Tuy hữu Đồng Nhân Mẫu, Bất Tẩu Đam Mỹ Lộ

Vị lão huynh này lá gan cũng lớn quá đi. Dám công nhiên hoài nghi thân phận sứ giả Khiết Đan. Ta nghiêng mắt đánh giá, người này cũng mặc hoàng sắc triều phục, vị trí đứng cũng rất gần hoàng đế, chức quan thoạt nhìn không thấp a.

“Việc này trẫm đã mệnh Thế Công tra qua. Huống hồ trẫm xem qua hắn có đeo ngọc bích, đúng là vật năm đó trẫm ban cho Khiết Đan.” Hoàng đế nói xong lại nhìn ta, sau đó nói, “Về phần vì sao gặp phải ở bãi săn, trẫm cũng rất muốn biết.”

“Cái này...” Ta nuốt miệng nước bọt, tận lực khiến thanh âm của mình giống như bình thường, “Tiểu thần trên đường đi gặp đạo tặc, một đội nhân mã thương vong li tán, cống phẩm công văn mất hết, lúc tới ngoài thành Trường An, vì không có biện pháp khác mới lén vào bãi săn cầu kiến hoàng thượng.”

“Hanh. Nói như thế chính là không có công văn chứng minh thân phận.” Một đôi tinh mục của đại thần này quét trên người ta, một bộ ngươi đem không ra công văn thì nhất định phải chết.

Lòng ta trống rỗng dời đi đường nhìn, nhìn về phía Tông Thế Công, thấy hắn hướng ta hơi khẽ gật đầu, rồi cao giọng nói: “Có! Ta có công văn chính tay Khiết Đan thủ lĩnh viết cho hoàng đế đại Đường.” Vừa nói vừa đem công văn từ trong áo lấy ra, đưa cho thái giám trình lên.

“Công văn này cực kỳ trọng yếu, cần hoàng thượng tự mình xem qua, sở dĩ tiểu thần vẫn luôn đặt trên người, mới không bị đánh rơi.”

Cũng không biết công văn Tông Thế Công cho ta là thật hay giả, một lòng cao giọng. Thẳng đến khi hoàng thượng mặt rồng vui vẻ, cầm công văn nói với mấy người “Hảo”, ta mới yên lòng, biết một cửa đã qua hơn phân nửa.

Vị đại thần hoài nghi kia nhìn ta lại nhìn công văn trong tay hoàng thượng, không cam lòng nói: “Hoàng thượng, công văn này có thể là giả……”

“Ái khanh đa tâm rồi, công văn không giả, vị này hẳn là sứ giả Khiết Đan thật.”

Đại thần vừa rồi vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn nói cái gì đó lại bị hoàng thượng một người nâng tay ngăn lại.

“Trẫm mệt mỏi, sứ giả trên người có thương tích, cũng không nên quá mức phiền hà, tạm thời dừng ở đây đi.”

Hoàng đế đã nói như vậy, những người khác còn có thể nói thêm cái gì, trái lại chỉ phải quỳ xuống kính cẩn dưa tiễn.

Chờ hoàng đế ra sau, nội thị bên người hoàng đế vừa rồi trở lại thông tri cho đại thần trong điện nói đêm nay hoàng thượng mở đại yến quần thần ở Lân Đức điện, sau đó chạy đến bên ta cung kính nói: “Hoàng thượng có khẩu dụ, đưa hai vị đại nhân tới Thiên điện nghỉ ngơi trước, buổi tối cùng dự tiệc.”

Thiên điện cơ bản nằm ngay phía sau chính điện. Từ chính điện đi vòng ra ngoài một đoạn, đi qua một hàng lang thật dài là đến.

Đi vào thì đã có hai người cung nữ đứng chờ cạnh cửa, thấy chúng ta liền cúi xuống hành lễ.

Vừa định hỏi Tông Thế Công chuyện vị đại thần kia, nhưng bây giờ có hai người cung nữ đi theo nên không tiện, chỉ có thể an an phận phận ngồi xuống uống trà.

Cái mông ngồi còn chưa có nóng, lại có người hầu tiến đến thông báo nói là hoàng thượng triệu kiến Tông đại nhân.

※※※※z※※y※※z※※z※※※※

Buổi chiều ấm áp, từng sợi ánh nắng rơi vào trong điện, một mình ta dựa vào cửa sổ mà ngồi, lẳng lặng phẩm trà, thỉnh thoảng thưởng thức đồ cổ thi họa trong tay — ta an ủi chính mình, đây, gọi là phong nhã. Nhưng một người cứ phong nhã như vậy cả buổi chiều, cũng sẽ phát rồ.

Cung nữ đứng gần ta hình như nhìn ra ta ngồi không kiên nhẫn, hướng ta đề nghị nói: “Đại nhân nếu thấy không vui, có thể cho nô tỳ mang đại nhân đến Thái Dịch trì nhìn, giải giải buồn.”

“Thái Dịch trì?” Có điểm quen tai nga.

“Thái Dịch trì là một hồ nước trong cung. Khắp bên hồ trồng hoa cỏ, trung tâm có hòn đảo nhỏ. Trên đảo cũng có kỳ hoa dị thảo, đình thai lâu tạ, cảnh sắc tú lệ.”

Nguyên lai được đi chơi a, không nói sớm! Mặt ta lộ vẻ vui mừng, suýt nữa thốt ra từ được. Nhưng nghĩ qua nghĩ lại, ta ở trong cung sinh địa không quen, thân phận sứ giả lại là giả, còn có người truy sát, đi lại lung tung chỉ sẽ tăng nguy hiểm cho mình. Trước đây xem qua tình tiết kịch trong cung đình hục hặc với nhau hiện lên trong đầu như đèn kéo quân, càng nghĩ càng thấy cung nữ trước mắt cũng không thể tín nhiệm, không thể đảm bảo các nàng bị người sai sử lừa ta đến chỗ tối tăm ngột ngạt nào đó nhốt vào, cũng có thể dứt khoát đẩy ta xuống Thái Dịch trì….. Đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết.

“Quên đi, chờ Tông đại nhân trở về cùng đi đi.” Ta thở dài, bất đắc dĩ nói.

Qua được một lúc, Tông Thế Công vừa về, chau mày.

“Nơi này không có chuyện của các ngươi, đến chờ ngoài cửa đi.”

Đợi Tông Thế Công cho lui hai người cung nữ, ta liền khẩn cấp kéo hắn hỏi: “Thế nào? Hoàng thượng nói gì với ngươi? Có phát hiện ta là giả không?”

“Không có việc gì. Hoàng thượng chỉ là đã lâu không một mình gặp ta, cùng ta tâm sự việc nhà mà thôi.” Tông Thế Công cau mày nói trò chuyện việc nhà, thực sự là một điểm thuyết phục cũng không có.

Bất quá hắn nếu không muốn nói, ta cũng không nguyện tự làm mình mất mặt.

“Cung nữ vừa nói Thái Dịch trì trong cung rất đẹp. Mang ta đi nhìn đi.”

Tông Thế Công suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Cũng tốt, cho ngươi hiểu qua một chút cảnh vật trong cung.”

Từ Lân Đức điện đi chừng 10 phút về phía tây, đếm một hồ nước thật lớn, chính là Thái Dịch trì.

Hồ nước yên lặng trong suốt, dưới ánh mặt trời lập loè lấp lánh. Toàn bộ hồ nước tựa như thủy tinh xanh vây quanh thâm cung. Trong hồ còn có một hòn đảo nhỏ xanh biếc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui