Túy Trường Sinh

Nhiều năm sau.

Tia nắng ban mai vừa rọi, chim chóc chao lượn hót vang, làm kinh động bên trong đế tẩm yên tĩnh.

Vén tấm màn màu xanh ngọc đang phất phơ trong gió, Nguyên Sóc đế Đế Vô Cực nghiêng người nằm trên long sàng, nhìn hoàng hậu Lạc Tự Tuý đang say ngủ bên cạnh.

Lạc Tự Tuý ngủ rất say, hai hàng lông mày giãn ra, vẻ mặt yên bình.

Nhìn dung nhan say ngủ của y, Đế Vô Cực mải miết nhìn hồi lâu rồi mới đứng dậy.

Động tác của hắn cực nhẹ nhàng, không làm kinh động người trong mộng.

Trong đế tẩm trước giờ không có thị tòng, hắn quen thuộc đi tới sau bình phong, phủ thêm ngoại bào rồi bay ra ngoài điện.

Triệu chính ti là tổng quản đế cung cùng các tiểu thị đang bưng chậu vàng chén ngọc đứng ở thiền điện, thấy thánh thượng giá lâm, đều khom mình hành lễ.

“Bệ hạ ngủ ngon giấc chứ?”

Đế Vô Cực gật đầu, súc miệng lau mặt, cầm kiếm ra ngoài điện.

Triệu chính ti dẫn một đoàn người theo sát phía sau hắn đến hoa viên.

Thiên Vân cung có ba hoa viên. Ngoại viên trồng cây thân gỗ, phàm là đào mận lê mai liễu gì đó đều mọc thành nhóm thành vùng, điểm xuyết thêm hoa dại cỏ dài, khá thanh tao; nội viên hoa cỏ uốn lượn quanh hồ, trong hồ lá sen dập dềnh, phù dung đủ màu thanh tú động lòng người, bên hồ trăm loại hoa muôn hồng nghìn tía đua nhau khoe sắc; hậu viên là hoa viên dùng để trồng mính hương hoa là bảo vật của Hiến Thần cùng với các loài hoa trân quý khác.

Mỗi sáng sớm, Đế Vô Cực sẽ luyện kiếm ở ngoại vườn. Trong lúc đó, có vô số tiểu thị và thị vệ ngoài sáng trong tối ở xung quanh xem. Vì thế, Triệu chính ti mỗi ngày không ngại cực khổ, đến đem mấy người lơ là chức trách về nghiêm trị.

Bây giờ là đầu tháng ba, hoa đào nở rộ, giống như gấm trắng thêu hoa, toả ra mùi hương thơm ngát. Đế Vô Cực rút kiếm khỏi vỏ, Toái Nguyệt loé ngân quang phát ra tiếng kêu leng keng.

“Bệ hạ, hoàng hậu bệ hạ hôm nay có vào triều không?”

Sau khi đem những người không có nhiệm vụ ép quay về vị trí, Triệu chính ti khẽ hỏi.

Đế Vô Cực thổi cánh hoa bám trên mũi kiểm, nhớ tới nét mặt say ngủ của Lạc Tự Tuý, hơi mỉm cười, giọng nói cũng mang theo chút dịu dàng: “Để y ngủ thêm đi.”

“Vâng.”

Đây đã trở thành vấn đáp theo thông lệ.

Các thị quan mặc dù ngày nào cũng hỏi, nhưng chưa từng nhận được câu trả lời chắc chắn của thánh thượng. Bởi vậy, từ lúc đăng cơ đến nay đã mấy thập kỷ, số lần hoàng hậu bệ hạ vào triều có thể đếm được trên trên đầu ngón tay. Ngay cả những buổi triều lớn lúc đầu và giữa tháng cũng ít khi xuất hiện.

Những thị tòng mới không biết chuyện còn nói thân thể hoàng hậu bệ hạ suy yếu, người biết chuyện đều hiểu, thực ra chỉ vì bệ hạ thích ngủ. Thậm chí trong cung còn âm thầm lưu truyền biệt hiệu “Thuỵ hậu” (hậu ngủ). Hoàng hậu bệ hạ nghe được, chỉ hơi mỉm cười mà thôi.

Đế Vô Cực ở trong rừng đào múa kiếm một mình.

Kiếm chiêu như nước chảy mây trôi, như phượng rồng bay lượn, khí thế khoáng đạt, vừa cuồng phóng chẳng câu nệ mà vẫn tiêu sái như thường. Theo âm thanh của Toái Nguyệt, hoa đào rụng rơi lả tả như thắng cảnh của tiên nhân.

Có mấy thị vệ nhìn đến mê say, nhịn không được đánh theo chiêu thức, lại không lĩnh hội được ảo diệu trong đó mà xấu hổ không ngớt.

Kiếm khí vừa ngừng, tiếng rung động ngâm nga của thân kiếm cũng dần dừng lại, rừng đào hoa rơi như tuyết.

Đế Vô Cực thở một hơi thật sau, rồi thu kiếm.

Triệu chính ti phân phó người dâng tảo thiện (đồ ăn sáng): “Bệ hạ muốn dùng bữa ở đâu?”

Đế Vô Cực suy nghĩ, tuỳ tiện nói: “Thiền điện.”

Dùng bữa xong, còn lâu mới đến giờ thìn, Đế Vô Cực trở lại tẩm điện xem thử.

Trên long sàng rộng lớn, Lạc Tự Tuý vẫn còn ngủ, vẻ mặt không khác so với lúc hắn đi.

Giờ giấc y ngủ cũng khác trước đây, lúc trước ngủ đã nhiều, giờ còn hơn thế. Cũng không biết là ai cứ tâm tâm niệm niệm phải sống thật lâu để ngao du thế gian. Bất quá chỉ cần y thích là được. Trước đây không thể theo tính cách mà làm, bây giờ làm gì cũng thấy thoải mái, cứ để tuỳ y quyết định.

Về phần các thần tử đối với chuyện này sinh ra nghị luận, với hắn mà nói chẳng đáng là gì.

Đế Vô Cực cong khoé môi, xoay người định đi.

Phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh vẫn còn ngái ngủ: “Đi hả? Lâm triều?”

Đế Vô Cực quay đầu cười đáp: “Cuối giờ mẹo rồi.”

Lạc Tự Tuý vẫn nhắm hai mắt, lười biếng nói như còn trong mộng: “Ta không đi được.”

Đế Vô Cực cười: “Ngươi không cần đi. Dù sao cũng không đổi được nghỉ ngơi sinh hoạt của ngươi. À, ngươi nói muốn vận khí thông mạch dưỡng sinh vào sáng sớm mà? Thực hành đi chứ?”

Lạc Tự Tuý không mở mắt, lầm bầm vài chữ đáp lại, lần thứ hai ngủ say.

Đế Vô Cực nhĩ lực hơn người nên nghe được rõ ràng, chỉ cười một tiếng rồi thả người bay ra khỏi điện.

Đúng giờ thìn, tiếng trống vang lên, thiết triều bắt đầu.

Hiến Thần và ba nước kia đều giống nhau, mỗi ngày thiết triều. Đầu tháng với giữa tháng là đại triều, làm lễ tế trời đất rồi nghị sự, thông thường cần hết nửa ngày. Còn những buổi triều phổ thông vầy, có việc thì tấu, không việc bãi triều.

Đế Vô Cực mặc triều phục màu tím, ngồi trên long ỷ bằng bạch ngọc cẩn vàng, con ngươi nghiêm nghị trầm tĩnh, uy nghi sẵn có.

Chúng thần lần lượt nhập điện, đứng nghiêm dưới bậc ngọc.

Triệu chính ti xướng lên: “Có việc khải tấu!”

Thừa tướng lập tức ra khỏi hàng, bẩm: “Bệ hạ, vi thần sáng nay nhận được cấp báo, Dạ Châu phía nam trời mưa không ngừng, e rằng sẽ có lũ lụt.”

Đế Vô Cực nhớ lại những chuyện do ám hành sử báo cáo, giọng đều đều: “Đã gia cố đê điều chưa?”

“Thần đang muốn tấu việc này.” Cung Sâm Hộ bộ thượng thư ra khỏi hàng, hành lễ, “Tháng tám năm ngoái đến đầu năm nay, Công bộ hai lần lãnh gần mười vạn bạc trắng, để dùng vào việc gia cố đê và tu sửa thuỷ lợi khắp nơi.”

Đế Vô Cực hơi trầm ngâm, nói: “Năm ngoái nước sông dâng cao, thuỷ lợi cần khẩn cấp tu sửa. Trương ái khanh, công sự tiến hành đến đâu rồi?”

Công bộ thượng thư vội vội vàng vàng trả lời: “Theo ý chỉ của bệ hạ, khai thông dòng sông và phân luồng tưới tiêu, gia cố đê điều. Nhưng do năm nay lượng nước mùa xuân của sông Nhung dâng lên quá sớm, e là công việc khó đúng thời hạn.”

Nghe vậy, Đế Vô Cực nheo mắt lại, ngầm không hài lòng: “Chuyện quan trọng như thế, ái khanh vì sao giấu diếm không báo?”

“Do vi thần hoảng sợ quá độ! Thần đã chuẩn bị chiết tử đang đợi dâng lên.”

Công bộ thượng thư quỳ xuống đất, hai tay dâng chiết tử, quần thần nhất thời im lặng.

Sau khi cải cách, sự tình của Công bộ ngày càng nhiều, phải quản lý thuỷ lợi giao thông xây thành của cả nước. Công bộ thượng thư quần quật cả ngày không thu được bao nhiêu kết quả, ngay cả đổi người mấy lần cũng chưa vừa thánh ý. Kết quả là, mỗi lần Lại bộ tiến cử, trước phải chọn nhân tài vào Công bộ, sau đó mới đến mấy chỗ trống khác. Đến mức đó mà Công bộ vẫn thiếu sót khắp nơi, lúc nào cũng xảy ra sự cố.

Đế Vô Cực nhìn chằm chằm khuôn mặt đầy sợ hãi của Công bộ thượng thư, tựa như đang cân nhắc ánh mắt của y. Công bộ thượng thư mồ hôi ra ướt cả áo, run lẩy bẩy.

Tiếp nhận chiết tử được trình lên, Đế Vô Cực cúi mắt lật xem. Hắn không phải bạo quân hay trừng phạt thần tử nhưng mỗi khi tâm tình hắn hơi thay đổi đa số thần tử đều vô cùng kính sợ. Cho dù chư thần hay ca tụng hắn trời sinh có uy nghiêm hơn người, vẫn khiến hắn có chút dở khóc dở cười.

Nhất thời trên triều im ắng không gì sánh được.

Thừa tướng bỗng đưa ra ý kiến: “Bệ hạ, sông Nhung chảy vào biên cảnh Khê Dự, chuyện lũ lụt cần phải làm cho thoả đáng.”

“Việc này giao cho ái khanh.”

“Vi thần lĩnh chỉ.”

Xem chiết tử xong, Đế Vô Cực quét mắt nhìn bốn phía.

Ánh mắt hắn lia đến đâu, quần thần đều tự giác ưỡn ngực thẳng lưng, mím môi nghiêm mặt.

“Linh thú không cảnh báo, quốc sư chưa biết, lần xuân tấn này (lũ xuân, triều xuân) rất dị thường, xử lý không tốt sẽ gây ra tổn thất lớn. Các khanh cần phải tận tâm tránh cho tai hoạ xảy ra. Xong đợt này, Công bộ cùng các châu phủ phải lập tức gia cố đê, nhanh tu sửa lại thuỷ lợi để ngừa hạ tấn gây nguy hiểm.”

“Bệ hạ thánh minh! Bọn thần sẽ tận hết sức! Không phụ kỳ vọng!”

Đế Vô Cực gật đầu, lại nói: “Chư khanh, gần đây trẫm nhận được báo cáo, quan địa phương và các đại thế tộc ở Khâm Châu cấu kết với nhau, tham nhũng ngân lượng do Công bộ, Hộ bộ và Thái Học viện phát xuống. Đắp bờ đê thì ăn bớt nguyên vật liệu, cứu tế một li không cấp, trường học một viên ngoái không sửa. Lũ lụt năm ngoái đã thiệt hại thế này, năm nay nếu tiếp diễn, gây hoạ cho biết bao nhiêu dân chúng vô tội?”

Lại bộ thượng thư ra khỏi hàng tấu: “Bệ hạ, xin cho Giám sát sử tra rõ chuyện này. Kỳ thi mùa xuân đã có kết quả, thần lập tức tiến cử người nhậm chức.”

“Giám sát sử đã lên đường, ít ngày nữa sẽ có kết quả.” Đế Vô Cực nói, đột nhiên chuyển đề tài, “Năm đó là ai tiến cử quan lại ở Khâm Châu?” Bởi vì diện tích của một châu rất lớn, trách nhiệm nặng nề, khi nhậm chức không chỉ phát thệ trước thần linh, còn phải do hai vị đại quan tiến cử mới có thể nhậm chức. Thứ nhất để thay đổi đặc tính ăn hối lộ trái phép, thứ hai để tránh đảng phái mọc lên, thứ ba là để răn đe. Từ khi phát sinh chuyện quan địa phương phạm pháp liên luỵ đến người tiến cử, các đại quan đối với chuyện này sẽ cân nhắc rồi mới quyết định. Nhờ vậy, năng lực của các châu quan càng lúc càng cao.

Sắc mặt Đại học sĩ trắng bệch, liếc nhìn Binh bộ thượng thư, cùng ra khỏi hàng quỳ xuống: “Là sai sót của bọn thần! Nhìn người không rõ! Nguyện xin giáng cấp giảm bổng lộc!”

Đế Vô Cực cầm bút chu sa, lườm hai người: “Giáng cấp giảm bổng lộc là chuyện nhỏ, gây lũ lụt cho lê dân là chuyện lớn. Trước đây hai vị ái khanh vì sao tiến cử y?”

Hai người suy nghĩ một lát, cùng nói: “Người này rất khôn ngoan, đã tính trước mọi chuyện. Mười năm nay chính tích đều nổi bật.”

“Nếu chính tích đã nổi bật, tại sao tham tài trái pháp luật.” Đế Vô Cực lạnh nhạt nói, “Tiền thưởng bổng lộc của thế tộc chỉ tăng không giảm, dư dả có thừa. Nếu lòng tham còn tăng thêm, cuối cùng chỉ dại dân hại mình. Các khanh sau này nếu có đề cử ai, nhớ phải tra rõ nhân phẩm, nên thường xuyên trao đổi với Lại bộ và Hộ bộ.”

“Bọn thần cẩn tuân thánh chỉ!”

Sau khi mọi người cùng hành lễ, Cung Sâm nói: “Khâm Châu, có tam đại thế tộc họ Trịnh, họ Phó, họ Lý. Năm ngoái vì lũ lụt nên đến kinh thành mua bán, sau lũ lụt lại về Khâm Châu, chỉ khoảng nửa năm. Sau khi được ám hành sử kiểm tra, vì tài vật tổn thất quá nhiều nên bọn họ đút lót châu quan, chia đều quan ngân.”

“Bệ hạ!” Hình bộ thượng thư hoảng sợ quỳ xuống, dập đầu liên tục, “Tội thần quản giáo không nghiêm! Nguyện nhận tội!”

Đế Vô Cực khẽ cười, nói: “Chuyện này có quan hệ gì với ái khanh? Việc nhà vốn khó giải quyết, ái khanh chuyên lo mọi sự ở Hình bộ, sống ở kinh thành đã lâu, khó bề quản lý chuyện trong gia tộc. Truyền ý chỉ của trẫm, nhà họ Lý tham lam vô độ, vì cùng tộc khấu trừ gấp bội. Ái khanh ngừng bổng lộc mười năm. Họ Trịnh, họ Phó giáng làm hàn tộc, phân nửa gia sản sung vào quốc khố. Đồng loã với ba nhà trên, lưu đày đến đảo phía đông lao dịch trăm năm. Về phần châu quan Khâm Châu cùng với thủ phạm chính của ba họ, tống vào ngục đợi trẫm đích thân xét hỏi.”

“Bọn thần lĩnh chỉ! Bệ hạ thánh minh!”

“Các khanh còn gì tấu không?”

Chúng thần lắc đầu, cùng dâng tấu chương lên. Vì vậy bãi triều.

Đầu giờ mẹo, trong ngự thư phòng Nghiễm Đức cung, Nguyên Sóc đế Đế Vô Cực ngồi sau ngự án, bắt đầu phê duyệt tấu chương.

Tấu chương dày mỏng chia làm mấy chồng, trong đó chiết tử của lục bộ đều được đóng ấn bên ngoài, Đại học sĩ và thừa tướng xem xét chiết tử có đóng quan ấn, rồi trình thẳng chữ “Ngự lãm” cho hoàng thượng.

Trước tiên Đế Vô Cực xem những chiết tử khẩn yếu có chữ ngự lãm.

Ở trên triều phải xử lý những chuyện có thể răn đe để viên quan kinh sợ, khiến mọi người đều tự giác nhắc nhở mình. Còn trong ngự thư phòng để sử lý những chuyện cơ mật.

Trời sinh Đế Vô Cực tính tình cần mẫn, bởi vậy, mỗi một chiết tử trình lên —— bao gồm cả chiết tử do Học sĩ các, thừa tướng, lục bộ phê duyệt hắn đều xem lướt qua một lần, xử lý tốt thì bằng lòng, xử lý chưa thoả đáng thì chỉnh sửa hoặc bác bỏ. Đồng thời, đây cũng là cách để khảo sát năng lực của quan viên lục bộ và Học sĩ các.

Ngồi dưới ngự án một bậc bên trái là Hộ bộ thượng thư Cung Sâm và Lại bộ thượng thư, thừa tướng, Đại học sĩ ngồi bên phải, đều ở đây phê duyệt công văn, tuỳ lúc nghị sự.

Lại bộ trình lên danh sách kỳ thi mùa xuân, Đế Vô Cực nhớ lại số thí sinh lúc đó mỗi người mỗi vẻ, chọn tên mấy người làm trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa, còn lại ban thưởng đỗ tiến sĩ. Thái Học viện cũng dâng lên chiết tử, nói đã mời ra mấy vị sư phụ ở ẩn đã lâu, xin phong làm tiến sĩ. Tiếng tăm của những người này Đế Vô Cực đã nghe từ lâu, sinh lòng mến mộ người tài, trong lòng quyết định lựa ngày gặp mặt họ.

Quân thần năm người hết sức cẩn thận, vô cùng chăm chú, trong thư phòng chỉ nghe thấy tiếng lật xem và tiếng đóng ấn. Lúc này ở bên ngoài chợt vang lên tiếng gào khóc thê lương.

Đế Vô Cực nhíu mày, nhướn mắt nhìn ra ngoài.

Chợt, cửa mở ra, Triệu chính ti miễn cưỡng bẩm báo: “Thánh thượng, Tần ngự sử cầu kiến.”

Đế Vô Cực buông bút chu sa: “Có chuyện gì?”

Bốn vị thần tử cũng dừng lại, chuyển qua bên án kỷ cúi người hành lễ, yên lặng đợi chỉ thị của hoàng thượng.

“Bệ hạ!”

Tiếng kêu khóc càng lợi hại hơn, khí thế tê tâm liệt phế.

Có điều, hết lần này đến lần khác khi nghe xong, Đế Vô Cực chẳng có chút đồng tình. Lão già này ở Nghiễm Đức cung nhao nhao làm ồn, lá gan càng lúc càng lớn rồi. Ám hành sử dạo này không có báo cáo gì về chuyện xấu của Tần gia, nhưng theo như tính tình con trai quần là áo lụa nhà lão, gặp chuyện không may chỉ là sớm hay muộn. Nghĩ đến điểm này, hắn nhàn nhạt nói: “Tuyên.”

“Vâng. Tuyên Tần ngự sử đại nhân nhập điện!”

Âm xướng của Triệu chính ti chưa dứt, ngay cạnh cửa đã chen vào một lão già mập mạp tóc trắng, thân mặc triều phục, tay cầm mão quan, té nhào ngay cạnh cửa, vừa cố bò tới trước bậc ngọc, nước mắt giàn dụa dập đầu hành lễ.

Ngày thường cũng không thấy được động tác lưu loát cỡ này của y. Đế Vô Cực nhíu mày, nói: “Tứ toạ.” (Ban ngồi)

“Tội thần không dám!”

“Đội mão.”

“Tội thần không dám!”

Đế Vô Cực hừ nhẹ, tự tiếu phi tiếu nói: “Ái khanh có tội gì?”

Tần ngự sử nhìn thừa tướng và Đại học sĩ. Hai người chẳng mảy may chớp mắt, trở lại bên bàn cúi đầu chuyên tâm công tác của mình.

Tần ngự sử thấy thế, thoáng do dự, khóc không thành tiếng: “Tội thần nuôi con không dạy, dạy con không khéo, phạm phải di thiên đại tội! Không thể tha thứ!” (di thiên đại tội dùng để hình dung tội ác rất lớn)

Di thiên đại tội? Ám hành sử không nhận được tin này? Đế Vô Cực khẽ động mí mắt, ngoài mặt không biểu tình gì: “Đã phạm tội gì?”

“Thánh thượng khai ân! Cho tội thần bẩm tường tận!” Dập đầu đến vui sướng mà không chịu trả lời câu hỏi trực tiếp.

Đế Vô Cực nheo lại mắt. Ám hành sử không bẩm báo ‘di thiên đại tội’ nào —— hắn đã đoán được một hai phần. Tội nặng hay nhẹ còn phải xem tên tiểu tử không có mắt đó mạo phạm ai. Loại chuyện này trước đây từng phát sinh rồi, Tuý chưa bao giờ nói cho hắn biết mấy loại “việc nhỏ” này. Tất nhiên, ám hành sử và Giám sát sử thuộc quyền quản lý của Tuý cũng không trái ý y mà báo cho hắn.

Tần ngự sử ngẩng đầu, cẩn thận dò xét vẻ mặt của hắn, hình như hơi yên tâm lập tức nổi giận mắng: “Nghiệt tử! Còn không mau vào thỉnh tội!”

Ánh mắt Đế Vô Cực loé ra hàn khí, nhìn lướt qua khuôn mặt tươi cười rảnh rỗi ngồi xem trò vui của Cung Sâm và Lại bộ thượng thư. Hai người lập tức nghiêm nghị, mím chặt môi, vô cùng nghiêm túc.

Một nam tử trẻ tuổi mặc áo đơn rách rưới, khắp người kín vết roi chật vật bò từ ngoài cửa vào, dập đầu liên tục.

“Ngươi phạm tội gì?”

Hoàng đế bệ hạ lạnh lùng nói.

Nam tử trẻ tuổi run lẩy bẩy nói: “Tội thần mạo phạm thiên nhan…”

Đế Vô Cực nhướn mày.

Tần ngự sử mắt nhìn chung quanh, lập tức cắt đứt lời của nhi tử: “Thánh thượng, tên nghiệt tử này mặc dù không tốt nhưng không phải hạng đại gian đại ác. Sáu tháng trước, nó cùng mấy người hồ bằng cẩu hữu (bạn xấu – bạn chồn bạn chó) ở Túc Châu gặp được một nhóm bốn người. Thấy bốn người đó tuấn tú mới nổi tà tâm, trêu đùa vài câu…”

Ánh mắt Đế Vô Cực càng lạnh, giọng Tần ngự sử càng nhỏ. Ở cái nơi lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi, lão chẳng dám nói nữa, cúi đầu khóc lóc, vô cùng thương cảm.

Đế Vô Cực nhìn người trẻ tuổi kia, nói một câu sâu xa khó lường: “Ngươi trêu đùa ai?”

Người thanh niên quỳ rạp trên đất gần như nằm, run rẩy nói: “Tội thần… Tội thần thấy một người trong đó, vừa ngạo mạn ưu nhã vừa cười cợt…”

Chọc phải người không nên dây vào, giữ được tánh mạng đã xem như may mắn rồi. Đế Vô Cực lườm bốn vị đại thần vẻ mặt khác nhau bên dưới: “Các ái khanh nghĩ sao?”

Cung Sâm hắng giọng, nói: “Đã mạo phạm Thanh Ninh bệ hạ, trước cứ trói phạm nhân lại giao cho Khê Dự xử lý.”

Tần ngự sử cả người cứng đờ, khóc rống lên: “Bệ hạ! Vi thần đã hơn sáu ngàn tuổi, dưới gối (chỉ con cháu) chỉ có người con trai này… Xin bệ hạ cho thần giữ lại một tia huyết mạch! Vi thần nhiều năm vì nước gian lao vất vả, mới dạy bảo con thiếu sót khiến nó phạm phải tội lớn cỡ này! Đều do vi thần! Vi thần nguyện lấy mạng già đền tội cho nó!”

Đế Vô Cực cầm bút chu sa lên, biểu cảm vẫn vô tình. Lão già này rõ ràng thừa dịp Tuý ở trong cung mới chạy đến thỉnh tội cầu tình. Nếu hắn xử lý không tốt e rằng lại chạy đến trước mặt Tuý. Bản chất Tuý vốn không quan tâm mấy chuyện này, lại nhìn lão khóc lóc thảm thiết, chắc chắn khuyên hắn tha cho bọn họ. Khôn khéo như vậy thường ngày còn giả bộ hồ đồ, làm việc thì không giỏi, khắp nơi đi nịnh bợ, thật sự đáng tiếc. “Ái khanh dốc lòng biên soạn sổ sách, đúng là cực nhọc. Thôi, cho ngươi một chức quan khác để có thời gian dạy dỗ lại nhi tử. Thiệu ái khanh, viết một chiết tử, cho Tần ái khanh nhậm chức Ngự sử trong Học sĩ các.” Bây giờ các ngự sử đều còn khá trẻ, chuyện trong quan trường vẫn cần một lão hồ ly đến chỉ điểm đôi chút.

“Thần lĩnh chỉ.” Lại bộ thượng thư hành lễ.

Tần ngự sử lấy tay áo chùi nước nước: “Bệ hạ thánh minh!”

“Về phần ngươi.” Đế Vô Cực nâng bút lên khiến gã thanh niên thở phào nhẹ nhõm, lạnh lùng nói, “Ngươi đến chỗ hoàng hậu làm thị vệ đi.”

Không nhìn vẻ kinh ngạc trên mặt các thần tử khác, hắn tiếp tục nói: “Theo y hầu hạ, chỉ theo lệnh của y, bảo vệ y an toàn. Lỗi lầm lúc này, cứ đợi Thanh Ninh bệ hạ định đoạt.”

“Đa tạ bệ hạ! Thánh ân của bệ hạ mênh mông cuồn cuộn! Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

“Bệ hạ vạn tuế! Vi thần nhất định bất chấp gian nguy! Chết cũng không từ!” Tần ngự sử mừng rỡ, liên tục dập đầu.

Đế Vô Cực phất tay áo: “Cái thân thể già nua của ái khanh không cần bất chấp gian nguy gì, lo mấy chuyện quốc sự là được rồi. Vào Học sĩ các rồi, trẫm không dung túng cho bất kỳ ai.”

“Vâng.”

Tần ngự sử dẫn nhi tử vui mừng lui xuống, Đế Vô Cực thấy còn thừa một chồng tấu chương, cảm thấy không yên lòng.

Cuối cùng ở bên ngoài đã xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy? Tuý còn che giấu những chuyện gì? Hắn càng nghĩ càng thấy ghen. Tất nhiên, hắn cũng biết giờ mới ghen đã chậm, cũng hơi dư thừa nhưng không thể kiềm chế.

Ôm ghen tuông dày vò đến tận ngọ thiện, Đế Vô Cực đứng dậy, cho Cung Sâm, Lại bộ thượng thư, thừa tướng và Đại học sĩ lui ra ngoài, bãi giá đến Thiên Vân cung.

Trong Thiên Vân cung vẫn yên ắng như trước.

Để không quấy rầy hoàng hậu bệ hạ, thị vệ và thị tòng đều cẩn thận, nhẹ giọng nói nhỏ, thấy thánh thượng giá lâm cũng chỉ quỳ xuống hành lễ không dám hô lớn.

Đế Vô Cực bảo bọn họ lui ra, một mình vào tẩm điện.

Bên ngoài điện, có vài tên tiểu thị đang rón rén định vén màn vào lau chùi bụi bặm, thấy hắn tới, vội vàng khom người.

“Hoàng hậu đã dậy chưa?”

“Bọn tiểu nhân vẫn ở bên ngoài quét dọn, chưa gặp bệ hạ.”

Lại ngủ đến tận trưa. Nếu ngủ nhiều như vậy không phải thói quen tốt gì. Đế Vô Cực miễn cưỡng cười, nhẹ nhàng đi vào trong điện.

Vừa bước vào trong, hắn đã cảm giác có điểm khác biệt. Cẩn thận nghe ngóng, quả nhiên tiếng hít thở đều đặn không có. Vòng qua bình phong, Đế Vô Cực nhìn chăn đệm trên long sàn chỉnh tề ngay ngắn, nhíu chặt mày.

Y không ở trong tẩm điện, vậy đi đâu?

Trong lúc lơ đảng nhìn thấy hoa hải đường nở rộ ngoài cửa sổ, hắn như bị gì đó thu hút.

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ, Triệu chính ti bẩm: “Tiểu nhân đã hỏi qua, hoàng hậu bệ hạ không ở thiền điện cũng không đi dạo trong vườn. Hạ chính ti đang tới.”

Chạy tới đây có ích gì? Mấy năm qua y chưa từng qua đêm ở Khai Diệu cung, nói vậy sẽ không đột nhiên có hứng thú đến đó. Đế Vô Cực đi tới bên cửa sổ, nhìn đăm đăm vào chỗ những bụi hoa và mấy cành liễu đong đưa xa xa: “Ngự hoa viên? Bỏ đi, để trậm tự mình tìm.”

Dứt lời, hắn thả người nhảy ra khỏi cửa sổ, mũi chân điểm nhẹ lên hoa lá phía dưới, lập tức vút đi mấy trượng. Sau đó lại mượn lực từ mấy cành liễu vượt thêm vài thước, giống như hồng nhạn bay hướng ngự hoa viên. Các thị vệ trong tối lẫn ngoài sáng chỉ thấy một cái bóng lướt qua, vội vàng đuổi theo. Một đám thị tòng dưới sự dẫn dắt của Triệu chính ti, cũng chạy theo.

Người Đế Vô Cực nhẹ như chim én, tao nhã đáp xuống Thanh Tâm các cao nhất ngự hoa viên. Căn gác gỗ này là chỗ cao nhất trong hoàng cung, được xây dựng dựa theo thế núi bên dưới có nước bao quanh. Dừng lại bất kỳ chỗ nào cũng có thể ngắm được cảnh đẹp, là nơi Lạc Tự Tuý thích nhất. Xưa nay y đều ở trên lầu ngắm cảnh, nghe tiếng thác nước và tiếng gió nơi rừng trúc lay động, vừa ngắm cảnh đẹp trong cung, hoặc vẽ tranh, đánh cờ, viết chữ, tự do tự tại. Nhưng bây giờ chỉ có bàn đá và hai băng đá trống trơn.

Đế Vô Cực ngồi xuống, dõi mắt ra xa. Dưới chân núi là Uông hồ chứa nước trong veo, lá sen nhẹ lay trên mặt, ngự thuyền nằm yên ắng bên bờ hồ.

Khu vườn lớn như vậy, dường như chỉ có mình hắn, vô cùng trống trải.

Lại đi không từ giã.

Đế Vô Cực thở dài một tiếng, bàn tay đặt trên bàn đá nắm chặt lại.

Sau giờ ngọ, hoàng đế bệ hạ giá lâm thánh cung.

Mọi người ở thánh cung đều rất kinh ngạc, tất cả đệ tử đều ra nghênh đón. Trước giờ ngoại trừ tế tự thánh thượng tuyệt đối không bước vào thánh cung một bước, quốc sư cũng tuyệt đối không chủ động vào cung gặp vua. Có một dạo thậm chí còn đồn rằng hai người bất hoà. Chỉ có hoàng hậu bệ hạ thường xuyên đến, cho nên lời đồn cũng tự mất. Nhưng hai người này không thân thiết là sự thật. Hôm nay thánh thượng lần đầu chủ động đến thánh cung, làm sao không khiến cho người người trong thánh cung kinh ngạc.

Trong hàng người không có bóng dáng quốc sư, Đế Vô Cực chẳng bất ngờ, cực kỳ quen đường tự đến điện phía đông thánh cung.

Đông điện là trọng địa tu hành của quốc sư Trọng Mộc, người bình thường không được đến quấy nhiễu. Hoàng đế bệ hạ hiển nhiên không phải người thường, bỏ qua thông báo, trực tiếp đẩy cửa vào.

Trong điện có bày một trận Bát Quái, Trọng Mộc ngồi giữa trận nhìn vào Vân Kính, tóc bạc phủ kín khắp nơi, phát ra ánh sáng mơ hồ.

Y vẫn chưa phát hiện ra trong điện có một vị khách không mời, vẫn lặng yên nhắm mắt dưỡng thần.

Đế Vô Cực bớt luôn phần dạo đầu, trực tiếp hỏi: “Y ở đâu?”

Trọng Mộc miễn cưỡng mở mắt: “Ai?”

“Y ở đâu?” Trong lời nói mang theo chút hàn khí. Đối với tên này, Đế Vô Cực không có cái gì gọi là đức tính nhẫn nại.

Trọng Mộc mỉm cười: “Làm sao ta biết?” Lời tuy là vậy, nhưng ai lại không nghe được sự chế giễu trong đó.

Đế Vô Cực chẳng muốn cùng y nhiều lời: “Công phu của y không thể qua mặt ám vệ trong cung, nếu không có ngươi giúp, làm sao rời cung mà thần không biết quỷ không hay?”

Nhanh như vậy đã bị vạch trần, Trọng Mộc không chống chế nữa, thẳng thắn thừa nhận: “Đúng, là ta giúp y. Nhưng y muốn đi đâu, ta không rõ.”

“Sau này nếu ngươi còn ——” bỏ lửng nửa câu sau, nguy hiểm trong đó đã bắt đầu khởi động.

“Ta không phải thần tử trên triều của ngươi, ít tỏ vẻ hoàng đế với ta. Ta thích giúp ai thì giúp, huống hồ là yêu cầu của tứ công tử, ta tất nhiên phải đáp ứng.” Trọng Mộc chẳng để bụng, tươi cười quay lại khiêu khích.

“Được lắm.” Đế Vô Cực không giận còn cười, lạnh lùng nhìn y một lát rồi xoay người bỏ đi. Sớm muộn sẽ có ngày hắn tự tay xử lý con hồ ly này.

Đi được vài bước, phía sau truyền đến tiếng nói bất mãn của Trọng Mộc: “Ngươi lo cái gì? Dương Á hay là Âm Á? Ta cho y một khối ngọc hộ thân ngươi còn không yên tâm sao? Huống chi, còn có linh thú của Thanh Ninh bệ hạ bảo vệ.”

Đế Vô Cực không muốn trả lời, bước chân rời Đông điện chưa hề dừng lại. Có Hậu Khí Diễm ở đó, thêm ngọc khí chuyên phòng tà thuật, hắn cũng không lo lắng chuyện tung tích y nữa. Cái hắn quan tâm chính là những người dòm ngó, ước ao y. Tất nhiên loại băn khoăn lo lắng này hắn chẳng muốn nói ra với bất kỳ ai.

Sau khi từ thánh cung trở về, không khí chung quanh hoàng đế thay đổi đến đáng sợ. Các thị tòng mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, không dám để lộ sơ sót gì. Tuy thánh thượng không phải người hay trút giận lên nô bộc, nhưng đôi khi ở bên cạnh người còn khó chịu hơn bị người ta đem đi hầm.

Triệu chính ti dẫn các tiểu thị đang nơm nớp lo sợ đi, đóng cửa ngự thư phòng, để lại mình Đế Vô Cực ở trong đó xem chiết tử.

Đế Vô Cực càng lúc càng bực bội, dứt khoác buông bút, day day ấn đường. Rõ ràng từng xảy ra chuyện này rồi, không biết tại sao lúc này hắn lại thấy tức giận. Có thể do tình cảm quá nhiều, tuy trong lòng không muốn trói y bên mình, lại khó tránh ý muốn giờ giờ khắc khắc đều nhĩ tấn tư ma. (Nhĩ tấn tư ma: vành tai và tóc mai chạm nhau; ý chỉ tình cảnh thân mật chung đụng. Bắt nguồn trong Hồng Lâu Mộng hồi thứ 72)

Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sợ mình không thể làm như bình thường.

Suy nghĩ một lát, hắn bỗng cong khoé môi, lập tức truyền khẩu dụ triệu hoàng thái đệ đến gặp.

Năm Nguyên Sóc thứ hai, Đế Vô Cực phong Đế Quân làm hoàng thái đệ, phụ giúp xử lý chính vụ. Bình thường Đế Quân đều ở trong Đông cung, chỉ lên triều vào dịp Đại triều. Chiết tử khắp nơi đưa tới, sẽ chọn những chuyện quan trọng trình lên ngự lãm, những chuyện khác do hoàng thái đệ thẩm duyệt rồi xử lý.

Không bao lâu, Đế Quân phụng chỉ đến.

Đế Quân tươi cười vào trong hành lễ, nhìn trái nhìn phải một lát: “Hoàng huynh, hoàng tẩu ở ngự hoa viên hả?”

Đế Vô Cực không trả lời, nụ cười nhẹ đến mức khó thấy, ra hiệu cho y tiến lên.

Đế Quân không do dự, cười tủm tỉm đi tới.

Đế Vô Cực ghé vào tai y nói nhỏ vài câu, sau đó tâm tình tốt hơn hẳn thưởng cho y một số đồ vật này nọ. Hoàng thái đệ nhận đồ mà mặt mày u sầu, không tình không nguyện trở về Đông cung.

Mấy ngày sau, xa tít ngàn dặm, trong một tửu lâu ven hồ nổi danh nhất Hạo Quang là Thanh Sơn Lâu trước giờ nhộn nhịp tấp nập, hôm nay trở nên vô cùng vắng vẻ. Dù là các hảo hán giang hồ hào sảng, đi tới đi lui cũng nhẹ bước chân, sợ kinh động đến các quý nhân trên lầu ba.

Trên lầu ba chỉ có năm người.

Bên cửa sổ mở toang thông thoáng, có một bàn cờ, một bình trà thơm, vài món điểm tâm tinh xảo, hai vị công tử một xanh một tím ngồi đối diện nhau mỉm cười.

Cạnh họ, là một bàn cờ khác, là hai người trẻ tuổi một lam một trắng. Ở góc phòng, có một nam tử tóc màu bạc đang nhắm mắt tĩnh toạ, vẻ mặt bình thản an nhàn.

Năm người hoàn toàn không để ý tiếng bàn luận khe khẽ bên dười, tiếng huyên nào từ các tửu lâu khác, như cách biệt nhân thế.

Vắt óc suy nghĩ hồi lâu, người áo xanh than: “Ta thua rồi.”

Mặc dù hắn thua, nhưng không hề buồn vẫn cười như trước. Chuyện thắng bại, hắn không để vào mắt.

Người mặc áo tím ngồi đối diện cười đến vui sướng, cầm một khối đào hoa tô nói: “Ván cờ này kéo dài nửa năm cũng giải xong. Kỹ năng chơi cờ của ngươi tăng lên rồi, cầm cự đến giờ cũng không tệ.”

Người thua vẫn cười, nâng ly trà, nhìn khói sóng mênh mông ngoài cửa sổ: “Bây giờ, cờ cũng xong, cá đã ăn, trà đã uống, đi đâu nữa?”

“Đi đâu hả?” Ăn xong điểm tâm, rút cây quạt bằng đàn hương từ trong tay áo ra, người mặc áo tím thong thả gom cờ lại, “Thiên hạ rộng lớn, luôn có chỗ để đi.”

Ván cờ bên cạnh cũng xong rồi, hai vị công tử trẻ tuổi kéo đệm mềm qua.

“Tứ ca, huynh đoán xem ai thắng?”

Người áo xanh nhìn vẻ mặt hai người, khẽ cười: “Lúc này mới ra dáng ca ca đó.”

Công tử áo lam lộ ra mấy phần đắc ý: “Đúng, là đại thắng đó. Những thắng bại lúc trước chỉ do trùng hợp.”

Người áo tím bật cười, mang theo ý trêu đùa.

Công tử áo lam nghe cũng không tức giận, cười nói: “Nghe nói mùa cá xuân ở Nam Hải bắt đầu rồi, chắc rất thú vị, nhanh đến xem không?”

Công tử áo trắng tú mỹ lập tức hưởng ứng: “Tứ ca, đệ chưa có từng thấy cá voi ngoài biển.”

Người áo xanh gật đầu, uống một ngụm trà: “Ở đây có thể có cá voi. Được, vậy đi xem một chút.”

Người áo tím mặt mày nghiêm chỉnh nói: “Không dễ để tránh gián điệp khi tới Nam Hải.”

Vẻ sốt ruột của công tử áo trắng không giảm, đưa tay kéo ống tay áo người áo xanh, ra vẻ làm nũng: “Có thể đi vòng từ Tây Hải. Gần đây, vì trong chốn võ lâm của Trì Dương xuất hiện một thanh thần binh lợi khí nên náo động, phải lập tức cử hành võ lâm đại hội. Cả vua và dân đều bị thu hút, chắc không rảnh quan tâm chúng ta.”

Nghe thấy tin tức náo nhiệt này, mắt công tử áo lam như sáng lên: “Có muốn đến đó xem không?”

“Ngũ ca, huynh không nắm được ý chính hả! Đi Nam Hải!”

“Ta muốn đi đoạt thần binh về cho tiểu lục.”

“Kỳ nhân trong chốn giang hồ đếm không xuể, xem náo nhiệt gì chứ. Còn nữa, Tự Ngộ rất bận, không rảnh để làm mấy chuyện không đâu này. Làm ca ca như huynh ấy, nhất định sẽ đi gây sự.”

Công tử áo lam đuối lý, rẩu rĩ nói: “Vậy sớm đi thôi.”

Bàn luận xong xuôi, bốn người ưu nhã đứng dậy.

Vị nam tử tóc bạc trong góc phòng bỗng cười nói: “Bốn vị… Nên khởi hành sớm một chút."

Người áo xanh thu lại nụ cười, vái chào một cái: “Đa tạ Liễu Thì quốc sư chỉ điểm.”

Dứt lời, bốn người cùng rời tửu lâu, đáp xuống một con thuyền nhỏ trên hồ.

Con thuyền nhỏ đơn sơ lắc lư trong nước, ông lái đò đang ngồi xổm ở đuôi thuyền, nhìn thấy cũng không sợ, đợi bọn họ đứng vững nơi đầu thuyền mới chậm rãi khua mái chèo.

Con thuyền nhỏ chạy êm ả tới giữa hồ.

“Cá xuân đúng là thú vị. Cá biển đủ loại kiểu dáng màu sắc kỳ lạ, thỉnh thoảng bắt được mấy con cá lớn khiến người ta phải mở to mắt nhìn. Cá tôm đều béo núc, cũng thích hợp để thưởng thức.” Ở trên khoang thuyền đột nhiên truyền đến một câu bình luận. Giọng nói hơi trầm, chẳng mang theo tâm tình gì, nhưng mà rất quen thuộc.

Bốn người giật mình quay đầu.

Ở trên khoang thuyền không biết từ khi nào có thêm một người —— tóc dài được buột đơn giản, mặc huyền bào, trước ngực ôm một thanh kiếm dài bốn thước, ngồi rất tuỳ hứng. Trang phục cực kỳ bình thường, điệu bộ vẻ mặt cực kỳ tự nhiên, hợp với khuôn mặt tuấn mỹ khiến người trong thiên hạ phải ngắm nhìn, dù là ai cũng không nhìn lầm được.

Vẻ mặt mấy người trên đầu thuyền biến đổi ly kỳ.

Thấy bọn họ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, người mặc đồ đen nhẹ nhàng cười: “Thay vì lựa đường đi Tây Hải, chi bằng đi phía đông đi. Ta đảm bảo, phía đông không có gián điệp."

Người áo tím than nhẹ, giương mắt nhìn cái kiệu bay trên trời: “Than ôi… Mười ngày quá ngắn ngủi.”

Một vệ sĩ giáp xanh bên kiệu nói: “Bệ hạ, hoàng hậu bệ hạ mời ngài về sớm.”

Y gật đầu, đề khí nhảy lên kiệu, thả rèm che xuống, chẳng hề quay đầu lại: “Ngày khác gặp lại.”

Công tử áo lam và công tử áo trắng thừa dịp mọi người đều chú ý cái kiệu kia, lập tức như mũi tên bắn về phía bờ hồ. Bên đó vang lên một tràng tiếng đạp nước, không lâu sau, có hai cái kiệu một bắc một tây bay mất.

Nháy mắt, trên thuyền chỉ còn người áo xanh và người áo đen.

Ông lái đò không nhanh không chậm khua mái chèo: “Hai vị khách quan muốn đi đâu?”

Người áo đen cười không nói, dịu dàng nhìn người đang đứng một mình nơi mũi thuyền.

Người áo xanh cũng nở một nụ cười, quay đầu lại ngắm nhìn khói nước bao la: “Cứ theo ý thuyền gia.”

Thuyền nhỏ chập chờn giữa hồ mờ mịt sương khói, dần dần biến mất.

Trong sương mù truyền đến tiếng hát của ông lái đò: “Nhất chu nhất lỗ nhất thoa ông, nhất mã nhất kiếm nhất du hiệp, hành biến thử thế nhâm ngao du. Tiêu diêu tiêu diêu, thủy thiên hà xử bất tiêu diêu. Tự tại tự tại, giang hồ na lý bất tự tại. Trọc tửu nhất hồ, cộng túy khán trường sinh…”  Tiếng ca xa dần, lẩn khuất vào trong làn sương mù mờ ảo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui