Mạnh Tuệ Tuệ quay đầu lại, thấy Tô Hà đang gánh đôi thùng nước nặng trĩu trên đôi vai gầy yếu.
Cô hơi ngạc nhiên, nhìn lướt qua dáng người mảnh mai của Tô Hà: "Cô vừa đi gánh nước à?"
Ở thôn Kim Câu chỉ có một cái giếng nước, loại giếng cổ quay bằng tay, việc gánh nước thực sự đòi hỏi sức khỏe.
Tô Hà mới về nhà chồng đã phải gánh vác công việc nặng nhọc, so với việc cô ngủ nướng đến khi mặt trời lên cao, rõ ràng là cuộc sống của Tô Hà khổ hơn nhiều.
Tô Hà miễn cưỡng nở nụ cười, mở cổng vào nhà rồi nói với Mạnh Tuệ Tuệ: "Vào đi."
Ánh mắt của Mạnh Tuệ Tuệ khẽ sáng lên, ban đầu cô còn nghĩ sau chuyện tối qua, Tô Hà chắc hẳn sẽ hận mình, khó mà thuyết phục cô ta cùng đi An Tây.
Không ngờ Tô Hà lại chẳng để bụng chút nào.
Vừa vào sân, Tô Hà đặt thùng nước xuống, tiện tay lấy một chiếc ghế con đưa cho Mạnh Tuệ Tuệ ngồi.
"Ngồi đây đợi tôi một lát nhé, tôi sẽ quay lại ngay." Nói xong, Tô Hà vội vàng bước vào trong nhà.
Mạnh Tuệ Tuệ cũng không khách sáo, ngồi phịch xuống ghế.
Nhưng vừa ngồi xuống, cô nghe thấy tiếng kêu "kẹt kẹt" thì lại cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Không lâu sau, Tô Hà trở ra, trên tay bưng một chậu gỗ đầy quần áo và ga giường, gương mặt thanh tú của cô ta tái nhợt.
Nhìn đống quần áo trong chậu, Mạnh Tuệ Tuệ nhướng mày.
Có vẻ như sau khi lấy Tần Khắc, cuộc sống của Tô Hà không dễ dàng gì, mới ngày đầu tiên làm dâu mà đã phải làm việc nhà rồi.
"Thím và chú xuống đồng rồi à?" Mạnh Tuệ Tuệ nhìn thoáng vào trong nhà và hỏi.
Tô Hà mím môi, nhẹ nhàng đáp "Ừ", rồi ngồi xuống một chiếc ghế khác, chuẩn bị giặt đống quần áo kia bằng nước vừa gánh về.
Sau một thoáng ngập ngừng, Tô Hà quay sang Mạnh Tuệ Tuệ, mắt hơi đỏ lên: "Tuệ Tuệ, chuyện tối qua là lỗi của tôi.
Tôi lo cho cô quá nên mới gọi người đến, suýt nữa làm hỏng thanh danh của cô.
Thật xin lỗi, cô có thể tha thứ cho tôi không?"
Nghe những lời đậm mùi "trà xanh" này, Mạnh Tuệ Tuệ nở nụ cười mà như không cười, nhìn chằm chằm Tô Hà.
Cô vừa định đáp trả vài câu thì chợt nhớ đến mục đích của mình hôm nay, lập tức mỉm cười giả tạo: "Làm gì có chuyện đó, làm sao tôi có thể để bụng chuyện này? Tôi biết cô lo cho tôi mà, chúng ta là chị em tốt mà!"
Giọng nói của Mạnh Tuệ Tuệ ngọt ngào đến mức khiến đàn ông nghe có lẽ sẽ thấy xao xuyến, nhưng phụ nữ thì chỉ thấy gai người.
Tô Hà rùng mình, cố gắng mỉm cười rồi hỏi: "Vậy cô đến đây tìm tôi có việc gì sao?"
Nghe vậy, khuôn mặt béo tròn của Mạnh Tuệ Tuệ thoáng hiện nét thẹn thùng.
Khóe miệng Tô Hà giật giật, vội vàng quay mặt đi, không thể chịu nổi khi phải đối diện với khuôn mặt xấu xí của cô.
"Thật ra cũng không có gì quan trọng.
Tôi nghe nói cô sắp đi An Tây theo chồng?" Mạnh Tuệ Tuệ chớp đôi mắt nhỏ, hỏi.
Tô Hà ngẩn người, ánh mắt chợt lóe lên tia u ám rồi ngay lập tức ngẩng đầu, gương mặt nở nụ cười chua chát.