Túy Nhan Hồng

Hậu viên, bên bờ ao sen, dương rũ liễu kiều, sen vừa chớm nở. Bầy cá chép vây đuôi đỏ thắm bơi lội dưới bóng tàn lá, đuổi theo thức ăn mà người kia luôn tay bỏ xuống ao.

“Ai…”, Mặc Nhan phủi mảnh vụn trên tay, sắc xuân đã giăng khắp xung quanh, nhưng y vẫn cứ mãi cau mày ủ dột.

Tô Mộ Tình đã hết hai ngày không thèm đoái hoài đến y.

Mặc Nhan tự hiểu mình đã sai, trước mặt hắn thì ngoan ngoãn vâng lời, bưng trà đấm lưng, chạy ngược chạy xuôi mà hầu hạ, nhưng rốt cuộc Tô Mộ Tình vẫn tỏ ra bộ dáng băng hàn lạnh lẽo. Gương mặt tuấn tú hà khắc lì lợm, bỏ người ngàn dặm ngoài tai.

Đêm đến thì cư nhiên mà chia đôi phòng ngủ. Mặc Nhan biến thành mèo, bao nhiêu lần mặt dày cọ dụi trên giường, rốt cuộc là bấy nhiêu lần bị túm gáy quăng ra, không thể làm gì khác hơn là dựa vào chân giường, quay mặt nhìn vào tấm lưng trần rắn chắc của Tô Mộ Tình mà ngáy mà đổ dãi.

—-Nhưng còn vì sao tinh mơ lại thấy mình tỉnh dậy bên gối người ấy, y nghĩ hoài cũng không hiểu được.

“Huynh ấy muốn giận đến khi nào a?” Mặc Nhan đến bên bờ, nhìn với một con cá ăn no đến nỗi bụng phình ra mà thì thầm: “Nếu hôm ấy huynh không đi mất, ta còn phải ra ngoài mà nhặt trẻ con sao?”

Con cá kia không hiểu chút gì ngắm nghía y, thở ra mấy cái bong bóng. Mặc Nhan hiểu ý, nói: “Cũng không phải không có cách. Bây giờ ta sự sát, kiếp sau lại đầu thai làm nữ… Bất quá, đợi đến tuổi có thể sinh hài tử, Mộ Tình đã con đàn cháu đống, không được không được, không có lợi đâu.”

Con cá kia ngoảnh mặt, quẫy đuôi hất nước tung tóe khiến người y ướt mem. Mặc Nhan bắt nó lại, nhe răng dọa: “Ngươi cũng dám chê cười ta?!”

Con cá đáng thương bị y siết chặt trong tay minh bạch chính mình đã bị đặt lên thớt, liều mạng mà rung lên bần bật, đôi mắt cá thương thâm trừng lên đến như có thể lọt ra khỏi hốc mắt, chỉ còn chưa chảy hai dòng lệ cá trong suốt để chứng tỏ nữa mà thôi.

“Coi như ngươi thức thời.” Mặc Nhan hừ mũi, nắm đuôi cá lên, đưa ra một kiến nghị: “Ngươi nói xem, hầm canh cá cho huynh ấy uống, huynh ấy có tha thứ ta hay không?”

Đang còn đau xót cho y so với chính mình còn không can đảm bằng, mà cái họa xui xẻo kia buột ra khỏi miệng khiến cá chép nghe xong liền kinh hãi, bắt đầu liều mạng mà giãy dụa.

“Ây, tiểu tử, ngươi bắt cá nhà ta  làm gì đó?”. Từ phía sau, một giọng nam tử mười phần trung niên vang đến. Mặc Nhan bị dọa đến sợ hãi, khẽ buông tay, con cá kia rơi tõm xuống đất. Cá chép quẫy mình, tung người xuống nước, bỏ trốn mất tăm.

A!

Y ngoái lại, đối diện với một lão nhân râu bạc gương mặt hiền hậu, đang tủm tỉm cười nhìn y. Ngũ quan ông cùng Tô Mộ Tình có bảy, tám phần tương tự, nhất là đôi mắt thâm thúy sáng rực, tuy rằng tuổi đã cao, nhưng cũng không hề giảm sút tinh thần.

Mặc Nhan đứng thẳng dậy, chắp tay nói: “Vãn bối Mặc Nhan, kiến quá Tô lão tiền bối.”

Tô Tề cười ha hả, vuốt chòm râu bạc, thích thú mà ngắm nghía y, hỏi: “Ngươi là bằng hữu của Mộ Tình?”

Mặc Nhan hai gò má ửng hồng, chi chi ngô ngô mà gật đầu.

Tô lão gia luôn luôn phóng khoáng thoải mái, không hề thấy cái gì là không được, đối diện với tiểu bằng hữu trong sáng tuấn mỹ này rất có hảo cảm. Ý đồ muốn lấy lòng nhi tử, ông bày ra thân phận bá phụ, quả nhiên muốn lôi kéo tiếp cận Mặc Nhan.

“Thằng tiểu tử Mộ Tình kia, nó làm sao lại để ngươi ở đây một mình?” Bàn tay chắc nịch chụp lấy vai Mặc Nhan, “Đi, đi, bá phụ mang ngươi đi tìm thằng bé!”

Mặc Nhan lảo đảo suýt nữa đã ngã xuống đất. Tô Tề với tay ra đỡ y dậy, tò mò hỏi: “Ngươi không có võ công a?”

Mặc Nhan lắc lắc đầu, trong lòng bất an, thở cũng không dám thở mạnh, vừa sợ thất lễ, vừa sợ khiến Tô lão cha căm ghét, thực tình là khó xử.

Tô Tề chỉ nghĩ biểu cảm của y là sợ người lạ, hàn huyên mấy câu, cũng không miễn cưỡng, một mình vui vẻ đi đến Đồng Diệp Lâu. Rốt cuộc, trước lâu lại tình cờ gặp phải một con mèo nhỏ đen nhánh, mi thanh mục tú, đang mở hai mắt to tròn nhìn ông không chút chớp mắt.

Có nghĩ cũng không nghĩ được, bản thân mình đi du ngoạn nửa năm trở về, thằng con vô vị nhàm chán cực kỳ của ông lại đi nuôi thú cưng ~ Tô Tề cười đến híp mắt, túm lấy Mặc Nhan, cười rỉ rả mà vào thư phòng, cất giọng oang oang: “Tiểu tử, xem ai tới này!”

Từ đống sổ sách, Tô Mộ Tình ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén quét ra, xót đến mức tiểu hắc miêu phải rụt cổ, đem mặt trốn vào trong khuỷu tay Tô Tề.

“Cha, người khi nào đã về? Sao không phái người đưa tin trước, để hài nhi ra nghênh đón.” Khẩu khí Tô Mộ Tình đạm nhiên, lại hướng mắt về phía công việc. Tô Tề gãi gãi đầu, cười khà, hỏi: “Ngươi giận sao?”

“Không dám”, Tô Mộ Tình cũng lười ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói: “Lũng Châu, Liễu Châu, Thư Châu, cục diện hỗn loạn bị để lại con đã phái người xử lý. Cha, người mặc dù hành tẩu đại giang nam bắc, nhưng thanh danh vang xa tứ hải của Quan Diệp Lâu, Tô lão gia không phải không có công.”

Tô Tề nhụt chí hết ba phần, cười gượng hai tiếng, bảo: “Không hổ là nhi tử của Tô Tề, hảo hùng tâm, hảo khí lượng!”

Tô Mộ Tình miệng cười nhưng lòng không cười: “Cha quá khen rồi, hài nhi đâu có được loại khí lực xuất thủ đánh người ở Diễm Hồng Lâu.”

Mặc Nhan quan sát tỉ mỉ, chòm râu bạc của Tô Tề hơi chút vểnh lên, tuy thế trên mặt lại là vẻ cười cười, trong thanh âm mang theo vài ý dài dòng lê thê: “Nhi tử à…”

Tô Mộ Tình thở dài, đột nhiên y phục tung bay, giữa điện quang thạch hỏa, Tô Tề một tay túm mèo, đan chưởng đã đánh về phía ***g ngực Tô Mộ Tình. Kẻ kia khó khăn lắm mới gượng dậy, không biết vì sao mà không có vẻ nghênh đón thẳng thừng cho thỏa chí như mọi khi mà như thể có điều cố kỵ, chỉ thủ mà không công. Vượt quá mười chiêu, Tô Tề bỗng nhiên thu tay lại, hỏi: “Vì sao không trả đòn?”

Tô Mộ Tình nhanh chóng ngồi xuống, tiếp tục nhấc bút mà viết tới viết lui, hoàn toàn không đem lão tử nhà mình để vào trong mắt.

Tô Tề linh quang chợt lóe, âm hiểm mà nói: “Ngươi sợ thương tổn con mèo này?”

Đạt được một ánh mắt không nhẫn được mà hồi đáp, Tô Tề muốn khóc cũng không khóc được  – người cha thân sinh này cư nhiên so ra còn kém một con mèo được sủng ái, điều này há có thể nào khiến người không ganh ghét! Tô Tề xách gáy Mặc Nhan lên, cười hiểm ác: “Ta muốn vặt lông nó.”

Tô Mộ Tình dừng bút, thái dương âm trầm đau nhói, thờ ơ mà nói: “Muốn vặt nhổ cứ việc, đừng làm bẩn thư phòng của con.”

Mặc Nhan meo meo kêu thét, cào xé tay áo Tô Tề đến rách bươm, khó khăn lắm mới giãy ra được, ba chân bốn cẳng đến bên chân Tô Mô Mộ Tình, ngẩng đầu, điềm đạm khả ái mà nhìn y, từ cổ họng bật ra mấy tiếng meo nhỏ xíu – dáng vẻ nhu thuận ghẹo lòng khiến ý chí sắt đá cũng mềm đi hơn nửa. Tô Mộ Tình vươn tay về phía y, bảo: “Qua đây.”

Mặc Nhan mừng rỡ khôn xiết, “vèo” một tiếng đã trèo lên được đầu gối hắn, rồi thân thể lông nhung nhung kia cuộn vào lòng hắn, đầu lại thân thiết vô cùng mà dụi ra dụi vào.

Đồ gia hỏa dễ dụ!

[28: Nguyên văn “ký cật bất ký đả”, chỉ nhớ cho ăn chứ không nhớ bị đánh]

“Ô…”, Tô lão gia bị bỏ rơi một bên nhìn tay áo rách tả tơi của mình, mới nhớ đến mục đích đến đây lần này: “Nhi tử à, chừng nào ngươi mới đi cầu hôn Lạc cô nương?”

Và đã thành công khi nhận được sự chú ý của một người một mèo, hai ánh mắt ràn rạt trừng lên nhìn ông, trừng đến nỗi Tô lão gia không hiểu mô tê gì.

“Ta nói, ánh mắt các ngươi vậy là sao?”

~

“Ngươi nên biết rằng Lạc Huyền Sơn Trang cùng chúng ta luôn không hòa hợp.” Tô Tề lại ôm lấy tiểu hắc miêu, vuốt râu mèo mà tính lại nợ cũ: “Lão đầu tử Lạc Vân Thiên kia đã đấu với ta mấy mươi năm. Hừ, tiếc là số lão không con trai, cuối cùng chỉ có thể đem gia sản dâng cho người ngoài.”

Tô Mộ Tình thờ ơ mà “À” một tiếng, bình tĩnh đằng sau.

Tô lão gia tử một lời nói ra, một phen đắc ý, cuối cùng tổng kết: “Cho nên, nhi tử a, ngươi phải đi đoạt bảo kiếm của lão, đốt đàn cổ của lão, rồi lại cưới nữ nhi của lão… Ái da! Nó cắn ta!”

Mặc Nhan dựng hết cả lông, hai mắt trừng lên, giương vuốt sắc nhọn. Ngón tay bị cắn đến chảy máu của Tô Tề vùng ra, xách mèo nhỏ lên không, đung đưa qua lại, bộ râu xì ra, trừng mắt.

Đáng đời!

Tô Mộ Tình vừa bực mình vừa buốn cười mà nhìn hai kẻ dở người kia, lại nhìn thẳng vào đôi mắt hoang mang ẩn ức của Mặc Nhan. Hắn mỉm cười, thản nhiên nói: “Vậy, tùy ý cha an bài.”

Thân thể Mặc Nhan cứng đờ, đôi mắt mèo trong suốt phủ đầy một tầng đau thương sợ hãi, đạp vào tay Tô Tề bật ra, nhanh như chớp mà chạy biến ra ngoài.

Tô Tề không buồn ngăn y lại, mặt mày rạng rỡ mà hỏi nhi tử: “Vậy khi nào ngươi đến Lạc gia cầu hôn?”

Tô Mộ Tình lắc đầu, cười bí hiểm: “Vì sao con phải đến Lạc gia cầu hôn?”

“Gì?” Tô Tề khó hiểu hỏi: “Mới vừa rồi không phải ngươi đã đáp ứng sao?”

Tô Mộ Tình hờ hững mà vứt ra một câu: “Con thu hồi lời mới nãy.”

Nói đoạn, hắn phất tay áo, tự nhiên như không mà ra khỏi thư phòng, để lại một mình Tô Tề cau mày thầm nghĩ: rốt cuộc thằng con trai nhà mình da mặt dày đến mức nào, chống chế mà cũng đến độ lý lẽ hùng hồn như thế?

~

Mặc Nhan lao về Đồng Diệp Lâu, một mạch mà chạy băng băng, khuấy động đến nỗi dọc đường gà bay chó sủa, loạn lên hết cả. Bốn chân y tựa như không chạm đất mà trở về ngọa thất, biến thành hình người, lúc mặc y phục mắt lại bắt đầu đỏ lên, đi thẳng xuống dưới lầu.

Vú nuôi mới cho hài tử kia bú sữa xong. Đứa trẻ thấy y đến gần, bàn tay bé xíu vươn ra đòi y ôm. Mặc Nhan cay cay mũi, bế hài tử kia xoay người mà đi, vừa mới ra khỏi cửa đã chạm phải Thẩm Yên Thanh đang đi ngang qua. Hắn đỡ lấy y, từ tốn hỏi: “Sao thế, Mặc Nhan?”

Mặc Nhan dụi mắt vài lần, gắng sức đem cỗ nhiệt lưu kia khóa trở lại, run rẩy nói: “Huynh ấy muốn thành hôn, ta trở về trong núi.”

“Mang theo hài tử sao?” Thẩm Yên Thanh cau mày, “Ngươi dưỡng nó không được, đừng hành sự điên rồ”

Mặc Nhan cúi nhìn đứa trẻ, rồi lại ngoái nhìn vú nuôi uổng phí công sức đương không biết làm sao, một phen tự dằn vặt lòng mình rồi lại thở dài, mang tiểu hài tử trả lại cho bà, lẩm bẩm nói: “Dù sao cũng không phải do ta sinh, ta tự mình…rời đi…”

Thanh âm khàn tắc đã tiêu biến trong cơn nghẹn ngào. Mũi y thút thít, gương mặt đẹp đẽ đã dúm dó hết cả. Thẩm Yên Thanh đưa sang một chiếc khăn tay, khuyên giải: “Chuyện của Lâu chủ, chỉ có bản thân người làm chủ được mà thôi, tất cả không phải đã là kết cuộc, ngươi trước hết đừng khổ sở.”

Mặc Nhan gật đầu, có chút ngượng ngùng mà nhận lấy chiếc khăn lau gương mặt mình. Thẩm Yên Thanh thấy y đã bình tĩnh trở lại cũng không nói nhiều nữa, cùng y trở về phòng. Không thể ngờ đến, chính là Tô Mộ Tình đang đứng bên bậu cửa sổ, hiển nhiên là đang chờ đợi y.

Thẩm Yên Thanh hành lễ với hắn xong lại rời đi, để lại Mặc Nhan tựa lưng vào cửa phòng, vừa giận vừa buồn mà trừng mắt nhìn hắn.

Đôi ngươi Tô Mộ Tình hắt lên một tia tiếu ý, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn cứng cỏi như đá, lạnh lẽo như băng mà nói với Mặc Nhan: “Ngươi biết sai rồi ư?”

Mặc Nhan ngạc nhiên, lập tức khí thế thôn Ngưu đẩu, giận giữ nói: “Tô Mộ Tình, ngươi khinh người quá đáng!”

Tô Mộ Tình một bên mi cong lên, thần sắc tỏ rõ: “Ta khi dễ ngươi đấy, làm sao?” Mặc Nhan oán khí trong lòng không chỗ nào phát tiết, cắn răng thấp giọng hỏi: “Huynh sẽ cưới thê tử sao?”

“Không nhất thiết.” Tô Mộ Tình, nhàn nhàn nhã nhã mà tựa vào song cửa, cho y một đáp án ba phải. Mặc Nhan hít sâu, gằn từng chữ: “Nếu huynh thành thân, ta lập tức rời đi, tuyệt không ở lại phút nào nữa.”

Tô Mộ Tình cười khẽ một tiếng, nói: “Nếu ta không thả ngươi đi?”

Đôi chân mày của Mặc Nhan cau lại: “Huynh có ý gì?”

“Ta không cưới.” Tô Mộ Tình mỉm cười một cái, trêu tức y: “Chỉ là, muốn nhìn bộ dạng lúc ghen tị của ngươi một chút mà thôi.”

Mặc Nhan đầu tiên là giật mình, sau đó cứ nấc dài nấc ngắn mà xả cơn giận, đã tin chắc rằng nếu cùng kẻ này ở chung, bản thân tuyệt đối sẽ đoản thọ. Nhưng hoan hỉ đang dần dần tràn dâng cõi lòng đã làm tan biến đi thống khổ vốn có, hai gò má khẽ khàng nhuốm đỏ, đôi mắt hạnh đào sóng sánh lay động, khiến lòng người mê hoặc. Tô Mộ Tình ngắm trong mắt ấy, hạ phúc đã sớm có một cỗ hỏa diễm nhen nhóm, thiêu thành khí thế bão lửa bạt đồng.

Mấy hôm nay hờ hững với y, kết quả phát hiện căn bản ấy chính là tự dằn vặt mình. Thời kỳ động dục của Mặc Nhan đã qua, bản tính ngượng ngùng tinh khiết như y tự nhiên sẽ không chủ động mà cầu hoan. Thế nhưng Tô đại thiếu gia lại hoàn toàn khác. Mỗi ngày đều nhìn mỹ thực ẩn hiện trước mắt, cứ phải kềm nén xung động muốn đè y xuống đất mà hung hăng xâm phạm, buộc chính mình không đáp lại sự nũng nịu lấy lòng của y – đối với thanh niên nam tử thân thể cường tráng, tinh lực tràn đầy mà nói, thực sự là thống khổ không nói nổi thành lời.

Không phải là Liễu Hạ Huệ, giả bộ đứng đắn làm gì? Tô Mộ Tình quyết định không làm khó bản thân nữa. Hắn vẫy tay về phía Mặc Nhan, cười đến muôn vạn nhu tình—–

“Qua đây.”

Quả nhiên, tiểu yêu tinh bị mê hoặc đến không biết phương hướng đã nhanh chóng nhào vào lòng hắn. Tô Mộ Tình nâng cằm y lên, hôn thật sâu, tạm thời trừ bớt đi vài phần dục niệm, thế nhưng cơn khao khát vì thân thể kề bên đã càng thêm cháy bỏng. Mặc Nhan cũng đã chú ý. Hai gò má hồng ửng đơn thuần cọ vào má hắn, nhu thuận đặt trên bờ vai hắn, để đôi bàn tay to lớn kia tùy ý khoan nhặt mà vỗ về  xoa vuốt từ đầu đến chân. Từng lớp từng lớp y phục dỡ bỏ.

Khi bị bế bổng lên không, y kề sát vào tai Tô Mộ Tình, khẽ nói: “Mộ Tình…ta thích huynh… thích đến chết mất.”

Tô Mộ Tình đặt y lên giường, đôi môi ấm nóng đã phủ xuống, khắc ghi theo cổ những dấu hôn dài, tỉ mỉ mà thưởng thức tư vị đẹp đẽ mà không ngôn từ nào có thể hình dung. Mặc Nhan nhiệt tình hồi đáp hắn. Hai thân thể trẻ trung quấn quýt chặt chẽ không rời, không chút e dè mà rực cháy cùng tình nhân.



Sau cơn mây mưa, Mặc Nhan ngả vào lòng hắn, một tay vuốt dọc tóc hắn, đặt một chiếc hôn mềm lên gương mặt Tô Mộ Tình, khẽ hỏi: “Huynh còn giận ta nữa không?”

“Còn.” Tô Mộ Tình thỏa mãn nhìn gương mặt đầy mong chờ của y trở nên ủ rũ, trong lòng cười thầm không thôi. Mặc Nhan u sầu nhìn hắn, thân thể khẽ động, lại càng tựa sát vào hơn, chưa từ bỏ ý định mà hỏi: “Vậy huynh muốn giận đến khi nào a?”

“Đến ngày hết giận thì thôi.” Tô Mộ Tình vỗ về tấm lưng y, làm mặt quỉ, trêu đến nỗi Mặc Nhan khanh khách cười mãi không dừng, dùng cả tay chân mà ôm siết lấy hắn, gối đầu lên bờ vai hắn, hơi thở dần dần trầm tĩnh dịu dàng.

Tô Mộ Tình nâng nửa thân trên dậy, dừng lại ngắm dung nhan an tĩnh nhu hòa khi ngủ của đối phương, trong mắt đầy sự ôn nhu bình thường hiếm thấy.

Trêu đùa tiểu yêu tinh thiện lương tinh khiết lại ngốc nghếch kia đã trở thành thói quen, nhưng hắn sẽ không để y biết. Khi sơ ngộ chỉ là rung động, nhưng giữa đêm thâu ấy đứng trong lầu mà châm đèn nghe mưa, thân ảnh của y cũng đã soi chiếu sâu sắc vào lòng hắn mất rồi.

~

Tinh mơ hôm sau, ngày vừa chuyển ửng, Tô Mộ Tình đã thức dậy luyện công, Mặc Nhan còn đang mơ màng ngủ, ư hử oán trách Tô Mộ Tình nhiễu người tỉnh mộng, đoạn kéo chăn phủ kín đầu, tiếp tục mơ giấc mơ bách ngư yến đẹp đẽ.

Tô Mộ Tình trở về thay y phục, Mặc Nhan mắt ngái ngủ mà nhìn hắn mông lung, rồi cuộn người vào chăn vài lần, lại bắt đầu ngủ say túy lúy.

Mãi đến khi mặt trời đã cao quá ba sào, mới bị gã họ Tô kia không nhẫn được nữa mà moi từ ổ chăn ra, y phục chỉnh tề, mang theo ra ngoài đàm sinh ý.

Tiểu yêu tinh một khi thanh tỉnh sẽ vô cùng hưng phấn, hơn nữa khăng khăng không chịu chấp hành mệnh lệnh của Tô Mộ Tình muốn y biến thành mèo. Lý do: hành động bất tiện, hình tượng khiếm nhã, hơn nữa sức ăn cũng kém đi nhiều lắm.

Nhìn vẻ mặt không giấu được vẻ ham mới lạ của y, cứ vịn vào cửa sổ mã xa mà hết nhìn đông đến nhìn tây, luôn miệng ríu rít không ngớt, Tô Mộ Tình không khỏi mỉm cười. Noãn ý hòa dịu xao động trên dung nhan tuấn mĩ vô cùng, đôi ngươi đen sâu thẳm chan chứa ôn nhu. Mặc Nhan vô tình quay đầu lại, trong khoảnh khắc đã ngắm đến ngây người, hồn phách tựa như bị cuốn đi một nửa, còn lại nửa kia đang cố mà bảo trụ vài phần lý trí, lúng túng nói: “Huynh cười lên trông đẹp lắm…”

Tô Mộ Tình vươn tay ôm lấy lưng y, mắt ngưng đọng lại, sâu sắc nhu tình, ngắm Mặc Nhan mặt đỏ tim đập, thở cũng không dám thở. Hai gương mặt càng lúc càng gần, trong sự xóc nảy khẽ khàng của cỗ xe, đỉnh mũi thi thoảng lại chạm vào nhau. Dẫu cho đã qua vô số lần thân mật, nhưng bầu ám muội đến không ngôn từ nào diễn tả vẫn cất lên run rẩy không thôi, như thể mở khai trần niên giai nhưỡng, hương nồng như say.

[29: Trần niên giai nhưỡng: rượu ngon ủ lâu năm]

“Đừng rời bỏ ta, Mặc Nhan.” Tô Mộ Tình mê man nói nhỏ, đạt được hồi đáp là một cái gật đầu si ngốc. Hắn mãn nguyện thở dài, cúi xuống, cẩn thận mà hôn lên hai gò má y, từng phân từng tấc đều lưu lại khí tức của chính mình, triền miên lưu luyến, cuối cùng lại môi hôn quyến luyến ấm nồng. Hô hấp cả hai đều bắt đầu hỗn loạn. Tô Mộ Tình nhắm mắt, từng chút từng chút từng chút mà khẽ quyện bờ môi y, bắt đầu hối hận vì sao muốn mang khối hương cao mê hoặc tinh thần này ra ngoài.

Tôn Liên Vũ đến nay vẫn chưa từng sa lưới. Nghe đồn gã này có thuật dịch dung tinh túy, lại giỏi dùng mê dược. Canh phòng quanh Quan Diệp Lâu tuy rằng nghiêm ngặt, nhưng vẫn không an tâm bằng đem Mặc Nhan theo sát bên người.

Tiểu yêu tinh là của hắn, tính tình bá đạo trời sinh cùng với tình cảm đối với Mặc Nhan sâu đậm không nói nên lời khiến hắn không chuẩn cho bất luận kẻ nào chạm đến y – đây là bảo vật chỉ thuộc về một mình Tô Mộ Tình. Ai dám đụng đến, chết!

Mặc Nhan dĩ nhiên không thấu hiểu được trong lòng hắn đang nghĩ gì. Tô Mộ Tình hiếm khi nào biểu lộ như thế, khiến y cứ như đang ở trong mộng, đôi tay vòng qua lưng đối phương, gương mặt nóng ấm vùi vào hõm vai người ấy, y nhịn không được mà bật cười: “Hôm nay huynh làm sao thế?”

…dường như đã bị Bồ Tát thay đổi tâm can.

Bất quá, nửa câu sau y không dám nói. Đối với kẻ bên ngoài ưu nhã bên trong bạo liệt này y đã lĩnh giáo qua nhiều lắm, nếu lại không hiểu mà phải chịu giáo huấn thì mới là ngốc.

Tô Mộ Tình bắt đầu cứng rắn, nghiêm mặt nói: “Ngươi không thích ta đối với ngươi như thế?”

Mặc Nhan gật đầu, rồi lại lắc đầu, cuối cùng gom đủ dũng khí, sợ hãi hỏi: “Huynh có phải là ăn uống không tiêu không?”

Xem ra, tiểu tử này bị khi dễ mãi đã thành quen. Khóe môi Tô Mộ Tình cong lên, cười không chút hảo ý, lại bày ra biểu cảm nhu tình mật ý, khiến Mặc Nhan trong lòng nhộn nhạo, không tự chủ được mà lại gần. Trong lúc đương say như thể lọt vào giữa sương mù, trong miệng đột ngột lại bị nhét vào một viên dược hoàn vừa ngọt vừa đắng, vừa vào miệng đã tan ra. Căn bản, còn chưa phân biệt được rõ, y phục chỉnh tề đã rơi cả xuống. Tô Mộ Tình cười thỏa mãn, lôi từ đống y phục ra một tiểu hắc miêu giận đến bốc khói đỉnh đầu.

Mỹ nam kế, ấy là dao mổ trâu đi cắt tiết gà.

[30: Nguyên văn: “Ngưu đao tiểu thí”, ý nói dùng sức lớn vào việc vặt. Ở đây, chính là sự đê tiện của anh Tình: dùng dung nhan tuấn tú nhà anh để dụ trẻ, chỉ với mục đích duy nhất: bắt mèo.]

Bổ khuyết 01 – Chính văn H tình tiết chi nhất

Một đêm nọ, náo loạn không xong, Mặc Nhan biến thành mèo, chui vào chăn của Tô tiểu công.

Tô tiểu công không thèm để ý.

Mèo nhỏ luồn vào trong y phục của Tô tiểu công…

Tô tiểu công vẫn không thèm để ý.

Mèo nhỏ bắt đầu liếm liếm nơi nào đó.

Tô tiểu công nhíu mày, vẫn không thèm để ý.

Mèo nhỏ đẩy vạt áo Tô tiểu công ra, ba điểm toàn bộ lộ diện~

Tô tiểu công thở dốc, tiếp tục không thèm để ý.

Mèo nhỏ trườn lên người Tô tiểu công, hai chân trước gãi gãi hai điểm trên, còn đuôi lại nhẹ phẩy phẩy trên điểm thứ ba…

Tô tiểu công rốt cuộc kim khẩu khai mở: Nếu ngươi không biến thành người, ta sẽ lột da ngươi hầm canh mèo!

Mèo nhỏ biến thành hình người, trong phòng sông dời núi chuyển, mọi người tự mà tưởng tượng, không cần ta đây dài dòng thêm nữa ^^


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui