Lúc phát bài thi cùng bảng tổng hợp điểm cuối kì xuống, học sinh lớp Một đều thở phào nhẹ nhõm.
Dư Hiểu cầm mấy bài thi của Bùi Tẫn lật qua lật lại, tặc lưỡi nói: "Quả nhiên là Bùi ca, vừa ra tay là đứng top 1 ngay."
Bùi Tẫn buồn ngủ rũ rượi, mặc kệ anh ta.
Dư Hiểu lẩm bẩm nói: "Kỷ Thư lần này hình như thi rất tốt, Vĩ ca cũng tăng lên mấy hạng, sao tôi cảm giác cả thế giới đều tiến lên chỉ mình tôi thủ vững vị trí học tra vậy."
Bùi Tẫn xoa huyệt thái dương, đột nhiên nói: "Trước đây lúc cậu hẹn hò với bạn gái, có ai thích giám sát bắt cậu học không? Còn bận tâm tới tương lai của hai người này kia?"
Dư Hiểu suy nghĩ một chút, nói: "Không a, chỉ giám sát tôi mỗi ngày có lén lút đi gặp cô nào không thôi."
Bùi Tẫn nhìn anh khó khăn nói: "Người anh em, nghe tôi, đừng làm tra nam*."
*Tra nam: để chỉ những người đàn ông, chàng trai có nhân cách tồi tệ, giả dối, lưu manh, phụ tình, thường xuyên lợi dụng tiền bạc và tình cảm của người khác.
Dư Hiểu: "...!Tôi không phải tra nam a, mấy cô ấy đều mắng tôi quá thẳng đấy." Dừng một chút, anh phản ứng lại, hỏi: "A Tẫn, cậu đột nhiên hỏi cái này làm gì."
Bùi Tẫn lấy nắp bút trên bàn đậy bút mực đen lại, ẩn ý khoe khoang: "Tôi có."
"Cái gì?" Dư Hiểu nhất thời nghe không hiểu.
Chuông tan học vang, Bùi Tẫn không trả lời anh ta nữa, lấy điện thoại đi ra cửa phòng học.
Dư Hiểu đứng tại chỗ nghĩ kỹ lại từng chữ hai người vừa nói.
—Có ai thích giám sát bắt cậu học không? Còn bắt đầu bận tâm tương lai hai người...!
—Tôi có.
Dư Hiểu cả kinh.
Bùi ca của anh thoát FA lúc nào? Sao anh không biết gì hết?!!!
...!
Giải đấu PK trực tuyến dành cho người chơi (Arrow Tower - Tháp tên) chủ nhật tuần này đã chính thức khởi tranh.
Quán Net phố sau Nhất Trung, chiến đội quán quân Ash (Tro) sắp ra đời từ đây.
Hai tay Bùi Tẫn không ngừng di chuyển, tiếng ấn phím lạch cạch vang vọng, tay phải nắm con chuột lắc kéo liên hồi, độ nhạy được chỉnh đến mức cao nhất, quán Net nhỏ chỉ miễn cưỡng đáp ứng được cấu hình của trò này.
Kỷ Thư xem không hiểu game nhập vai, nhưng đứng dưới bầu không khí này cũng bị lây mấy phần căng thẳng cùng nhiệt huyết.
Thẩm Đình Vĩ đảm nhiệm giải thích cho cậu, trong quán còn có nhiều khán giả tụ lại thảo luận, cho nên Kỷ Thư cũng biết trạng thái hiện tại của Bùi Tẫn rất tốt, ít nhất qua một phần hai thời gian đội Ash đã hạ hơn nửa đội đối phương.
Thi đấu sắp tới hồi kết, thanh âm Thẩm Đình Vĩ giải thích cũng dừng lại, chuyển đề tài, "Tôi cảm thấy, A Tẫn thay đổi."
Kỷ Thư "Hả?" Một tiếng, hỏi anh cái gì thay đổi.
"Cậu không biết, lần trước A Tẫn tham gia thi đấu đơn, không cần loại ý thức đoàn đội này, cơ hồ là điên cuồng huyết ngược đối thủ, lúc đó cũng có nhiều người đứng sau nhìn, thế nhưng cậu ta căn bản không quan tâm tới, đang ngồi giữa đám người, lại như một mình một chỗ." Thẩm Đình Vĩ vui mừng nở nụ cười, nói tiếp, "Bây giờ nhìn cậu ta giống có máu có thịt hơn nhiều, ở trong game tìm được khí phách, đối với thi đấu cũng có thêm mấy phần ý thức đoàn đội, đối với esports* lại thêm mấy phần yêu thích."
*Esporst (Electronic-Sports) là hình thức tổ chức thi đấu điện tử giữa nhiều người chơi, đặc biệt giữa những tuyển thủ chuyên nghiệp.
"A Tẫn không phải người không có game thì không sống được, bất quá cũng không phủ nhận trải qua giải đấu này, cả người cậu ta trở nên càng có sức sống hơn trước."
Kỷ Thư nghe, tự lẩm bẩm: "Thật...!Vậy sao."
Thẩm Đình Vĩ còn nói: "Tôi quen A Tẫn lúc học sơ trung, mới gặp liền cảm thấy cậu ta khác bọn tôi, mặc dù đứng trong đám cùng bọn tôi hút thuốc uống rượu, cũng làm tôi thấy rõ cậu ta không đồng dạng, thế nhưng cụ thể khác chổ nào, tôi lại không nói ra được."
"Từ khi nhìn ra quan hệ của hai người, ý niệm đầu tiên không phải kinh ngạc vì giới tính của hai cậu, mà xuất phát từ nội tâm cảm thấy...!Thật tốt."
Kỷ Thư nở nụ cười, chân thành nói: "Cảm ơn."
Cảm ơn cậu.
Anh là người đầu tiên chân thành bày tỏ ý tốt ủng hộ đoạn tình cảm này của hai người.
Cho cậu dũng khí, tích lũy để đối đầu với thế tục.
Cùng lúc đó, tiếng hoan hô cơ hồ muốn lật ngược quán Net.
"Thắng!!!!!"
"Cái đại chiêu cuối cùng đỉnh thật! Tôi phải về nhà xem video quay lại, bái phục Bùi ca!"
"Ash trâu bò!"
Bùi Tẫn chậm rãi thở ra một hơi, đem tai nghe tháo xuống.
Liên tục mấy tiếng căng thẳng thi đấu cuối cùng kết thúc, thời gian dài đeo tai nghe âm lượng lớn làm tai có chút đau, mà Bùi Tẫn lại cảm nhận rõ hơn là, một loại khoái cảm bộc phát từ trong ngực tràn ngập cơ thể.
Cái cảm giác này cơ hồ trước nay chưa từng có, hắn lúc này chỉ bức thiết muốn đem nó phát tiết ra ngoài.
Mà bên kia Địch Giang mang danh đội trưởng, đã bị một ít fan của Ash vây lại, đem gã ôm ngang lên, dùng lực hướng trên trần nhà quăng.
Ông chủ quán Net sợ hết hồn, chạy tới khuyên nhủ đám người thả Địch Giang xuống, bất quá bị nhiệt huyết trên người nhóm thiếu niên cháy sang, đành lúng túng đứng bên cạnh, bảo vệ Địch Giang không bị ném văng đi.
Bùi Tẫn bị nhóm người chen lấn, trong tiềm thức tìm kiếm Kỷ Thư.
Kỷ Thư cũng luôn nhìn hắn, mắt hai người giao nhau một hồi lâu, sau đó nhìn nhau mỉm cười.
Bùi Tẫn bước tới bên cạnh Kỷ Thư, đem người ôm vào trong ngực.
Tựa hồ là muốn đem tâm tình lúc này, thông qua cái ôm truyền cho bạn trai nhỏ của hắn.
Hắn thở mạnh ra, ghé vào tai Kỷ Thư cắn nhẹ, nói: "Bé cưng, anh thắng."
"Em thấy, " Kỷ Thư ôm trả hắn, "Chúc mừng anh, Tẫn."
...!
Tiệc mừng buổi tối tổ chức ở KTV sau phố, Kỷ Thư cùng Bùi Tẫn ngồi cạnh nhau.
Đèn trong phòng riêng quá mờ, bởi vậy không ai chú ý tới, có một bàn tay vòng sau lưng ôm lấy hông Kỷ Thư, dùng một loại dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ xoa nắn eo cậu, mà bản thân Kỷ Thư cũng thuận theo đề người ôm eo, mặc tư thế có phần khó chịu, cũng không có biểu hiện nào là không thích.
Uống được nửa chai, Dư Hiểu liền đề nghị chơi "Thật hay thách", bật nhạc rồi chuyền chai bia, tới ai người đó liền chọn "Nói thật" hoặc "Thử thách".
Loại trò chơi này dựa cả vào vận may, người bị trúng hai vòng đầu đều chọn "Nói thật" lại chẳng câu nào thú vị, đến khi miệng bình đối mặt với Bùi Tẫn.
Bùi Tẫn nhíu mày, nói thẳng: "Thách."
Địch Giang lấy bộ bài thử thách, đưa Bùi Tẫn.
Bùi Tẫn tùy ý rút một tấm bài, nhìn dòng chữ trên đó, rồi để lên bàn, mọi người một mặt tò mò nhìn vào nội dung thẻ bài — làm một hành động thân mật với bất kỳ ai ở đây.
"Ồ.." Địch Giang cùng mọi người hô to đầy ý tứ.
Hành động thân mật?
Với tính nết Bùi Tẫn, chỉ sợ hắn tùy tiện tìm một người đấm cho phát, ở trong miệng hắn cũng coi như cử chỉ thân mật rồi.
Bùi Tẫn cười nhạo một tiếng, không dựa theo suy nghĩ của bọn họ tùy tiện tìm người đấm một phát, mà là trực tiếp nắm cằm Kỷ Thư xoay qua, trước con mắt của mười mấy nam sinh, trực tiếp hôn một cái.
Hơn nữa chính là loại môi chạm môi kia!
Một số bạn học ngồi gần thậm chí còn nhìn thấy Bùi ca của họ đem đầu lưỡi đưa vào miệng Kỷ Thư.
"..."
Mọi người trong phòng riêng nhất thời hoá đá.
Kỷ Thư bị hôn cũng có chút bối rối.
May mà Bùi Tẫn không thích ở trước mặt nhiều người biểu diễn một màn hôn nóng bỏng, cho nên chỉ giữ vài giây liền thả Kỷ Thư ra.
Lại qua vài giây, căn phòng rốt cục sinh động lại.
Địch Giang nhìn Kỷ Thư cúi thấp đầu muốn chạm tới thảm phòng, khiển trách Bùi Tẫn: "A Tẫn, hơi quá đáng nha."
Dư Hiểu lại nói: "Chuyện gì xảy ra...!Sao tôi thấy mặt hai người hình như đỏ a."
"..."
Thẩm Đình Vĩ không nhìn anh ta, nói thay Bùi ca: "A Tẫn cùng Kỷ Thư quan hệ tốt mà, chạm chút thôi...!Ha ha ha."
Chỉ là ba tiếng cười phía sau quá mức gượng gạo.
Dư Hiểu không đồng ý nhìn Thẩm Đình Vĩ: "Quan hệ của tôi với cậu cũng rất tốt mà, nhưng cậu có hôn tôi sao?"
"Cút đi." Thẩm Đình Vĩ cười mắng, tự hỏi Dư Hiểu có phải là nhìn ra gì rồi không.
Vậy mà Dư Hiểu lại ngốc hề hề nói: "Là do Kỷ Thư ngoan như thế lại còn nghe lời, vừa nhìn đã thấy mặc cho người ta bắt nạt, nhưng mà Tẫn ca, cậu cũng không thể bắt nạt Kỷ Thư hoài a, nên đi tìm bạn gái đi a."
Bùi Tẫn mỉm cười nói: "Dư ngốc, cậu nên đi xem lại não đi."
"..."
Kỷ Thư một mực yên lặng nghe bọn họ nói mấy lời vô nghĩa, cho đến khi thịt mềm bên hông bị người nhéo nhẹ, cậu chấn kinh ngẩng đầu lên.
Lập tức, tay đặt bên hông cậu giật giật, Kỷ Thư nghe thấy Bùi Tẫn nói: "Tôi đi xả lũ."
Dư Hiểu và đám nam sinh hô to "Mất hứng" "Nhanh còn chơi tiếp" "Mau mau nhanh đi bọn tôi chờ cậu", Bùi Tẫn quay đầu nhìn lướt qua họ, cả bọn liền im bật, thức ăn trong miệng cũng ngừng nhai.
Kỷ Thư không nói một lời đi theo phía sau hắn ra khỏi phòng bao.
Địch Giang nhìn hai người một trước một sau ra cửa, cảm thán: "Hai người bọn họ đến đi tiểu cũng đi chung, không ngờ quan hệ của họ lại tốt như vậy..."
Thẩm Đình Vĩ khó nhọc nói: "Ai nói không phải...!Ha ha ha."
Bên này hai người cùng đi vệ sinh lại trực tiếp chuồn.
Từ cửa lớn KTV, đi theo hướng bắc khoảng hai, ba trăm mét, sau đó rẽ trái, chính là cái hẻm nhỏ lần đầu hai người gặp.
Sắp tới 0h, nơi này cơ hồ không có ai qua lại, cột đèn bên đường lâu ngày bị hỏng, chỉ có thể chiết xạ một tia sáng xuống mặt đường, cũng chẳng tác dụng gì lớn.
Lần đầu gặp, chính một hôm trời trong mây trắng, Kỷ Thư bị lưu manh đánh cướp, khi đó trong lòng cực kì sợ hãi, cảm thấy hắn như mặt trời chói mắt.
Hiện tại, dù cho quanh thân một mảng tăm tối, nhưng chỉ cần đứng cạnh Bùi Tẫn, ở trong con hẻm cũ yên ắng, cậu cũng cảm thấy rất tốt.
Không có gì tuyệt hơn khi được ở cạnh Bùi Tẫn.
Kỷ Thư nghĩ.
Từ lúc cậu hiểu chuyện đến hiện tại, cùng từ "Cô đơn" đối diện nhiều nhất.
Đối với thời gian làm việc của cha mẹ không thể ý kiến, đối với tính cách hướng nội của bản thân chán ghét, lại không có cách nào thay đổi, cho nên hầu hết thời gian đều là một thân một mình.
Bùi Tẫn cắn môi cậu, nhìn ra cậu thất thần liền đem lưỡi tiến vào càng sâu, muốn nhấn mạnh cậu chỉ được chú ý đến hắn.
Là Bùi Tẫn cho cậu hết thảy ấm áp cùng yêu thương.
Kỷ Thư hy vọng có thể chân thành đáp lại tình cảm của Bùi Tẫn, trong tương lai, trong quãng đời còn lại.
【 Chính Văn Hoàn 】
* * * * * *
Tác giả có lời:
Kết thúc nha, phiên ngoại sẽ tiết lộ cuộc sống đại học với cụ thể làm sao từ mới quen đến đi cùng nhau (kỳ thực cái này vốn định đặt ở chính văn, thế nhưng thực sự không biết nên chèn vào chương nào, liền để nó ở phiên ngoại).
Cuối cùng, cảm ơn mọi người đã yêu thích câu chuyện của Bùi Tẫn và Kỷ Thư..