Tùy Tiện Phóng Hỏa

Bụng đói kêu vang, cộng thêm tâm tình đi xuống.

Cuối cùng lái xe đi ăn thịt dê xâu thật. Bởi vì đang
trong thời gian làm việc, giữa trưa cũng không nhiều người lắm. Hai người đặt
một phòng đơn giản, cả thực đơn Tiêu Dư cũng chưa ngó kỹ, lập tức gọi liền một
đống. Giai Hòa nhìn, chỉ nghe thấy mấy trăm bàn tay đang cào xé gan ruột, nhân
viên bán hàng lại cười đến mức không khép miệng được. Rốt cuộc đến khi bàn ăn
không còn chỗ dọn nữa, cô mới dở cười hỏi: “Đây là một bữa cơm của mi đó hả?”

Tiêu Dư gắp một miếng thịt bỏ vào nồi nước sôi, khuấy
khuấy hai cái: “Cơm trưa cộng cơm tối.”

“Thật sự là không khách sáo…”

Tiêu Dư giơ tay xem đồng hồ: “Từ mười hai giờ trưa cho
đến mười hai giờ khuya, khoảng thời gian này miễn phí cho mi. Dựa theo tiêu
chuẩn lương bổng của một Account Director [1], một ngày trả ta 833 tệ, như
vậy có thể ăn hai bữa đúng không?”

Trong ánh mắt kia, thứ đang không ngừng chạy tuyệt đối
là tiền giấy màu đỏ…

Thật ra Giai Hòa hiểu được, cô nàng chỉ là muốn ở cạnh
mình.

Hai người đều vùi đầu ăn, Giai Hòa luôn cảm thấy mình
đã quên gì đó, mãi cho đến khi bụng căng cứng mới nhớ đến hôm nay là buổi họp
báo truyền thông của Vĩnh An. Kiều Kiều cùng Dịch Văn Trạch đều đã nói qua, thế
nhưng bị tin tức kia kích thích đến nỗi quên mất, cô cùng Dịch Văn Trạch còn
hẹn nhau ăn cơm tối nữa…Ba giờ đã bắt đầu, bây giờ đã gần hai rưỡi, cô rút giấy
ăn lau miệng: “Ta quên mất, chiều nay còn có buổi họp báo truyền thông.”

“Mi không phải đạo diễn cũng không phải diễn viên thì
gấp cái gì? Ta nhớ biên kịch cũng chả cần đi mấy hoạt động kiểu này.”

Giai Hòa phát hiện cô nàng tuyệt đối là cố ý,
đành phải ngả bài ra: “Ta muốn gặp Dịch Văn Trạch.”

Sau đó thì thế nào? Còn chưa nghĩ ra.

Cũng không biết kế hoạch của anh sau khi trở về là gì.

“Ta chỉ biết,” Tiêu Dư quơ quơ di động, “Sáng nay Kiều
Kiều gọi điện cho ta, tin tức bữa nay bất ngờ bùng ra, nhất định sẽ có người
hỏi đến trong buổi họp báo ngày hôm nay, bảo ta đừng để mi vô góp vui nữa.”

Thì ra còn có kế hoạch giam cầm? Rốt cuộc Giai Hòa
cũng hiểu.

Cô chỉ có thể tiếp tục ngồi đây ăn uống gì đó, qua một
hồi mới lẩm bẩm nói: “Không phải ta chưa từng nghe qua mấy scandal, không cần
phải ‘thảo mộc giai binh’ (nghi ngờ lung tung) [2] như vậy.”

“Quên đi,” Tiêu Dư cười, “Kiều Kiều làm vậy cũng chỉ
vì tốt cho mi. Ở hiện trường nghe với nghe lại từ người ta vẫn rất khác nhau.
Mi xem như là người thứ ba, đứng bên ngoài luôn sáng suốt hơn, một hai ba câu

có tình có lý, chân thực đến mức tự muốn biến thành người thần kinh luôn.”

Giai Hòa nói không lại, nhưng bị cô nàng thuyết cho
một trận càng không dễ chịu: “Ai là kẻ thứ ba…”

“Mi cũng sống, còn chưa dùng kính hiển vi chơi lửa à?”
Tiêu Dư bỏ vào bát cô một miếng đậu phụ, “Có ánh sáng thích hợp, chỉ cần điều
chỉnh góc độ của kính hiển vi, nhất định sẽ bốc lửa. Đạo lý cũng giống như
thôi, cho dù một vật có nhỏ bao nhiêu, dưới con mắt của công chúng, lập tức sẽ
trở thành đề tài nóng hổi. Mi xem đi, Dịch Văn Trạch bất ngờ làm sáng tỏ chuyện
Liêu Tĩnh, đó là đối với mi rất tốt? Nếu ta là một phóng viên giải trí, ta sẽ
viết, bạn xem mười mấy năm không nói đến chuyện tình cảm lại vì một diễn viên
nhỏ mà công khai giải thích, nhất định là có mờ ám này nọ đó.”

Đậu phụ màu trắng, những hạt tiêu nhỏ rải lên trên,
Giai Hòa bỏ vào miệng, nhạt như nước ốc.

“Ta chỉ nói vài câu như vậy mà mi đã chịu không nổi?
Nếu ở hiện trường không biết bao nhiêu người hỏi, mi xem hắn múa Thái cực nọ
kia với truyền thông, tim còn không vỡ vụn ra à?” Tiêu Dư cầm túi xách, lấy ra
một hộp thuốc lá, chợt nhớ tới cái gì đó, ném trở về, “Quên mất, mi bị viêm
họng.” [3]

Đến ba giờ, lại qua bốn giờ, rồi lại đến năm giờ…

Toàn bộ căn phòng đều nóng hôi hổi, mùi thịt dê giăng
kín, hai người đã ăn đến mức không động đậy được nữa từ lâu, đành nâng cằm nói
chuyện phiếm. Rõ ràng Giai Hòa không yên lòng được, đưa tay ấn điều khiển từ
xa, không ngừng đổi kênh. Cả đời không xem tivi, chợt phát hiện mỗi một kênh
đều chiếu những bộ phim truyền hình khó hiểu, không hiểu vì sao mà khóc, cười
đến giả tạo.

Bỗng nhiên phát tin tức giải trí, vừa định ấn qua, màn
hình lại chiếu hình ảnh Dịch Văn Trạch ‘bị’ phỏng vấn.

Tim Giai Hòa đột nhiên đập bùm bùm, nghe hai người dẫn
chương trình nam nữ nói tin tức, rất nhanh đã thuật lại một lần nữa chuyện giữa
trưa; chủ đề mới được thay đổi, nhắc tới buổi họp báo truyền thông diễn ra
trong ngày hôm nay. Bình thường những buổi họp báo truyền thông không này nếu
không phải là tin tức gì lớn cũng sẽ không xuất hiện trên mấy chương trình giải
trí dạng thế này. Nghĩ như thế, cô cũng định đổi kênh.

Nhưng lại nhịn xuống. Xem đi xem đi, không có gì để sợ
cả, không phải chỉ là scandal thôi hay sao?

Giai Hòa cắn dở bánh nướng, nghĩ trước sau gì mình vẫn
là giấu kín anh ấy trước, tính thế nào cũng không thua thiệt

Những hình ảnh cắt nối biên tập được xử lý tốt, bối
cảnh là buổi họp báo truyền thông, trực tiếp cắt ngay chỗ nóng nhất.

Không biết bao nhiêu người vây quanh truy hỏi anh,
không ngừng nhắc tới tên Liêu Tĩnh, quả thực còn có người hỏi như Tiêu Dư, hỏi
anh nhiều năm như vậy không mở miệng, lần này có phải có ý bảo vệ hay
không…Dịch Văn Trạch nhìn thoáng qua phóng viên kia.


Một giây tạm dừng như thể bị kéo dài đến vô tận.

Cửa đột nhiên bị đẩy ra, nhân viên phục vụ bước vào,
nhanh chóng dọn dẹp bàn ăn. Trong TV Dịch Văn Trạch đã mở miệng nói: “Tôi không
thích lấy hôn nhân làm tin tức, cũng không thích dùng tình yêu để nói đùa.” Anh
nở nụ cười nhạt, “Riêng tôi, đúng là đã gặp được một người rất quan trọng.”

Người phục vụ a nhỏ một tiếng, Tiêu Dư làm rớt đũa.

Nữ nhân vật chính của chúng ta hoàn toàn không còn hồn
vía gì, nhìn chằm chằm vào tivi, hoàn toàn không tin vào tai của mình.

Từ trong ra ngoài đều bị thiêu cháy, ngay cả đôi mắt
dường như cũng nóng lên.

“Cô ấy là một người bình thường,” Dịch Văn Trạch rất
bình tĩnh, nhanh chóng kết thúc câu nói, “Ở trong vạn người có thể tìm thấy cô
ấy, thực không dễ dàng, mất đi cô ấy cũng rất dễ dàng, cho nên hy vọng mọi
người không nên tiếp tục truy hỏi, mong lần sau công bố sẽ là tin vui.” Anh nói
xong, cúi đầu không nhắc lại nữa, biến mất trong đám đông vây kín.

Hình ảnh được cắt rất nhanh, chuyển ngay sang buổi
phóng vấn ở Hong Kong ban
sáng, người dẫn chương trình bắt đầu tổng kết, thậm chí dứ nắm đấm cười vui:
“Xem ra việc này đã được chứng thực, tình địch của tôi xuất hiện thật rồi.”Nam dẫn
chương trình trêu chọc: “Dịch Văn Trạch đang quảng bá cho phim mới, cô có muốn
đi phỏng vấn hay không?”

Hai người lại hi hi ha ha đùa giỡn, mọi thứ như thể bị
ngăn cách bởi một lớp sương mù, rốt cuộc không thể nghe rõ gì nữa.

Nhân viên phục vụ nhỏ giọng cảm thán bảo cảm động quá,
bưng khay ra khỏi phòng.

Tiêu Dư liếc mắt nhìn Giai Hòa: “Đây không phải là ta
tự chuốc cực cho mình à?”

Giai Hòa ôm nửa cốc Coca như đi vào cõi thần tiên. Mãi
cho đến khi Tiêu Dư nói xong mới lập tức tỉnh hồn, bối rối tìm di động trong
túi. Chính mình lỡ hẹn, vốn định ban đầu cùng anh ăn cơm tối…Nhưng vừa lấy di
động ra, cô lại rối rắm, nên giải thích như thế nào chuyện mình không đi họp
báo? Nói thẳng? Hay vẫn là nên tìm một cái cớ thích hợp?

Đang lúc do dự, điện thoại như thể có cảm ứng, bắt đầu
rù rù rung lên.

Tên Dịch Văn Trạch không ngừng nhấp nháy, ngón tay
Giai Hòa hơi run run, rốt cuộc cũng bắt điện thoại trong cái nhìn sắc lẻm của
Tiêu Dư: “Đã xong?”

Bên kia chỉ có tiếng nhạc rất nhỏ, dường như đang ở
trên xe. Dịch Văn Trạch nói với người khác mấy câu rồi mới trò chuyện cùng cô:
“Ừ xong rồi, hôm qua em ngủ rất muộn sao? Bây giờ mới thức dậy?”


Giai Hòa nhìn ánh nắng ráng chiều bên ngoài cửa sổ,
cảm thấy hình tượng bản thân mình thực sự giống con heo.

Cô cắn môi, không dám nói mình bởi vì scandal của mình
mà bị người ta lên kế hoạch giam cầm, nhưng lại không tìm thấy lý do nào ổn.
Bên kia đợi một lát mới hỏi tiếp: “Sao thế em?” Cô nghe vậy mới hoàn hồn, lí
nhí nói xạo: “Bây giờ em có mấy việc, bạn em thất tình, nó kéo em đi ăn uống.”

Tiêu Dư trừng cô một cái xem thường, ta từ lúc sinh ra
cho đến nay chưa từng yêu đương, mi nghĩ ta và mi là Kiều Kiều à?

“Hình như bạn em rất dễ thất tình.” Dịch Văn Trạch
cười tổng kết.

Giai Hòa chột dạ thở dài: “Mấy cô ấy luôn quen biết
người không chín chắn gì hết.”

Tiêu Dư cầm lấy chai Coca còn một nửa, xoay xoay trong
tay, lời ngầm rất rõ ràng, mi còn nói bậy nữa thì ta sẽ đập bể đầu mi.

Dịch Văn Trạch cẩn thận hỏi địa chỉ, nói cô từ từ ăn,
mình sẽ đến nơi ngay. Giai Hòa nhìn một bàn cơm chỉ còn canh thừa rượu cặn,
trông như thế nào cũng cảm thấy không ổn, rút ví ra chuẩn bị tính tiền, nhưng
Tiêu Dư đã đứng lên trước, vỗ vỗ vai cô: “Bữa này ta mời, coi như chia tiền.”
Giai Hòa nghe cô nàng nói dở khóc dở cười, cũng lười phải đi tranh.

Khoảng cách rất xa, xung quanh không ngừng có những
chiếc xe đánh vòng rời đi. Lúc đèn tín hiệu lần lượt thay đổi, chiếc xe màu đen
kia liền im lặng ngừng lại. Xuyên qua lớp kính thủy tinh chỉ có thể nhìn thấy
bóng người, trái tim không thể khống chế được, muốn lập tức chạy tới.

“Để cho ta xem đại minh tinh tí cũng không thành vấn
đề đi?”

Giai Hòa ôm chặt túi, chần chờ gật đầu, hẳn là không
thành vấn đề?

Lúc hai người bước xuống bậc thang, có một chiếc xe
chạy lướt qua.

Tầm mắt Dịch Văn Trạch trong xe khá hẹp, như một màn
hình nhỏ xíu. Giữa những khoảng tối, một vệt sáng lướt qua, Giai Hòa vươn tay
đỡ cô gái đi bên cạnh, hình như đang bảo cô ấy cẩn thận. Đèn xe chuyển, hai
người mới cẩn thận đi tới, mang theo một balo rất lớn. Anh biết trong đó nhất
định có máy tính, thật sự là một người cuồng công việc mà.

Cô ấy mặc một bộ váy rất ngắn, lại vừa đi vừa nói
chuyện với người bên cạnh, tay cẩn thận kéo váy xuống.

Mười mấy năm qua, cô vốn là một diễn viên phụ với
những cảnh quay ngắn ngủi trong cuộc đời của anh.

Anh ngả đầu tựa vào ghế ngồi, nhìn cô ở cổng lớn. Nhiều
người như vậy, nhiều năm như vậy, anh có thể gặp lại cô, quả thực không hề dễ
dàng.

Trước mắt có rất nhiều hình ảnh, lướt ngang qua, lần
lượt thay đổi, rồi chồng lên nhau. Dưới ánh nắng rực rỡ chói chang, cô ấy mặc
đồng phục hơi rộng, cố gắng bước đi. Túi đeo rất lớn, nhét đầy sách, góc túi
còn để lộ vài tấm poster được cuộn lại gọn gàng.

Khi đó anh chỉ nhìn, không biết nhà cô bé ấy ở rất xa
rất xa, chỉ biết cô bé ở Trung tâm sách Bắc Kinh, vì mua poster của mình mà
tiêu hết cả tiền. Sau nhiều năm như vậy, khi đứng dậy được lần nữa, anh vẫn

luôn hối hận không đuổi theo cô gái nhỏ ấy, cho cô tiền xe về nhà.

Sau đó nói lời cảm ơn.

Nhưng mà, lúc gặp lại cô ấy, thầm nghĩ không chỉ nói
lời cảm ơn đơn giản.

Mãi cho đến khi cô đi tới, anh mới hạ cửa kính xe
xuống. Giai Hòa thò người ra nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Bạn của em muốn gặp
anh.”

Anh đi xuống xe, tiện tay mở cửa sau ra: “Nếu đã là
bạn thì cùng nhau ăn cơm đi.” Giai Hòa ngượng ngùng bảo cả chiều đã đi ăn rồi.
Tiêu Dư nở nụ cười lịch sự với Dịch Văn Trạch: “Chào anh, tôi là Tiêu Dư.”

Dịch Văn Trạch gật đầu chào: “Chào cô.”

Cách chào đón bình thường đến cỡ nào, nhưng giây tiếp
theo Tiêu Dư liền hắng hắng cổ họng nói nhỏ: “Vậy là đã gặp được, cửa của tôi
đã qua, về sau Giai Hòa xin nhờ vào anh. Trước kia nó là hoa khôi của hệ tôi,
vận khí của anh rất tốt. Nhưng mà trước tiên phải nói chuyện này cho xong, dân
chúng bình dân, bao lì xì nhiều nhất chỉ có thể 5000.”

Giai Hòa hoàn toàn há hốc mồm. Tiêu rồi, sao nó lại
nói như vậy…

Dịch Văn Trạch cười đến có lễ có tiết, giọng nói cũng
rất nghiêm túc: “Có lẽ sẽ tổ chức ở New
Zealand. Bao lì xì không cần thiết, tặng kèm vé máy bay khứ hồi ba đêm ở lại,
thế nào?”

Ban đầu Tiêu Dử sửng sốt, sau đó cười ha ha, vỗ vỗ vai
Giai Hòa: “Cô bé quàng khăn đỏ, mau về nhà đi, ta không đi giúp vui được đâu.”

Mãi cho đến khi lên xe, Giai Hòa vẫn không thể tìm ra
đề tài nói chuyện, bầu không khí dần dần trở nên ngượng ngùng.

Suy nghĩ một lúc lâu, Giai Hòa vẫn quyết định mào đầu
bằng mấy câu đối thoại bình thường: “Bạn em nhìn xinh không?”

“Cũng không tệ lắm.”

“Trước kia là hoa khôi đó.” Giai Hòa rất kiêu ngạo.

Dịch Văn Trạch không biết nên khóc hay nên cười: “Khoa
của em có mấy nữ?”

Giai Hòa quẫn: “Nó là hàng thật giá thật, là hoa khôi
khoa Ngoại ngữ. Còn khoa của em có ba nữ thôi, ai cũng xấu…”

Anh nghĩ nghĩ một chút: “Mối tình đầu của anh hình như
cũng được gọi là hoa khôi.”

Giai Hòa làm bộ như vô tình ừ một tiếng. Hừ, mối tình
đầu, ghét nhất là mối tình đầu! Cái gì là đơn thuần, cái gì là không thể quên
được…Đang lúc Giai Hòa ôm hận, Dịch Văn Trạch mới mở miệng nói tiếp: “Khi đó
anh mới sáu tuổi, cô đến dạy anh đàn violon, anh nhớ có một anh chàng tới đón
cô, anh còn rất tức giận, kéo váy không cho cô đi.”

Một chậu nước đá đổ xuống, dập tắt hoàn toàn lửa trong
lòng.

Cái này cũng gọi là mối tình đầu a…Em đây còn thầm mến
thầy giáo dạy thể dục ở Tiểu học…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận