xuất môn vừa vặn gặp được người tình nguyện ngồi chơi với nàng, lão gia tử cũng thực hài lòng, càng thêm hăng hái, con thuyền nhỏ lướt băng băng trên mặt sông như tên bắn, kéo thành một vệt sóng dài.

Tiểu cô nương mặt đỏ hồng, một hồi lâu mới bình tĩnh lại, chẳng phải nàng vờ rụt rè như các tiểu thư khuê các, bất quá không hiểu là không hiểu, nàng có chút sợ hãi nhìn nhìn Đường Tử Ngạo, thấy hắn căn bản không buồn nhìn lại mình, lúc ấy mới ráng lấy dũng khí quay qua khoát khoát tay với Thiên Gia, ý bảo hắn nhích qua ngồi gần mình, rồi ghé tai hắn hỏi: “Na, vậy các ngươi cũng làm những chuyện phu thê làm sao?” Tiểu cô nương tuổi này đã bắt đầu hiểu chút chút chuyện nam nữ, thế nhưng bảo nàng nói, nàng cũng chẳng nói được, chỉ biết mơ hồ đại khái mà thôi.

Thiên Gia gật đầu, ánh mắt tràn đầy tiếu ý, tiểu cô nương vội bưng miệng thở ra, đôi mắt một mí khả ái linh động chớp lia lịa, Đường Tử Ngạo vẫn quay đầu nhìn ra ngoài thuyền, nhưng ánh mắt cũng thấp thoáng tiếu ý, tiểu cô nương tự tin rằng ghé tai thì thầm sẽ không ai nghe được, bất quá Đường Tử Ngạo công lực thâm hậu, dù nàng nhỏ giọng hơn nữa hắn vẫn nghe thấy như thường.

Tiểu cô nương đã nổi lòng hiếu kỳ, nàng ta không buồn lôi kéo nữa, tự mình nhào sang Thiên Gia: “Tiểu ca ca, vậy ngươi… các ngươi ai là thê tử nha? Là ngươi sao?”

Thiên Gia phì cười, quay sang nhìn Đường Tử Ngạo một cái rồi nhỏ giọng thì thào: “Không phải, ta là trượng phu, hắn mới là thê tử~” vừa nói dứt lời, thắt lưng vẫn bị ôm cứng nhất thời bị nhéo mạnh một cái.

Tiểu cô nương nhảy dựng dậy, cụng cả đầu vào trần khoang, nàng ta há hốc miệng không sao tin nổi, hai mắt lén lút nhìn Đường Tử Ngạo, cho đến khi bị Đường Tử Ngạo lạnh lùng liếc nhìn lại mới vội vàng ngồi thụp xuống. Nàng ta ngồi xuống rồi, Thiên Gia mới đưa tay xoa xoa giùm cục u trên đỉnh đầu nàng, như đối đãi với muội muội nhà mình, vừa ôn nhu vừa cẩn thận.

“Có muốn uống nước không? Đã khát chưa?” Đường Tử Ngạo thấy siêu nước trên bếp lò trong góc thuyền đã sôi, hơi nước bốc qua nắp siêu, hắn liền đứng dậy.

Nhị Nha à một tiếng, vội nhỏm dậy bước tới: “Khách quan… ta, để ta.”

Tiểu cô nương có chút e sợ hắn, không dám đến gần quá, hai tay nắm nắm vạt áo chờ hắn nói.

“Ngươi lại ngồi, để ta làm.” Đường Tử Ngạo liếc nhìn nàng rồi quay lại nhấc siêu nước rót vào bình trà.

Lời nói của hắn thường thường vô thức có ý mệnh lệnh, để khách nhân rót nước thì không hay lắm, nhưng tiểu cô nương cũng không biết làm sao, rốt cuộc đành bước trở lại.

Nàng ngồi xuống rồi, Thiên Gia liền kéo nàng tới cạnh hắn, cười cười nhìn nàng, ý đồ thể hiện: ngươi có gì không hiểu cứ hỏi ta nè, ta đây tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tận*.

Mạch suy nghĩ của tiểu cô nương có vẻ hơi trúc trắc, nàng ngơ ngẩn ngoẹo đầu, bắt đầu từ từ tiêu hóa những gì vừa nghe được.

Đường Tử Ngạo rót nước xong, chờ ra trà một chút rồi rót một chén đưa cho Thiên Gia: “Còn hơi nóng, đợi một lát hẵng uống.”

“Cảm ơn Đường Đường.”

Lá trà trên thuyền chất lượng không tốt lắm, hai người bọn họ vốn vẫn mang theo, nhưng hôm rồi lại vừa hết, giờ đành dùng tạm, bởi vậy Đường Tử Ngạo mới rót trước cho Thiên Gia một chén khi trà chưa ngấm hẳn, còn hắn chờ thêm một lát, ước chừng trà ra đặc rồi mới rót cho mình vào cái chén mẻ miệng còn lại.

Hai hài tử vẫn đang trò chuyện, châu đầu ghé tai rất hào hứng, Đường Tử Ngạo trở lại chỗ ngồi, tiếp tục vòng tay ôm ngang thắt lưng Thiên Gia, kéo sát bên mình, luôn luôn có vẻ ấm áp kiên định khó tả thành lời, hắn nghĩ, một đời này, cũng chính vì muốn gắn bó kề cận người này mà sinh ra, được nhìn hắn vui sướng cười nói, thực sánh bằng vạn lượng hoàng kim, còn huyết thống hay không, đến ngày hôm nay hắn đã sớm không còn bận tâm, dù thật sự bị thế nhân thóa mạ, hắn cũng khả dĩ mang Thiên Gia tới một miền đất thật xa hay một hòn đảo nhỏ hoang vu vắng vẻ, ở nơi đó cùng nhau suốt đời. Hắn khẽ mỉm cười, lão Thiên thực không bạc đãi hắn, thời thanh niên từng trải qua vô số khó khăn thống khổ, hắn từng không hiểu vì sao mình phải chịu đựng nhiều đến vậy, nhưng giờ xem ra, ấy hẳn là khảo nghiệm hắn, xem hắn có đủ tư cách bảo hộ bên người này hay không.

Nhấp một ngụm nước lợn cợn đầy những bã trà, Đương Tử Ngạo chỉ thấy như uống thứ trà ngự dụng cực phẩm cung đình, gương mặt nhàn nhạt tản ra khí tức ấm áp, nhu hòa thêm rất nhiều.

“Na, vậy có phải vị khách quan này sinh hài tử không a?” Nhị Nha lén chỉ vào Đường Tử Ngạo, hỏi.

Phụt! Dù định lực Đường Tử Ngạo có vững vàng đến đâu cũng không thoát được phát sặc với một câu kinh hoàng vừa xong, hắn lừ mắt nhìn lại, thấy Thiên Gia nhịn cười đến đỏ bừng mặt, mà tiểu nha đầu kia có vẻ hoảng sợ nhìn hắn, bặm môi luống cuống, lén ngó bên ngoài, lượng lượng xem nếu người này nổi giận đánh mình rồi có kịp chạy ra kêu gia gia hay không…

————-

*tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tận: biết thì sẽ nói, nói là nói hết trơn =))~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui