Túy Linh Lung

Rượu nhập hầu, người cũng say, Dạ Thiên Lăng uống thêm mấy chén, liền biết này rượu thật là rượu mạnh, cũng là rượu ngon. Lục phủ ngũ tạng cũng nóng rực, hương khí quanh quẩn, bảo người say cũng đáng.

Quả thật cũng không say rượu, nhưng không phải hắn tửu lượng tôta, không say là vì không thể uống say, không muốn say, cũng không ai làm cho hắn say.

Khanh Trần đánh đàn mà ca sau đến gần hắn, nâng tay gắp thức ăn cho hắn, nhẹ giọng cười cùng Dạ Thiên Lăng đàm tiếu. Bất giác mấy bình “Liệt tuyền” đã rỗng tuếch, nàng thấy Dạ Thiên Lăng chống cái trán im lặng nghe nàng nói, cặp mắt kia lạnh nhạt thanh ngạo đen như đêm khuya, mũi nhọn tịch mịch khó dò nhiếp nhân giấu trời đêm khôn cùng đó, không tung tích. Sắc mặt như thường, khóe miệng lãnh duệ tựa như ngày thường lơ đãng nhớ đến chuyện gì, nhưng mà kia cũng là một tia ý cười thản nhiên.

Cũng từng gặp qua vô số người say rượu, liền suốt như Dạ Thiên Trạm tao nhã, rượu tới miệng cũng sẽ có ba phần phóng đãng không kềm chế được. Mà Dạ Thiên Lăng cố tình bình yên như thế, lẳng lặng không nói được một lời.

Ngươi nếu nói hắn say, hắn thật muốn đáp ngươi rõ ràng như thế, ngươi nói hắn không có say, hắn đã không phải hắn bình thường.

Dưới ánh trăng, mông lung nhập thất, Khanh Trần không thắng nổi rượu, đôi mắt sớm đầy sương mù, mang theo bình rượu nâng lên một cái, cười nói: “Không được, Tứ ca, chàng không thể uống nữa, lại uống liền thật sự say!”

Dạ Thiên Lăng cười nhẹ, cúi đầu nhìn về phía nàng: “Nàng không phải muốn gặp ta say rượu sao?”

“Vậy chàng say sao?” Khanh Trần hỏi.

Dạ Thiên Lăng nhìn ánh trăng phía ngoài cửa sổ, ngừng một lát, bắt tay thành quyền, lại ở trước mặt mở ra, ngón tay thon dài khô ráo mà ổn định, nếu nắm lấy kiếm, làm người chút không nghi ngờ có thể một kiếm phong hầu.

Hắn lẳng lặng nhìn sau một lúc lâu, nói: “Rượu, xác thực đã uống nhiều lắm, nhưng không giống, phải không?”

“Không có ai say rượu như vậy.” Khanh Trần nhẹ giọng nói.

“Ừ, có lẽ không có.” Trong mắt Dạ Thiên Lăng đen mà thanh thấu, thản nhiên nói: “Nhưng ta từ lần đầu tiên uống rượu liền nói cho chính mình, mặc kệ uống bao nhiêu, người không thể uống say. Uống rượu với ta mà nói, cho tới bây giờ chính là một loại luyện tập định lực mà thôi.”

“Vì sao?”

“Bởi vì say, liền không biết chính mình đến tột cùng muốn làm cái gì.” Dạ Thiên Lăng nói.

“Vẫn thanh tỉnh sẽ không mệt sao?”

“Say rồi tỉnh lại, kì thực càng mệt.” Dạ Thiên Lăng chậm rãi nhắm mắt, khinh trào nói: “Tội gì tự tìm phiền não.”

Khanh Trần chuyên chú nhìn hắn, thân mình như đao, khóe môi kia cương nghị lợi hại lại nhợt nhạt ý cười mềm mại, làm nàng xem si mê. Nàng đưa tay chạm đến môi của hắn: “Ở trước mặt thiếp, chàng cũng muốn khống chế được chính mình như vậy sao?”

Dạ Thiên Lăng mở to mắt, đáy mắt hiện lên thần sắc ôn nhu:“Có nàng, ta không say rượu, lại say người. Say như vậy làm cho ta biết lòng mình đang nơi nào, say vẫn nhìn thấy phương hướng?”

Khanh Trần cười đứng lên, thân mình lại mềm nhoáng lên một cái, nàng đưa tay đi chống lên bàn, không ngờ đột nhiên rơi vào ôm ấp của Dạ Thiên Lăng.

Dạ Thiên Lăng cúi người nhìn nàng trêu tức: “Chuốc rượu ta mà nàng lại say trước, chờ ta nói cho Thập Nhất đi.”

Khanh Trần nằm ở trong lòng hắn, sẵng giọng: “Chàng dám!”

Dạ Thiên Lăng nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, còn thật sự nửa vui đùa nói: “Thiên hạ này, còn không có chuyện tình ta không dám.”

Mắt say lờ đờ mông lung, Khanh Trần cũng bị khí phách cuồng ngạo của hắn đoạt lòng người bắt làm tù binh, có một người khi say rượu là cuồng tứ, phân ngạo nghễ này của hắn cũng là sinh ở trong khung, say hay không say, lại như thế nào?

Khanh Trần đưa tay kéo cổ hắn, nhướng mày cười nói: “Cho dù chàng muốn diệt thiên, thiếp cũng định chàng rồi.”

Đôi mắt Dạ Thiên Lăng nổi lên tinh quang kinh hỉ, ở chỗ sâu trong con ngươi như có ma lực, biến ảo sâu cạn mê hoặc lòng người, làm người choáng váng huyễn lạc ở bên trong. Hắn dùng một chút lực, liền đem Khanh Trần hoành ôm lấy đến bước về giường, chăn tơ lụa phủ gấm mềm mại chạm đến người cảm giác da thịt say mà nóng bỏng, lại chạm đến ôn lạnh.

Ánh trăng giống như lụa mỏng, thản nhiên phô tả cửa sổ, trong trẻo mà u tĩnh.

Bên người Khanh Trần lộ ra hơi thở quen thuộc của Dạ Thiên Lăng, nhiệt độ cơ thể của hắn giống như hải dương thâm trầm, không chỗ không bao dung nàng, làm nàng cơ hồ chìm đắm trong ôn tồn này.

Dạ Thiên Lăng tới gần nàng, ở cái trán nàng nhẹ nhàng ấn một nụ hôn, cực nhẹ, lại lạc ở tại trong lòng hắn. Hắn ôm lấy nàng tựa vào thành giường, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.

Khanh Trần cũng không nói gì, một khắc an tịch kia nàng có thể nghe được trái tim của hắn nhảy lên, thanh âm kia rất nhỏ ở lòng của nàng rõ ràng như thế, không có gì ngăn cách, hắn thuộc về hắn, liền giống như nàng cũng thuộc về hắn, hoàn toàn không hề giữ lại có được lẫn nhau.

Trong thất yên tĩnh, không hề có một tiếng động.

Không biết qua bao lâu, Dạ Thiên Lăng từ dung nhan mỉm cười của Khanh Trần dời ánh mắt, nhắm mắt thở dài nói: “Thanh Nhi, hy vọng cuộc đời này một kiếp này ta đều có thể bảo hộ nàng, cho nàng vĩnh viễn cười như vậy, rời xa nhân gian bi hận sầu khổ.”

“Nếu bi hận sầu khổ có chàng, cũng không sao.” Khanh Trần nhẹ giọng nói.

Dạ Thiên Lăng chậm rãi lắc đầu, bên môi hình như có như không mỉm cười: “Có ta, ta chỉ cho nàng hỉ nhạc vui mừng.”

“Vậy chàng chỉ được sủng ái thiếp đau thiếp yêu thiếp, liền càng không được quản thiếp.” Khanh Trần tiếu nhiên nói.

Dạ Thiên Lăng nâng tay véo cái mũi nhỏ nàng một chút: “Nàng nếu vui vẻ, ta quản nàng làm cái gì?”

Khanh Trần nâng mắt: “Chàng không sợ thiếp gặp rắc rối?”

Dạ Thiên Lăng nhướng mày, lại nói: “Không sợ.”

Khanh Trần cố ý thở dài: “Vương gia quả nhiên là thiện dụng binh mưu, lạt mềm buộc chặt, cứ như vậy thiếp lại ngượng ngùng gặp rắc rối.”

Bốn mắt nhìn nhau đồng thời bật cười, đột nhiên ánh mắt Dạ Thiên Lăng vừa động, hướng ngoài cửa sổ.

Khanh Trần nghe được một trận tiếng xé gió rất xa, theo hắn nhìn lại, trong trời đêm tràn ra một tiếng vang nhỏ, ngân quang rơi xuống, đúng là pháo hoa chói mắt.

“Ai nha!” Khanh Trần đứng dậy kêu lên: “Suýt nữa đã quên, Tứ ca, chúng ta đi xem pháo hoa!”

Dạ Thiên Lăng thấy nàng đi lại còn lảo đảo, muốn chạy ra ngoài, một phen giữ chặt: “Vừa uống lên rượu liền ra ngoài sẽ trúng gió, pháo hoa cái gì?”

Khanh Trần nói: “Là Tư Duy Vân thỉnh lão công tượng làm đưa tới, nói là cực kỳ tinh xảo, chỉ có ở Thục mới có thể nhìn thấy. Thiếp bảo thần cơ doanh đặt trên đại đê, đêm nay là cho chàng hạ thọ, cũng là vì đê đập hoàn công!”

“Nàng a, bao nhiêu chuyện thật là không dứt!” Dạ Thiên Lăng bất đắc dĩ cười nói, cùng nàng ra bên ngoài.

Trên đê, vài tướng sĩ tuổi trẻ thần cơ doanh đã xem Tư Duy Vân đưa tới pháo hoa sắp đặt ở đại đê, ngẫu nhiên tùy tay điểm chút lửa, tiếng huýt gió thanh duệ phá vỡ bầu trời đêm, mang ra một đạo khói lửa như có như không.

Tới gần đê, trên không trung mấy đóa pháo hoa đầu tiên sáng lên, tầng tầng mở ra, chiếu rọi nước sông sơn lĩnh.

Nhạc Thanh Vân đứng ở trên đê ngửa đầu nhìn lại, xoay người nói với Vệ Trường Chinh: “Còn chưa gặp Vương gia cùng Vương phi lại đây, muốn chờ một lát hay không?”

Vệ Trường Chinh cười, quay đầu ra hiệu. Nhạc Thanh Vân theo ánh mắt hắn nhìn lại, trên núi đá cách đó không xa trên một khối đá cao hơn hẳn, không biết khi nào hai người lẳng lặng đứng, áo trắng khinh cừu, dắt tay gắn bó, đúng là Lăng vương cùng Vương phi.

Một đóa yên hoa thật lớn bay lên rồi bạo phát tầng tầng, hai sắc vàng bạc đan vào nhau, ánh lên bóng đêm tứ phương giống như ban ngày.

Lạn ngân toái kim, khoe ra trường không, chiếu vào trên mặt Lăng vương phi.

Gió trên sông ào ào, phất bạch cừu khẽ nhúc nhích, hai tay nàng hợp thành chữ thập làm như yên lặng cầu chúc, khuôn mặt tuyết mài chạm ngọc mang theo thánh khiết cùng thành kính, pháo thanh náo nhiệt trong gió đêm có vẻ đạm tĩnh như thế, tựa hồ hết thảy trần thế ồn ào náo động đều tịch diệt ở ôn nhu của nàng, khắc sâu ôn nhu như thế.

Đó là vẻ mặt của một thê tử khi nhớ tới trượng phu, mềm mại tận xương.

Nhạc Thanh Vân giật mình thất thần, khi mới gặp quyết đoán phong duệ, từng ở trên Kim Loan điện thượng quan sát triều thần thong dong cao hoa, từng ở cao lĩnh chỉ điểm núi sông kì mưu trí tuệ, từng ở trước quân xa đồ đàm binh bày mưu nghĩ kế, tựa hồ căn bản đều là một loại ảo giác, làm cho hắn cơ hồ nghĩ đến trí nhớ có chút sai lầm.

Thanh Bình quận chúa, Phượng gia đích nữ, tu nghi của hoàng đế, hết thảy cũng chưa từng tồn tại.

Nàng chỉ là một nữ nhân, một nữ nhân im lặng đứng ở bên người trượng phu, cùng hắn sóng vai mà đứng, bất ly bất khí.

Hoặc là, ở trong đầu vai ổn trọng ấm áp kia, làm cho vẻ mặt của nàng trầm tĩnh như thế, làm cho mỉm cười của nàng đẹp mắt như thế.

Ánh mắt mọi người đều nhìn khói lửa huyễn lệ đầy trời, chỉ có Lăng vương, lẳng lặng nhìn Vương phi bên người mình, trong mắt không có chút cảm xúc đối với ánh lửa kia, lại nhu tình khôn cùng.

Trúng mục tiêu nhất định, chỉ có nữ tử khác người như vậy, mới có thể làm cho Lăng vương vô tình vạn kiếp bất phục, cũng chỉ có Lăng vương nam nhân như vậy, mới có thể làm cho nữ tử như thế ái mộ sóng vai. Lại chỉ có hai người kia, mới đáng giá hắn, đáng giá Tư Duy Vân, đáng giá Đường Sơ, đáng giá Vệ Trường Chinh tùy tùng tả hữu, thề sống chết đi theo.

Nhạc Thanh Vân thật sâu thở phào nhẹ nhõm, nhìn phía Định Kiệu lĩnh xa xa, âm thầm xa chúc. Trong cuộc sống luôn luôn chút sự tình không theo ý người, không thể, lại cố tình cả đời dứt khoát!

“Ước cái gì?” Thấy Khanh Trần như vậy hợp thành chữ thập hứa nguyện, Dạ Thiên Lăng ở một bên nhìn, rốt cục nhịn không được hỏi.

“Không nói cho chàng.” Không biết là bị một đóa yên hoa ánh hồng, hay là đột nhiên thẹn thùng, trên mặt Khanh Trần có chút hồng, kiều mỵ động lòng người.

Dạ Thiên Lăng cười cười cũng không truy vấn, chỉ không nhanh không chậm nói: “Ta vừa mới cũng có tâm nguyện.”

Khanh Trần nâng mắt hỏi, Dạ Thiên Lăng nói: “Muốn trao đổi nghe một chút hay không?”

Nữ nhân trời sinh vốn bát quái, Khanh Trần sao qua được dụ hoặc, cắn môi đỏ mọng nghĩ nghĩ, rốt cục đi cà nhắc ở bên tai Dạ Thiên Lăng lặng lẽ nói một câu.

Dạ Thiên Lăng mắt đầy ý cười ẩn hiện, tay thu lại, thấp giọng nói: “Chuyện này không khó, chúng ta đêm nay liền cố gắng là được.” Thanh âm trầm thấp, hô hấp ái muội đậu trên cổ Khanh Trần ngứa ngáy, trốn lại trốn không thoát, giãy dụa nói: “Đến phiên chàng, nói mau!”

Nâng tay thay nàng đem nhất lũ tóc đen nhét vào mũ trùm đầu, trong mắt Dạ Thiên Lăng thâm lượng vô ngần, hơi hơi nhướng mày, đạm xem đầy trời khói lửa, chậm rãi nói: “Chỉ mong say mãi không muốn tỉnh.”

Lòng có linh tê, Khanh Trần hiểu được ý trong lời nói hắn, dịu ngoan dựa vào bên cạnh hắn, cười mà không nói.

Dạ Thiên Lăng thỏa mãn đem nàng ôm chặt, pháo hoa chói mắt liên tiếp, làm như tràn ra vô số vui sướng, tùng tùng đám đám, thiên thượng nhân gian.

Gió đêm kích động phiêu diêu, nước sông mang theo vô số lưu tinh bàn quang mang trôi đi, thao thao chụp ngạn, lãng thanh cao xa.

Thời gian đi qua như dòng nước chảy!

Khanh Trần hơi hơi ngửa đầu, nhìn đầy trời ánh sáng huyễn lệ nhiều vẻ, tuyệt diễm kinh người.

Loá mắt sáng ngời, lại ngắn ngủi như thế. Tinh huy lưu hỏa, đem đêm tối sáng lạn huy hoàng trong một khắc tận tình nở rộ, giây lát lướt qua, ngã xuống phàm trần.

Xinh đẹp lạ bi ai, làm người si mê, nàng nhìn không chuyển mắt, trái tim vui sướng chợt rơi vào một chút đau thương. Gió có chút lạnh, hai mắt nhíu lại, bất giác lại có hai hàng thanh lệ lặng yên chảy xuống.

Dạ Thiên Lăng như là lập tức cảm giác được nỗi lòng nàng phập phồng, cúi người hỏi: “Làm sao vậy?”

Khanh Trần lại đảo mắt mang theo lệ nở nụ cười: “Không biết có phải hay không rất cao hứng, cảm thấy không đúng thật.”

“Đứa ngốc.” Dạ Thiên Lăng nâng tay nâng lên khuôn mặt của nàng: “Làm sao không đúng thật?”

Khanh Trần lôi kéo tay hắn: “Tứ ca, chàng theo giúp ta tự tay đi phóng pháo hoa được không?” Vừa nói vừa hướng đại đê bên kia chạy tới.

“Chậm một chút!” Dạ Thiên Lăng theo nàng: “Cẩn thận núi đá, lại không ai tranh với nàng!”

Bọn Nhạc Thanh Vân thấy hai người đột nhiên lại đây, đều cúi người chào. Dạ Thiên Lăng nâng nâng tay, còn không kịp nói chuyện, liền thấy Khanh Trần từ trong tay một thị vệ lấy ra hương khói, cười chuẩn bị đi điểm ngòi nổ.

“Ta đến!” Hắn một tay bắt lấy tay Khanh Trần: “Không cho phép hồ nháo!”

“Chúng ta cùng nhau!” Khanh Trần làm nũng, cùng Dạ Thiên Lăng cầm hương khói, tiến lên châm ngòi nổ. Vài cận vệ vội vàng tiến lên bảo hộ, sợ Vương gia cùng Vương phi có cái gì sơ xuất, lại bị Vệ Trường Chinh vẫy tay ngăn cản, chỉ đứng ở khoảng cách không xa không gần, cam đoan an toàn cũng không quấy rầy đến hai người bọn họ.

Nhẹ tránh hỏa hoa, Dạ Thiên Lăng mang theo Khanh Trần rất nhanh lui về phía sau vài bước, pháo hoa bay tận trời rồi nổ, sao nhiều điểm lạc ra chung quanh lộ ra hào quang phồn lượng, tỏa sáng rực rỡ.

Tầng tầng tinh quang làm như đem chung quanh hóa làm hỏa hoa thế giới thần kỳ, ánh sáng ngọc minh huyễn, Khanh Trần vỗ tay cười nói: “Thật đẹp!”

Quang ảnh liên tiếp, ở trên mặt Dạ Thiên Lăng như ẩn như hiện ý cười, Vệ Trường Chinh ở bên nhìn, nhịn không được cùng Đường Sơ nhìn nhau cười, trong mắt hai người đều có chút biểu tình không thể tin.

Tư Duy Vân đưa tới pháo hoa quả nhiên là tinh xảo khó gặp, đa dạng, Khanh Trần chọn lựa lấy, một đám tự mình châm ngòi, trong lúc nhất thời cười đùa vui vẻ, bất diệc nhạc hồ.

Dạ Thiên Lăng thủy chung bồi ở bên cạnh nàng, nhìn nàng, che chở nàng, giống sủng ái tiểu hài tử, khuôn mặt ngày thường lãnh khốc lúc này rất có điểm bất đắc dĩ, lại càng không để nàng có chút sơ xuất.

Thân kiêm chứchộ vệ, Vệ Trường Chinh mang theo chút cảnh giác nhìn pháo hoa, trên mặt lại cũng lộ ý cười, dấu cũng dấu không được. Đột nhiên binh sĩ thần cơ doanh trung tìm đến, nói nói mấy câu sau đó đem vài thứ giao cho hắn.

“Vương gia!” Vệ Trường Chinh tiến lên từng bước, thấp giọng thỉnh nói.

Dạ Thiên Lăng trở lại, nghe hắn nhẹ giọng bẩm báo sự tình, lại tiếp nhận trong tay giấy viết thư hắn đưa dưới khói lửa sáng ngời xem qua, có chút suy tư, phân phó vài câu, lại nhớ tới Khanh Trần bên người: “Còn có thứ nào chưa thử qua?”

Đường Sơ cùng Nhạc Thanh Vân đều lập tức ly khai đại đê, Khanh Trần biết nhất định là trong quân có việc, tuy là chơi chưa đã, lại miễn cưỡng nói: “Thiếp mệt mỏi, không muốn chơi nữa, chúng ta về đi.”

Dạ Thiên Lăng cúi người cười: “Đang cao hứng, sao lại mệt mỏi? Cùng nàng chơi đùa một lát nữa.”

Khanh Trần lắc đầu: “Thật sự có chút mệt mỏi, lưu vài cái về sau lại nghịch.”

Dạ Thiên Lăng biết lòng của nàng, nói: “Cũng không phải đại sự, chẳng qua là thần cơ doanh chặn đứng một mật sử Ngu Túc sai đến Thục, đều có Minh Chấp Đường Sơ thẩm, ngày mai đi cũng không muộn.”

Khanh Trần ôn nhu nói: “Sự tình quan quân, sao có thể trì hoãn? Vẫn nên đi xem đi.”

Dạ Thiên Lăng lại tiếp nhận hương khói trong tay nàng, nói: “Cái pháo hoa kia nhất định đẹp mắt, chúng ta thử xem. Đêm nay chỗ nào cũng không đi, chỉ ở cùng nàng.” Trong mắt thanh quang thản nhiên, một mảnh sạch sẽ thâm hắc, làm như thật sự không chút quan tâm quân vụ này.

Khanh Trần thấy hắn thật không tính đi qua, có chút kinh ngạc, Dạ Thiên Lăng mày kiếm nhướng lên: “Như thế nào, cả ngày đều ở đó, ngay cả một đêm cũng không để ta nghỉ ngơi một chút?”

Nói tùy tâm, Khanh Trần lại bỗng nhiên đau lòng. Quanh năm suốt tháng người trước mắt trong lòng luôn bận quân vụ, không nói gian nan hiểm trở, dù rằng mọi chuyện thành thạo thong dong tự nhiên, cũng thập phần làm người mệt mỏi. Một khắc đặc biệt xa xỉ phóng túng, lại thế nào?

Đêm hôm đó, Khanh Trần cùng Dạ Thiên Lăng đốt hết pháo hoa, trong bóng đêm khôn cùng, làm như vĩnh viễn huyễn mĩ như vậy, ở lại chỗ sâu trong trí nhớ, kéo dài không thôi.

Sau lại thật sự mệt mỏi, Khanh Trần nhớ mang máng nàng bị Dạ Thiên Lăng ôm về biệt quán, buồn ngủ mông lung, người kia ấm áp ôm ấp che chở nàng, nàng liền yên tâm nặng nề ngủ.

Dạ Thiên Lăng đợi nàng ngủ say sau đó vẫn đi quân doanh, trở về đã gần đến sáng sớm. Khi Khanh Trần tỉnh lại, chỉ biết là nàng như trước ngủ ở trong vòng tay Dạ Thiên Lăng, trăm năm tu cộng chẩm miên, hắn cùng nàng, đã là tu vạn thế, ngàn sinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui