Tuy hữu Đồng Nhân Mẫu, Bất Tẩu Đam Mỹ Lộ

!!! Một mũi tên nhọn hướng trước mặt ta phóng tới!

Thời điểm khi nó cách ngực ta 0,01cm, ta nỗ lực lấy thân thủ nhanh nhẹn tránh thoát nó — nhưng thất bại — ngực một trận đau đớn — hai mắt trở nên không rõ…

Đầu đau quá, mí mắt thật nặng, ta là làm sao vậy? Được rồi, ta bị một mũi tên bắn trúng… Lẽ nào ta cứ như vậy chết luôn? Không được! Ta còn chưa thú lão bà mà! ( Long mỗ: ngươi không có lý tưởng cao cấp hơn sao)

Ta thử mở hai mắt nặng trĩu –

“Hắn tỉnh.”

Trước mắt người này là ai vậy? Cái khuôn mặt bánh nướng này là ai? ( tiểu Thọ: tác giả đâu? Lăn ra đây! Ta muốn đổi nam diễn viên! Ta không nên cùng bánh nướng diễn kịch!)

Khuôn mặt bánh nướng dựa vào càng lúc càng gần, đưa tay tách mí mắt ta, vẻ mặt meo meo nhìn con mắt của ta, lại duỗi tay mò tới cổ tay ta, dùng ngón tay thô ráp ấn vào cổ tay của ta.

Hanh! Muốn dùng sức đè lại tay ta sao? Không có cửa đâu! ( Long mỗ: tiểu Thọ a, chúng ta đều biết rõ hắn là đại phu ~~~, ngươi, ai…)

Ta giãy dụa suy nghĩ muốn ngồi dậy, không có kết quả, giữa lúc tâm lý đang hoảng loạn, bánh nướng lại đứng dậy ly khai.

Đi tới một người nam nhân khác — nam nhân thật anh tuấn! Khí chất không giống người thường! Ân, mỹ thiếu niên này cùng ta miễn cưỡng cũng có điểm giống nhau! Con mắt thâm thúy, mũi cao ngất, môi mỏng mà kiên định, tóc đen thả tung mà thắt thành một búi, khiến cho khuôn mặt thoạt nhìn rất gợi cảm, hơn nữa toàn thân bao trong áo choàng màu đen, càng làm nên một loại cảm giác âm tà nguy hiểm — có lực hấp dẫn trí mạng giống như ma vương từ địa ngục!

Lẽ nào ta thực sự đã chết, lại còn xuống địa ngục? Không thể nào! Xui xẻo như vậy! Bất quá ta chết tại Trung Quốc dù thế nào cũng là Diêm La Vương quản nha, hẳn phải là đại hồ tử (*), không đẹp trai như vậy nha! ( Diêm La Vương: chỉ bằng những lời này của ngươi, kiếp sau cũng đừng nghĩ lên thiên đường! Hanh!)

“Ngươi tỉnh a. Có thấy khó chịu không?”

Thanh âm trầm thấp âm lãnh lại rất khêu gợi, khiến người ta nghe rất thoải mái.

Chờ một chút! Đây không phải thanh âm ta nghe được trước lúc bị bắn sao?

Ta cũng không biết như thế nào, đột nhiên có khí lực, thoáng cái từ trên giường ngồi dậy –

“Ta cả người đều khó chịu! Ngươi một tử tiểu tử! Đem ta bắn gần chết còn ở bên cạnh giả làm người tốt! Không dễ dàng như vậy! Tinh thần tổn thất phí, vật chất tổn thất phí! Không quá mười vạn ta không đem ngươi cáo tử! Còn nhìn ta, nhìn cái gì vậy! Đem luật sư của ngươi tìm đến! Cùng nhau nói chuyện!” Nói xong lại nghĩ tới ta không phải đang ở Hán triều sao? Trạng sư (**) còn không biết có hay không nữa.

Hắn hình như cũng không ngờ tới ta phản ứng kịch liệt như vậy, sửng sốt một chút, lập tức cười nói: “Ngươi chỉ là bị thương ngoài da, xem ra đích xác là một trở ngại lớn. Ngươi vừa nói ‘ Luật sư ‘, đó là…”

Ta trừng hắn một cái, tức giận nói: “Thôi, thôi, gia hương chúng ta đây mới có, ngươi cô lậu quả văn (***) đương nhiên không có khả năng biết.”

“Nga, thì ra là thế.”

“Nga cái gì nga a, đừng tưởng rằng không có luật sư thì không cần bồi tiền, có quan phủ ta chắc chắn bẩm báo cho ngươi toi đời!”

Ta đang mắng chửi hăng say, đột nhiên nghe được hai bên trái phải “Loảng xoảng –” một tiếng — ba thanh kiếm đồng thời soàn soạt ra vỏ!

“Đừng có vô lễ với chủ thượng!”

Cừ thật! Còn có cả bảo tiêu a!

Khí thế của ta thoáng cái đã bị suy yếu không ít, bất quá vẫn còn kiên trì hô: “Lấy nhiều khi ít! Muốn giết người diệt khẩu a! Có vương pháp hay không a!” Trời biết ta lúc này đang thủ tâm lý.

Bao nhiêu mồ hôi lạnh đều nhanh nhỏ xuống.

Cũng may “Ma vương” tựa hồ không quá để ý ta vô lễ, phất tay ý bảo bọn họ xuống phía dưới. Ba bảo tiêu này thật cung kính hướng hắn thi lễ rồi rời khỏi phòng.

※※※※z※※y※※b※※g※※※※

Trong phòng chỉ còn hai người chúng ta.

“Ngươi tên là gì.”

“Vạn… Vạn Niên Thọ.” Hắn đột nhiên thân thủ vỗ về chơi đùa vành tai ta, hại ta nhịn không được run rẩy một chút.

“Rất ít người có dũng khí như vậy theo ta nói chuyện. Ngươi không sợ ta giết ngươi sao?” Trong thanh âm điềm đạm lộ ra hàn khí.

“Ta nhìn ra ngươi sẽ không.” Cũng không biết là lời thoại trên quyển sách nào, bị ta thốt ra trong kinh hoảng.

…..

Hắn yên lặng nhìn ta, dường như muốn đem ta xem thấu.

“Ta sẽ không, ta còn sẽ cho ngươi hoàng kim vạn lượng!” Bàn tay ám muội của “Ma vương” rốt cục ly khai vành tai ta, đưa lưng về phía ta từng câu từng chữ nói.

Ai nha, nguyên lai hắn thoạt nhìn hung ác vậy mà mấy câu dã man cũng đâu có nói được, bị khí thế ta gặp nguy không loạn dọa tới rồi đi. Củ hành tây này, nhân cơ hội bắt chẹt hắn một khoản đi.

“Vậy ta còn muốn một căn nhà cao cấp.”

“Có thể.”

“Tỳ nữ một trăm.”

“Có thể.”

“Trâu dê ngựa tốt trăm con.”

“Có thể.”

“Ruộng tốt trăm mẫu.”

“…. Có thể.”

“Còn muốn….. Còn muốn….. Ai, trong khoảng thời gian ngắn nghĩ không ra, chờ ta nhớ ra rồi hẵng nói.” Ta nhất thời vui vẻ đắc chí cười toe toét, “Ai yêu, ta cũng sắp trở về, còn muốn mấy thứ này làm gì a. Ha ha. Kỳ thực bị thương cũng không nặng như vậy, cầm nhiều như vậy đồ vật thật ngại mà!” ( Long mỗ: Ngươi nói và làm hoàn toàn không giống nhau a)

“Trở về? Ngươi hiện tại không thể đi. Ta muốn mua ngươi một tháng.” Hắn quay đầu, ra lệnh nói, “Từ hôm nay trở đi, ngươi không gọi Vạn Niên Thọ, ngươi gọi Bỉ Nhĩ Cấp.”

——————————

Chú thích:

(*) Đại hồ tử: lão già nhiều râu.

(*) Trạng sư: người cáo trạng.

(***) Cô lậu quả văn: kém hiểu biết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui