Tùy Tiện Phóng Hỏa

Đến khi anh từ Cáp Nhĩ Tân [1] quay trở về,
tiết trời Bắc Kinh đã sang mùa ấm áp.

Vốn là đã ra ngoài sớm hơn một tiếng nhưng cuối cùng
lại đến chậm hơn hai giờ, sự tình xét đến cùng cũng chỉ có một nguyên nhân, bạn
học Giai Hòa lại một lần nữa tự lái xe và lại gặp sự cố, nói chung cũng không
nghiêm trọng lắm. [2] Đến khi vào chỗ đỗ xe, Dịch Văn Trạch lại đang
nhận một cuộc phỏng vấn. A Thanh thấy xe tới mới giúp Giai Hòa đưa xe đỗ vào
đúng vị trí, giữ chặt tay cô nói: “Chị đợi một lúc nữa nha, có truyền thông
trên xe.”

Giai Hòa đuối lý gật đầu: “Sao lại phỏng vấn ở bãi đỗ
xe thế?”

“Vốn là hẹn một tiếng nữa ở gần Trung tâm Thương mại
Quốc tế,” A Thanh chớp chớp mắt, “Nhưng mà phải đi Đài truyền hình để làm
chương trình trò chuyện nên không kịp nữa, phóng viên kia liền lái xe đến sân
bay luôn.”

Giai Hòa càng đuối lý, nhìn đồng hồ hỏi: “Vậy giờ còn
kịp à?”

A Thanh cũng nhìn theo: “Bây giờ phải đi, em đi thúc
họ đã.” Nói xong lập tức lên xe, một lát sau đó đã có hai người xuống dưới.Giai
Hòa đang chuẩn bị lên xe, có người gọi cô một tiếng. Vừa quay đầu nhìn, đúng là
vị phóng viên vừa xuống lúc nãy, trùng hợp ở chỗ đó lại là bạn học thời Trung
học của mình.

Cô gái kia vừa thu bút ghi âm lại vừa bước tới chào:
“Cậu tới đón người sao?” Giai Hòa muốn lắc đầu, nhưng nghĩ lại, mình không đến
đón người, cũng không có việc sao lại đến bãi đổ xe sân bay làm gì? Nghĩ nghĩ
liền gật đầu nói: “Ừ, còn cậu?”

Cô gái kia đi nhanh tới hai bước, giữ chặt tay Giai
Hòa: “Mình đi phỏng vấn Dịch Văn Trạch.”

Giai Hòa ồ lên, cô gái kia mới chỉ chỉ tiếp vào người
phía sau mình giới thiệu: “Đây là đồng nghiệp của mình. Đúng rồi, giờ cậu làm ở
đâu?”

“Làm biên kịch.” Ánh mắt Giai Hòa bay qua chỗ mình đỗ
xe, ngắm trộm chiếc xe kia, A Thanh vừa xuống dưới, nhìn thấy tình huống này
lại quay đầu nói với người bên trong vài câu.

“Biên kịch à?” Cô bạn cười, “Phim của cậu nổi lắm, có
dịp sẽ phỏng vấn cậu.”

Giai Hòa cười ha ha: “Tốt tốt, nhớ phải viết mình
giống như sao Văn Khúc giáng thế.” [3] Cô bạn trước mặt lại vỗ vai
cô: “Được, nhưng bây giờ chuyện này không được lưu hành nhiều lắm, tốt nhất là
cậu viết về mấy em thiếu nữ đôi mươi nay nọ, ngày ngày lăn lộn ở bên ngoài, đi
xuất ngoại về rồi thì trời ban cho kỳ duyên.”

Giai Hòa quẫn nhìn cô bạn, nhớ tới việc tiếp theo của
Dịch Văn Trạch, đưa tay nắm vai bạn cắt ngang: “Giờ không nói nữa, có cơ hội
mình mời cậu đi ăn cơm, bây giờ phải đi đón người gấp.” Nói xong liền khóa xe
lại, xoay người chạy như bay tới thang máy.

Mãi cho đến khi nhìn mấy người kia lái xe đi rồi mới
thở dài một hơi, theo đường cũ trở về.


A Thanh đứng ở đuôi xe không ngừng nháy mắt với cô,
nhưng mặt nhăn thành một cục cô cũng không thấy được. Cho đến lúc đuôi xe quay
lại, mới thấy Dịch Văn Trạch đang khom lưng nhìn xe…

Chết rồi.

Cô vươn tay ra hiệu với A Thanh, đi qua, từ phía sau
ôm lấy thắt lưng của anh, thực nịnh nọt dùng mặt cọ cọ sau lưng anh: “Mừng anh
về nhà, anh yêu.” Rất chua a, nhưng mà bây giờ không dùng tới mỹ nhân kế thì
còn đợi tới khi nào?

Không nhìn thấy mặt của anh đã bị anh lấy chìa khóa
lại, thành công xách lên xe.

Cắm chìa khóa vào lần nữa, anh mới yên lặng nhìn cô:
“Học lái xe mấy năm?”

“Đại học đi học rồi,” Giai Hòa tính tính, “Rất nhiều
năm.”

“Về sau đừng lái xe nữa,” Anh nhìn đồng hồ, bình thản
nói, “Nếu muốn ra ngoài anh lái xe đưa em đi, nếu anh không ở Bắc Kinh thì gọi
xe, nếu thấy không tiện thì tìm một lái xe riêng.”

Khóe miệng Giai Hòa chậm rãi kéo xuống dưới. Cái gì
gọi là một câu quyết định sống chết? Phải là thế này.

Cuối cùng cũng quay lại điểm xuất phát. Đang cân nhắc
phải thương lượng như thế nào, Dịch Văn Trạch đã nghiêng người tới, vươn tay
quàng sau cổ cô, dễ dàng kéo gần khoảng cách, trao cho một nụ hôn quần quít
triền miên. Bởi vì vừa mới ở bên ngoài một lúc, môi hai người đều hơi lạnh,
nhưng nụ hôn lại rất nóng.

Âm thanh của điều hòa hơi ầm ĩ, Dịch Văn Trạch lại
khiến Giai Hòa trở tay không kịp, chỉ có thể tiếp nhận dây dưa theo. Mãi cho
đến khi anh buông tay ra cô mới than thở bảo anh không sợ bị người ta thấy à,
còn chưa nói xong liền cảm thấy anh đã hoàn toàn kề sát vào, từ từ cúi người
xuống chặn miệng lại lần nữa, vừa vặn che khuất luồng sáng lướt qua ở bãi cỏ
phía trước. Đến cuối cùng, rốt cuộc Dịch Văn Trạch cũng giúp cô thắt dây an
toàn lại: “Đưa bằng lái xe đây cho anh.”

…Cái gì gọi là mỹ nhân kế?! Chính là đây!

Giai Hòa thành công giao ra bằng lái chính mình vất vả
thi cử bao lâu mới có được, nhìn Dịch Văn Trạch bỏ vào ví tiền của anh, trong
lòng lại nhẩm điếu văn thương tiếc một hồi.

Dịch Văn Trạch dù sao cũng kiêm luôn vị trí tài xế cho
cô, thế thì thôi, khỏi phải bận tâm gì nữa.

Đến khi xe chạy ra khỏi gara, anh mới chậm rãi nhếch
môi lên, mỉm cười.

Bởi vì sai lầm do mình gây nên, thật sự không kịp về
nhà, cô chỉ có thể đi theo Dịch Văn Trạch đến Đài truyền hình. Vốn là định ở
trên xe chờ, nhưng A Thanh nói tiết mục này sẽ diễn ra khá lâu, cuối cùng vẫn
kéo cô lên theo. Trong phòng hóa trang đã có nữ dẫn chương trình ở đó, vừa nhìn
thấy Dịch Văn Trạch lập tức bước tới nắm lấy tay anh: “Cậu Dịch, cũng hai ba
năm không gặp rồi.”

Dịch Văn Trạch nhẹ nhàng nắm tay đối phương, cười

cười: “Thật có lỗi, trên đường kẹt xe một lúc.”

Cô dẫn chương trình cười đưa anh vào phòng trang điểm:
“Ca khúc lần này quá sức tuyệt vời. Chỉ có vài ngày thôi mà mấy cô bé ở đây đều
đổi nhạc chuông, hết tiếng Quảng Đông đến tiếng Quan Thoại [4], tôi sắp
điên lên rồi, gọi di động cho ai cũng nghe bài này cả.”

Không hổ là có miệng có lưỡi, gặp kiểu người không
thường xuyên nói chuyện như Dịch Văn Trạch cũng chẳng miễn cưỡng mà nói thêm
hai câu. Đến cuối cùng khi Dịch Văn Trạch ngồi xuống, Giai Hòa mới đứng bên
cạnh, nhìn chuyên viên hóa trang đang bảo sẽ sửa lại kiểu tóc cho anh. Lúc
trước cô chỉ nhìn thấy ‘thành phẩm’ Dịch Văn Trạch sau khi hóa trang xong, chưa
bao giờ thấy quá trình cả, còn tưởng rằng sẽ thú vị lắm, rốt cuộc cũng phát
hiện chẳng có gì mà xem.

Cô dẫn chương trình kia còn bận sửa sang trước gương,
anh đã uống nước chờ.

Cái gì kêu là ‘thiên sinh lệ chất’ khó có chí tiến
thủ, phải thế chứ.

Buổi tối khi về nhà, Giai Hòa đích thân nấu mì cho anh
ăn.

Cô chống cằm nhìn anh ăn mì, cố gắng dùng giọng nói
dịu dàng mềm mại nhất hỏi: “Ăn ngon không?” Dịch Văn Trạch chậm rãi kéo cô qua,
để cho cô ngồi bên cạnh, đưa một đũa tới miệng cô.

Vị tương khá đậm, cô ăn một miếng, vừa lúc định ngẩng
đầu lên nói, Dịch Văn Trạch đã thuận miệng hỏi: “Ăn ngon không?”

Giai Hòa ừm, thành công quăng chuyện muốn lái xe ra
sau đầu.

Đợi đến lúc anh đi tắm, Giai Hòa mới mở máy tính ra,
đeo tai nghe điện thoại lên bắt đầu xử lý mấy file công việc. Đêm hôm khuya
khoắt thế mà lại nhận hơn mười tệp tin gửi đến. Cô nhìn một đám đó, cuối cùng
cảm thấy mình gần như phát điên. Khoảng hai ba năm trước đây đã giao kịch bản
nhưng vẫn không tiến hành quay phim, bây giờ tỉ suất xem đài của Vĩnh An cao,
bắt đầu quay ngược lại muốn cô sửa chữa để chuẩn bị bấm máy.

Tất cả đều là do cô viết, rốt cuộc vẫn phải phụ trách,
nhưng là có quá nhiều kịch bản đó.

Đang lúc Giai Hòa đọc đến đỏ mắt, chợt nghe di động
vang lên, nửa đêm nửa hôm thế này lại là điện thoại của mẹ già ở nhà. Cô giật
mình, vội cầm lên nghe, đầu dây bên kia chỉ nghe tiếng mẹ nói to: “Chết rồi con
gái ơi, ý thức ba con không rõ ràng nữa rồi, chỉ kêu tên con thôi.”

“A?” Giai Hòa đè ngực mình: “Mẹ đừng gấp đừng gấp, còn
đi được không? Có cử động được không? Gọi 120 chưa?”

“Gọi rồi,” Mẹ già bên kia không ngừng nói, “Mình ơi
mình đừng vội mà,có gì nói với tôi, đừng vội.”

Giai Hòa vừa nghe đã kinh hồn táng đảm: “Xe cấp cứu
đến thì mẹ đi trước rồi gửi tên bệnh viện đến cho con, con về ngay đây.” Lúc

ngắt điện thoại, Dịch Văn Trạch cũng vừa tắm rửa đi ra, thấy cô vô cùng lo
lắng, luống cuống thay quần áo, hoảng loạn cầm điện thoại di động chạy ra ngoài,
lập tức xách trở về lại: “Chờ anh mặc quần áo rồi cùng đi.”

Đầu óc Giai Hòa đã loạn lên, nghe anh nói xong lại
càng hoảng: “Sao anh đi được?”

Dịch Văn Trạch nhanh chóng lấy áo sơmi, vừa gài nút
vừa bảo cô đi lấy ví tiền cùng chìa khóa xe. Giai Hòa nghe anh chỉ huy xoay đủ
hướng, mãi cho đến khi lên xe rồi cô mới gọi điện thoại cho mẹ, nhưng người
tiếp điện thoại không phải là mẹ mà chính là Mục Mục: “Chị, di động đang ở chỗ
em. 120 đến, em nhắn tin cho chị sau.” Nói xong lập tức ngắt điện thoại.

Tim Giai Hòa đập mạnh đến mức đau đầu, mờ mịt nhìn
Dịch Văn Trạch. Dịch Văn Trạch đang khởi động ôtô, cảm giác được cô đang nhìn
mình, lập tức kéo cô qua ôm lấy: “Không có việc gì.”

Nói xong, hôn lên trán của cô.

Điều hòa vừa mở lên, trong xe rất lạnh, nhưng chỉ cần
một động tác như vậy của anh khiến Giai Hòa chợt cảm thấy ấm áp. Đôi bàn tay,
chỉ một khắc trước kia lạnh lẽo như băng đá, giờ đã có chút cảm giác.

Di động bỗng nhiên rung lên, là tin nhắn của Mục Mục.

Cô theo bản năng nói tên của bệnh viện, nhưng bỗng
nhiên lại do dự: “Để em tự lái xe đi đi?”

Những nơi đông người như thế này, không thích hợp để
anh xuất hiện.

Dịch Văn Trạch chỉ mỉm cười: “Tuy thời gian gặp mặt
không tốt lắm nhưng em cũng không thể đoạt lấy quyền lợi làm bạn trai của anh,
đúng không?” Giai Hòa ừ, dường như chỉ bởi vì câu nói này, trái tim như tràn
vào sinh khí.

Lúc đến bệnh viện đã là nửa đêm, đại sảnh vẫn kín
người như trước, còn có cả mùi sát trùng giăng khắp nơi.

Giai Hòa cũng không còn chú ý đến việc gì khác, vừa gọi
điện thoại hỏi tầng trệt, vừa theo chỉ dẫn của Mục Mục chạy đến phòng cấp cứu.
Dịch Văn Trạch một đường đi theo cô, bên cạnh không biết bao nhiêu người dừng
lại, quay đầu nhìn chung quanh, cơ hồ tất cả đều trợn mắt há hốc mồm không dám
tin.

Mãi cho đến khi đến bên ngoài phòng cấp cứu, Giai Hòa
đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn thẳng Dịch Văn Trạch.

Dịch Văn Trạch không nói gì, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô,
thay cô đẩy cửa ra.

Trong phòng bệnh đã đầy người, nhưng bởi vì hai người
bước vào, lập tức yên tĩnh lại.

Giai Hòa nhìn chung quanh, lập tức nhìn thấy một cái
giường bệnh vây quanh bởi ba tầng người, tất cả đều là chú cậu cô dì trong nhà.
Cô đang muốn đi qua, chợt nghe một tiếng thét chói tai, sợ tới mức suýt chút
nữa ngã ngồi trên đất.

Mục Mục chạy như điên tới túm lấy cánh tay Giai Hòa:
“Sao anh rể lại tới đây?!” Giai Hòa thở hổn hển hỏi: “Ba chị thế nào?” Lời còn
chưa dứt, mấy người quanh giường đều quay đầu lại, toàn bộ đều như thể nghẹn
bánh chưng, nhìn mãi cũng không thấy ra biểu cảm gì.

Ngay cả Mục Mục cũng bị nhìn tới mất hết gan mật, lắp
bắp: “Không, không có việc gì…Chỉ, chỉ là tuột huyết áp…”

“Tuột huyết áp?!” Giai Hòa có cảm giác máu tràn lên
đầu, “Không phải ba chị bị tăng đường huyết, tăng huyết áp, tăng mỡ máu hả?!”


Mẹ già không biết từ đâu quay về, đứng ở phía sau lưng
Dịch Văn Trạch bổ sung giải thích: “Làm mẹ sợ muốn chết, con gái cưng, không có
việc gì đâu ha, đừng cuống lên.Làm CT luôn
rồi, đầu óc cũng không hề bị ảnh hưởng gì. Bác sĩ kêu ba con có lượng đường
trong máu cao thôi.”

Đến lúc này Giai Hòa mới mơ mơ hồ hồ yên tâm, quay đầu
nhìn thoáng qua Dịch Văn Trạch, còn không biết nên nói cái gì đã thấy mẹ già đi
vào, phỏng chừng cũng đã đoán được tên đàn ông kia chính là sách lậu Dịch Văn
Trạch con gái mình giấu kín, dáng vẻ vô cùng trịnh trọng, nghiêm túc nhìn anh
một cái.

Sau đó, thành công im lặng.

Dịch Văn Trạch thực nghiêm túc gật đầu chào nói: “Bác
gái, chào bác, cháu là Dịch Văn Trạch.”

Mẹ già nhà Giai Hòa sửng sốt chừng năm giây mới hắng
hắng cổ họng, vỗ vỗ cánh tay anh: “Tiểu Dịch à, đã khiến cháu lo lắng. Thật là,
lần đầu tiên gặp mặt mà lại xấu hổ như vậy.” Nói xong còn cười hai tiếng.

Vô cùng ung dung, vô cùng phóng khoáng.

Mấy chú mấy cô mấy dì lập tức phối hợp cười theo,
nhường chỗ bên cạnh giường bệnh: “Con mau tới xem ba đi, truyền nước biển xong
mới có tinh thần được.” Giường vừa lộ ra, hiển nhiên ba vì ồn ào mới tỉnh lại,
được dì Hai ngồi bên giường đỡ dậy, dựa vào đầu giường mà vẫn còn mơ hồ.

Giai Hòa bỗng nhiên có cảm giác bị bắt gian tại trận,
không dám cử động chân nữa.

Rốt cuộc Dịch Văn Trạch lại bước lên trước, cô mới vội
đi theo. Dịch Văn Trạch đến bên cạnh, điều chỉnh lại độ cao của thành giường:
“Bác trai, chào bác, bây giờ bác cảm thấy thế nào ạ?” Anh nói xong còn thực tự
nhiên đưa tay thay ba Giai Hòa đặt một gối đầu sau lưng.

Ba Giai Hòa mơ hồ đưa mắt nhìn anh,không lên tiếng, mẹ
già lại bước tới, kéo cánh tay ông: “Người ta đang nói chuyện với mình đấy!”

“A,” Nghe thế ba Giai Hòa mới tỉnh được một chút,
“Cũng không tệ lắm, khá tốt,” Nói xong còn thử hoạt động cánh tay, “Đừng lo
lắng, rất khỏe.” Nói xong cũng nhìn không nổi quay đầu sang mẹ già nhỏ giọng
hỏi: “Như thế này cũng quá giống đi?”

Một câu, suýt chút nữa khiến nước mắt Giai Hòa rơi đầy
mặt, rốt cuộc đây là như thế nào a?

Thật muốn giống, cũng không thể giống đến như vậy mà…

[1]: Cáp Nhĩ Tân – một thành phố lớn của Trung
Quốc, nằm ở tỉnh Hắc Long Giang phía Đông Bắc.

[2]: Chỗ này tớ đã edit thoáng nghĩa một chút.

Trong câu này có từ 刮蹭 /gua-
ceng/, hàm nghĩa chỉ hai vật thể ma sát lẫn nhau (tai nạn của Giai Hòa) nhưng
không có hậu quả nghiêm trọng. Đại ý là vậy…

[3]: 文曲星 – sao
Văn Khúc. Ngôi sao chỉ về việc văn học. Chỉ người có tài thi văn.

Văn Xương Đế Quân 文昌帝君 được
dân gian lẫn Đạo giáo tôn sùng là thần chủ quản công danh phúc lộc của sĩ nhân.
Văn Xương là tên vì sao, cũng gọi là sao Văn Khúc (Văn Khúc tinh 文曲星) hoặc
sao Văn (Văn tinh 文星). Người Trung Quốc thời
xưa cho rằng đây là tinh tú nắm giữ công danh và văn vận của thế nhân.

[4]: 国语的 – Tiếng Quan thoại, ngôn
ngữ tiêu chuẩn chính thức của Trung quốc, được nhắc tới trong truyện là tiếng
phổ thông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận