Túy Khách Cư

Hối hận hối hận thực hối hận... Ta ngày đó sao lại phải chạy
đi mắng Khách Hành hả? Hiện tại khiến cho Tần Tố cùng Hàn Chí mỗi ngày đều ở
trong tiệm của ta mở đại hội biện luận, vì vấn đề Khách Hành về Nam Cung thế
gia trước hay là đi Tuyết vực trước tranh cãi không dứt... Aiz, tranh liền
tranh thôi, sao phải động thủ chứ? Khiến cho nơi này của ta luôn có người trúng
độc hoặc bị thương, aiz, Ôn Văn nhất định cười trộm đến chết...

“Nói hưu nói vượn! Nam Cung thế gia uy chấn giang hồ, chẳng
lẽ còn tìm không ra một gốc cỏ nho nhỏ sao?” Giọng của Hàn Chí, vang tận mây
xanh.

“Phi Hiệp Chích Tâm thảo sợ gió sợ nước sợ ánh sáng, thiên hạ
có mấy chỗ như vậy chứ? Ngươi cho là cỏ dại sao? Ven đường liền có một đống
lớn!” Tần Tố hừ lạnh.

Vì thế, rút đao rút đao, rút kiếm rút kiếm, không khí lại có
một mùi hương kỳ dị. Khách Hành đứng bên cạnh bọn họ, vừa vuốt trán dùng sức
thở dài, vừa nhìn khách trong tiệm chạy tán loạn.

Không biết, ta có thể đến hỏi Nam Cung thế gia bồi thường hay
không? Aiz, ta cũng phải đi thôi, miễn cho ở trong này bị liên lụy...

...

Không khí hậu viện quả nhiên tươi mát hơn nhiều... Hả? Trên
giá kia là cái gì thế?

“Tiểu Bạch?” Ta nhìn chằm chằm con bồ câu kia, bồ câu cũng
nhìn chằm chằm ta.

Ha ha, là bồ câu đưa tin của gia gia! “Đến, Tiểu Bạch ngoan,
xuống dưới a...” Ta nắm một vốc đậu, dụ dỗ nói.

Tiểu Bạch nghiêng đầu, không biết có phải cố ý không để ý tới
ta hay không.

“Tiểu Bạch...” Vóc người nhỏ bé thật sự là chịu thiệt!

Bồ câu vỗ vỗ cánh, tiếp tục khinh thường ta.

Con chim chết tiệt! Tin ta hủy cái giá đi hay không?!

“Tiểu Đinh.”

Giọng nói này làm cho ta không tự giác khẩn trương lên.

“Đang làm gì vậy?” Khách Tùy đi tới, có chút khó hiểu. Cũng
đúng, vây quanh cái giá chạy tới chạy lui như vậy, thật ngốc...

“Không có gì, là cái kia...” Ta vừa định chỉ vào con bồ câu,
để chứng minh tâm thần của ta tuyệt không có gỉ khác thường, nhưng ngay lúc
này, Tiểu Bạch lại giương cánh, thản nhiên bay xuống, dừng ở trên vai Khách Tùy.

Hả? Cái gì hả? Tiểu Bạch là gia gia nuôi lớn, bình thường rất
đáng ghét, ngay cả ta cũng không thèm để ý. Thỉnh thoảng bảo nó đưa tin, nó đều
tự cao tự đại, hôm nay như thế nào lại... Chẳng lẽ... Tiểu Bạch là bồ câu mái?

Khách Tùy ôm bồ câu xuống, giao cho ta, “Bồ câu đưa tin à.”

“Ừm.” Ta cảm kích tiếp nhận, liền cảm giác Tiểu Bạch ở trong
tay ta giãy dụa. Ta vừa gỡ bức thư, nó liền bay trở về trên vai Khách Tùy, còn
thân thiết mổ mổ tóc Khách Tùy.

Bồ câu chết tiệt, xem ta có đem ngươi nấu thành đồ ăn không!
Mà khoan, ta tức giận như vậy làm gì? Ta không phải ngay cả bồ câu cũng ăn dấm
chua chứ? Quên đi, xem thư quan trọng hơn!

“...” Ta ngây ngốc nhìn bức thư, nhíu mày.

“Làm sao vậy?” Khách Tùy nhẹ giọng hỏi.

“Ách, ông nội của ta nói ông sắp về đến.” Ta gãi gãi đầu.
Không rõ a, ông vẫn vân du thiên hạ, vui đến quên cả trời đất, thỉnh thoảng gửi
thư về cũng chỉ là nói cảm tưởng về chuyến đi, ghi đặc sản gì đó. Như thế nào
lần này lại trở về chứ?

Khách Tùy nhẹ nhàng nhíu mày, một chút bất an xẹt qua trong mắt.

“Đại khái là trở về mừng năm mới...” Ta tự giải thích cho
mình nghe. Không biết, gia gia nhìn thấy nơi này của ta có nhiều nam nhân không
rõ lai lịch như vậy, sẽ có vẻ mặt thế nào...

Ta ngước mắt cười nhìn Khách Tùy, lại phát hiện tầm mắt hắn
tránh nơi khác.

“Ách...”

Hắn phục hồi tinh thần lại, thật có lỗi cười cười, “Tốt lắm
a.”

“Ừm.” Hắn suy nghĩ cái gì...

“Ta về phòng trước.” Hắn lại một lần nữa đem Tiểu Bạch giao
cho ta, xoay người rời đi.

Ta nhanh cầm lấy Tiểu Bạch không cho nó lại đi quấy rầy người
khác, trong đầu lại đột nhiên trống trơn... Aiz, ta làm sao vậy chứ...

...

Gia gia là loại người nói về sẽ về ngay, luôn không quản đến
tình hình của người khác. Làm cháu gái, thật sự là rất bất đắc dĩ a... Ta
khiêng cây lau nhà, cầm khăn lau, mang theo thùng nước, đứng ở cửa phòng gia
gia, thở dài. Ta còn nghĩ rằng ông sẽ không thèm trở lại... Lại nói tiếp, gian
phòng này ta cũng có gần một năm không có đặt chân tới... Quét tước nhất định
rất vất vả...

Quả nhiên, ta vừa mở cửa liền ho đến chết khiếp. Cửa sổ lâu
không mở ra, trong phòng âm u không nói, ngay cả không khí cũng ẩm mốc. Bụi bặm
mạng nhện tích tụ đến trình độ này, gia gia nhìn thấy chắc chắn sẽ nổi bão.
Phải bắt đầu quét tước từ nơi nào đây? Đột nhiên, ta liếc thấy một vật, khiến
cho ta trên lưng phát lạnh một trận...

Nguy rồi... Ta nhìn chậu hoa cảnh bày bên giường, không tự
giác run lên. Ngẫm lại bốn năm trước, gia gia bảo bối dường như mang nó về,
trồng trong phòng. Lúc đầu ta còn tưới nước cho nó, cho nó phơi nắng gì đó,
nhưng một thời gian sau, ta liền quên nó không sót một chút gì. Đại khái là đã
chết... Không thể hoàn toàn trách ta a, chính ông đem về, thì tự mình chiếu cố
đi. Nhưng mà... Aiz, gia gia khẳng định sẽ nổi bão...

Ta đi qua, phủi lớp bụi trên hoa. Hắc, hình như còn chưa
chết! Tuy rằng đất trong chậu đều khô nứt, nhưng hoa lá còn no đủ, không có dấu
hiệu ủ rũ. Oa, kỳ tích a... ha ha, sức sống thật mạnh mẽ, lá cây hồng hồng,
thật đẹp nha... Hả? Hồng hồng?... “Phi hiệp (lá đỏ)”? Ta lập tức ngừng lau, hạ
khăn lau, buông thùng nước, bưng chậu hoa lên. “Kị gió kị nước kị ánh sáng”?
Những điều kiện đó nơi này lại có thể hoàn toàn phù hợp a. Như vậy cũng không
chết được... Chẳng lẽ...

Ta lập tức cầm chậu hoa, thẳng tiến xuống lầu.

Dưới lầu, Tần Tố cùng Hàn Chí đang chuẩn bị bắt đầu đợt biện
luận thứ hai trong hôm nay.

“Tiểu Tần!” Ta đem hoa đến trước mặt nàng, bắt đầu thở.

“...” Vẻ mặt kia của Tần Tố, rõ ràng là kinh ngạc đến sững
sờ. “Phi... Phi Hiệp Chích Tâm thảo?!”

Thật sao?!

“Tỷ tỷ, đây là làm sao mà có?” Tần Tố một phen đoạt lấy chậu
hoa, khó có thể tin nhìn chằm chằm nó.

“Trong phòng ông nội ta... Thật là Phi Hiệp Chích Tâm thảo?”
Không phải trùng hợp như vậy chứ?

“Đúng.” Tần Tố gật gật đầu, sau đó ngược lại nghi hoặc nhìn
chằm chằm ta.

“Ách... Đây là ông nội của ta mang về, ta còn nghĩ là loại
hoa kì quái gì chứ...” Không nên nhìn ta, ta cũng không biết a.

“Nó bao nhiêu năm?” Tần Tố lại hỏi.

“Tuyệt đối vượt quá ba năm...” Điểm này có thể yên tâm, ta
phỏng chừng đã có một khoảng thời gian dài như vậy không tưới nước cho nó...

Chung quanh có chút kỳ quái, vào lúc này không phải hẳn là
nên hoan hô sao? Nhưng mà, chuyện này quả thật phát sinh quá mức ly kỳ, nhất
thời chưa phản ứng kịp cũng đúng...

“Nhìn thấy không? Ta đã có Phi Hiệp Chích Tâm thảo! Hắn đương
nhiên phải theo ta về Tuyết vực!” Tần Tố ôm chậu hoa, đắc ý nhìn Hàn Chí.

Ta nghe được thiếu chút nữa té xỉu.

“Nói bậy, chính là bởi vì đã tìm được nó, thiếu chủ mới càng
nên trở về Nam Cung thế gia!” Hàn Chí phản ứng thật sự là nhanh nhẹn.

“Hừ! Cỏ là của ta, ta sẽ không cho Nam Cung thế gia!” Tần Tố
ghé mắt.

“Ngươi...”

Vì thế, một màn buổi sáng lại tái diễn...

Ta quay đầu, Khách Hành vẻ mặt cổ quái đang ở ngẩn người.

“Làm sao vậy, huynh hẳn là nên cao hứng a!” Ta vỗ vỗ vai hắn,
an ủi nói.

Cái miệng của hắn bất giác co rúm một chút, “Ta đột nhiên cảm
thấy, ta giống như bị đùa giỡn...”

Ách... Đúng vậy, chuyện như vậy tới có chút đột nhiên, hơn
nữa có chút kỳ lạ, nhưng mà, người phải nhìn nhận sự thật a... Mặc kệ thế nào
đây là chuyện tốt không phải sao?

Khách Hành khẽ cười, “Ta cuối cùng cũng cảm thấy, cô là người
rất không thể tưởng tượng...”

Hả? Như thế nào lại kéo qua ta rồi?

“Có ý gì?”

Khách Hành bất đắc dĩ thở dài, “Chuyện lớn gì, đến nơi này
của cô, đều như là phong quá hoa lạc (gió thổi hoa rơi), tự nhiên như vậy, liền
trở nên không có việc gì... Cô nói có phải rất không thể tưởng tượng hay
không?” Hắn cười, vẻ mặt phấn khởi.

Có sao? Nơi này của ta có phát sinh đại sự gì sao? Không có
mà...

“Bản thân cô không có phát giác à?” Hắn vẫn cười, ngẩng đầu
nhìn bốn phía,“Túy khách cư, thật sự là nơi kỳ quái...”

Rất kỳ quái sao?... Ngươi đừng nói chuyện huyền bí như vậy
chứ! Ta rất sợ chuyện quỷ thần đó...

Hắn nhìn ta, trong ánh mắt có cảm kích, “Thật may, ta đã đến
đây.”

“Ách... Đừng khách khí.” Ta nghĩ nửa ngày, chỉ có thể đáp một
câu này.

Hắn cười cười, đi tới chỗ Tần Tố đó. “Hai người không cần
cãi! Thật phiền aiz...”

“Thiếu chủ, ngài sẽ về Nam Cung thế gia, đúng không!” Hàn Chí
vác đại đao, giận đỏ mặt nói.

“Ách... Này...”

“Chàng về Tuyết vực, giải độc là chuyện cấp bách!” Tần Tố
cũng không nhường.

“Ách... Cái kia...”

“Thiếu chủ!”

...

Ta biết, Khách Hành hiện tại nhất định rất hối hận đã vào
trong trận biện luận này... Aiz, phiền muốn chết. Mặc kệ bọn họ, ta làm việc
của ta... Ta muốn làm gì nhỉ? A, đúng rồi, quét tước! Mau quét dọn đi! Ta cũng
không muốn nhiều người nổi bão a...

...

Hô, thật không ngờ, chỉ làm cho sàn khôi phục nguyên trạng,
phải dùng đến bảy thùng nước... Múc nước mệt chết đi... Chạy lên chạy xuống
lầu. Nhưng mà, ta còn bàn ghế nữa... Quên đi, ai bảo ta là cháu gái người ta
chứ?

Vừa muốn đi vào hậu viện, chợt nghe thấy giọng nói kiều mỵ dễ
nghe của Quân Lâm.

“... Nô gia cũng không phải đang cầu ngươi nha... Tùy ca ca...”

Một khắc kia, ta dừng bước, cầm thùng nước đứng ở nơi đó. Gần
vào đông, đống củi trong viện rất to, đứng như vậy, sẽ không bị nhìn thấy.

“Ồ?” Khách Tùy nở nụ cười, “Vậy là cái gì?”

Quân Lâm đùa nghịch tóc, cười khẽ, không có chút dấu vết
thương tâm muốn chết lần trước. “Là cảnh cáo, Tùy ca ca.”

“Ngươi cho rằng hữu dụng?” Ánh mắt Khách Tùy có chút khác thường,
không có vẻ dịu dàng, thay vào đó là một loại ác ý giảo hoạt.

“Ha ha...” Quân Lâm cười bỡn cợt, “Nếu nói mà hữu dụng, nô
gia hà tất phải tự mình đến? Phải biết rằng, tỷ tỷ không thích gặp nô gia a...”

“Vậy nhanh đi đi.” Khách Tùy khinh miệt nói.

“Khó mà làm được...” Quân Lâm nhíu mi, “Ma ma sẽ trách nô gia
nha... ngươi tốt hơn là cùng nô gia bỏ trốn đi...”

Bỏ trốn? Cái gì hả? Bọn họ rốt cuộc đang nói cái gì?

Khách Tùy nghiêng đầu, hừ lạnh một tiếng.

“Đừng như vậy chứ...” Quân Lâm như trước cười, “Lão gia tử
sắp trở lại, ngươi cũng không nghĩ kéo dài tới khi đó chứ...”

Không rõ, bọn họ đến tột cùng là...

“Ai?” Khách Tùy đột nhiên mở miệng, trong giọng nói có sát
khí.

Bị phát hiện sao?... Cũng đúng a, Khách Tùy thân thủ cũng
không kém a... Ta vừa định thẳng thắn đi ra ngoài, thuận tiện để hỏi rõ ràng,
một giọng nói lại thản nhiên vang lên.

“Là ta.” Khách Ức cười hì hì từ bên kia đi ra.

“Ngươi...” Khách Tùy nhăn mi lại.

Khách Ức nhìn hắn, “Là ta, dù sao cũng tốt hơn những người
khác nhỉ. Có phải không, Khách Tùy ca ca?”

Hình như càng ngày càng phức tạp. Không biết vì cái gì, tâm
của ta đột nhiên bất an... Hình như, sẽ phát sinh chuyện không tốt gì đó...
Khách Tùy hắn...

“Không muốn cùng vị cô nương này bỏ trốn sao?” Khách Ức thong
thả đi qua, nhìn thoáng qua Quân Lâm, “Nàng thật đúng là mỹ nhân a...”

Quân Lâm nở nụ cười, hạ người, “Nô gia không dám nhận...”

“Muốn thế nào?” Khách Tùy chống hai tay, vẻ mặt chẳng hề để
ý.

“Ngươi là ai, vì sao mà đến, ta không biết.” Khách Ức mở
miệng, trong giọng nói lộ ý cười, “Nhưng mà, chuyện ngươi không phải là người
tốt gì, ta ngay từ ngày đầu tiên đã biết. Tây Hạ cùng Đại Tống là dạng quan hệ
gì? Ngươi lại dễ dàng chạy tới trấn nhỏ Giang Nam này... Còn có võ công quỷ dị
kia của ngươi, muốn nói ngươi là nhân sĩ chính phái, mới thật là đáng cười...”

Quân Lâm cười giống như chuông bạc khẽ rung, “Vị tiểu ca ca
này thật sự là hảo nhãn lực...” Nàng đi qua, vỗ vai Khách Ức, “Cho nên nô gia
mới muốn hắn bỏ trốn, miễn cho bị đám người khôn khéo các ngươi hại, ngươi cũng
giúp ta khuyên nhủ hắn a...”

“Không suy nghĩ một chút sao?” Khách Ức hướng Quân Lâm nở nụ
cười, lại nhìn Khách Tùy, “Nếu là mượn cớ bỏ trốn, cho dù ngươi đi không từ
giã, Đinh tỷ tỷ cũng sẽ không quá chật vật. Chuyện khác, cũng có thể không truy
cứu.”

“Ồ?” Khách Tùy không khỏi nở nụ cười.

“Đừng nói ngươi đã quên a.” Khách Ức một tay chống nạnh, một
tay phe phẩy quạt, “Ngày đầu tiên ngươi đến nơi này không phải đã lục lọi mấy
lần sao? Ta không biết ngươi muốn tìm cái gì, nhưng mà, khách nhân mới tới như
vậy, không khỏi rất thất lễ đi...”

“Nếu đã biết, ngươi cùng ta cũng không kém bao nhiêu...”
Khách Tùy không đồng ý thở dài.

Bất tri bất giác, ngực bắt đầu cảm thấy không thoải mái,
trong lòng cảm thấy lạnh cả người.

“Ta vốn nên giết ngươi...” Khách Ức nói đến đây, ngữ khí lại
tùy ý làm cho người ta trái tim băng giá, “Nhưng tỷ tỷ hình như rất thích ngươi...
Ta khuyên ngươi vẫn là ngoan ngoãn nghe vị cô nương này nói, sớm thoát ra...
Nếu không...”

“Ngươi thực sự tự tin có thể giết ta?” Vẻ dịu dàng của Khách
Tùy trong nháy mắt biến mất hoàn toàn, chỉ còn địch ý làm người ta hít thở
không thông.

“Không hẳn... Chỉ có điều, đồng quy vu tận ta nắm chắc...”
Khách Ức cười, “Nhưng mà, con người của ta rất sợ chết... nói không chừng, ta
sẽ nói hết cho mọi người nghe, nếu là Khách Lộ ca ca xuất thủ, liền có thể nắm
chắc mười thành a. Chỉ là... Không biết, tỷ tỷ sẽ có bao nhiêu thương tâm...”

“Ha ha, đúng a... Tiểu Đinh tỷ tỷ thật sự đơn thuần, theo nô
gia thấy, nàng thật sự thích ngươi... nếu biết ngươi từ đầu tới đuôi đều lừa
nàng, không biết sẽ thương tâm đến thế nào đâu...” Trong mắt Quân Lâm đột nhiên
lóe sáng, “Nếu không phải như vậy, nô gia tội gì phải diễn tuồng kịch vui này,
tự dưng chọc tỷ tỷ oán hận?”

Giả sao? Dịu dàng cũng tốt, quan tâm cũng tốt, thậm chí là
cùng hắn tương quan yêu cùng hận, đều chẳng qua là diễn trò, là gạt người sao?

“Khách Tùy ca ca, chúng ta cũng coi như là quen biết, không
cừu không oán. Ngươi hiện tại bỏ đi, ta tự nhiên một chữ cũng sẽ không nhắc với
tỷ tỷ.” Khách Ức thở dài, “Ngươi mặc dù không phải người tốt, nhưng đến hôm nay
cũng không có động thủ, đối tỷ tỷ cũng coi như hữu tình... Ngươi cũng không
muốn đi đến bước kia chứ...”

Khách Tùy dời tầm mắt, trầm mặc.

Vì sao? Vì sao lại như vậy? Đột nhiên cảm thấy, thật lạnh...

“Ngươi cho rằng, ngươi nói, Tiểu Đinh sẽ tin sao?”

Một câu này, đánh vỡ hy vọng nhỏ bé ta ôm chặt. Trái tim của
ta dường như trong nháy mắt đã khôi phục, bắt đầu đập rõ lên, tiết tấu cuồng
loạn.

“Đúng vậy.” Khách Ức biểu tình thoải mái, “Muốn nàng tin
tưởng ngươi là đến hại nàng, xác thực rất khó... Ta cũng đã nói không biết bao
nhiêu lần, mỗi lần đều bị giáo huấn...”

Thì ra, hắn nói đều là sự thật... Ta, lại chưa bao giờ cẩn
thận suy nghĩ qua...

“Nhưng mà...” Khách Ức tươi cười, lộ vẻ giảo hoạt, “Lúc này
đây không giống đâu... Tỷ nói xem? Đinh tỷ tỷ?”

Thùng nước trong tay ta lập tức rơi xuống đất... Hắn đã biết
ta ở chỗ này, không... Phải nói, chính là biết ta ở chỗ này, hắn mới cố ý đi ra
ngoài, cố ý đem chân tướng mọi chuyện nói ra... Bởi vì hắn biết, chỉ có như
vậy, ta mới có thể hoàn toàn tin tưởng, có thể chân chính hết hy vọng. Nhưng
mà, hắn không biết, ta thà rằng cái gì cũng không biết, thà rằng cứ như vậy,
tin tưởng Khách Tùy dịu dàng...

Ta không dám đi ra ngoài, thậm chí không dám nhìn vẻ mặt
Khách Tùy, ta chỉ biết, giờ này khắc này ta không muốn thừa nhận, cũng không
nguyện ý tin tưởng... Ta liền như vậy xoay người chạy đi ra ngoài, sợ bọn họ
thấy ta kinh hoàng thất thố, sợ bọn họ thấy ta lừa mình dối người, sợ bọn họ
thấy... nước mắt ta cố nén đã lâu...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui