Hoàng Tuyền và nhân giới cách nhau một con sông, trên sông có chiếc cầu, tên là Nại Hà.
Nhược thủy tam thiên, tháng tháng năm năm chảy dưới chân cầu, tranh thủ sớm chiều.
Ta ở đầu này của Minh Hà chèo một con thuyền lá, sẽ luôn có vong hồn bị lạc đường tới đây tìm ta, năn nỉ ta chở họ qua sông.
Bọn họ bị chấp niệm lúc còn sống trói buộc, lưu luyến yêu hận *** của kiếp trước, bọn họ không muốn qua cầu Nại Hà, bởi vì trên cầu có mê hồn trà của Mạnh bà đang đợi họ.
—— si tử nơi hồng trần, vong hồn lạc đường bên Minh Hà, ta có thể đưa các ngươi qua sông, có điều ta muốn được hồi đáp bằng một thứ đặc biệt.
Ta nói như thế với mỗi vong hồn có thỉnh cầu mà đến, mặc dù ta biết bọn họ ngoại trừ chấp niệm với nhân thế thì không còn gì cả.
Chỉ là ta nhàm chán, ta muốn nhìn thử còn có thứ gì bọn họ cho được không.
Ngày đó, có một người lần mò đến bên bờ Minh Hà, hắn đối mặt với nước sông cuồn cuộn không ngừng, thở dài, rồi sau đó hướng về phía ta đi tới.
“Ta nghe nói trên Minh Hà có một người lái đò chở người qua sông, xin hỏi, ngươi có thể đưa ta qua sông không?”
Thanh âm thực trầm tĩnh thực dễ nghe, giữa tiếng nước chảy róc rách như tranh ngữ cầm âm. (tranh: đàn tranh)
—— có thể, chỉ cần ngươi hồi đáp ta bằng một thứ đặc biệt.
Nghe xong lời này, hắn chậm rãi đi tới, trăng lạnh lơ lửng trên Hoàng Tuyền giúp ta nhìn rõ dung nhan của hắn.
Sắc mặt có chút tái nhợt, ẩn sau bộ hắc y như một đóa sen trắng trên Minh Hà, con mắt của hắn rất đẹp, nhưng ánh mắt lại rất mơ hồ, kình phong bên Minh Hà cuốn tung xiêm y của hắn, giữa rừng hoa đỏ tươi trên bờ hắn như một cánh bướm màu đen.
Hắn vươn tay vén mái tóc bị gió thổi loạn, khẽ mỉm cười: “Ngươi đưa ta qua sông, ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện xưa.”
Có ý nghĩa, ta quyết định cho hắn lên thuyền. Tuy nhiên, ta biết hắn không phải vong hồn.
Hắn mò mẫm trèo lên thuyền nhỏ, ta tháo dây chèo thuyền, nhẹ nhàng lay động, nửa sông trăng xiêu vẹo dưới mái chèo của ta.
“Có thể bắt đầu rồi, chuyện xưa của ngươi.”
Hắn tựa hồ còn chìm đắm trong cái chòng chành của con thuyền, nghe được lời thúc giục của ta, bộ dáng có chút hoảng hốt.
Trầm ngâm một hồi, hắn mới nhẹ giọng nói: “Đó là chuyện xưa của một con hồ ly…”
“… Trước đây rất lâu, nhân gian có một địa phương kêu Nại Hà Cốc, nơi đó quanh năm tung bay tuyết trắng không thôi, như loài hoa bất bại nở bốn mùa. Có một đêm, một con hắc hồ gặp nạn chạy trốn tới nơi đó…”
Thuyền nhỏ càng lúc càng xa, hoa mạn châu sa bên bờ đối diện đã thành một mảnh hồng ảnh mơ hồ, tiếng rên rỉ của vong hồn đã rời xa. Minh Hà trở nên rất yên tĩnh, ánh trăng trong đêm lạnh trôi đầy cả con sông, nhẹ nhàng đến như có như không.
Còn âm thanh kể chuyện êm tai của hắn, khinh mạn lại xa xăm, hòa cùng nước sông vĩnh viễn không ngừng chảy, như thơ như ca.
Lúc hắn trầm ngâm, ta như thấy ánh trăng trắng nõn từ bầu trời chảy xuôi xuống dưới, theo cổ áo mở rộng của hắn lặng lẽ trượt vào, khi hắn cúi đầu thì ta có thể nhìn thấy cần cổ trắng ngần của hắn dưới ánh trăng ửng lên màu sắc như trân châu. Mà khi hắn kể xong liền sẽ lộ ra vẻ mặt thản nhiên đầy say mê, giống như hắn mới chính là con hồ ly đắm chìm trong hạnh phúc của chuyện xưa.
Nhưng trên đời phàm là chuyện hạnh phúc khoái hoạt sẽ luôn không được lâu dài, rất nhanh hắn đã kể đến sinh ly cùng tử biệt.
“Vào khoảnh khắc hồn của ân nhân bị đoạt đi, hồ ly đã thề, thề phải tìm y trở về. Hồng trần thấm thoát trôi qua, nó phải trả cho người kia… một giọt nước mắt.”
“Ồ, sau đó thế nào?”
Hắn không tiếp tục nói hết, ngược lại khẩn trương hỏi ta: “Có phải tới dưới cầu Nại Hà rồi không?”
“Ngươi không phải muốn qua sông à?” Ta hỏi lại hắn.
“Không phải, ta muốn tới dưới cầu Nại Hà, ta nhớ rõ nơi đó có một đám sen xanh, nở giữa nhược thủy.” Khi nói ra câu này, hắn lại lộ vẻ thống khổ.
Phía trước đã trông thấy cầu Nại Hà, nó như một con hắc long cứng cáp vắt ngang giữa sông, đầu rồng và đuôi rồng đều không chìm vào sương mù dày đặc, thân rồng uốn cong, tam thiên nhược thủy ở phía dưới róc rách chảy qua.
Ta đem thuyền nhỏ lắc lư đi qua, quả nhiên dưới cầu mọc một bụi sen xanh, cô đơn đứng thẳng giữa nhược thủy. Ta quá kinh ngạc, bởi vì nhược thủy trời sinh kịch độc, đừng nói là hoa ngay cả người rớt xuống cũng sẽ nhanh chóng bị độc chết, đến cả hài cốt cũng không nổi lên.
Ta dùng mái chèo nhẹ nhàng đẩy đẩy lá sen xanh biếc doanh doanh, phát hiện ngay cả rễ cây cũng đã mục nát, nhưng nó vẫn như cũ mọc ra lá sen tươi đẹp, ương ngạnh nâng đỡ một đóa hoa màu xanh. Nó cô độc chống cự ăn mòn của nhược thủy, không biết vì ai mà nở hoa. Không biết ngàn vạn năm qua trừ hắn ra còn có ai chú ý tới đóa sen xanh này không.
Ta đưa thuyền nhỏ cập sát vào hoa sen, hắn có chút kích động nhìn xung quanh, lo lắng hỏi ta: “Có phải nhìn thấy cầu rồi không? Hoa sen kia ở đâu?”
Ta có chút khó hiểu: “Hoa không phải ở trước mắt ngươi sao?”
“Phải không? Ngay tại trước mắt ta…” Hắn sờ soạng vươn tay về phía trước, lúc này ta mới ngạc nhiên phát hiện hóa ra cặp mắt mỹ lệ kia không nhìn thấy đường.
Ta giữ chặt tay hắn, làm cho ngón tay của hắn đụng vào hoa. Một thoáng kia, đôi đồng tử thâm sâu như biển dâng lên một tầng sương mù, hắn như muốn cười rồi lại như muốn khóc, sau đó một giọt lệ trong suốt rơi lên cánh hoa, tựa như sương mai đọng trên mặt.
“Xin lỗi, ta đã tới chậm… Dương Tranh…” Nói xong, hắn anh anh khóc lên giống như một con thú nhỏ bị thương.
Hắn vùi mặt vào lá cây, bả vai vô thanh co rút lại, ánh trăng dừng trên mái tóc của hắn phảng phất như chỉ trong một đêm tóc đã bạc trắng.
Giây lát sau hắn bẻ nhánh sen xanh kia, nói với ta: “Xin đưa ta trở về đi.”
Ta không hiểu, hắn năn nỉ ta đưa hắn qua sông, chẳng lẽ chỉ vì nhìn đóa hoa này? Chẳng lẽ hắn không phải giống như các vong hồn khác muốn mang một phần chấp niệm bất tử đi cậy nhờ nhân thế ở bờ bên kia?
Thật sự là một người kỳ cục.
Ta đưa hắn trở về, sau đó nhìn hắn thành kính nâng niu đóa sen xanh kia, lảo đảo loạng choạng đi vào sâu trong Hoàng Tuyền. Rừng hoa yêu hồng ở đằng sau hắn như hỏa diễm đang bừng cháy, ánh đỏ cả trời, ánh đỏ cả nước, nồng diễm như ráng mây…
Từ đó về sau mỗi một đêm hắn đều đến, dùng một câu chuyện xưa làm hồi đáp để ta đưa hắn qua sông.
Hắn vẫn như cũ muốn ta dừng lại dưới cầu tìm kiếm đóa hoa nở trong nước. Gốc sen xanh kia dường như vì hắn mỗi ngày ương ngạnh nở hoa, bọn họ ở nơi tam thiên nhược thủy này gặp gỡ, dựa vào nhau, sau đó phân ly, ngày qua ngày.
Thế nhưng bộ dáng của hắn dần dần tiều tụy, ta rõ ràng thấy được bóng ma tử vong đang từ từ hiện trên thân thể hắn, mà cước bộ của hắn khi rời đi lại một lần loạng choạng hơn một lần.
Chuyện xưa hắn kể cũng dần đến kết thúc…
“Con hồ ly kia đi tới Hoàng Tuyền tìm ân nhân của nó. Nhưng nó phát hiện ra ân nhân kỳ thực là hình bóng của một người khác, mà người kia lại không nhớ nó. Sau đó, người kia vừa xuất thủ đã cướp đi linh châu của hồ ly, không có hồ châu, chẳng khác nào đã hủy đi tu hành cả đời của hồ ly, rất nhanh thôi, nó sẽ bị đánh trở về nguyên hình…”
“Vậy làm sao đây?” Dần dần ta cũng bị chuyện xưa của hắn hấp dẫn, không khỏi bắt đầu lo lắng cho hồ ly đáng thương.
Hắn nghiêng đầu suy nghĩ, hình như có một số việc làm hắn bối rối: “Khiến người ta kinh ngạc chính là, người kia không có đưa hồ ly vào chỗ chết, ngược lại từ trong nhược thủy cứu nó lên. Nhưng mắt của hồ ly đã bị nhược thủy độc mù, rốt cuộc không nhìn thấy được người giống với ân nhân. Người kia mỗi ngày đều truyền cho hồ ly một chút tiên khí, giúp nó duy trì hình người, qua nửa đêm nếu không có tiên khí của y duy trì thì hồ ly cũng sẽ bị đánh trở về nguyên hình.”
“Vậy hồ ly không thể đào tẩu rồi?”
“Hồ ly không nghĩ tới đào tẩu… Có khi nó suy nghĩ, người kia và ân nhân của nó hoàn toàn bất đồng, ân nhân của nó kỳ thật đã không còn, nhưng…” Hắn thư thái cười cười, “Nó vẫn lựa chọn ở lại, người kia tuy là địa vị đế vương, nhưng kỳ thật một người thân cận bên cạnh cũng không có, y tạo ra hình bóng của bản thân, mượn nó để che giấu một nửa linh hồn yếu đuối nhân từ của mình. Hồ ly sau này mới hiểu được, người ân nhân yêu hóa ra là một nửa cô đơn khác của mình…”
Bỗng nhiên, hắn phát ra một cơn ho khan kịch liệt, ngón tay nắm lấy cạnh thuyền bởi vì dùng sức mà trắng bệch. Bàn tay còn lại che miệng, máu tươi từ giữa ngón tay trào ra hệt như một dòng suối nhỏ, thuận theo cánh tay ngoằn ngoèo chảy xuống, trên mặt của hắn hiện lên tử khí dày đặc, ta đã nhìn qua nhiều vong hồn như vậy, ta biết rõ, không bao lâu hắn cũng sẽ trở thành một trong số đó, đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Thuyền nhỏ dần dần tới gần cầu Nại Hà, hắn không nói gì, nghiêng tai lắng nghe gì đó.
“Hôm nay trên cầu hình như rất náo nhiệt nhỉ.” Hắn nhẹ giọng nói.
“Tết Trung Nguyên (rằm tháng bảy) tới rồi, các vong hồn đều đến nhân giới thăm thân nhân của mình.” Ta thản nhiên trả lời, ngày này mỗi năm đều như khánh điển của vong hồn. Bọn họ không hẹn mà cùng vọt tới bên cầu, thời khắc mỗi năm một lần được cùng thân nhân đoàn tụ sao có thể không khiến bọn họ hoan thiên hỉ địa chứ?
Mới vừa rồi, từ xa đã nhìn thấy trên cầu Nại Hà nhóm lên đèn ***g đỏ thẫm, minh ty bạch y bạch mạo cầm đèn ***g dẫn bọn họ qua cầu, đội ngũ vong hồn kéo dài từ trên cầu đến bờ sông nở đầy hoa đỏ, đèn ***g như ma trơi, tràn ngập niềm vui thắp sáng ánh mắt của vong hồn.
Cho dù là linh hồn xa cách nhân thế vẫn như trước lưu luyến hồng trần a.
Nhưng hắn lại không nhìn thấy đăng hỏa ăn mừng và hàng ngũ dài dằng dặc kia, cho dù ánh mắt không mù, trong mắt hắn cũng chỉ có đóa sen xanh dưới cầu Nại Hà mà thôi.
Bụi sen xanh kia như trước nở bung chờ hắn, duyên dáng yêu kiều, lá sen đứng trên sóng nước lay động sinh tư. Nhược thủy tam thiên tuy rằng đã ăn mòn rễ cây của nó nhưng lại không ngăn cản được nó nở hoa.
Hắn dè dặt cẩn thận ngắt sen xanh, ngón tay mang theo máu nhón lấy hoa, dịu dàng như đối xử với tình nhân.
Ta nghe thấy hắn thầm thì nói: “Dương Tranh, có lẽ ta không thể trở lại thăm ngươi nữa rồi, cũng vô pháp đem ngươi đến bên cạnh hắn, nếu ngươi nhớ hắn thì hãy để hồn phách bám vào trên hoa cùng ta trở về đi.”
“Trở về đi…”
Hắn khẽ thở dài một tiếng, vẻ mặt yên lặng và an bình tựa như hắn đã kết thúc được tâm nguyện cuối cùng không còn tiếc nuối.
Ta nghĩ, lần này hắn trở về có lẽ cũng không còn cơ hội ra khỏi Hoàng Tuyền nữa, Hoàng Tuyền quốc rộng lớn như thế, hắn sẽ an thân ở đâu đây?
“Ta sẽ đưa ngươi qua sông, đáp lại là ngươi kể cho xong câu chuyện kia.” Bỗng nhiên trong lòng ta có một khát vọng mãnh liệt, khát vọng hắn có thể sống tiếp, ở bờ bên kia của Minh Hà bắt đầu cuộc sống mới.
“Không, chuyện xưa của ta đã kể xong.” Hắn nâng mắt cười cười, dưới ánh trăng nụ cười kia tĩnh mịch lại đạm nhạt, như khoảnh khắc hoa sen từ từ nở rộ, “Cuối cùng hồ ly quyết định lưu lại, nó nghĩ có lẽ mình có thể thay ân nhân yêu y…”
Trên đường trở về, chúng ta đều trầm mặc.
Ta không hiểu tâm tư của vong hồn chấp nhất với nhân thế, nhưng ta lại càng không hiểu được hắn buông tha cho hi vọng hướng sinh. Từ lúc ta ở bên Minh Hà đưa đò tới nay, lần đầu tiên nảy ra khát vọng đưa người qua sông mà người kia lại cự tuyệt ta.
Ánh trăng dưới mái chèo của ta vỡ ra thành từng mảnh từng mảnh, lại từ từ tụ lại, gợn sóng tản ra, loáng một cái lại là mấy độ luân hồi.
Thôi, thôi, sống chết do mệnh, một người đưa đò trên Minh Hà như ta thì quan tâm cái gì?
“Tuyết rơi à?” Hắn đột nhiên hỏi ta, dùng một loại ngữ khí vui mừng, “Hoàng Tuyền quốc cũng có tuyết sao?”
Ta ngẩng đầu nhìn, dưới ánh trăng chỉ thấy hoa lau trắng toát bay đầy trời, nhẹ nhàng phiêu phiêu, dừng trên gò má như tàn vụn của tuyết nhưng không giống tuyết lạnh như băng.
Hóa ra là bên kia nhân gian hoa lau nở, bị gió thổi bay tới bên này Minh Hà.
Ta chợt nhớ tới câu chuyện xưa hắn kể, vào cái đêm hồ ly gặp ân nhân, trong cốc tuyết trắng không ngừng rơi.
“Đúng vậy, tuyết rơi, tuyết trắng toát như hoa.”
Nghe vậy trên khóe miệng hắn hiện lên nụ cười vui sướng, ngửa cằm như muốn hứng lấy “bông tuyết” giáng xuống từ trời.
Hoa lau yên lặng dừng trên mặt hắn, dung nhan trắng bệch như tờ giấy tĩnh lặng lại an nhàn, như đang chìm đắm trong giấc mộng dịu dàng.
Nguyệt như lưu thủy, hoa như tuyết.
Hắn mù hai mắt, trong mộng nhất định đã nhìn thấy một trận tuyết rất đẹp.
Ta đem thuyền nhỏ cột vào bờ, ngưng mắt nhìn bóng lưng đi vào nơi thâm sâu của rừng hoa, bước đi của hắn vẫn như trước loạng choạng, nhịp chân mò mẫm đi về phía trước rất chậm, bỗng nhiên hắn vấp phải thứ gì đó, té nhào vào trong biển hoa mạn châu sa, mất một lúc lâu, khi ta cho là hắn đã chết chìm trong đó rồi thì mới thấy hắn đứng dậy lần nữa, dùng tay áo lau đi vết máu bên môi, lại hướng vào nơi thâm sâu trong Hoàng Tuyền đi tới, đại dương huyết sắc vô biên vô hạn nuốt chửng bóng lưng gầy yếu của hắn…
Sau đêm đó ta không hề thấy hắn nữa.
Ta như trước ngày qua ngày ở trên Minh Hà đưa đò, như trước giễu cợt si tâm và chấp nhất của các vong hồn, trên Hoàng Tuyền có lữ khách đi đi đến đến, trên cầu Nại Hà hỗn loạn rồi lại bình thường.
Một lần nọ từng có người của tiên giới đến đây. Bọn họ do một thiếu nữ hồng y dẫn đầu, nghe nói là hướng đế vương Hoàng Tuyền đòi người. Nhưng Hoàng Tuyền quốc sâu xa không bờ bến, bọn họ làm sao tìm được bệ hạ đây?
Nhất định vô ích trở về rồi.
Lúc bọn họ rời đi, ta nhìn thấy hồng y nữ tử kia ở trên cầu Nại Hà khóc lóc nghẹn ngào, thanh âm thê thiết hô lên từng tiếng: “Công tử, Vô Tâm sẽ trở lại cứu người, người chờ ta ——”
Cuối cùng, như để hả giận bọn họ đã phóng hỏa thiêu hoa trên bờ, hỏa quang hừng hực ánh đỏ cả nước Minh Hà u tối, đại hỏa cháy suốt ba ngày ba đêm, đã dọa rất nhiều vong hồn quang quẩn bên bờ.
Sau đó, Hoàng Tuyền lại yên bình trở lại, hết thảy như thường.
Năm thứ hai, hoa trên bờ lại trưởng thành lần nữa, từng cụm từng cụm, từng mảnh từng mảnh nở đến hừng hực khí thế.
Vào tết Trung Nguyên, ta phải tiến cung triều bái bệ hạ.
Khi ta ngẩng đầu chiêm ngưỡng dung tư của bệ hạ thì chợt phát hiện bên cạnh ngài có thêm một con hồ ly màu đen.
Con hồ ly kia buồn chán nằm trong lòng ngài, màu lông cực kỳ xinh đẹp. Thỉnh thoảng ngẩng đầu, ta phát hiện nó có một đôi con ngươi mỹ lệ, một đôi mắt đen láy lại sâu xa phảng phất như ta đã từng quen biết.
Ta nghe thấy bệ hạ dịu dàng gọi nó: Mặc Trần, Mặc Trần…
Còn nó nghe tiếng ngẩng đầu, nhẹ nhàng cọ cọ tay bệ hạ, đồng thời cuộn tròn người ngủ tiếp. Bộ dáng bình yên lười biếng của nó giống như trong lòng người đó chính là chốn hạnh phúc…
Ta không khỏi nhớ tới chuyện xưa hắn đã kể, con hắc hồ kia và ân nhân của nó.
Nháy mắt lại là rất nhiều năm, ta như trước ở trên Minh Hà đưa đò, nhìn tam thiên nhược thủy cuồn cuộn chảy qua dưới mái chèo. Có khi ta sẽ tự nhiên nhớ tới người áo đen lưu luyến đóa sen xanh kia, nhớ tới đôi mắt mỹ lệ đủ để hủy diệt hồng trần của hắn, đáng tiếc, gốc sen xanh sinh trưởng trong nhược thủy, từ rất lâu đã không còn nở hoa cũng dần dần héo khô rồi…
Ta không biết hắn có còn sống sót ở nơi sâu thẳm trong Hoàng Tuyền không, có còn chờ mong Hoàng Tuyền có tuyết bay đầy trời không.
Hoa lau ở bờ bên kia lại nở, bay lả tả dưới ánh trăng, thật sự hơi giống phiêu tuyết mà.
Nhặt lấy một đóa hoa lau trắng toát, ta nhẹ nhàng cười, hỏi một câu:
Hồ ly si tâm, ngươi có hạnh phúc không?
———————————————————————–
Lời cuối sách
Cốt truyện của “Túy ngọa hồng trần”, ngay từ đầu thật sự không muốn viết quá dài như vậy đâu, thuần túy chỉ là vì tả năm nhân vật dễ thương thôi, tiên hoặc yêu đại diện cho năm màu xanh, trắng, vàng, đen, đỏ. Sau đó, viết viết, nhân vật giống như có sinh mệnh của riêng mình, sau đó dần dần vượt ra khỏi tầm tay của tôi, biến thành trường thiên giờ nhìn lại dài đến mười mấy vạn chữ. Hồ đồ như Nguyệt Hoa cũng thấy đổ mồ hôi. ^^
Nhưng chính truyện và ngoại truyện của “Túy ngọa hồng trần” đều tự bản thân nó có chủ đề riêng, trong ngoại truyện là chủ đề ta mơ thấy hồ điệp, hồ điệp mơ thấy ta còn trong chính truyện là chủ đề “truy tìm”.
Khi viết “Mộng hồ điệp” (là ngoại truyện của Túy ngọa hồng trần) tôi vẫn luôn suy nghĩ, có lẽ đời người đúng là như giấc mộng hồ điệp, khi tỉnh lại, phát hiện yêu và hận từng khắc cốt ghi tâm đều chẳng qua chỉ là thủy, nguyệt, kính, hoa trong mộng (thủy nguyệt kính hoa: trăng trong nước hoa trong gương). Nhưng mà cuối cùng sẽ luôn có chút gì đó lưu lại, tất cả người và vật tốt đẹp từng theo đuổi qua, từng xúc động qua, từng lưu luyến qua.
Không giống như loại hư ảo “Trong mộng có mộng”, trong chính truyện mỗi người đều đang truy đuổi, giống như Thanh Phù con cả đời đuổi theo bước chân người kia. Vô luận là Cửu Huyền đối Long đế, Long đế đối Thanh đế hay Mặc Trần đối Dương Tranh, bọn họ đều không bao giờ hối hận.
Còn bọn họ có hạnh phúc hay không, cũng chỉ có họ mới biết, cho nên đừng hỏi tôi Mặc Trần có hạnh phúc hay không, Thanh đế có hạnh phúc hay không, Long đế và Cửu Huyền có hạnh phúc hay không, ít nhất những gì bọn họ muốn đều chiếm được rồi, không phải sao? *^^*
—————————————————————
còn đây là lời của mình, vâng, cuối cùng thì chính văn đã hoàn, anh Thanh đế số thảm nhất TT
còn 3 phiên ngoại, mỗi người một phiên, ai tò mò về chuyện Long đế bị Chức Cẩm trừng phạt như thế nào khi làm đứt dây đàn của anh í và Mặc Trần sau này sẽ như thế nào thì không thể bỏ qua nha, còn Thanh đế, hức, càng coi càng đau lòng mà YY
phiên ngoại thứ 4 Đạp tuyết vô ngân mình đang phân vân không biết có nên dịch không, bởi vì thứ nhất, nội dung của nó là về cái thời xa xửa xừa xưa khi thiên giới và ma giới còn nhập làm 1, tức là chẳng liên quan gì đến 3 anh thụ của chúng ta cả (và thực ra mình thấy nó chẳng liên quan gì đến truyện), thứ hai (và cũng là lí do chính) là chị Hoa tiết kiệm danh xưng quá, trong 1 câu mà toàn hắn và hắn và hắn làm mình thiệt không biết hắn nào là hắn nào luôn, thế nên mình pó tay với cái phiên ngoại này rồi UU