Túy Ngọa Hồng Trần

Nguyên tiêu mặc dù đã qua, trên đình nghỉ mát bên sông Tần Hoài vẫn treo đèn màu, mái cong lan can màu đỏ, thấp thoáng đăng hoả lưu ly, dọc theo hai bờ sông, hà phòng tinh xảo hoa lệ mạ vàng tô bạc, rường cột chạm trổ, màn che thêu hoa thật dài từ trên cổng vòm rủ xuống đất, hoa hồng đỏ, quả trám đen, khói sông xanh lục, cà hoa tím, thiển bụi, minh hoàng, hổ phách… Trang phẫn ra một thế giới như cẩm như tranh.

Hoa đăng vừa lên đèn, đăng hoả trong lâu đã sáng tỏ, hình ảnh phản chiếu lên sông Tần Hoài càng thêm phần rực rỡ.

“Tuý Ngoạ Hồng Trần” mặt hướng sông Tần Hoài, trước đại môn dán một đôi câu đối rồng bay phượng múa, trên viết:

Chỉ tuý kim mê địa, tuý sinh mộng tử hương.

Trấn thủ ở Tuý Ngoại Hồng Trần là nữ tử nổi danh nhất cũng là tuyệt không thể đắc tội nhất Kim Lăng — Yên Vô Tâm.

Hôm nay, trong lâu một đám oanh oanh yến yến đang thất chủy bát thiệt tranh luận gì đó.

“Khinh Hồng tỷ tỷ, nghe nói Lý công tử lần trước tới đây gây chuyện đã phát điên?” Một hoàng y nha hoàn hỏi.

Nữ tử xiêm y phi sắc, tuổi lớn hơn đáp: “Ta cũng chỉ là nghe hạ nhân Lý phủ nói qua, công tử của bọn họ từ sau khi dạo chơi trên sông liền điên điên khùng khùng, vừa thấy người nào liền sẽ sống chết nhìn chằm chằm vào mắt người đó. Bọn hạ nhân đều nói công tử bọn họ nhất định gặp phải yêu tinh gì đó bị hút mất hồn phách rồi.”

“Trước đó vài ngày Lý phủ còn muốn phái người lại chỗ chúng ta tra xét, hoàn hảo bị Yên Vô Tâm tiểu thư ngăn lại.”

“Đương nhiên, Yên Vô Tâm tiểu thư chỉ cần động ngón tay, quan to quý nhân trong thành Kim Lăng liền run sợ, Lý gia bọn họ ỷ vào có thân thích ở kinh thành làm quan mới dám đến chỗ chúng ta bắt người, thật quá đáng.” Một mỹ tỳ xiêm y đỏ thắm tiếp lời.

“Có điều ngày đó sau khi tiểu thư biết Dương công tử bị người ta mang đi, sắc mặt liền thay đổi, thật khiến Cầm nhi hoảng sợ, chung quy cảm thấy tiểu thư trở nên có điểm không giống với tiểu thư chúng ta.”

“Gì chứ, Dương công tử là khách quý của tiểu thư, tiểu thư đương nhiên khẩn trương rồi. Lại nói, chúng tỷ muội các ngươi có ai từng nhìn qua ánh mắt của Dương công tử chưa?”

“Đúng rồi, ngài ấy ngụ ở Tử Trúc Hiên lâu như vậy nhưng ngay cả Oanh Oanh vào trong đó hầu hạ cũng nói cho tới bây giờ chưa từng nhìn thẳng vào con mắt ấy, chỉ nhìn từ xa cũng đã cảm thấy ánh mắt kia tuyệt diệu không thể tả, giống như sẽ hút mất hồn phách người ta…”

“Ta nói, vị Dương công tử kia có thể thực sự là yêu tinh gì đó hay không, bệnh điên của Lý công tử chính là do hắn gây ra…”

“Có thể lắm, sau khi Dương công tử trở về liền truyền ra tin Lý công tử nổi điên, thật đúng dịp nha.”

“Không thể nào, ngài ấy cùng tiểu thư giao tình tốt như vậy, tiểu thư nhà chúng ta như thế nào có thể cùng một tên yêu tinh làm bằng hữu được.”

“Ai da, chúng ta không cần tranh cãi bàn luận yêu tinh hay không yêu tinh gì đó nữa, muội ngược lại cảm thấy Yên Vô Tâm tiểu thư đối với Dương công tử kia động tâm nha.” Thiếu nữ mặc xiêm y màu lam nhỏ tuổi nhất đắc ý nói, một câu thật sự ngăn chận thanh âm của mọi người.

