Sau khi từ chức ở chỗ Lê Kiều xong tôi liền đồng ý ký hợp đồng với Cố Dao, lần này vẫn là người đại diện của Cố Dao ra tiếp đón. Tôi không nhớ rõ bộ dạng anh ta thế nào, nhưng tôi nhớ rõ tạo hình của anh ta, trải qua nhiều năm hình tượng không thay đổi, vẫn là chòm râu dê được cắt tỉa cẩn thận, phía dưới cột lại thành bím nhỏ. Người ta nói đàn ông mà quá chú ý tới hình tượng thì là mẫu người miệng cọp gan thỏ, quả nhiên, lần này râu dê cúi đầu khom lưng với tôi hẳn, ngụ ý là năm đó hắn ta sai lầm, có mắt mà không nhìn thấy thái sơn tôi đây.
Theo lý mà nói hẳn tôi nên cảm thấy hãnh diện mới phải, nhưng thực tế tâm tình tôi lại dở dở ương ương, chuyện đầu tiên tôi nghĩ tới là bờ môi đẹp mắt của Lê Kiều nhả ra chữ “Cút”, thứ hai là đêm đó mình tỏ tình rõ thừa thãi, đáng ra phải nói gì sảng khoái hơn chút.
Gia, em thích anh, so với thích bị anh fuck còn thích anh hơn. Chí ít nói như vậy mới tính là chết một cách dứt khoát, chết có ý nghĩa.
Có lẽ lần này Lê Kiều thực sự coi tôi là bùn nhơ dưới đế giày, thế nhưng ngược lại, hôm sau Cát Lương gọi điện tới cho tôi, anh ta than thở ở đầu dây bên kia, hỏi tôi, nghĩ xong thật rồi à?
“Vâng.”
“Cái người Cố Dao này không như cậu nghĩ đâu, người tới sau chưa chắc đã tốt, trước mắt chúng ta không nói về anh ta. Chúng ta nói về Lee đi, tuy giờ Lee không cho cậu lên sân khấu, nhưng đâu có nghĩa là sau này không cho cậu lên, sao cậu không cố chờ một chút?” Cát Lương lại khẽ thở dài lần nữa, rõ ràng đang trách tôi không biết điều.
“Anh à, anh nghe một chút xem có lý không?” Lời Cát Lương nói thiếu chút nữa đã thuyết phục được tôi, nhưng tôi quyết định vắt óc ra cãi lý với anh ấy, “Anh à, mấy năm này ai cũng nghĩ là em đã lãng phí thời gian, lãng phí tám năm quý giá nhất của một vũ công, cả sư phụ em cũng nghĩ như vậy. Nhưng em không thấy thế, em sống đến nơi đến chốn, sao lại là lãng phí thời gian? Nhưng mà giờ thì khác rồi, bệnh tình bố em ổn rồi, cơ hội của em cũng tới, nếu như em còn sợ đông sợ tây nữa, thế mới là có lỗi với bản thân mình.”
“Tôi biết cuộc sống trước kia của cậu cũng không dễ dàng gì, nhưng kết thúc khổ hạnh luôn là an nhàn, cậu với Lee bây giờ.. dù cả đời không được lên sân khấu thì cũng may mắn hơn nhiều người khác, Lee chưa từng bạc đãi cậu, cũng sẽ không bạc đãi cậu.. Lee đối xử với cậu như vậy chẳng lẽ còn chưa đủ tốt sao?” Chữ “tốt” kia được Cát Lương nhấn mạnh, tôi đoán có lẽ anh ta đang nhắc nhở tôi, tôi thế mà là người từng được thiên vương “sủng ái”.
“Anh, anh nghe nữa xem có lý không?” Suy nghĩ một chút, tôi quyết định biện luận cho mình, “Lần trước anh nói gì em vẫn còn nhớ rõ, nhưng bọn em đều là đàn ông, đàn ông là cái giống gì? Trên đầu có mắt, dưới quy đầu cũng có mắt, trên đầu lo suy nghĩ, phía dưới lo tính dục, phải sống thế nào để hai cái đầu đều không phải thẹn, nhưng bây giờ con người ta càng ngày chỉ càng quan tâm tới cái đầu phía dưới, anh nói xem có nguy không? Anh nói xem em có tay, chỉ thủ dâm thôi đã sướng thì việc gì phải nhờ tới người khác? Cho nên em nghĩ, đàn ông không nên chỉ mộng tinh, cần phải có ước mơ, đàn ông không nên chỉ lo nằm dạng chân vui vẻ giao phối, phải nên ngẫm xem mình có xứng đôi cùng người ta không…”
Cát Lương ở đầu dây bên kia cười khổ, miệng lưỡi cậu lợi hại thật đấy, muốn biện luận thì cứ nói thẳng, biện luận theo kiểu của cậu đúng là tự chuốc khổ vào thân.
“Những lời này không phải em nói, anh xem cái bộ “Ngoạn phong giả” của Cố Dao chưa? Gần đây em lại xem kỹ nó một lần nữa, đạo lời thoại bên trong, tự sửa lại một chút.” Tôi nhận ra mình biện minh quá lộ liễu, vì vậy đành phải giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, xin anh đừng nói lời này với Lê Kiều.
“Đấy là cậu tự chuốc lấy đấy nhé.” Cát Lương thở dài yếu ớt lần cuối cùng, “Những gì cần phải hỏi tôi cũng đã hỏi rồi, dựa vào tính của Lee, chắc cả đời này cậu ta coi cậu như người lạ rồi.”
Sau khi cúp máy, đột nhiên tôi ý thức được rất có thể lời Cát Lương nói là sự thật, tôi không muốn thừa nhận mình lại càng hối hận thêm.
Cả đời chỉ có thể gặp được một người như vậy, mà tôi lại cứ thế cắt đứt đoạn duyên phận khó có được này.
Càng khiến tôi bực hơn là giờ đến thủ dâm cũng không thể giúp tôi thỏa mãn được nữa. Lúc này trên tôi tâm trí mạnh mẽ sâu xa, dưới tôi bận lòng lo cho thằng nhỏ, nhưng lo mãi lo mãi mà nó vẫn ủ rũ không chịu lên. Rất hiếm khi tôi bắn súng qua loa như vậy, chẳng muốn xuống giường rửa tay, cuộn tròn người lại vào giấc ngủ. Đêm này mơ dài đằng đẵng, mơ lộn tùng phèo cả lên, trong mơ Lý Bạch và Cửu Ấp, bọn họ một người lưu vong chốn Dạ Lang, một người lưu vong đất Bắc Kinh, mang theo giấc mộng bị dập tắt sau chuỗi ngày cháy rực.
Ngày hôm đó rời trung tâm nghệ thuật, thời tiết rất đỗi âm u, mây đen cuồn cuộn giăng đầy trời, thể như sắp đổ mưa.
“Tiểu hòa tượng, sướng thật đấy! Cá muối lật mình làm diễn viên rồi còn gì! Sau này anh nổi rồi, đừng quên chúng tôi đấy nhé!” (Cá muối lật mình: chỉ tình thế chuyển xấu thành đẹp, thường mang ý châm chọc)
Thật ra cũng chẳng có mấy đồ cần phải mang đi, chỉ có cái cốc, quyển vở cùng một vài đồ linh tinh, chủ yếu là tôi muốn tới gặp mọi người một chút. Nhưng tôi còn chưa nói chữ nào, tin tôi muốn bỏ đi đã truyền khắp trung tâm, mấy cô nàng đều chạy tới nói tạm biệt với tôi.
Mỹ nữ đầu trọc Dương Diễm đứng ngoài đám đông, nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp, tôi coi cô ấy như bà chủ tương lai của mình, không để ý ánh mắt cô phức tạp thế nào, vẫn như trước nở nụ cười thảo mai nịnh hót.
Chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi mỹ nữ đầu trọc đâu nữa, mấy nha đầu xinh đẹp thi nhau chen lên. Mấy cô nàng không nói được câu chia tay tử tế nào như “Hồn ra miền quan ải, hồn về cánh rừng phong”, chỉ đành phải nhờ Skylar đưa cho tôi một hộp quà to đùng, gọi là quà chia tay. Tôi mở hộp kia ra, sau đó dở khóc dở cười, trong hộp có chừng mười đôi giày múa, còn là đồ đi rồi chưa giặt.
Tôi sợ mùi trong hộp phả ra, chau mày lại thành hình chữ “xuyên”, Skylar nói với tôi, mùi nồng không? Mùi nồng thì tốt rồi. Mùi nồng thế này là muốn nhắc nhở anh, cho dù sau này có được đèn đuốc chiếu quanh, cũng đừng quên cái đau khi lần đầu tiên xoạc chữ nhất, đừng quên mình là một vũ công.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, quả nhiên trời bắt đầu mưa, mưa không mấy lớn, nhỏ như lông trâu. Mang tư vị “Mưa rơi rả rích, suy nghĩ liên miên”, tôi ôm mấy đồ linh tinh và hơn mười đôi giày ra ngoài cổng, thi thoảng lưu luyến mà quay đầu nhìn lại, trông thấy mấy người Skylar đều đã thay váy múa đứng trên cao. Tôi vẫy tay về phía mấy cô nàng mặc đồ rực rỡ xanh xanh đỏ đỏ, tiện thể đếm xem trên cửa sổ có mấy cái đầu. Tôi đếm, tổng cộng có mười hai cái.
Tôi là tới nơi khác thăng chức, chứ không phải bị lưu vong. Sau khi vui vẻ xong cảm giác ăn năn lại rục rịch trỗi dậy trong lòng, lúc này tôi mới ý thức được, đến cuối cùng mình cũng không thể nói lời tạm biệt với gia.
Khoảng thời gian đợi ký hợp đồng với công ty điện ảnh, cái tôi ngóng trông nhất là cuộc thi Thanh Vũ. Sau bữa cơm tối, tôi và bố ngồi canh trước tivi, cùng nhau đợi trận chung kết Thanh Vũ được phát sóng trực tiếp —— So với tôi thì Phạm Tiểu Ly hăng hái chiến đấu hơn, con bé dễ dàng vượt qua vòng tuyển chọn, nhưng một tâm lý hết sức bất an vẫn cứ bao trùm lấy tôi, trận chung kết càng tới gần, lại càng thấp thỏm đứng ngồi không yên đến lạ.
Nhất là khi đêm qua Phạm Tiểu Ly còn đang ở Thượng Hải gọi điện tới cho tôi, tôi vừa bắt máy đã nghe thấy tiếng nó khóc, con bé khóc đến là thảm thiết bi ai, kêu rằng mình đau bụng.
Đây không phải lần đầu. Hồi con bé tham gia cuộc thi vũ đạo giành cho thiếu nhi cũng vậy, mượn cớ đau bụng mà khóc lóc nỉ non không chịu lên sân khấu, kết quả sau khi bị lão nương Bì ép lên sân khấu xong liền khôi phục sức sống, nhảy bừa thôi mà cũng có thể ôm giải về nhà.
Có phải tới kinh nguyệt của con gái không?
Không phải. Phạm Tiểu Ly chắc như đinh đóng cột mà trả lời tôi, tháng trước không tới, lâu rồi không tới.
Ngoài bảo con bé uống nhiều nước nóng vào thì tôi không còn cách nào khác, chỉ biết ra sức an ủi, hít sâu, đừng căng thẳng, nhớ lại lần đầu tiên bị ấn vai xoạc chữ nhất xem, chút đau đấy tính là cái gì?
Phạm Tiểu Ly khóc nói, nghĩ rồi, nhưng vẫn đau.
Tôi nghe thấy không giống như đang giả bộ, sốt vó lên, em đừng khóc mà, mau tới viện khám đi, đừng cứ cố chịu đựng ‘khinh thương bất hạ hỏa tuyến’, nếu không chịu… không chịu nổi thì quan trọng là được tham gia thôi, còn muốn thi thì mau đi chữa bệnh cho tốt, dù sao sức khỏe cũng quan trọng hơn nhảy múa mà. (khinh thương bất hạ hỏa tuyến: chỉ trên chiến trường không sợ hi sinh, đổ máu)
Cô Tuyết Cảnh không cho tới bệnh viện, cô nói em lại nhát gan bỏ đi, sợ em đi thật luôn, cô nói sau này có thể em còn lấy thân phận nghệ sĩ để đứng trước hơn một nghìn, hơn một vạn, hơn một triệu khán giả, chút chướng ngại tâm lý này mà cũng không vượt qua nổi thì còn nhảy múa gì nữa.
…. Thế rốt cuộc có phải em sợ không?
Có lẽ vậy, em không biết nữa. Anh Băng Băng, giờ em hối hận quá. Đột nhiên tiếng khóc của Phạm Tiểu Ly vang rõ bên tai tôi, sau đó điện thoại cúp máy, gọi nữa thì được thông báo đã tắt máy.
Độ nóng của cuộc thi Thanh Vũ hoàn toàn không thể so sánh với năm đó, chẳng có mấy quảng cáo trước khi phát sóng. Tôi và bố ngồi trước tivi mấy phút thì đã trông thấy nam MC ăn mặc bảnh bao xuất hiện trên màn ảnh, anh ta đọc toàn bộ tên những vũ công trẻ tuổi được tham dự vòng chung kết ngày hôm nay, duy chỉ tên của Phạm Tiểu Ly là không có.
“Viên Quốc Siêu, bố có nghe thấy tên của Tiểu Ly không?”
“Bố cũng đang thắc mắc, chắc là sót rồi.”
Chúng tôi vẫn cứ ôm hy vọng rằng MC đọc sót tên mà xem toàn bộ phần thi đầu tiên của trận chung kết, nhưng mãi cho tới khi vũ công cuối cùng cúi chào khán giả, tôi vẫn không thấy Phạm Tiểu Ly đâu.
Chỉ thấy phía dưới màn hình chạy phụ đề: Thí sinh số 17 – Phạm Tiểu Ly nghỉ thi đấu vì bị bệnh…..
Tôi vẫn luôn nghĩ khi đó Phạm Tiểu Ly có nỗi khổ tâm gì đó, nhưng con bé không nói với tôi, nó chỉ coi khoảng thời gian đó lên tivi là “mắc sai lầm”, cũng tha thiết mong tôi hiểu —— có ai còn trẻ mà chưa từng phạm sai lầm chứ? Nhưng dường như chuyện này không chỉ đơn giản là “mắc sai lầm”, sáng hôm sau tỉnh lại tôi càng thêm lo lắng, điện thoại của Phạm Tiểu Ly vẫn tắt máy từ hôm qua, hơn nữa cả đêm tôi ngủ ngon lành, bố mẹ con bé đi suốt đêm không về, tôi qua đập cửa nhà con bé, bên trong không có tiếng động, không có ai ở nhà.
“Viên Quốc Siêu, hình như có chuyện gì rồi, con không liên lạc được với Tiểu Ly, cũng không liên lạc được với lão nương Bì.” Tôi ngậm bàn chải đánh răng, miệng đầy bọt kem mà nói với bố, “Bố có nghe mẹ Tiểu Ly nói gì không, hai người họ ở chỗ nào ở Thượng Hải? Có cần chúng ta chạy đi xem không?’
Vẫn như mọi khi, lão Viên đang tỉ mỉ kiểm tra quyển sổ của mình, sau đó nhét vào trong túi, trước khi ra khỏi nhà liếc mắt nhìn tôi, đoạn nói, con cứ ngồi đó lo lắng thì có ích gì? Đừng nghĩ mấy cái kia nữa, được diễn thì diễn cho tốt, được nhảy thì nhảy cho cẩn thận.
Lão Viên say say ngơ ngơ ngẩn ngẩn nửa đời người, hiếm khi có thể để lộ ánh mắt thâm sâu như vậy, thế là tôi nghĩ thoáng hơn, như đã hẹn mà tới trung tâm nghệ thuật mời mấy cô nàng ở đó đi ăn bữa tiệc chia tay. Buổi trưa chúng tôi đi ăn lẩu, thức ăn trong nồi không nhiều lắm, nhưng bia thì rót hết cốc này đến cốc khác, sau khi ăn dạ dày, măng khô, óc heo và mấy món viên lót dạ, mấy bà chằn chẳng kém gì đấng mày râu mà đòi uống rượu trắng với tôi.
Mấy cô nàng cụng ly với tôi liên tục, léo nha léo nhéo hỏi một đống chuyện, nhưng quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy câu, hỏi tôi đến phát bực xong sau đó mới hỏi, có còn nhảy nữa không?
Nhảy, đương nhiên là nhảy chứ, vốn là ‘khúc tuyến cứu quốc’ mà! Tôi không nghĩ ngợi gì mà trả lời, sau đó hỏi ngược lại, thế mấy cô thì sao? (Khúc tuyến cứu quốc: đi đường vòng để đạt mục đích)
Skylar nửa tỉnh nửa say mà tựa đầu lên vai tôi, nức nở nói, em mới hai tư tuổi, nhưng cứ có cảm giác mình không thể nhảy được nữa, cho dù nói như thế này có vẻ đáng ghét, cơ mà giờ em đã nghĩ tới chuyện gả cho người có tiền..
Chúng tôi ngồi ăn mãi cho tới bốn giờ chiều, mấy cô nàng đều uống quá chén, chẳng biết cẩn thận gì mà hết ôm rồi lại bế tôi. Tôi cúi đầu xuống bên tai Skylar, thật lòng chúc phúc cho cô ấy, gay như anh thì không cưới được rồi, nhất định em phải gả cho người nào tốt vào ấy.
Sau đó ai về nhà nấy, chất cồn trong rượu khiến dạ dày cháy sôi, nền trời vẫn âm u như trước, nhìn mà thấy bí bức một cách khó hiểu trong lòng.
Về tới nhà, tôi lấy chìa khóa ra mở cửa, vừa mới vào nhà đặt đồ xuống, liền thấy có người ló đầu qua khung cửa sổ bám dầu bám mỡ mà gọi tôi: Lạc Băng, cậu mau qua khu Tam Tương xem đi, bố cậu bị người ta đánh, đang ngồi khóc ngoài cổng kìa!
Nghe vậy xong men rượu xộc lên, tôi đang định chạy ra ngoài, nhưng không biết nghĩ gì trong đầu, lại quay về bếp lấy một con dao chừng 10cm —— tôi cầm nó lên ước chừng, độ dài ngắn vừa phải, thế là liền dắt nó vào lưng quần.