Chị đi rồi.
Chị cứ thế mà đi.
Tôi nhìn thấy tin nhắn, thực ra lúc đầu cảm thấy rất buồn cười, sau đó không nhịn được gọi điện thoại cho chị, nhưng lại nhận được thông báo không liên lạc được.
Lần thứ nhất tắt máy, lần thứ hai tắt máy, một tiếng sau tắt máy, ba tiếng sau tắt máy, nửa ngày sau vẫn tắt máy.
Tôi bắt đầu cảm thấy sợ, tôi mới ý thức được dường như có gì đó không đúng.
Tôi xuống nhà tìm chị ấy, nhưng người mở cửa lại là chú, còn chưa đợi tôi mở miệng, chú liền nói với tôi, Cố Ninh ra nước ngoài rồi, sẽ không quay lại.
Lúc đó sự sợ hãi và hoảng loạn ôm trọn lấy tôi, tôi nhìn chú nhưng không cách nào thốt ra lời.
Sau đó tôi cũng không nhớ được mình về nhà bằng cách nào, chỉ lần lục tài liệu của chị, liên lạc với Tiểu Nhu.
Tôi nghĩ, chị ấy đi cũng không thể không để lại vết tích nào.
Nhưng thật sự chị đã rời đi mà không để lại vết tích nào.
Dường như cuộc sống chưa từng xuất hiện một người tên Cố Ninh, chị ấy biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của tôi.
Sau đó hiểu chuyện, nhưng lại không thể tiêu hóa nổi, rốt cuộc chú cũng biết rồi.
Tôi của khi đó, cảm thấy mình vừa nực cười vừa đáng thương, những ngày không có chị, cứ thế trôi qua, tôi kết bạn với đủ loại người, thường xuyên đi qua đêm không về kí túc xá.
Khi đó tôi quen Ngô Xuyến, mà khi đó quen không chỉ có một Ngô Xuyến.
Tôi và Ngô Xuyến thực ra không có bao nhiêu dây dưa, chỉ cảm thấy chơi vui, hợp với mình, nên tỏ tình rồi bên nhau, nhưng bên nhau mới thấy chẳng có ý nghĩa gì, chẳng cảm thấy chút mới mẻ nào.
Khoảng thời gian đó, cuộc sống lộn xộn như đống rác.
Sau đó Tiểu Nhu mắng chửi tôi.
Lần đó cậu ta đến tìm tôi, tôi đang chè chén tưng bừng cùng bạn bè ở nhà, cậu ta vô cùng kiên nhẫn chờ tiệc tan.
Giúp tôi thu dọn chiến trường, tôi đã ngà ngà lúng túng nhìn cậu ta, nói tửu lượng của tôi rất tốt, còn mời cậu ta lần sau tới chung vui.
Có thể vì câu nói này, triệt để khiến cậu ta tức giận.
Cậu ta chửi tôi suốt nửa tiếng đồng hồ.
Còn tôi, cứ đứng như trời trồng trước mặt cậu ta, ngậm chặt miệng, nghe cậu ta chửi suốt nửa tiếng đồng hồ.
Đúng rồi, tôi nghe được một tôi khốn nạn từ mồm cậu ta.
Mặt tôi không cảm xúc nghe cậu ta nói, dường như cậu ta cảm thấy có chút quá quắt liền ngừng lại.
Tôi cúi thấp đầu, nhỏ tiếng nói: "Xin lỗi.
"Nói cho cậu ta nghe, cũng là nói cho chính mình nghe.
Cậu ta thở dài, nhưng vẫn còn tức giận, nhìn tôi, giọng điệu ôn hòa hơn: "Cậu có biết không, Cố Ninh bị cậu đánh cho tan tác rồi.
"Vốn nỗi niềm đã cất sâu vào trong tim, lại bị một câu nói của cậu ta, làm cho vỡ vụn đến triệt để.
Có thể bị khơi gợi đến nỗi đau, tôi không nhịn được, nỗi đau dằn xuống suốt một tháng qua, đột nhiện bộc phát.
Tôi kéo lấy vạt áo cậu ta, đứng không vững, đột nhiên ngã xuống sàn nhà, khóc thật to.
Đúng thế, tôi làm sao không biết, Cố Ninh của tôi, vì sao lại rời xa tôi.
Tôi tùy hứng như thế, vô cớ làm loạn, lại hay tức giận với chị, nhưng chị vẫn luôn khoan dung, từng chút từng chút lùi đến tận mép vực, còn tôi lại tự tay đẩy chị xuống đáy.
Buổi tối hôm ấy tôi khóc rất lâu, trong đầu tôi toàn là những việc quá quắt mình làm với chị, càng nhớ càng buồn, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.
Cậu ta đứng bên tôi, nhìn tôi, cùng rơi nước mắt với tôi.
Cố Ninh đi rồi, có lẽ sẽ không trở lại nữa.
Cuối cùng chị không chịu nổi tôi nữa.
Khóc đến khi cổ họng khát khô, cả người mệt lả đi.
Giống như rất nhiều buổi sáng khác, chị khẽ nói với tôi: "Cố Đồng, dậy ăn sáng nào.
"Giống như rất nhiều lần dạo phố khác, chị thích thú nói với tôi: "Cố Đồng, thích cái này không?"Giống như rất nhiều lần trêu đùa khác, chị nghiêng đầu không nhìn nói với tôi: "Cố Đồng, đừng đùa nữa.
"Giống như rất nhiều lần không khỏe khác, chị cau mày, sờ trán tôi: "Cố Đồng, khó chịu chỗ nào à?"Cố Đồng, Cố Đồng! Cảm giác trống rỗng, cảm giác bất lực.
Tôi từng ghen tuông nói với chị, Cố Ninh, lúc chị dịu dàng, như muốn đòi mạng.
Lúc này chị cũng muốn đòi mạng tôi.
Sau khi bị Tiểu Nhu mắng chửi, tôi tỉnh táo triệt để, mất mấy ngày cắt đứt quan hệ với đám bạn ất ơ, bắt đầu bận rộn với cuộc sống và công việc của bản thân.
Sau đó quen biết Gia Vĩ Đông, rồi cùng anh ấy kết thành bạn tốt.
Nhưng ba năm này, tôi vẫn không buông được Cố Ninh.
Sau khi tốt nghiệp, chậm rãi bước vào con đường của một nhà thiết kế, may mắn từng bước từng bước tiến lên, may mắn đạt giải thưởng, khi đó tôi nghĩ, có thể một người ở nơi xa xôi có thể nhìn thấy thành công của tôi.
Đáp án đương nhiên là không.
Người trước giờ chưa từng sợ màn đêm như tôi lại bắt đầu thấy sợ, tôi sợ cái hố đen không đáy sẽ nuốt trọn lấy tôi.
Cố Ninh.
Em biết sai rồi, chị về đi được không?.