Đúng lúc này, một thanh âm so với chim hoàng oanh còn trong trẻo êm tai hơn vang lên: “Các cô tụ tập một chỗ nói cái gì đó?”

Nhân vật chính của chủ đề — Kim Lăng hoa khôi Yên Vô Tâm thướt tha từ trong rèm che đi ra, một thân váy dài xanh lục như khói sông, dáng điệu lay động tựa như dương liễu gặp sóng. Trên mái tóc như mây đính một cây trâm gài tóc, vài sợi tóc rũ xuống gương mặt như hồng hạnh xuất thiêu, trong thanh tú mang theo mấy phần xinh đẹp cùng tinh nghịch. Đôi con ngươi tiễn thủy linh động mà lại quyến rũ lúc này đang nhìn lướt qua bốn phía: “Ai đối ai động tâm?”

Chúng nữ tử cúi đầu cười, đều che miệng không đáp.

“Các cô đó, đem ai ra đùa giỡn thì đem, đừng có lấy Dương công tử ra đùa giỡn.” Yên Vô Tâm nghiêm túc giáo huấn, thật không biết làm sao với các nàng, vừa cứng rắn được một chút sau đó đôi mắt xinh đẹp liếc một cái, lại giảo hoạt bồi thêm một câu: “Động tâm chính là các cô đi.”

“Tiểu thư, ngươi cười chúng ta…” Một câu đã khiến hơn phân nửa mọi người đỏ mặt.

Yên Vô Tâm không khỏi âm thầm thở dài, công tử a công tử, ngài còn tiếp tục ở lại đây thì chỉ sợ hơn phân nửa linh hồn nhỏ của Tuý Ngoạ Hồng Trần cũng theo ngài mất thôi.


Mọi người đang nói nói cười cười, thì một đạo thân ảnh màu trắng từ ngoài cửa bước vào.

Người nọ lặng yên đi vào nơi trăng hoa tràn đầy tiếng cười, bạch y ngân phát rũ xuống, gương mặt khiết tịnh như thanh từ, mi nhãn kia giống như dùng cây bút tinh xảo cẩn thận hoạ thành, con ngươi xám bạc, nhìn vào trong đó ẩn hiện phong mang, vô tình làm cho con người mảnh khảnh yếu ớt như hoa cúc đó mang theo một loại khí thế sắc bén áp đảo hết thảy.

Cùng người nọ ánh mắt tương đối, Yên Vô Tâm trong lòng không khỏi rùng mình, ánh mắt này thế nào lại quen thuộc như vậy.

“Xin hỏi công tử đến Tuý Ngoạ Hồng Trần là muốn gặp vị cô nương nào?”

“Gọi công tử nhà các ngươi ra đây.” Giọng nói thản nhiên, trong ý cũng không dung cự tuyệt.

“A? Công tử?” Yên Vô Tâm sửng sốt, đầu óc vừa chuyển, lộ ra nụ cười, nói: “Công tử nhà ta xưa nay yêu thanh tịnh, ngài ấy không tiếp khách.”

“Ta và công tử nhà ngươi là người quen cũ.” Thần quang trong nhãn đồng lãnh triệt như tuyết lạc hàn mai vừa hiện. “Không cần nhiều lời, nếu Dương Mặc Trần không chịu ra đây gặp ta, ta đi vào là được.”

Bạch y nhân huy phất tay áo, muốn bước vào trong.

Sự nghi ngờ trong lòng Yên Vô Tâm càng sâu hơn, người nọ như thế nào có thể gọi thẳng tục danh của công tử, hơn nữa, khí thế bá đạo như vậy thật có chút giống người kia trong ấn tượng của nàng, con người tôn quý coi thường thiên hạ kia. Chẳng lẽ…

“Khoan đã…” Yên Vô Tâm phục hồi lại tinh thần, vội giơ tay ngăn y. “Công tử quý danh là gì, để ta giúp công tử vào thông báo.”

Thân hình dừng lại, đôi mi thanh tú khẽ nhíu: “Thật phiền toái, nói với hắn ta họ Long…”

“Long… Long…” Yên Vô Tâm trợn tròn đôi mắt hạnh, nói cũng nói lắp. “Chẳng lẽ… Ngài là Long… Long đế… điện hạ?”

“Ừ.” Long đế có chút không kiên nhẫn gật đầu.

Ông một tiếng, Yên Vô Tâm trong đầu thoáng chốc giống như nổ tung, trên mặt tức khắc nổi lên hai rặng mây, yêu yêu nhiêu nhiêu, đỏ như hoa đào ngày xuân.

Trời ạ, cư nhiên là Long đế.

Ý trung nhân tưởng nhớ đã lâu bỗng nhiên xuất hiện trước mắt, chính mình chẳng những không nhận ra, còn vừa rồi đối y gây khó dễ, Yên Vô Tâm hiện tại xấu hổ đến mức muốn đào một cái hố ba thước chui xuống cho xong.

Đều là công tử không tốt, biết rõ Long đế đến nhân giới cũng không chịu nói trước, lần này thật sự là mất mặt mà.

Yên Vô Tâm âm thầm trách móc Mặc Trần.

Theo con đường đá trắng đi về phía trước, xuyên qua một hành lang uốn khúc kéo dài, sẽ tiến vào một viện lạc u tĩnh. Giữa viện tương trúc xanh tươi, trong rừng trúc có măng đá chênh nhau, đan xen hữu trí. Dưới toà giả sơn nhỏ trồng vài cây đỗ quyên trắng, đỗ quyên trắng tuy có khi sương thắng tuyết chi tư, bên trong lại lộ ra vẻ nùng diễm của phồn hoa cẩm thốc. Vài cây hoa con này sinh trưởng rất tốt, giống như một mảng mây trắng áp trụ trùng trùng xanh tươi, dưới ánh trăng lại mang theo vài phần diễm sát.

Đối diện là một tòa lầu các, đó là “Tử Trúc Hiên”.

Trên lầu các liếc mắt ra bên ngoài liền trông thấy cây tử đàn ở giữa, trên chiếc kỷ trà trưng bày một bức bạch hồ tú bình. Bên cạnh là một chiếc bình kê huyết, trong bình cắm mấy nhành mai trắng chưa tàn, điểm điểm tuyết trắng, yên lặng nghỉ ngơi trên nhành cây xanh biếc. Trên giá gỗ hoa lê, một chiếc đỉnh lô bằng đồng thau đang toả ra đàn hương, nắp chạm hình sư tử nhè nhẹ toả khói bốn phía. Trong lầu chỉ đốt hai ngọn cung đăng, đăng hoả mông lung xuyên thấu qua tầng tầng chao đèn, ôn nhu đến mức làm lòng người xao động.

Người trẻ tuổi mặc huyền y dựa trên nhuyễn tháp bên cạnh lò, vẻ mặt biếng nhác, con mắt đang nhắm khẽ mở nhìn người mới tới, màu đen tinh thuần như hồ sâu ngàn thước, tựa như dung nhập vào bóng đêm dày đặc, trong nháy mắt đã chiếm mất vẻ đẹp của đăng hoả.

“Công tử, ta đã đưa Long đế điện hạ đến.” Yên Vô Tâm đưa Long đế vào trong nhà, liền xoay người cáo lui.


“Liễm, ngươi thật nhàn hạ nha, còn có thời gian rảnh đến xem ta.” Ngón tay dài thanh tú mở nắp đỉnh lô, cho vào thêm chút trầm hương, huyền y nhân vuốt cằm cười, tỏ sự chào đón.

Long đế không trả lời, nhìn bốn phía đánh giá, mới nói: “Ngươi mới là nhàn hạ, đến ta cũng không có sự hưởng thụ như ngươi.”

Mặc Trần đem mỉa mai của Long đế bỏ qua một bên, khẽ mỉm cười: “Xưa nay chỗ trăng hoa luôn là chốn xa hoa hoang phí nhất trong thành, ta thích ở trong này lãnh hội phồn hoa hồng trần thì có gì là không thể? Nhưng còn ngươi không phải đang đi tìm Thanh đế sao? Như thế nào còn ở đây?”

Long đế trái lại vừa bị hắn hỏi, vẻ mặt liền có chút mất tự nhiên, nhíu mày, bộ dáng có điểm lúng túng lại có điểm buồn bực.

Mặc Trần cảm thấy thú vị, liền nheo mắt thử hỏi: “Ngươi không phải là vì tránh né người nào đó mới trốn ở chỗ của ta đấy chứ?”

“Mặc Trần ngươi không nên nói bậy!” Long đế giống như con mèo bị giẫm đuôi, thiếu chút nữa nhảy bật lên.

“Không cần khẩn trương.” Mặc Trần ha hả cười. “Ngày đó sau khi ngươi đi ta liền thấy có người đuổi theo cho nên thuận miệng hỏi một chút mà thôi. Bất quá ta thật sự tò mò, là ai có thể làm cho ngươi vừa thấy liền trốn không kịp vậy?”

Đúng là chưa đánh đã khai, nếu ánh mắt có thể giết người như lời nói thì ánh mắt trừng người của Long đế đã đủ để giết hắn nhiều lần rồi.

“Càng kỳ quái chính là thân pháp người kia thi triển không hề khác của ngươi.” Có lẽ là cố ý, Mặc Trần không đếm xỉa đến uy hiếp trong ánh mắt của y, tiếp tục nói những lời Long đế nghe đến cực kỳ chói tai.

“Dương Mặc Trần!!!” Long đế rốt cục không thể nhịn được nữa, hùng hổ đi tới, Mặc Trần vội giơ tay ngăn cản:

“Không cần lại đây, có gì muốn nói ngươi ngồi ở bên kia nói là tốt rồi.”

“Để làm chi?”

“Lần nói chuyện trước, ngươi hại ta mất rất nhiều sức lực mới cởi bỏ được pháp thuật của ngươi. Ngươi xem, ta hiện tại trên trán vẫn còn dấu vết của phiến long lân kia.” Mặc Trần bất đắc dĩ xoa bóp ấn đường. “Ai biết ngươi lần này lại có pháp thuật mới gì muốn thử nghiệm trên người ta, chúng ta vẫn nên giữ chút khoảng cách là tốt nhát.”

Long đế hừ lạnh một tiếng, đứng lại, một trận gió đột nhiên nổi lên cùng lôi đình hướng Mặc Trần đánh tới.

“Ai ai… Đừng làm hư đồ cổ của ta…” Tên này thật sự nói đánh là đánh, xuống tay không hề lưu tình. Tay áo Mặc Trần vung lên, kình đạo nhu hoà như xuân phong tiếp nhận công kích cực đại kia.

“Món đồ cổ nhất nơi này chính là ngươi!” Long đế đang tức giận, căn bản không có ý thu hồi chân khí, sức mạnh chí cương chí dương kia lại một lần nữa phá không đánh úp lại.

Xem ra đã chạm đến cấm kỵ của Long đế, trách không được vừa nói đã nổi điên như vậy. Mặc Trần không nói nên lời, cố gắng không bật cười, cứu đồ cổ của mình vẫn quan trọng hơn. Nghĩ vậy liền dùng tới năm thành pháp lực, mạnh mẽ đem khí của Long đế áp chế xuống.

“Long đế ngươi bớt giận, ta xin lỗi.” Mặc Trần thu hồi thái độ đùa cợt, nói: “Ta nhớ rõ ngươi lần trước có nói, thân thể này của người không chịu nổi ba thành pháp lực, ngươi tốt nhất không nên miễn cưỡng, lời vừa rồi là ta lỡ miệng, chúng ta đều thu hồi lại pháp lực của mình được không?”

Long đế cũng biết chính mình hiện giờ như thế nào cũng không thắng nổi Hồ vương, không giống như cuộc tỷ thí cầm kiếm ở Thiên tường tế năm đó, thân thể loài người vốn giống như một tờ giấy mỏng manh, chỉ cần hơi vô ý sẽ nổ tung tại chỗ. Mà trước khi y tìm thấy Chức Cẩm, tuyệt đối không thể để cơ thể thật vất vả mới tìm được này bị phá huỷ.

Long đế hết sức chán nản, cũng chỉ có thể hít sâu một hơi, chậm rãi thu hồi lực phóng ra.

Trong lầu các nguyên bản tràn ngập hai cỗ khí bất đồng tính chất giống như tường long quay cuồng, đối kháng nhau, kiềm chế nhau. Hiện tại lực đạo hai bên vừa rút, sức mạnh bài sơn đảo hải nháy mắt biến mất.


Mặc Trần thở phào một cái, nặng nề ngồi trở lại nhuyễn tháp: “Rốt cuộc cũng bảo vệ được đồ cổ của ta.”

Long đế sắc mặt lạnh lùng, còn tại vì mình đánh không lại Mặc Trần mà ảo não.

“Kỳ thật lời ta vừa nói không có ý xấu, chẳng qua là ta tận mắt thấy hài tử kia trên người mang theo một cỗ sát khí thật lớn. Ta chỉ sợ ngươi gặp phải nhân vật lợi hại nào đó mà thôi.” Thấy Long đế đã khôi phục bình tĩnh, Mặc Trần lúc này mới thản nhiên nói lại.

Ngoài dự kiến, Long đế lần này không hề nổi giận, ngược lại trên gương mặt trắng nõn lại có một loại khó xử muốn nói lại thôi. Một lúc sau mới thấy thanh âm lưu luyến dễ nghe vang lên: “Nếu ngươi cam đoan không đem những gì nghe được kể cho người khác, ta sẽ nói cho ngươi biết.”

Mặc Trần không khỏi bật cười: “Ta trông giống loại người thích nói bậy đến vậy sao?” Ta chính là chỉ thích đùa giỡn với ngươi mà thôi, thầm nói trong lòng.

“Ừ…” Long đế gật đầu. “Này ta có thể tin ngươi.”

Thân ảnh thanh tú chậm rãi bước bước tới trước cửa sổ, ánh mắt Long đế nhìn về phương xa, mang theo mấy phần tình tự khó tả, phảng phất như bị một ít sự tình phiền lòng quấy nhiễu.

Phồn hoa nhân gian xa hoa hoang phí, như phi hoa tơ liễu của thành xuân, mê hoặc nhân nhãn, quấy nhiễu nhân tâm, thế nhưng là cái gì có thể làm cho thiên nhân từ trước đến nay luôn hành sự quả quyết, cương nghị hơn người lộ ra vẻ mặt mê mang như thế.

Mặc Trần trong lòng kinh ngạc.

“Y, gọi là Long Cửu Huyền…”

“A?” Mặc Trần nhất thời không kịp phản ứng, ngẩn người.

“Ta nói, y gọi là Long Cửu Huyền.” Long đế có điểm phiền não, quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn một cái.

“Là nói hài tử đuổi theo ngươi à? Cừu gia của ngươi sao?”

“Không phải, y là con ta.”

“Phụt————” Ngụm thanh trà vừa vào miệng Mặc Trần thiếu chút nữa thì phun ra, hắn vuốt mồ hôi nói: “Ngươi có con? Như thế nào ta lại chưa nghe nói, quái, ta nhớ rõ ngươi chưa lập hậu, chẳng lẽ là tư tình cùng vị tiên tử kia…”

“Không cần đoán mò!” Tức giận cắt lời của hắn, Long đế giải thích ngắn gọn: “Y là con của Liễm.”

“Thì ra là thế, thực làm ta giật cả mình, tự nhiên lại nhảy ra một đứa con.” Mặc Trần thở phào, cười cười nói.

“Năm đó ta cùng Liễm định một cái khế ước, hắn cho nguyên thần của ta bám vào trên người, đổi lại sau khi hắn chết ta sẽ nuôi dưỡng đứa con duy nhất của hắn.” Ánh trăng nhàn nhạt chảy qua một bên gương mặt nhu hoà, thân thể này, ở thời điểm chết đi liền không lớn lên nữa, đến nay vẫn duy trì dung mạo như thiếu niên.

Long đế nhìn ngoài cửa sổ, lẳng lặng nói: “Mười tám năm, lời hứa của ta chỉ có mười tám năm. Trong mười tám năm này, ta sẽ làm tốt thân phận Liễm, cũng sẽ cho con của hắn một người phụ thân. Mà mười tám năm sau, ta và Liễm cả hai không ai nợ ai, ta cùng Cửu Huyền cũng không còn quan hệ, ta có thể dùng thân thể này đi làm chuyện cần làm.”

“Nhưng mà có một số việc vẫn là vượt khỏi tầm kiểm soát của ngươi, đúng không?” Mặc Trần chăm chú nhìn hắn, con ngươi màu đen minh minh tĩnh tĩnh, tựa hồ có thể nhìn thấu hết thảy mọi rối bời. “Tình cảm con người, thân tình cũng tốt, tình yêu cũng được, không phải nói dứt liền dứt. Ngươi có thể, nhưng y có lẽ không thể.”

Long đế không trả lời, ngoài cửa sổ, có pháo hoa khai khai tạ tạ, phù sinh thoáng chốc đối với người trường mệnh như hắn cũng ngắn ngủi tựa như phút chốc của pháo hoa kia, nhưng mà vì sao lại có một phân dung mạo yếu ớt ở trong trí nhớ quanh quẩn mãi không phai.

“Ngươi rốt cuộc có phải phụ thân của ta không? Một người vô tâm vô phế như ngươi sao có thể là phụ thân của ta?”

“Ta ghét ngươi! Ta muốn học kiếm pháp đệ nhất thiên hạ, ta muốn trở thành kiếm khách đệ nhất thiên hạ, sau đó… đánh bại ngươi…”

“Kỳ thật, ta cảm thấy ngươi cũng không phải người xấu…”

“Liễm, chỉ cần có thuỷ linh lung này, vô luận ngươi đi đâu ta đều có thể tìm được ngươi sao?”

Hài nhi nho nhỏ, vẻ mặt trẻ con ngây thơ như lưu niên tự thuỷ mà lớn dần, lớn dần, dường như trong nháy mắt, y đã trở thành một nam tử đỉnh thiên lập địa. Sẽ dùng ánh mắt kiên nhẫn nhìn hắn, sẽ dùng cánh tay cường tráng bảo hộ người mình yêu mến, sẽ dưỡng thành tính cách nghiêm túc chấp nhất như vậy. Hết thảy biến hóa quá nhanh, nhanh đến mức khiến người trở tay không kịp. Mà lúc quay đầu lại, thương hải huyết thống sau khi hắn đi đã biến thành tang điền mênh mông.

“Mười tám năm sau, ngươi cứ như vậy đi mất?” Câu hỏi ôn hoà của Mặc Trần đánh gãy suy nghĩ của hắn.


“Khi thời gian đến, ta liền ly khai.” Long đế gật đầu. “Ta đã hao phí mười tám năm, Chức Cẩm có lẽ đã chịu rất nhiều đau khổ ở nhân gian, ta không thể tiếp tục trì hoãn nữa.”

“Ngươi… chưa từng cùng y giải thích qua cái gì sao?”

“Không cần giải thích.” Long đế quả quyết nói: “Ta từ trước đến nay ân oán rõ ràng, huống chi, Cửu Huyền đã đến tuổi có thể tự lập.”

“Nhưng y hiện tại truy đuổi tới đây, ngươi không mượn cơ hội này cùng y giải thích rõ ràng sao?” Mặc Trần ngạc nhiên nói.

“Không cần! Ngay từ đầu ta vốn không phải phụ thân của y.” Quay đầu lại, đôi mắt lãnh liệt của Long đế để lộ ra ý chí quả quyết cùng sự dứt khoát không thể lay chuyển.

Mặc Trần chăm chú nhìn hắn như có điều suy nghĩ. Sự dứt khoát của Long đế nhìn như vô tình, nhưng có lẽ chính là không muốn đem sự thực tàn khốc kia nói cho Cửu Huyền mà thôi. Một khi cùng y giải thích, nhất định phải cho y biết phụ thân của mình đã sớm mất. Mười mấy năm qua, chiếm cứ thân thể phụ thân lại là một người ngoài. Như vậy còn không bằng để y hiểu lầm cùng oán hận, so ra còn tốt hơn.

Mặc Trần khẽ cười: có lẽ cái tên xưa nay cao cao tại thượng kia kỳ thật cũng có một mặt ôn nhu săn sóc, chẳng qua vẫn luôn giấu đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng cao ngạo không muốn người khác biết mà thôi.

“Ha ha… Nguyên lai ngươi muốn ta giữ bí mật là sợ bị người biết ngươi ở nhân giới giúp người khác mang theo tiểu hài tử mười mấy năm?” Mặc Trần nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cười nói: “Cũng đúng, chuyện này nếu truyền tới thiên giới, khó bảo đảm sẽ không làm cho chúng tiên cười đến nghiêng ngả. Long đế a Long đế, một đời anh danh của ngươi cứ như vậy mặc cho nước cuốn nha.”

Mặt Long đế lúc trắng lúc xanh, xem ra lại muốn nổi giận, Mặc Trần đang tính xem như thế nào trấn an hắn mới tốt, ai ngờ hắn chung quy không có nổi giận, chỉ rầu rĩ nói: “Ta muốn ngươi giữ bí mật là có nguyên do khác, ta không muốn nhiều lời, ngươi cũng không nên hỏi.”

“Hảo.” Mặc Trần biết đây đã là cực hạn, cũng liền thức thời không tiếp tục dây dưa. “Bất quá ngươi vừa phải tránh Cửu Huyền, vừa phải tìm tung tích của Thanh đế, thật rất phiền toái. Ngươi đã tính toán bước tiếp theo chưa?”

“Rồi.” Long đế gật đầu. “Ta muốn đi kinh thành.”

“Kinh thành? Chẳng lẽ là muốn đi hội hoa tháng ba ở kinh thành?”

“Ngươi quả nhiên biết rất nhiều chuyện.” Long đế liếc hắn một cái. “Vào lúc đó, mọi hoa cỏ danh quý nhất thiên hạ đều tề tụ về kinh thành.”

Mặc Trần nhãn tình sáng lên, nói: “Đúng vậy, Thanh đế điện hạ xuống trần đối phàm nhân sẽ không có ảnh hưởng gì, nhưng đối với hoa tinh hoa tiên nhân gian mà nói, vua của các nàng xuống trần là một chuyện trọng đại. Chỉ cần tìm các nàng tới hỏi, hẳn là sẽ có tin tức của Thanh đế điện hạ.”

“Đúng vậy, có thể xuấn hiện ở hội hoa ta tin đều là hoa trong các hoa, là những loài xinh đẹp nổi danh nhất một phương. Ta nghe Chức Cẩm nói qua, hết thảy linh hoa dị thảo khi đã thành tinh thành tiên, hoa tư đều cực kỳ xuất chúng, đạo hạnh càng cao dung tư càng xinh đẹp. Cho nên, chỗ hội tụ nhiều danh hoa tiên thảo như vậy tìm được một hai hoa tiên hẳn là không khó.” Long đế nhoẻn miệng cười, bộ dáng có chút tự đắc.

“Bất quá, ta còn có một việc phải kính nhờ ngươi.” Long đế bỗng nhiên đến gần, con ngươi xám bạc như băng nhìn thẳng Mặc Trần, từng chữ từng chút một chậm rãi nói.

Mặc Trần chỉ cảm thấy có con rắn nhỏ lạnh lẽo đang nhẹ nhàng bò lên lưng, hắn trong lòng biết thái độ Long đế càng ôn hòa, việc nhờ cậy càng không phải việc tốt, lập tức chỉ có thể bất chấp nói: “Nếu là chuyện ta có thể làm, ta sẽ tận lực hết sức.”

“Hảo.” Long đế cười đắc ý, nét cười hiện ra như hàn mai đấu tuyết ở vách núi huyền băng trăm trượng khó khăn bung nở, vô cùng trong sạch, vô cùng lạnh lẽo, nhưng cũng vô cùng xinh đẹp.

“Ta muốn ngươi cùng ta đi kinh thành.”

Nghe vậy, đầu Mặc Trần bắt đầu ẩn ẩn đau, ngẩng đầu, hắn cười khổ nói: “Ta cũng không thể cự tuyệt, nói rằng không đi?”

“Hừ hừ…” Ngón tay Long đế cố ý vô tình đối chiếc bình kê huyết trên kỷ trà nhẹ gõ, đông đông hai tiếng, cực kỳ thanh thúy dễ nghe. “Ngươi thực đau lòng ngoạn ý của ngươi?”

“Biết rồi, ta đi là được.” Mặc Trần bất đắc dĩ lắc đầu. “Kinh thành phồn hoa, tụ tập nhân vật phong lưu bốn phương tám hướng, mà đôi mắt của ta trời sinh yêu dị, ở trong này tránh người đã tránh đến thực vất vả, đi đến nơi nặng hơi người như thế chỉ sợ phải giống như người mù mò mẫm đường đi.”

“Vậy thì có can hệ gì, nếu không thể nhìn thì liền không nhìn. Tới nơi, ngươi cứ coi như hai mắt của mình đã mù là được.” Long đế không đồng ý nói.

“Ngươi nguyền rủa ta…”

“Thiếu mất một đôi mắt của ngươi, thế gian nhất định ít đi rất nhiều người thất hồn lạc phách. Ha ha, ta thấy đây không phải là chuyện xấu.”

“… Ngươi nói chuyện thật không lưu tình…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận