“Dạ, mẹ cứ đi đi.” Mạnh Tuệ Tuệ lớn tiếng đáp, nhìn theo Triệu Vệ Linh vào bếp lấy thêm mấy quả trứng gà rồi vội vã ra khỏi nhà.
Cô cảm thán trong lòng, tình yêu của cha mẹ quả thực sâu sắc, nhiệt tình đến nỗi khiến người ta không khỏi xúc động.
Mẹ cô sợ rằng cô đi đường xa không quen biết ai, nên đã phải mang trứng gà quý giá đi nhờ cậy mấy chị dâu bên làng lo liệu cho cô trên đường.
Thời này, trứng gà quý lắm.
Nhà nào cũng có nuôi ít gà, nhưng trứng hầu như chỉ để đổi lấy tiền.
Triệu Vệ Linh đi đến tận chiều tối mới về.
Vừa bước vào nhà, bà đã nói: “Tuệ Tuệ, xong hết rồi.
Sáng mai mẹ đưa con ra bến xe, mẹ xem qua rồi, mấy chị dâu kia tuy cũng có tính toán riêng nhưng không phải kiểu người như Tô Hà, mẹ thấy ổn lắm.”
Mạnh Tuệ Tuệ nhìn dáng vẻ thở hổn hển của mẹ, lòng cảm thấy cay cay, cô khẽ nói: “Cảm ơn mẹ.”
Lần này, lời “cảm ơn mẹ” là từ tận đáy lòng, không phải là nghĩa vụ của nguyên chủ nữa.
Dù cô biết tình thương này không phải thực sự dành cho cô, nhưng vì đã xuyên vào thân xác này, cô cảm thấy giữa họ đã có một mối duyên không thể phá vỡ.
Từ nay về sau, cô chính là Mạnh Tuệ Tuệ, và Triệu Vệ Linh chính là mẹ của cô!
Triệu Vệ Linh cười khẽ, trách nhẹ: “Con bé này, nói gì mà khách sáo với mẹ thế!”
Dù nói vậy, đôi mắt của Triệu Vệ Linh vẫn đỏ hoe.
Bà vốn không phải người hay nói lời tình cảm, nhưng nhìn con gái lớn lên, biết thương yêu và lo lắng cho mẹ thì lòng bà không khỏi xúc động.
Bà nắm tay Mạnh Tuệ Tuệ, dặn dò từng câu một: “Nhớ lời mẹ dặn, nếu con đến An Tây mà Tần Quân Anh đối xử không tốt, thì về đây.
Có mẹ lo cho con, con không phải sợ gì cả, biết chưa?”
Mạnh Tuệ Tuệ khẽ gật đầu, siết chặt tay mẹ, lòng cảm thấy ấm áp.
Cô chợt nhớ tới mấy món đồ trong hòm cưới hôm qua lấy từ nhà họ Tần về, liền nói: “Mẹ ơi, con còn để tiền và lạp xưởng trong cái hòm cưới ở nhà họ Tần nữa.”
Triệu Vệ Linh liếc nhìn ra ngoài trời rồi nói: “Thôi, con đi ngủ đi, để mẹ đi lấy.”
Mạnh Tuệ Tuệ lắc đầu, khoác tay mẹ: “Trời tối rồi, để con đi cùng mẹ.”
Triệu Vệ Linh cười nhẹ, con bé này đúng là biết thương mẹ rồi.
Không nói gì thêm, bà dẫn Mạnh Tuệ Tuệ sang nhà họ Tần.
“Vương Tú Quyên! Mở cửa!” Vừa tới nơi, Triệu Vệ Linh đã lớn tiếng gọi ngay.
Chẳng mấy chốc, Vương Tú Quyên khoác tạm chiếc áo choàng rồi bước ra.
Thời buổi này chẳng có gì giải trí, ăn cơm xong là người ta lên giường ngủ sớm.
Mạnh Tuệ Tuệ cứ ngỡ Vương Tú Quyên sẽ giận dữ vì bị quấy rầy giữa đêm khuya, ai ngờ khi mở cổng, trên mặt bà ta vẫn giữ nụ cười thân thiện, nói: “Ôi dào, bà thông gia! Tôi còn định hôm nay qua đón Tuệ Tuệ về, nhưng nghe nói bà đi làng bên nên không kịp ghé.”
P/s: Từ giờ, mình sẽ để 5LT/ chương như các dịch giả khác, tuy nhiên độ dài mỗi chương sẽ dài hơn.
Mong mọi người vẫn sẽ tiếp tục yêu thích và ủng hộ truyện, mình cảm ơn các bạn nhiều!!!