Tùy Tiện Phóng Hỏa

Hai người vẫn còn chưa bàn xem nên đi ăn cái gì thì
Ngô Chí Luân gọi điện tới, bảo đã chuẩn bị bít tết rượu vang này nọ, chỉ thiếu
người cùng uống rượu. Vì thế một bữa tối đơn giản, ngay lúc bạn học Ngô Chí
Luân hiến dâng đã biến thành một bữa tối dưới ánh nến lung linh, vấn đề là
không phải chỉ có hai người ngồi với nhau, mà là ba mạng chè chén.

“Tôi là người có tửu lượng kém nhất nhà, mấy đứa em họ
học Trung học của tôi mỗi bữa cơm đều phải làm một ly.” Giai Hòa sợ Ngô Chí
Luân không hiểu, còn cố ý cầm chiếc cốc thủy tinh trong tay, múa múa vẽ vẽ một
chút: “Giống cái cốc như vầy nè, rượu đế 56° mà bọn nó làm như thức uống bình
thường mà nốc. Lần trước bạn học họp lớp, vừa đúng lúc gặp mấy đứa em họ của
tôi tan học, thấy tôi bị ép uống, lập tức quất ngựa ra trận. Bốn học sinh trung
học đó nha, uống đến nỗi khiến nguyên một bàn nằm vật cả nút.”

Trước khi Ngô Chí Luân say đến bất tỉnh nhân sự, Giai
Hòa làm một bài điếu văn như trên.

Ài, hoàn hảo đi.

Ngô Chí Luân có thể uống được, nhưng rượu nặng như
vậy, anh ta lại cố ý uống hết ly này đến ly khác. Tuyệt đối là cố ý…

Giai Hòa nhìn cậu chàng trợ lý đáng thương đang tha
anh ta đi, mãi cho đến khi cửa đóng lại mới lảo đảo đứng dậy trên thảm. Hai
người chơi trò, mỗi người phải nốc cạn một ly không được ngừng lại, cứ theo
phương pháp này, một khi đã bại trận nhất định sẽ tàn tạ như núi đổ.

Bởi vì tác dụng của cồn, tấm mắt Giai Hòa trở nên mơ
hồ, tìm một lúc lâu mới thấy Dịch Văn Trạch ngồi trên sô pha: “Xong rồi, em
cũng say.” Dịch Văn Trạch tùy tay đặt chiếc cốc lên bàn trà bên cạnh, vươn tay
ý gọi Giai Hòa đi tới: “Lại đây, ngồi một lát.”

Giai Hòa mông lung mờ mịt đi qua, lúc đến bên cạnh anh
vô cũng ngoan ngoãn nằm xuống đùi anh. Cố gắng duy trì tỉnh táo cuối cùng còn
sót, trước mắt như thể bị sóng thần đột kích.

Anh mặc quần ở nhà, lớp vải mềm mại, Giai Hòa dùng mặt
cọ nhẹ hai cái, chỉ cảm thấy mơ mơ màng màng muốn đi ngủ.

Khung cảnh trước mắt như trở thành hư ảo. Từ thảm đến
bàn trà, lại quay đến cửa sổ sát đất, mọi thứ như thể được phủ một lớp sáng
mạnh. Ở góc độ này, cô có thể nhìn thấy một chiếc ly chân cao trên bàn trà,
rượu bên trong còn hơn một nửa. Ánh đèn xuyên qua lớp thủy tinh, đổ một lớp
bóng mờ mờ trên bàn.

Anh ấy đã uống bao nhiêu? Hình như không nhiều lắm.

Bắt đầu từ khi chai rượu đầu tiên cạn đáy, cô đã bị
Ngô Chí Luân lừa uống rượu, thật đúng là phải giậm chân giận dữ…Nhìn anh thật
tốt, rất có tiết chế. Giai Hòa thở ra một hơi, đầu gối lên chân anh, ngửa mặt
nhìn: “Anh uống bao nhiêu thế? Sắc mặt không có gì thay đổi hết.”

Dường như Giai Hòa nghe tiếng anh đang cười, sau đó có
giọng nói: “Chắc cũng khoảng hai chai rưỡi.”

Giọng nói như từ một nơi xa xôi nào đó vọng đến, cô
cẩn thận nghe, phải dùng hết sức.

Hai chai rưỡi à…Thật sự có thể uống…Hai chai rưỡi?!

Cô nhìn anh, rất nghiêm túc nhìn anh.

Qua một lúc lâu mới chống tay ngồi dậy, coi thử số
chai trên bàn. Không nhiều không ít là sáu cái chai rỗng, cơ hồ Dịch Văn Trạch

anh đã uống bội số của hai người? Quả thật là thần tượng đó nha!

Giai Hòa vạn phần sùng kính quay đầu lại: “Đầu anh có
choáng váng không? Anh muốn uống trà đặc không?” Nói xong lại nhanh nhẹn bồi
thêm một câu: “Hay là anh muốn đi nằm nghỉ một chút?” Cô vừa nói xong vừa quơ
quơ tay trước mặt anh, muốn thử xem anh tỉnh táo đến bao nhiêu, lại suýt chút
nữa là ngã xuống dưới.

Dịch Văn Trạch đỡ lấy cô: “Vừa rồi sợ hai người hợp
sức quá ‘lợi hại’ nên uống nhiều một chút, tửu lượng anh khá tốt.” Anh thực sự
không muốn quấy rầy hưng phấn của hai người kia, nhưng dường như rượu vang có
tác dụng quá lớn, hai con ma men lại không biết tiết chế, chỉ có thể thừa dịp
bọn họ uống đến không biết trời trăng mây gió gì mới âm thầm tiêu diệt hơn phân
nửa.

Thật ra nếu tính nghiêm túc thì cũng khoảng ba chai.

Giai Hòa bi ai phát hiện, thần rượu chân chính ở trong
này.

“Có thể uống, có thể uống như vậy mới tốt…Cũng không
đúng, anh không thể nói chính mình có thể uống rượu,” Giai Hòa mơ màng cảm
thán, nhưng thật ra cũng rất nghiêm túc, “Sau này anh đến nhà của em, nhất định
sẽ bị người trong nhà chuốc cho đến bất tỉnh nhân sự. Anh biết đó, người phương
Bắc đều có thói quen này, nhất là con rể lần đầu vào cửa…”

Giọng nói khàn khàn nghèn nghẹt rồi dừng.

Dịch Văn Trạch lại nở nụ cười: “Những lúc cần uống thì
phải uống.”

Một câu dễ hiểu, lại hoàn toàn đun nóng mặt cô. Giai
Hòa nhìn anh, không chớp mắt mà nhìn anh.

Xong rồi, xong thật rồi, đừng để em cảm động đến khóc.
Em say đó, khóc là không thể nín được đâu…

Bởi vì có men say, bàn tay nóng hổi của Giai Hòa túm
áo sơmi anh rất chặt, cả người gần như chui tọt vào lòng anh…Thật ra uống nhiều
đến như vậy anh hẳn có chút phản ứng nào đó. Và men rượu đến đúng lúc này,
dường như đang khiến mỗi một động tác của cô, cho dù rất nhỏ trở nên nhạy cảm
hơn.

Hơi thở êm ái, mang theo hương rượu nho, gần trong
gang tấc.

Rốt cuộc anh nhẹ thở dài: “Em muốn vào ngủ hay không?”

“A?” Giai Hòa mở to mắt.

“Như bây giờ đưa em về nhà anh rất lo lắng.”

Nhưng đó là nhà của em mà, có cái gì lo lắng cơ…Giai
Hòa mặc niệm, nhưng trong lòng lại có một giọng nói khác vang lên, ở lại đi ở
lại đi, đâu có gì đâu, khi đi Thiên Tân cũng ở chung mà, đâu có gì đâu…

Giai Hòa rối rắm, khép mắt lại.

Chỉ nửa giây tối mịt, cô hoàn toàn rơi vào lốc xoáy
của hơi cồn, trời xoay đất lở, lại khó khăn mở mắt ra.

Ngoài cửa có tiếng người đi qua đi lại. Giai Hòa hơi
chột dạ, tự lấy cớ cho mình. Mi xem đi, uống nhiều như vậy mà còn đi ra ngoài

nhất định sẽ dọa người ta, mắc công người ta còn gọi mình là ‘phu nhân’ nữa…bởi
vì chữ ‘phu nhân’ này [1], cô lại thuận lợi choáng váng tiếp, im lặng một
lúc lâu mới thì thầm: “Để em ngủ sô pha đi.”

Giọng nói của anh trôi vào tai cô: “Để anh bế em vào,
tối nay còn có việc phải làm, anh ngủ trên ghế.”

Giai Hòa ừm một tiếng, sau đó cảm thấy cơ thể mình co
lại, được anh bế trước ngực. Bước chân rất ổn, hình như không hề dừng lại lần
nào. Mãi cho đến khi cơ thể rơi vào trong một lớp bông mềm mại cô mới có cảm
giác mình đang nằm trên giường, hoảng hốt quay đầu theo bản năng, bối rối chờ
anh rời đi, lại không ý thức được ngón tay mình đang siết lấy áo sơmi của anh,
cơ hồ đang níu luôn cả cúc áo…

Dịch Văn Trạch nhìn cô đã luống cuống đến mức thở hổn
hển, chỉ cảm thấy buồn cười, vỗ vỗ tay cô: “Em mau ngủ đi.”

Em muốn ngủ mà, nhưng sao anh chưa đi thế?

Nhịp tim đập càng lúc càng lớn, lớn đến cực hạn. Cứ
như vậy giằng co một lúc thật lâu, Giai Hòa mới tỉnh khẽ động người giữa mê man
và thanh tỉnh, cố gắng mở mắt mới nhìn thấy chính mình đang túm chặt lấy áo
sơmi của anh. Mà anh, cũng bởi vì Giai Hòa dùng sức, một tay chống bên hông cô
để không đè mình xuống người cô.

Bởi vì bế cô vào phòng, anh còn chưa kịp bật đèn.

Ánh trăng, chỉ có ánh trăng. Cô chưa từng cảm thấy ánh
trăng Bắc Kinh lại sáng đến như thế, có thể tràn khắp nửa căn phòng, mà anh
đương gần trong gang tấc, hình bóng dưới ánh trăng chợt trở nên mờ mờ.

“Muốn bật đèn sao?” Anh hỏi.

Ngón tay Giai Hòa giật giật, vừa lúc xuyên qua khe hở
trên áo sơmi, chạm phải da anh. Một động tác như vậy hoàn toàn dọa đến Giai
Hòa, cô không dám cử động thêm nữa, cố gắng chớp chớp mắt.

“Em quên không tháo kính sát tròng xuống, mắt rất
khô.” Cô tìm chuyện để nói.

“Nhìn anh, đừng chớp mắt.” Dịch Văn Trạch vươn tay,
nương theo ánh trăng nhìn chăm chú.

Trong tấm mắt là ngón tay anh dần phóng đại lên. Giai
Hòa cố gắng ổn định hô hấp, kháng cự xúc động bùng chực bùng lên tức khắc. Mãi
cho đến khi cảm xúc là lạ trôi qua, tầm mắt trở nên mờ mờ, không thấy rõ gì
nữa.

“Em ngủ nhé,” Anh cúi đầu hôn lên trán cô, “Anh đi ra
ngoài.”

Giai Hòa ừm, xoay người ôm chăn.

“Hôm nay cảm ơn anh đã nói những lời này,” Thật đúng
là rượu vào gan lớn ra, mấy câu nghẹn suốt đêm bây giờ cũng có thể nói được,
“Thật ra…em đang chuẩn bị tâm lý, chỉ cần làm quen vài ngày là ổn rồi.”

Suy nghĩ rất khó để kết nối với nhau, mỗi một câu nói
đều ngập ngừng, đến cuối cùng cũng không thể biểu đạt trọn vẹn. Cô chôn mặt vào
chăn, cảm giác anh vẫn còn giữ nguyên tư thế vừa rồi, không hề cử động.


“Còn gì nữa?” Giọng nói bỗng nhiên kề sát bên tai.

“Không có mà.” Giai Hòa cắn môi, cảm giác được hơi thở
của anh rất gần, dường như đã đến khoảng cách có thể chạm tới. Nhưng lúc cô bồn
chồn không biết làm thế nào, Dịch Văn Trạch lại không hề có thêm động tác gì
nữa. Trái tim đập lúc nhanh lúc chậm, từng chút một trở nên dồn dập, cuối cùng
ngay cả anh cũng bị cuốn vào, hơi thở rối loạn gần kề ngay tai, dụ hoặc, tiêu
tan ý thức của cô.

Nhưng chỉ có như vậy, anh vẫn không hề có bất cứ hành
động nào nữa.

Giai Hòa muốn khóc, rốt cuộc cũng thò đầu ra khỏi
chăn: “Người em rất khó ngửi hay sao?”

“Không có.” Anh ngừng một chút, mới cười ra tiếng, âm
giọng trầm trầm.

Rõ ràng là phòng rất tĩnh lặng, giọng nói cùng giọng
cười của anh, lại như xa cách bởi một lớp sương mù.

Đúng là say xỉn a. Cô nhắm mắt lại, chấp nhận nghĩ,
anh đúng là ghét em uống rượu rồi. Qua một lúc lâu mới dùng giọng nói khó có
thể nghe được, không cam lòng nói: “Vậy vì sao anh không hôn em.”

Im lặng, rất im lặng.

Cô cơ hồ không thể hô hấp được, lại còn nghe không rõ
giọng nói của anh. Tiêu rồi tiêu thật rồi, quả thật là say rượu hại người mà,
tất cả hình tượng đều là phù du…Giai Hòa không dám cử động dù chỉ là một chút,
lại chợt cảm thấy trên mặt có gì đó rất ấm áp, chầm chậm kéo xuống dưới, mãi
cho đến khi chạm tới môi cô mới khẽ dừng lại: “Bởi vì em uống rượu.”

Giai Hòa hoang mang, muốn phân rõ lời này thật hay
đùa, anh đã cúi xuống hôn cô. Toàn bộ thân thể đều ép vào trong chăn bông, anh
không chừa lại cho cô bất cứ con đường sống nào, ép buộc, không thể hít thở
nổi, khiến cô giống như chìm vào trong nước mà phải bấu víu lấy anh. Lớp vải
rất mềm, ở trong bàn tay Giai Hòa trở thành những nếp gấp nhàu nhĩ.

Đó là một nụ hôn rất dài và rất sâu.

Mãi cho đến khi có tiếng di động ở phòng khách mang
lên, cô mới mơ màng ở mắt ra, kéo kéo thắt lưng anh.

“Là di động của A Luân.” Anh thấp giọng giải thích.

“Hay là đưa cho anh ta đi?”

Không cần, anh vừa nói vừa dùng nụ hôn sâu hơn ngăn
những lời của cô lại.

Từng lớp, từng lớp một rơi xuống. Động tác của anh
thong thả mà chuyên chú, mãi cho đến khi chạm đến làn da mềm mịn của cô mới
phát hiện cơ thể của người bên dưới thân mình đã nóng hôi hổi. Bởi vì có sự va
chạm thân mật hơn, cô giống như chú chim nhỏ sợ cành cong, cố gắng mở to hai
mắt nhìn anh. Dịch Văn Trạch ngừng lại một lúc, nhìn khuôn mặt gần gũi kia, làn
môi vẫn còn đọng nước, hơi mím lại, trong mắt là sự bối rối bồn chồn, lo lắng
luống cuống…

“Nói cho anh biết,” Dịch Văn Trạch âm thầm thở
dài, chuyển qua hôn lên cổ cô thật khẽ, vuốt ve mơn trớn để cô thả lòng, “Thích
con trai, hay thích con gái hơn?”

Đều thích. Dưới từng bước ép sát của Dịch Văn Trạch,
Giai Hòa cơ hồ đã mất đi sức lực chống cự. Vậy sinh một trai một gái, anh chầm
chậm cởi cạp váy của cô xuống, không ngừng mơn trớn cổ và tai cô, dịu dàng nói,
anh và em gái là song sinh, có lẽ chúng ta cũng có thể giải quyết luôn một lần.
Giai Hòa gần như không thể nhìn thấy rõ gì nữa, chỉ nhắm hai mắt lại, ừm rất
nhỏ. Như là một nụ hôn vĩnh viễn không bao giờ kết thúc, như là muốn một đêm
này kéo dài mãi mãi, cho đến khi anh nhẹ nhàng cầm tay cô, kéo đến trước ngực
mình.


Dưới đầu ngón tay là một vật cứng, rất nhỏ, là cúc áo
sơmi.

Rõ ràng là một động tác rất đơn giản, ước chừng Giai
Hòa thử ba bốn lần mới xem như có thể tháo xong cúc áo thứ nhất.

Anh cũng có đủ kiên nhẫn để chờ cô mãi cho đến khi ôm
cô vào trong chăn bông. Lúc không còn bất kỳ ngăn trở nào tới gần, anh mới chợt
chú ý tới mi tâm cô đang nhẹ nhíu lại, thử chạm vào gương mặt cô, người trong
lòng nhíu chặt hơn, sau đó hoàn toàn chui vào trong lòng anh, ôm anh rất chặt,
dần dần im lặng.

Thế nhưng Giai Hòa không nhúc nhích, ngủ rất say.

Dịch Văn Trạch cúi đầu nhìn cô, qua một lúc lâu mới á
khẩu cười không nổi.

Thật đúng là say…

Một đêm dài và sâu, ngay cả một cơn mơ cũng không có.

Lúc Giai Hòa chỉ cảm thấy cả người mình dường như sắp
bị đốt cháy, chợt có một dòng nước chảy vào miệng cô, man mát lành lạnh. Sau đó
là một vòng ôm ấm áp rất dễ chịu, lại thiếp đi lần nữa. Rất nhanh sau đó lại có
tiếng điện thoại vang lên, cô không thoải mái cục cựa hai lần, đầu đau chịu
không nổi phải mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là khuôn mặt anh. Trong
cơn hoảng hốt, Giai Hòa mới cảm giác mình dường như không hề mặc gì, cứ như vậy
mà ôm anh rất chặt…

Cánh tay khoác lên lưng anh đã tê rần, như thể đã duy
trì một động tác rất lâu. Chuyện ngày hôm qua đều trở thành những đoạn ngắt
quãng. Cô chỉ nhớ cái gì mà con trai con gái, song sinh nam nữ, hình như mình
còn cởi đồ anh, sau đó…Sau đó thì ngủ luôn?!

Trên người đều là mồ hôi, dấp dính khiến người ta phát
phiền, nhưng cô cũng không dám cử động.

Kiên nhẫn kiên nhẫn, đến cuối cùng lại quẫn không chịu
nổi. Nóng quá, thật sự là nóng quá.

“Dậy rồi?” Giọng nói rất êm ái, mang theo vẻ
ngái ngủ.

“Ưm…” Cô không dám mở mắt.

“Ngủ thoải mái không?”

“Ưm…”

Thoải mái, rất là thoải mái, nhưng mà thật sự thoải
mái quá…

Muốn tắm rửa hay không? Anh ngồi xuống, dùng chăn cuốn
Giai Hòa lại, để cô ngồi lên đùi mình. Đến lúc này cô mới bị bắt mở mắt ra, em
còn muốn ngủ tiếp một lúc nữa. Anh cầm đồng hồ bên gối nhìn, sắp mười một giờ
rồi, hay là ăn trước cái gì đó? Ừ, cô chột dạ đến mức rối tinh rối mù, chỉ có
thể gật đầu nghe theo.

Thật sự là hối hận đến xanh tím ruột gan, rõ ràng là
một chuyện rất lãng mạn mà. Trước quần chúng dân chúng tỏ tình, bữa tối với ánh
nến, say rượu đúng lúc, sau đó…Vấn đề là đây, mình hoàn toàn không thích hợp để
say rượu.

Trên thảm màu xám là quần áo của hai người, cái lớn
cái nho nhỏ, lộn xộn mà ấm áp.

Anh vừa ôm cô vừa nhặt lên quần áo rơi bên giường đêm
qua của hai người. Đến lúc cầm áo sơmi chuẩn bị mặc vào, Giai Hòa đột nhiên kéo
tay anh lại, đại nghĩa ngất trời nói: “Nếu không thì làm một lần nữa đi.”

[1]: Từ dùng là ‘lão bản nương’ – phu nhân / vợ
ông chủ / bà chủ. Tác giả có dùng số 3 để nói, nhưng dùng vợ ông chủ mình thấy
không thích hợp nên thay đổi ở đây một chút xíu nha ; ;


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận