Khi ta tỉnh lại lần nữa thì phát hiện mình đang ngồi trên một chiếc xe ngựa đang rung lắc.
Bên trong xe được che kín bằng những tấm rèm dày, ánh sáng lờ mờ, không phân biệt được ngày đêm, có lẽ bên ngoài lại mưa, tiếng mưa rơi dồn dập.
Hai tay bị trói, ta có chút khó khăn chống vào thành xe ngồi dậy, nhưng dù cố gắng thế nào, đầu ngón tay cũng không thể chạm đến vị trí của con d.
a.
o găm.
"Đừng cử động.
" Bên cạnh bỗng có người lạnh lùng nói, "Dù cho ngươi có làm đứt dây trói thì cũng không thoát ra được đâu, những kẻ bắt ngươi đều là bọn giặc cướp lưu vong, bị dồn vào đường cùng thì bọn chúng sẽ g.
i.
ế.
c ngươi ngay tại chỗ đấy.
"
Lại là Thẩm Tú.
Ta ngẩn người, không nhịn được cười: "Sao vậy, người ngươi tìm đến lại đột nhiên phản bội ngươi sao?"
Nàng ta không trả lời, ta liền nhìn kỹ một vòng vào bóng tối xung quanh, xác nhận không thấy Tiểu Chức, mới yên tâm.
Im lặng hồi lâu, Thẩm Tú đột nhiên nói: "Không phải ta! là Tạ Trọng Lâu, không phải là đám giặc cướp đó lẻn vào kinh thành, mà là hắn cố ý thả vào.
"
"Ta chỉ không ngờ, những người này lại mất hết nhân tính, rõ ràng đã nhận tiền rồi, vậy mà ngay cả ta cũng không tha! "
Giọng nói nàng ta mang theo sự bực bội, dường như đang hối hận.
Nhưng ta biết rõ, điều nàng ta hối hận không phải là việc sai người ra tay với ta, mà là tìm nhầm người, khiến bản thân cũng rơi vào nguy hiểm.
Nàng ta ích kỷ, hung ác, độc địa, không có chút gì giống với Thẩm Tú thật sự, vậy mà lại lấy danh nghĩa đòi lại công bằng cho nàng ấy, làm ra nhiều chuyện xấu xa đáng khinh bỉ.
Thẩm Tú còn chưa dứt lời, xe ngựa đột nhiên dừng lại, sau đó rèm xe bị giật mạnh ra, để lộ một khuôn mặt với nụ cười dữ tợn.
"Hai vị cô nương, xin mời xuống xe.
"
Bọn chúng đưa ta và Thẩm Tú xuống xe, đẩy chúng ta vào một ngôi nhà cũ nát.
Vừa đứng yên trong đại sảnh, Thẩm Tú đã tức giận chất vấn bọn họ: "Các ngươi thật to gan! Đã nhận tiền rồi còn dám làm ra việc như vậy, không sợ Tạ Trọng Lâu tìm các ngươi gây phiền phức sao?"
Nghe vậy, tên mặt sẹo ngồi trên ghế lại mỉm cười: "Nếu là Tạ Trọng Lâu nổi tiếng trước kia, ta thật sự sẽ sợ hắn ba phần.
Nhưng bây giờ, hắn suốt ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, còn không bằng đám công tử bột trong thành, hắn đã đón ta vào kinh, chẳng lẽ còn mong ta tha cho nữ nhân của hắn?"
Thẩm Tú nghiến răng quay đầu đi, căm hận mắng: "Mẹ kiếp, đồ vô dụng, đồ chó liếm!"
Sắc mặt tên mặt sẹo sa sầm, thuộc hạ của hắn lập tức bước lên, tát Thẩm Tú một cái.
Cái tát như thể đã đánh bay những mảnh vụn lý trí cuối cùng của Thẩm Tú, nàng ta bắt đầu gào thét trong tuyệt vọng, rồi bị người ta bịt miệng lôi đi.
Trong đại sảnh rộng lớn, chỉ còn lại ta và tên mặt sẹo.
Hắn vuốt cằm, ánh mắt đầy thích thú nhìn ta: "Tạ Trọng Lâu bảo vị hôn thê cũ của hắn là một tiểu thư đài các yếu đuối, hôm nay xem ra, ngươi quả thật có vài phần phong thái của Lục Thái Phó, xứng đáng là muội muội của Lục Chiêu Huyền.
"
"Ngươi quen biết huynh trưởng của ta?"
"Há chỉ là quen biết?" Trong mắt hắn lóe lên sát khí, "Lục Chiêu Huyền truy sát ta đến tận kinh thành, nếu không có Tạ Trọng Lâu che chở, ta đã sớm bị tống giam rồi! - Lục tiểu thư, huynh trưởng của ngươi đối với ta như thế, ta nên tiếp đãi ngươi thế nào đây?"
Hắn chậm rãi bước đến trước mặt ta, nắm lấy cằm ta ngắm nghía một hồi, rồi đột nhiên rút đoản đao bên hông ra, kề lưỡi đao sắc lạnh vào cổ họng ta.
Ta bình tĩnh nhìn hắn: "Ngươi sẽ không g.
i.
ế.
c ta.
"
"Lục tiểu thư quả là thông minh, ta còn phải dùng ngươi để trao đổi một số thứ, đương nhiên sẽ không g.
i.
ế.
c ngươi.
"
Hắn buông đoản đao, phất tay áo ra hiệu, "Đem người đi.
À, nhớ lục soát kỹ người nàng ta, đừng để sót lại vật sắc nhọn gì, làm Lục tiểu thư bị thương thì không hay.
"
Lòng ta chợt nặng trĩu.
Con d.
a.
o găm giấu bên đùi đã bị họ tìm thấy, ta và Thẩm Tú bị nhốt chung vào một căn nhà củi, cửa và cửa sổ đều có người canh gác nghiêm ngặt.
Thực ra, trên người ta vẫn còn một món vũ khí, đó là chiếc vòng bạc trơn trên cổ tay, nhìn qua không có gì đặc biệt, nhưng sau khi ấn nút bật rồi cài lại, nó có thể biến thành một con d.
a.
o nhỏ sắc bén.
Đây là món đồ Tạ Trọng Lâu tự tay thiết kế khi mười ba tuổi, để lại cho ta phòng thân.
Nhưng trong tình cảnh này, dù có lấy ra cũng vô dụng, chi bằng quan sát thêm vài ngày, tìm cơ hội khác.
Ta và Thẩm Tú bị giam trong nhà củi hai ngày, trong khoảng thời gian này, từ những câu chuyện phiếm của người canh gác ngoài cửa, cũng chắp vá được tình hình bên ngoài.
Hôm đó, sau khi ta bị đánh ngất và bị bắt đi, Tiểu Chức đã đ.
â.
m một nhát d.
a.
o vào lưng ngựa, để mặc cho xe ngựa chạy như điên, lao vào sâu trong núi Nhược Hoa.
Gần sáng, nàng mới mình đầy thương tích trở về phủ Thái phó, huynh trưởng ta nghe chuyện, lập tức dẫn binh từ trong thành lục soát ra tận ngoài thành.
Trong lúc đó, dường như Hứa Trí Viễn đang dùng thân xác của Tạ Trọng Lâu cũng đi theo, vẻ mặt lo lắng.
Ta nghĩ, có lẽ hắn ta đến tìm Thẩm Tú.
Chiều tối, ta đang tựa vào tường suy nghĩ đối sách, tên mặt sẹo đột nhiên đá văng cửa, ánh mắt quét qua ta và Thẩm Tú, lạnh lùng nói: "Đem đi!"
Dưới màn đêm, chúng ta lại bắt đầu đi về phía tây.
Ta chợt hiểu ra, có lẽ là huynh trưởng ta đã dẫn người tìm đến đây, bọn chúng buộc phải đưa ta và Thẩm Tú đi nơi khác.
Chúng ta là con bài cuối cùng của chúng.
.