Khi ngoài cửa vọng vào tiếng chích chích líu lo, Đường Tử Ngạo mơ màng tỉnh dậy trước, còn chưa mở mắt cánh tay đã quờ xuống, cảm giác được thân thể trong lòng vẫn còn đó, hắn mới chậm rãi hé mi, thích ứng với ánh sáng đang chiếu xiên qua cửa sổ.
Trời đã sáng rõ, phỏng chừng qua giờ điểm tâm lâu lâu rồi, bất quá nơi này xung quanh không người, thành ra tới giờ vẫn chưa nghe động tĩnh gì, chỉ thấy tiếng chim kêu rúc rích.
Đường Tử Ngạo cúi nhìn Thiên Gia còn đang ngủ, cẩn thận rút cánh tay ra, đứng dậy mặc y phục, mở cửa sang trù phòng.
Nơi này không có ai hầu hạ, hắn phải tự mình động thủ, đun sôi lại phần nước giếng còn dư đêm qua, rửa mặt xong rồi, hắn đổ đầy một thau bưng vào phòng, Thiên Gia đại khái bên cạnh không còn ai, cũng đã tỉnh lại, hai con mắt hấp háy, đương uể oải xỏ áo, vừa nghe tiếng động liền quay lại cười cười với Đường Tử Ngạo, rồi giơ giơ hai tay, làm nũng: “Cha mặc cho ta.”
Nói xong, cứ thế nhắm mắt dựa vào đầu giường, chẳng buồn nhúc nhích.
Đường Tử Ngạo đặt thau nước xuống, ngồi xuống bên giường, kéo lại y phục xộc xệch của hắn, thắt nút đàng hoàng, Thiên Gia đương nhiên hưởng thụ sự hầu hạ của cha, thoải mái ậm ừ như con heo con, y phục mặc xong rồi, Đường Tử Ngạo lại ngồi xổm xuống, xỏ giày cho hắn, xong xuôi mới kéo hắn còn đang mắt nhắm mắt mở dậy: “Nào, qua rửa mặt.”
Rửa mặt sạch sẽ, súc miệng đôi bận, Thiên Gia vỗ vỗ má, có chút khó chịu nói: “Cha, mặt khô à.”
Đường Tử Ngạo vào nhà trong tìm kiếm một hồi, nhưng không thấy du cao thoa mặt, mà trông bộ dạng Thiên Gia rõ ràng đương khó chịu, liền kéo tay hắn đi ra ngoài: “Ra ngoài xem, hỏi ai đó thử.”
“Dạ.”
Hai người vừa ra đến cửa, chợt nghe một tràng tiếng cười nói rộn rã, để ý kĩ vẫn là vọng từ xa tới, bất quá chủ nhân những tiếng nói nọ đi rất nhanh, như thể mục tiêu của bọn họ chính là thẳng tới chỗ này vậy.
Mới một thoáng, tiểu viện đã bị đẩy mở, một đám nữ hài tử trông thấy bọn họ thì ngẩn người, rồi mau mắn cười lên tiếng: “Hai vị khách nhân đã dậy rồi sao, chúng ta còn đương nói đêm qua vất vả khuya vậy, nhất định sớm nay phải ngủ thật muộn nha!”
Đường Tử Ngạo chẳng thấy sao, bất quá Thiên Gia vừa nhớ lại cảnh điên cuồng đêm qua, mặt nhịn không được đỏ bừng, vội vàng cúi gằm, lùi lại nấp nấp sau Đường Tử Ngạo.
Một người trong đám nữ hài vừa cười vừa tiến tới chỗ bọn họ, chìa ra vật đang cầm trong tay: “Khách nhân, vốn tưởng các ngươi còn ngủ tiếp nha, ấy vậy mà đã dậy rồi, cứ trách chúng ta tiếp đãi không chu toàn, nhưng mấy thứ này hẳn vẫn dùng chứ?”
Đường Tử Ngạo không vội nhận, chỉ hỏi: “Vì sao biết chúng ta ở đây?”
Nữ hài tử ngẩng đầu nhìn hắn, cười nói: “Khách nhân chớ trách, không phải chúng ta theo dõi, đêm qua Liễu đại nhân tiếp đãi các ngươi, thế nhưng chưa kịp thông báo chỗ nghỉ cho khách nhân, nàng ta đã bị người đưa đi rồi. Sau nhớ ra mới bảo chúng ta thì trời đã gần sáng, chúng ta đành tìm kiếm xung quanh, mãi mới được chủ nhân nơi này báo tin, viện này có người lạ tới.” Tiểu cô nương đưa mắt liếc nhìn Thiên Gia đang đứng xúm đằng sau, lại nói: “Chúng ta ở đây có vài thứ không giống chỗ các ngươi, ở đây mỗi gian nhà dưới sàn đều đặt một vật khả dĩ cảm nhận biến hóa, chỉ cần có người bước vào, người phụ trách trông coi tự nhiên sẽ biết. Nào, cái này cho các ngươi.”
Tiểu cô nương giải thích xong, liền nhét vật nọ vào tay Thiên Gia.
“Khách nhân, ra ngoài ăn chút gì thôi.”
Thiên Gia nhìn mấy thứ trong tay, nhón lên một hộp tròn nhỏ đưa cho Đường Tử Ngạo: “Cha thoa cho ta.”
Đường Tử Ngạo gật đầu, mở hộp, quệt ra một chút, chậm rãi thoa lên hai má Thiên Gia, thứ du cao này không sệt, thoa một lớp mỏng đã hấp thụ rất nhanh, Thiên Gia cảm giác trên mặt đã không còn khô ráp nữa, cũng không thấy nhờn nhờn như loại vẫn dùng, thật kỳ diệu, hắn liền giật lấy hộp quệt ra một chút thoa lên má Đường Tử Ngạo, xong rồi, mới kiễng ngón chân, hôn chụt chụt hai cái.
“Ưn~ thơm thiệt.”
Đường Tử Ngạo nhéo nhéo mũi hắn: “Đi thôi.”
Tới tiền thính, người ngồi khá đông, có cả Liễu cô nương hôm qua tiếp đón bọn hắn và lão gia nhà thuyền cùng Nhị Nha, Nhị Nha thấy bọn họ liền hưng phấn chạy tới, nắm tay Thiên Gia hỏi: “Tiểu ca ca, hôm qua chẳng thấy các ngươi đâu, thiệt lo quá.”
“Nhị Nha hôm qua chơi vui ha?”
“Ừa, vui, bao nhiêu đồ ăn ngon, còn nhiều trò chơi nữa, toàn những thứ trước kia chưa gặp bao giờ.”
Cả hai tíu tít một hồi, đồ ăn đã bưng lên, Thiên Gia đói meo từ sớm, lập tức ngồi vào cùng Đường Tử Ngạo, hăng hái ăn cơm.
Liễu bưng thức ăn lên rồi cũng ra ngồi cạnh bọn họ, vừa ăn vừa cười tủm tỉm, quay sang hỏi Thiên Gia: “Đêm qua chơi vui chứ?”
Người khác hỏi câu này Thiên Gia có thể chẳng để ý, nhưng ánh mắt Liễu còn mang cả hàm ý ám muội, lại nhớ đến đêm qua nàng ta bị người đưa đi đầu tiên, Thiên Gia lập tức nghĩ ngay nàng ta đang hỏi chuyện gì, miếng cơm trong miệng thoáng cái nghẹn lúng búng, ho sặc mấy bận, hắn vội vàng uống miếng nước trà cha đưa cho, rồi trợn mắt trừng trừng nhìn Liễu.
“Ăn xong chúng ta sẽ đi.” Đường Tử Ngạo nói với Liễu.
Liễu gật đầu: “Ừm, hảo, xong bữa rồi ta sẽ đưa các ngươi ra bến thuyền.”
Bốn người ăn uống no nê rồi, được Liễu dẫn ra bờ sông, nơi này thật kỳ lạ, bốn phía luôn luôn bao phủ bởi sương mù nhàn nhạt, vô pháp quan sát được cảnh sắc và đường sông phía xa, lão gia tử có chút lo lắng nhìn quanh quất, đầu mày khẽ nhíu.
“Lên đi, ta tiễn các ngươi đi.” Liễu vẫy tay, mấy nam nhân dáng vóc cường kiện phía sau liền tiến lên, bốn người vừa đặt chân lên thuyền, bọn họ đã cùng vịn mép thuyền, hô lớn một tiếng, âm hưởng cao vút như xuyên thấu tầng sương mù, ong ong khuyếch tán.
Liễu đột nhiên giơ tay vẫy vẫy: “Khách nhân đi thong thả, nhất định đừng quên chúng ta, trong bọc có gói cho các ngươi lễ vật, phải hảo hảo mang theo nha, nghìn vạn lần đừng vứt đi, đều là đồ tốt nha~”
Lời nàng vừa dứt, mặt nước liền dập dềnh ẩn hiện mấy bóng đen, thân thuyền thoáng tròng trành lắc lư, rồi chậm rãi quay đầu trôi đi.
Thiên Gia nắm vạt áo Đường Tử Ngạo, quay lại nhìn bọn Liễu, cố sức vẫy tay, Nhị Nha thấy hắn vẫy cũng chồm dậy hưng phấn vẫy theo.
“Liễu tỷ tỷ, tái kiến!”
“Tái kiến!”
Giống như khi cập bờ, giờ dưới đáy thuyền lại như có sinh vật gì vun vút du động, đưa bọn họ phóng ra giữa mặt sông, rất nhanh, người trên bờ đã không còn thấy bóng dáng, tốc độ thuyền trôi cũng càng lúc càng mau, cuối cùng, bọn họ đành vào trong khoang ngồi nhắm mắt lại mới tránh được luồng gió táp phần phật. Đại khái không quá thời gian uống một chén trà, tốc độ thuyền bắt đầu chậm lại, thân thuyền lắc lư mấy cái, như sinh vật bên dưới chào hỏi bọn họ lần cuối, sau đó những bóng đen từ từ tiêu thất, con thuyền cứ thế ngừng giữa dòng.
Lão gia tử bước ra ngoài, nhìn xung quanh một lượt, sương mù đã tan bớt, dãy núi hai bên bờ lại xuất hiện, hắn nắm mái chèo bắt đầu chống xuống nước, chèo thuyền tiến lên.
“Đây được rồi, ta nhận ra chỗ này, trước mặt là nơi chúng ta muốn tới rồi.”
Lão gia tử cuối cùng cũng được yên tâm.
Nhị Nha và Thiên Gia thì ngồi thụp xuống, mở cái bọc đem theo.
Bên trong có bốn viên cầu hắc sắc, giống như hắc trân châu, ánh sáng tỏa ra ôn nhuận thanh nhã, cũng không quá chói mắt, gợi lên cảm giác trầm ổn quý phái, chính giữa có đục một lỗ nhỏ, xỏ qua một sợi dây hồng sắc.
Bốn viên, xem ra là mỗi người một viên. Hai người lật qua lật lại, cũng không nhận ra thứ gì, Đường Tử Ngạo đặt trên tay nhìn một hồi rồi nói: “Đeo vào, tròng qua cổ.”
Trông sợi dây buộc, vừa vặn độ dài đeo trên cổ, ngoại trừ bốn viên này, còn lại đều là đồ ăn và nước uống, vừa rồi Liễu cường điệu nhắc mãi lễ vật, chỉ có thể là thứ này thôi.
Con thuyền nhỏ thong thả đi trên sông vắng, chỉ nghe thấy tiếng hai hài tử thỉnh thoảng cười đùa, Nhị Nha và Thiên Gia đối với kỳ ngộ ngày hôm qua đều chẳng hề sợ hãi hay lo lắng, giờ cũng vừa hưng phấn vừa hài lòng, Đường Tử Ngạo cũng không nói gì, chỉ đứng ở đuôi thuyền ngắm nhìn cảnh sắc, tính ra, trong bốn người chỉ có mình lão gia tử đi thuyền bao năm lại bị hoảng hốt. Bao nhiêu năm, hắn chưa từng gặp tình huống như vậy, giờ ngẫm lại vẫn có chút rùng mình, may còn có khách nhân kiến thức rộng rãi, gặp chuyện vẫn trấn định như Đường Tử Ngạo, còn không, chỉ có mình hắn với Nhị Nha, nói không chừng đã bị dọa đến ngồi dúm dó một chỗ, hoàn toàn bị người ta bỏ quên, chịu chết già trên hòn đảo xa lạ. Cũng may đêm qua lạc tới chỉ là một tiểu đảo tuy lạ lùng nhưng phong tục không đến mức quá kỳ dị, dọa người, lão gia tử đi đây đi đó nhiều, trước giờ vẫn tin những giai thoại và một vài vùng đất lạ kỳ ít người biết tới, ví như đảo ăn thịt người, nữ nhi quốc… đại khái đều có thật đi, chỉ là cả đời người, tận mắt trông thấy thì đây chính là lần đầu tiên.
Nghĩ vậy rồi, cánh tay chống chèo không khỏi nhanh thêm vài phần, chỉ mong sớm sớm cập bờ, trông thấy người thường, bụng dạ hắn mới thực được vững lại.
Qua chừng nửa canh giờ, dải núi bốn phía dần dần thoai thoải, bình nguyên đồng bằng rất nhanh ló dạng thay thế núi non, đợi đến khi thấy bóng dáng nông dân thúc trâu cày ruộng trên bờ, lão gia tử mới dám thở hắt ra, thả lỏng một chút, sức lực tập trung nãy giờ cũng thoáng cái tản mác, bàn tay nắm mái chèo cố sao cũng không nhúc nhích nổi nữa.
Vừa lúc Đường Tử Ngạo xuất hiện tiếp lấy mái chèo trong tay hắn, bắt đầu chèo, tuy nghĩ thật ngại ngùng, nhưng lão gia tử thực tình không thể chèo được nữa, đành vào khoang thuyền ngồi nghỉ ngơi uống trà.
Thiên Gia ra ngồi xuống cạnh Đường Tử Ngạo, hai chân vắt trên mạn thuyền, nhẩn nha nói với hắn.
“Cha, ngươi coi đằng kia kìa~”
“Không phải ngươi nói ở đây rất ấm áp sao? Làm sao ta vẫn thấy hơi lạnh lạnh a?”
“Phải nha, ta thấy lần này đi chơi đủ rồi, chúng ta về nhà một chuyến ha, ta bắt đầu hơi nhớ nhớ Thiên Tường rồi na~”
Đường Thiên Gia cũng chẳng chờ hắn trả lời, chỉ lo nghĩ gì nói nấy, mãi sau mới quay lại trừng mắt nhìn hắn: “Sao ngươi không nói lời nào?”
Đường Tử Ngạo ung dung chèo, ánh mắt lộ chút tiếu ý: “Hảo, chờ thêm ít ngày, ngươi chơi chán rồi chúng ta về nhà. Ở đây xem chừng mới mưa, không khí hơi ẩm ướt, chờ trời hửng rồi chắc sẽ ấm lên.”
Hai người nói cười trò chuyện, tới khi đã thấy bến thuyền cách đó không xa, lão gia tử mới ra, đưa tay nhận lại mái chèo, chậm rãi chống thuyền vào bờ.
Lúc chia tay, tiểu cô nương Nhị Nha khóc lóc tèm lem, nước mắt lã chã không ngớt, nắm chặt tay áo Thiên Gia không chịu buông, sau cùng tới lúc Thiên Gia hứa hẹn về nhà rồi nhất định sẽ quay lại tìm nàng ta, nàng mới thút tha thút thít thả ra.
Lên bờ rồi hai người tìm một nhà trọ, nghỉ ngơi mấy canh giờ rồi, Thiên Gia lại hào hứng lôi kéo Đường Tử Ngạo chạy ra ngoài.
Tiểu trấn này không lớn lắm, bất quá lại nằm trên tuyến đường thông Nam Bắc trọng yếu, người đến người đi, thành ra không đến nỗi hẻo lánh, nguyên vốn ở đây một năm bốn quý đều rất ấm áp, nhưng mấy ngày nay đổ mấy trận mưa rào, thành ra không gian nhè nhẹ vương chút gió ẩm, không khí hít vào phổi đều dẫn theo hương vị tươi mát. Thiên Gia ngắm nhìn bao nhiêu loại cây cối hoa cỏ mọc hai ven đường hoặc thấp thoáng ló ra từ nhà cửa xung quanh, cảm thấy nơi nào cũng thật kỳ diệu.