Tùy Tiện Phóng Hỏa

Màn hình bên kia Dịch Văn Trạch đang châm thuốc, vừa
nghe thấy lời của cô, tay anh rõ ràng ngừng một chút, mỉm cười.

“Úi chao? Không phải con nói thần tượng của con rất
tốt hay sao? Ấy mà cũng có hình khiêu dâm à? [1]” Mẹ Giai Hòa vừa nghe
quay trộm này nọ, tinh thần lập tức tỉnh táo, kéo ghế dựa ở một bên qua ngồi
xuống.

(Ý là anh ấy sạch sẽ không scandal, một ngôi sao có
danh tiếng tốt ấy)

“Không phải là cái loại quay lén đó mà…”

“Quay lén tất nhiên là muốn nhắc đến cái đó rồi, không
phải sao hả?” Mẹ Giai Hòa trưng ra khuôn mặt hiểu rõ chuyện.

“Đương nhiên không phải, nhân phẩm người ta tốt lắm!”
Giai Hòa bắt đầu ngất đi, bịa chuyện nói, “Cái này gọi là tham quan cuộc sống
đó. Mẹ không biết đâu, bây giờ thịnh hành cái này lắm. Fan hâm mộ giờ rất thích
xem cuộc sống thường nhật của thần tượng. Cuộc thi tìm kiếm tài năng của Đài Hồ
Nam năm nay không phải cũng có thí sinh tham dự với ảnh chụp 72 giờ sao? Chính
là cái này đó.” Vừa nói vừa liều mạng đá chân loạn xạ dưới gầm bàn.

Dây cắm đâu? Dây cắm đâu?!

Bỗng nhiên Dịch Văn Trạch ngẩng đầu, nói với ai đó bên
cạnh, hình như là chỗ cửa.

Mẹ lập tức đặt câu hỏi: “Bắt đầu rồi à? Thần tượng của
con đang nói chuyện với ai thế?”

Ngực Giai Hòa nghẹn ngào: “Sao con biết được.”

Chết sống đều không tìm thấy ổ điện, chẳng lẽ vị trí
thay đổi rồi…

“Thấy thế nào cũng không giống ảnh chụp nhờ con gái?”
Mẹ Giai Hòa chưa kịp nói xong, sau màn hình bỗng xuất hiện một người, cầm một
cái cốc đến phía sau Dịch Văn Trạch, cố ý liếc qua camera, “Ai? Thằng nhóc này
đang nhìn cái gì vậy?”

Nhìn khuôn mặt đẹp trai chết điếng kia, Giai Hòa khóc
không ra nước mắt. Lần sau gặp Ngô Chí Luân, nhất định phải đập nát đầu anh ta…

Cũng may, giây tiếp theo, video đã đen thui.

Mấy câu tiếp theo của mẹ, hơn phân nửa đều không lọt
nổi vào tai Giai Hòa. Cô nghe câu được câu không ứng phó, mạnh mẽ đẩy bà ra
ngoài, trước khi xuống lầu lão phu nhân còn bổ sung thêm một câu: “Lần sau nhớ
gửi qua QQ cho mẹ nhá. Không phải con là biên kịch sao? Tốt nhất là có Phí
Tường [2], mẹ thích cậu ta.”

“Được ạ được ạ.” Giai Hòa khóa chặt cửa, thở phào một
hơi, dựa người vào tường.

Qua thật lâu, cô mới ấn điện thoại gọi qua, nhỏ giọng

hối lỗi: “Thực xin lỗi, không biết mẹ em lại đột ngột vào như thế.”

Dịch Văn Trạch nhẹ giọng ừ: “Còn mở webcam không?”

“Không…”

“Khóa cửa chưa?”

Cô ừm.

Giọng nói của anh bỗng nhiên trầm hơn: “Anh rất nhớ
em.”

Giai Hòa không nói chuyện. Những lời của anh bay bay
trong đầu cô hết lần này lại đến lần khác. Đây vẫn là…lần đầu tiên anh nói như
thế, giọng nói vẫn bình thản ấm áp như trước, mang theo sự trầm khàn cuốn hút.
Trước kia mỗi lần xem anh bày tỏ trong phim, Giai Hòa đều có thể xem đến mức
nhiệt huyết sôi trào, so với nữ nhân vật chính còn kích động hơn. Mà bây giờ,
đây là lần đầu tiên anh nói với cô như thế.

Cách điện thoại, cách hơn một ngàn bốn trăm km, anh
nói với cô: anh rất nhớ em.

Chỉ là bốn chữ, Giai Hòa lại bị ma xui quỷ khiến mở
MSN.

Hình như camera đã bị xoay đi hướng khác. Từ góc độ
này có thể nhìn thấy hơn một nửa phòng làm việc. Dịch Văn Trạch rót một cốc
nước, đi tới, ngồi xuống, chỉ yên lặng nhìn cô như thế, không vội vã nói
chuyện. Giai Hòa không được tự nhiên lắm, cô ngồi yên, ánh mắt ngẩn ngơ không
chớp, cuối cùng thật sự ngượng ngùng mới nhìn anh một cái, vừa nhìn thấy lại có
cảm giác không chân thực, càng luống cuống bồn chồn hơn.

“Bắc Kinh rất nóng sao?” Dịch Văn Trạch bỗng nhiên
nói.

“Cũng không nóng lắm.” Giai Hòa thật sự rất bối rối
khi phải nhìn thẳng vào anh, chỉ có thể cúi đầu nhìn bàn phím.

“Ngày mai em có việc không?”

“Tạm thời không có, cuối tuần này nghỉ ngơi.”

Cô tiếp tục gõ gõ.

“Buổi sáng ngày mai anh lên máy bay, khoảng mười hai
giờ đến Bắc Kinh.”

Giai Hòa à một tiếng, tiếp tục gõ gõ bàn phím, được
mấy chữ mới ngẩng đầu nhìn anh: “Anh muốn đến Bắc Kinh?”

Dịch Văn Trạch không trả lời vấn đề này: “Đã nghĩ xem
nên mang anh đi ăn cái gì chưa?”




Mấy câu tiếp theo, hiển nhiên là trả lời trong hoảng
hốt. Mãi cho đến khi tắt camera cô mới có phản ứng lại với chuyện vừa rồi.
Ngoại trừ việc biết việc đến Nhà đón khách số ba, mười hai giờ anh tới thì ngay
cả chuyến bay cũng chưa hỏi. Thôi quên đi, vẫn nên đi ngủ trước. Giai Hòa hẹn
đồng hồ báo thức trên điện thoại lúc tám giờ sáng, bắt đầu tính toán. Một tiếng
mặc quần áo, một tiếng…Tóm lại là phải dậy sớm.

Vì thế Giai Hòa mang theo tâm nguyện dậy sớm ôm chăn
lộn qua lăn lại đến ba giờ sáng, tinh thần vẫn tỉnh táo, hai mắt mở to nhìn
trần nhà, buồn khổ muốn đâm đầu vào tường.

Ngủ không được, làm gì cũng ngủ không được…

Kết quả trực tiếp là, ngày hôm sau khi ngồi trong xe
taxi, Giai Hòa cơ hồ ngủ quên luôn.

Xe đến sân bay chưa đến mười một giờ. Giai Hòa đi tầng
một mua cốc cà phê thật lớn, ngồi ở một góc cho hết thời gian. Nên chờ anh ở
cổng ra hay là ở bãi đỗ xe đây? Hay là theo đuôi từ phía xa xa? Suy nghĩ nửa
ngày cũng không có kết quả, nhìn đồng hồ trước mắt, vừa trôi qua sáu phút.

Hai bàn tay ôm lấy cốc giấy, bắt đầu lo lắng đến đề
tài nói chuyện.

Câu đầu tiên, nên gọi anh là gì bây giờ?

Dịch tiên sinh? Hiển nhiên là không thích hợp. A
Trạch? Hình như cũng hơi kỳ kỳ. Đúng lúc đó, phía sau Giai Hòa có một cô bé
đang cầm điện thoại gọi, giọng nói dễ thương dịu dàng nhỏ nhẹ, vừa nghe liền
biết đang nói chuyện cùng với bạn trai, xưng hô giống thói quen của Kiều Kiều,
trái một câu chồng, phải một câu chồng, rất là ngọt ngào. Không biết bắt đầu tư
khi nào, mọi người chung quanh đã quen dùng xưng hô như vậy để gọi bạn trai…Vừa
nghĩ đến mình nói thế với Dịch Văn Trạch, Giai Hòa cũng không chịu nổi, càng
bồn chồn hơn.

Lại liếc mắt nhìn đồng hồ, mới qua ba phút.

Bỗng nhiên di động vang lên, một cái tên rõ ràng hiện
trên màn hình.

Giai Hòa hơi hoảng, lập tức bắt điện thoại.

Đầu dây bên kia hơi ồn ào: “Em dậy chưa?”

“Dậy rồi. Máy bay trễ giờ sao?”

Lúc này hẳn là anh đang ở trên máy bay, suy nghĩ đầu
tiên của Giai Hòa chính là trễ giờ. Tối nay đến cùng tốt, để cho mình có nhiều
thời gian chuẩn bị tâm lý hơn.

“Không trễ giờ,” Bên kia bỗng nhiên bắt đầu trở nên
nhốn nháo hơn, hình như còn có giọng nói của phóng viên, và cũng hẳn là có fan

đến đón. Giọng nói của anh vẫn ấm áp như trước, khiến cho Giai Hòa vừa nghe
xong lập tức quyết tâm đến, “Anh ở bãi đỗ xe chờ em, đến thì gọi điện cho anh.”

Nói xong, điện thoại cũng ngắt.

Giai Hòa bắt đầu suy nghĩ mấy lời anh nói, chẳng lẽ
anh vừa mới đến sao? Không phải là mười hai giờ?

Cô lập tức gọi lại: “Em đến rồi.”

Dịch Văn Trạch thoáng kinh ngạc: “Nhanh như vậy sao?”

Giai Hòa bối rối: “Em dậy sớm, ở nhà không có việc gì
làm nên tới đây luôn. Sao anh lại tới sớm như vậy?” Cục hàng không làm việc
kiểu gì vậy? Bình thường mỗi lúc cô ngồi máy bay, một trăm phần trăm là trễ
giờ. Chẳng lẽ trên máy bay có ngôi sao liền tăng tốc? Mà có thế thì cũng không
nên đến sớm một tiếng chứ…

Bên kia hẳn là Dịch Văn Trạch đang ra cửa, qua một lát
anh mới nói: “Chuyến bay này đúng mười một giờ là đến nơi. Anh thêm một chút
thời gian máy bay đến trễ, sợ em chờ lâu.”

Giọng nói của anh không lớn, nhưng rất rõ ràng.

Mười một giờ đúng đế sân bay, thì phải nói là, thêm
thời gian đến trễ là năm mươi phút.

Cô không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể một
tay nắm chặt điện thoại theo bản năng, một tay siết cốc giấy trong tay…Mãi cho
đến khi nghe một tiếng vang nhỏ, cô mới phát hiện cái cốc giấy đã bị mình siết
đến biến dạng. Nhìn thấy thế mới nhỏ giọng đáp lời: “Anh lên xe đi, nói cho em
biết anh ở khu nào, em đi tìm anh.”

“Được. Không vội lắm, cần một chút thời gian.”

“Không sao, em chờ anh.”

Đợi cho đến lúc nhận được tin nhắn là khoảng hai mươi
phút sau. Bây giờ Giai Hòa mới chân chính hiểu được hàm nghĩa của ‘cần một chút
thời gian.’ Khu đón khách T3 ở gần gara [3], mỗi lần đến đây đều khiến cô
bị lạc đường, lần này lại ngoài ý muốn có thể tìm đúng vị trí. A Thanh đang
nhìn chung quanh ở cuối xe, khi thấy Giai Hòa đến lập tức vẫy vẫy tay, chờ cô
đến gần mới nói: “Dịch tiên sinh ở bên kia, em đi trước đây.”

Nói xong đi thật. Giai Hòa mờ mịt tìm theo một dãy xe
mới nhìn thấy Dịch Văn Trạch đang ngồi trong một chiếc xe đỗ ở góc tối. Anh
ngồi ở ghế lái, dường như đã thấy được cô.

Chỉ còn khoảng cách mười bước chân, Giai Hòa chợt do
dự. Điều này hoàn toàn khác khi gọi điện thoại, một con người chân thật đến như
vậy chỉ cách mười bước chân, ngồi trong xe chờ mình, còn mình lại chưa nghĩ ra
câu đầu tiên nên nói cái gì.

Nhưng mà, câu nói đầu tiên đều bị anh đoạt mất. Ngay
lúc Giai Hòa vừa ngồi lên xe, đang muốn săn sóc hỏi anh có mệt không, thì Dịch
Văn Trạch đã rất tự nhiên hỏi trước một câu: “Em muốn đi ăn cơm trước hay là đi
công ty trước?”

Vẫn tự nhiên như trước, giọng nói giống hệt trong
những cuộc điện thoại mỗi ngày.

Như thế này Giai Hòa mới có cảm giác chân thật: “Ăn
cơm đi, vừa rồi có rất nhiều phóng viên chờ sao?”


Anh khởi động ôtô: “Không ít, nhưng đều được Ngô Chí
Luân mang đi cả rồi.”

Giai Hòa thở ra một hơi, nghĩ nghĩ: “Nếu không đi công
ty của anh ăn? Thoải mái chút.”

“Ừ.” Anh bỗng nhiên nhìn sang cô.

Giai Hòa đang không hiểu, vừa định hỏi có chuyện gì
vậy, anh đã nghiêng người qua, vươn tay giúp cô thắt dây an toàn.

Thật ra vừa tới đây cô đã bắt đầu lo lắng cho chân của
anh. Tuy trong điện thoại vẫn nói khôi phục rất tốt, nhưng lo lắng vẫn là lo
lắng. Bây giờ nhìn thấy anh lái xe như thế này mới yên tâm. Giờ đương là mùa ấm
áp, những luồng gió thổi xuyên qua cửa kính xe đang mở một nửa, cảm giác khoan
khoái dễ chịu. Nhưng chỉ được một lát, Giai Hòa lại không tự giác ngủ gà ngủ
gật, đầu từng chút từng chút một gục xuống, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ, không
dám ngủ.

Dịch Văn Trạch thấy buồn cười, vì thế hỏi: “Mấy giờ em
ngủ?”

Giai Hòa thành thật trả lời, cả đêm không thể ngủ
được.

“Về đến nhà của mình vẫn còn chưa quen?”

“Có lẽ vậy,” Giai Hòa buồn bực, “Không biết vì sao cứ
lăn qua lăn lại vẫn ngủ không được, đến gần sáng mới thiếp được một lát. Có
phải sắc mặt của em rất tệ hay không?”

Dịch Văn Trạch nghiêng đầu nhìn thoáng qua: “Hơi tái.
Đến văn phòng của anh em có thể ngủ một lúc.”

Giai Hòa vâng, trong đầu bắt đầu không ngừng quanh
quẩn, ngủ một lát, ngủ một lát…

Sau đó, mặt đỏ chót.

Được một lúc sau, Giai Hòa hoàn toàn không thể kiên
trì được nữa, mơ mơ màng màng thiếp đi. Đến khi tỉnh dậy xe đã đừng trước một
tòa nhà ba tầng. Dịch Văn Trạch dựa vào ghế ngồi, chợp mắt nghỉ ngơi. Giai Hòa
không dám lên tiếng quấy rầy anh, chỉ nhẹ nhàng nháy mắt để kính sát tròng khôi
phục độ ẩm như trước, mắt phải lại bỗng nhiên mờ đi. Kính rớt rồi…

Không hay ho.

Lúc cô đang buồn bực xoa xoa mắt mới phát hiện Dịch
Văn Trạch đã tỉnh: “Kính sát tròng rơi sao?”

“Bình thường không dễ rớt như vậy, có thể là tối hôm
qua ngủ không đủ giấc.”

“Không sao, anh có.”

Giai Hòa ngạc nhiên nhìn anh.

Dịch Văn Trạch khẽ cười: “Mang theo bên người cho em,
lúc nào muốn dùng cũng có, tiện hơn nhiều.”

Giai Hòa à một tiếng, trong đầu bắt đầu không ngừng
quanh quẩn, lúc nào muốn dùng cũng có, lúc nào muốn dùng cũng có…

Sau đó, mặt lại đỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận