Tuý Kinh Hoa FULL


Ngày hôm đó ở chùa Kim Lăng, hắn đã hôn ta, nói hắn không tin thiên mệnh, không tin duyên phận.

Nhưng vừa rồi, người đó cưỡi ngựa, chính miệng nói với ta: "duyên phận giữa ngươi với ta đã hết.

"
Hắn không phải Tạ Trọng Lâu, hắn không thể là Tạ Trọng Lâu.

Kiếp trước, ta cũng chưa từng nghĩ đến điều này, nhưng nay ta đã sống lại một đời.

Có lẽ có những chuyện quỷ quái không chỉ là thần thoại truyền thuyết.

Ta dựa vào ý nghĩ hoang đường và táo bạo này, cố gắng chống đỡ bản thân trở về phủ Thái phó, lao đầu vào thư phòng - biển sách mênh mông.

Cũng có tin tức bên ngoài thỉnh thoảng truyền vào phủ.

Nghe nói khi vào cung tạ ơn, Tạ Trọng Lâu đã mang theo Thẩm Tú, còn muốn Hoàng thượng ban hôn cho họ.

Nhưng khi soạn chiếu chỉ thì bị Thái hậu ngăn lại, chỉ nói Tạ Trọng Lâu dù sao cũng mới từ hôn với ta không lâu, chuyện này vẫn nên hoãn lại thì tốt hơn.

Tiếp đó, Tuyên Bình hầu phủ phái người đích thân đến cửa, đón Thẩm Tú về.


"Nghe nói Thẩm cô nương là do Tuyên Bình hầu phu nhân quá cố sinh ra, tuy là trưởng nữ, nhưng sau khi Tuyên Bình hầu tục huyền*, nàng ta sống không tốt! "
*tục huyền: góa vợ
Tiểu Chức lải nhải với ta một hồi, lại nhìn về phía chồng sách dày cộp bên cạnh ta, "Rốt cuộc tiểu thư đang tìm gì?"
Ta đè lên trang giấy trong tay, ngẩng đầu, ngẩn ngơ một lúc mới nói: "Phương pháp hóa giải.

"
Trong dã sử ghi chép không ít chuyện quỷ quái, nhưng không có chuyện nào là giống với Tạ Trọng Lâu hiện tại.

Trong đầu dường như bị một màn sương mù dày đặc bao phủ, khiến ta dù có xông pha cũng không tìm được manh mối.

Trong lúc bế tắc, ta đột nhiên nhớ tới một người.

Huyền Trần đại sư.

! ! !
Nhưng chưa kịp để ta tìm đến chùa Kim Lăng, thì Tạ bá phụ và Tạ bá mẫu đã mang theo Tạ Trọng Lâu đến cửa.

Tạ bá mẫu và mẹ ta có quan hệ rất thân thiết, khi nhắc đến chuyện từ hôn, bà không trách ta, chỉ nói là lỗi của Tạ Trọng Lâu: "Cả đời này, ta chỉ nhận định Chiêu Chiêu là con dâu duy nhất, những kẻ lòng dạ bất chính khác, đừng hòng bước chân vào cửa nhà ta.

"
Sắc mặt Tạ Trọng Lâu trầm xuống: "Mẹ, hôn sự của con và Lục Chiêu Ý đã bị hủy bỏ rồi.

"
"Thì đã sao?" Tạ bá mẫu liếc mắt, "Dù con không thể cưới Chiêu Chiêu, cũng đừng hòng cưới Thẩm Tú của Tuyên Bình hầu phủ!"
Tạ bá phụ cũng nghiêm mặt: "Đi, những hành động của con trước cổng thành mấy hôm trước, phải xin lỗi Chiêu Ý.

"
Tạ Trọng Lâu bị ép đến, miễn cưỡng hành lễ xin lỗi ta, nhưng trên mặt lại tràn đầy vẻ không cam lòng, như thể bị sỉ nhục vậy.

Hắn nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua Tạ bá phụ và Tạ bá mẫu, trong mắt thoáng hiện lên vài tia sát khí hung ác.

Ta nắm chặt chén trà, đột nhiên cứng đờ tại chỗ, trong lòng dấy lên sóng gió mãnh liệt.

Cái c.

h.


ế.

t đột ngột của Tạ bá phụ và Tạ bá mẫu kiếp trước, một lần nữa ập vào tâm trí ta.

Tạ bá phụ luyện võ mấy chục năm, Tạ bá mẫu cũng luôn khỏe mạnh, sao có thể đột nhiên cùng lúc lâm bệnh nặng?
"Mấy hôm trước ở cổng thành, là ta nhất thời xúc động, đã mạo phạm Lục cô nương.

"
Tạ Trọng Lâu hướng ta thi lễ một cái, khi đứng thẳng người lại, khóe môi lại có một tia cười nhạo thoáng qua: "Chỉ là hôn sự của ngươi và ta đã bị hủy, hiện tại, ta cũng đã có người trong lòng, sau này không cần phải có bất kỳ giao thiệp gì nữa.

"
Ta cụp mắt xuống: "Ta chưa từng nghĩ sẽ gả cho ngươi.

"
"Ồ? Vậy thì tốt quá rồi! "
Không đợi hắn nói xong, ta lại một lần nữa ngẩng đầu nhìn hắn, từng chữ từng chữ nói: "Người ta muốn gả cho, là Tạ Trọng Lâu.

"
Là chàng thiếu niên đã hứa hẹn với ta giữa tuyết trắng, là Tạ tiểu tướng quân lén dạy ta kiếm pháp, là Tạ Trọng Lâu tự tay khắc trâm cài tặng ta, hôn ta dưới gốc cây lê hoa.

Không phải người trước mắt này.

Hắn nhìn chằm chằm vào ta, trong mắt chứa đầy cảm xúc phức tạp, giữa lông mày thoáng qua một tia hung dữ, cuối cùng, tất cả đều biến thành một mảnh lạnh lùng chế giễu.

Hắn nói: "Nhưng ta chính là Tạ Trọng Lâu.

"

Sau khi người của phủ Tướng quân rời đi, mẹ ta nhìn ta với vẻ muốn nói lại thôi.

Ta bình tĩnh nói: "Con muốn đến chùa Kim Lăng một lần nữa.

"
"Chiêu Chiêu, con hãy nghĩ thoáng một chút! "
Giọng nói của bà thận trọng, dường như sợ ta đau lòng đến cùng cực.

"Cuộc hôn nhân này không thành, cha con và ta sẽ tìm cho con một mối khác.

Huynh trưởng con cuối tháng sẽ về kinh, đến lúc đó cũng có thể mang con theo! "
Kiếp trước bà cũng khuyên can ta như vậy.

Nhưng tấm chân tình của ta, từ năm mười hai tuổi đã trao trọn cho Tạ Trọng Lâu, đương nhiên không cam lòng, bèn vào cung cầu xin Thái hậu, xin được một đạo ý chỉ, cưỡng ép gả cho Tạ Trọng Lâu.

Dù vậy, mẹ ta cũng chưa từng giận ta.

Bà luôn luôn đến thăm, ôn nhu khuyên nhủ Tạ Trọng Lâu đối xử tốt với ta hơn một chút.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận