Lưu Chu đóng cửa như kẻ trộm, còn cẩn thận cài then, sau đó quay đầu nhìn Mạnh Tuệ Tuệ đang ngồi trên giường, giọng đầy tình cảm: “Tuệ Tuệ, anh biết em không thực lòng muốn chia tay anh đâu, trong lòng em vẫn còn anh, đúng không?”
Mạnh Tuệ Tuệ làm mặt như vừa nuốt phải thứ gì đó kinh tởm.
Đêm tân hôn, “bạn trai cũ” lẻn vào phòng tân hôn để nói những lời này, có hợp lý không?
Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, trong đầu đã vang lên giọng nói cơ học của hệ thống——
【Đinh! Phát hiện nam nhân bình thường, khả năng sinh sản kém, không phải quân nhân, không thể liên kết!】【Bíp——Không thể liên kết!】
Nghe tiếng pháo nổ vang ngoài trời, Mạnh Tuệ Tuệ chớp chớp mắt, ngước lên nhìn Lưu Chu một lần nữa, ánh mắt có chút kỳ lạ liếc qua khu vực không thể mô tả của gã.
Khả năng sinh sản kém? Là kém đến mức nào?
Mạnh Tuệ Tuệ cố nhịn tiếng cười như ngỗng kêu, trong đầu chợt nghĩ, chẳng phải cô vừa sở hữu một cái “máy đo năng lực” à? Là người đọc nhiều sách, cô nhanh chóng hiểu ra nguyên tắc hoạt động của hệ thống.
Cái “bàn tay vàng” này phải được liên kết với một người đàn ông, mà phải là quân nhân thực thụ thì mới kích hoạt được cơ chế "quân tẩu tốt lành", giúp cô kiếm điểm.
Lưu Chu thấy cô nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng, không khỏi rùng mình, nhưng vẫn cố nén cảm xúc tiến lên, nắm lấy tay Mạnh Tuệ Tuệ: “Tuệ Tuệ, dù em đã kết hôn, tình cảm của anh dành cho em vẫn trong sáng như cây bạch dương trên đồi!”
Mạnh Tuệ Tuệ nhướng mày, liếc qua đôi mắt của gã, nơi chứa đầy sự ghét bỏ đang bị kìm nén, rồi đột nhiên cô bật cười.
Cô nắm chặt lấy tay Lưu Chu, bàn tay mập mạp, đen nhẻm của cô đối lập hoàn toàn với đôi tay chưa từng phải làm việc nặng của gã.
Cô mỉm cười, cố ý chà xát mồ hôi ẩm ướt từ lòng bàn tay mình lên mu bàn tay của gã, và mặc cho Lưu Chu giãy giụa, cô vẫn giữ chặt lấy cổ tay gã không buông: “Anh Lưu Chu, anh nói thật sao? Vậy thì dắt em bỏ trốn đi! Dù sao em cũng không muốn kết hôn mà!”
Vừa nói, đôi má cô không tự chủ mà ửng đỏ.
Lý do chẳng có gì khác ngoài việc, cơ thể này tuy có chân voi, eo thùng, nhưng lại sở hữu một giọng nói trời phú.
Giọng cô vừa ngọt ngào, vừa quyến rũ, có chút khàn nhẹ, đầy mê hoặc.
Đến mức cô là phụ nữ mà nghe còn phải đỏ mặt, huống chi là đàn ông!
Quả nhiên, vừa nghe giọng nói của cô, Lưu Chu—vốn mặt mũi đã tái nhợt—lập tức ngừng lại, không giãy giụa nữa.
Mạnh Tuệ Tuệ liếc mắt một cái, rồi bất ngờ đẩy mạnh gã ra.
Thân hình Lưu Chu gầy yếu, lại không phòng bị, nên không kịp phản ứng mà ngã sõng soài xuống đất.
Gã vừa định nổi giận thì cửa bị gõ “rầm rầm”, kèm theo một giọng nữ trong trẻo, dứt khoát, có chút lo lắng vang lên:
“Dì ơi, nhanh lên! Con vừa thấy hết rồi, Lưu Chu lén lút vào phòng tân hôn, chắc chắn là định giở trò với Tuệ Tuệ!”