Tùy Tùng


Hội thao ngày thứ hai.

Hôm nay cơ bản đều là mấy hạng mục thú vị cùng vài môn chạy cự li dài yêu cầu sức bền, còn có trận chung kết một số môn thi đấu của ngày hôm trước, cuối cùng chính là lễ bế mạc với lễ trao giải.

Kỷ Thư ngồi ở trong phòng học, sau khi đẩy xong quả tạ ngày hôm qua liền hoàn toàn thành người không phận sự, dựa vào vết thương ở chân trốn trong lớp ngồi nửa ngày, nhưng trên hành lang luôn có vài giáo viên tuần tra đi ngang, nhìn thấy cậu liền hỏi nguyên nhân, Kỷ Thư lặp lại câu đáp lời mấy lần, được một lát đành rời phòng học.

Nghĩ đến chuyện phát sinh trong phòng y tế hôm qua, tim Kỷ Thư lại run lên.

Bùi Tẫn nói cậu hôm nay đi lớp Một điểm danh.

Nhưng hôm nay vẫn đang diễn ra hội thao, lớp Một không ngoài dự đoán đã bị giáo viên khóa cửa, vậy còn cần cậu đi...!Điểm danh không?
Kỷ Thư chậm rãi đi, trong lòng xoắn xuýt không thôi.

Vết thương trên cổ chân kỳ thực không nghiêm trọng lắm, hôm nay bôi thuốc xong cùng không còn đau nữa, nhưng đi lại bình thường vẫn có chút khó khăn.

Kỷ Thư cẩn thận cất bước, gần đến khu vực ghế khán giả khối 11 liền cảm thấy bối rối, như tên trộm trốn sau một gốc cây to phía sau dãy ghế lớp Một, lén lút nhìn vào đám đông tìm người.

Hôm nay, rất nhiều người đã thi xong phần của mình, hơn nữa Mặt Trời cũng hết sức nhiệt tình toả nắng chói chang, không ít học sinh uể oải nằm trên ghế, một số nữ sinh còn mang theo ô che nắng, nam sinh thì thô hơn nhiều, trực tiếp cởi áo khoác đồng phục phủ lên đầu.

Bùi Tẫn ngồi ở hàng cuối, đang cùng người khác đánh bài, hắn hình như rất sợ nóng, trên người chỉ mặc một cái áo tay ngắn đen tuyền, trông khoan khoái sạch sẽ, tràn đầy sức sống.

Kỷ Thư cố gắng ló đầu quan sát từng cử chỉ của Bùi Tẫn, nỗ lực khiến động tác của mình không quá hèn mọn.

Nhìn một lát, cậu bị hơi nóng làm cho choáng đầu, đành xoay người ngồi dựa vào thân cây.

Kỷ Thư khép tay làm quạt quạt mấy cái cho mát mặt, cậu đang mặc áo khoác của bộ đồng phục mùa đông, giờ khắc này cả người nóng như ngồi lò than, đem dây kéo mở ra, lại kéo kéo cổ áo cho không khí lọt vào, cuối cùng mới cảm thấy dễ chịu hơn được chút.

Đi ra đó không? Kỷ Thư ở trong lòng suy nghĩ.

Bùi Tẫn hôm qua e là tùy miệng nói một câu, thế giới của hắn luôn muôn màu rực rỡ, bất cứ nơi nào cũng có thể tình cờ đặt chân tới, bản thân đến có làm phiền hắn không, thật ra trong lòng cậu cũng có chút mơ tưởng, muốn cùng Bùi Tẫn rực rỡ đó có xíu quan hệ.

Mà Bùi Tẫn nói câu kia thật sự rất dễ khiến người khác tâm động, cậu thật sự rất muốn kết bạn với Bùi Tẫn, muốn thoát khỏi cảm giác cô độc đã đi cùng mình như hình với bóng nhiều năm.

Hơn nữa, cậu vốn không có nhiều bạn càng không có ai thân thiết, thật vất vả mới có cơ hội...!
Kỷ Thư buồn khổ ngước mắt, lại phát hiện không biết lúc nào đã có người ngồi xổm trước mặt mình.

Bùi Tẫn cùng Kỷ Thư nhìn ngang, hứng thú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra biểu cảm phong phú, khuôn mặt trắng nõn lúc thường nay bị Mặt Trời hung cho hai má đỏ ửng, làm cả người cậu thêm mấy phần ngây thơ.

"Hôm qua thì theo dõi, hôm nay lại thăng cấp thành rình trộm à." Bùi Tẫn suy tư mở miệng, ngữ khí bỡn cợt, "Tiểu biến thái?"
Kỷ Thư cả kinh, vội vã giải thích: "Không phải nhìn trộm, không phải, tôi là muốn hỏi cậu, cái kia, là, cậu..."
Cậu nói năng lộn xộn, Bùi Tẫn lẳng lặng nhìn, chờ cậu nói xong.

Kỷ Thư cắn răng, rốt cục nói ra: "Tôi chỉ muốn hỏi cậu! Điểm danh hôm qua cậu nói có tính không?!"
"..."
"Ưm..., " Bùi Tẫn trầm ngâm một hồi giả vờ khó xử, "Xem biểu hiện hôm nay của cậu đã."
Kỷ Thư nghiêm túc nói: "Được!"
...!
Kỷ Thư theo Bùi Tẫn tới khu vực nhảy cao.

Hai người đứng một bên quan sát chờ khối 10 thi xong, phát thanh viên bắt đầu dựa theo danh sách gọi tên thí sinh lớp 11 chuẩn bị.

Bùi Tẫn đem đồng phục nãy giờ vắt trên vai đưa cho Kỷ Thư, "Nhớ tới cổ vũ tôi."
Vừa dứt lời, tên Bùi Tẫn liền bị phát thanh viên gọi, Kỷ Thư ôm áo của hắn, kích động nói: "Tôi sẽ!"
Bùi Tẫn cười, đi ra giữa sân xếp hàng.

Kỷ Thư đứng tại chỗ bình tĩnh lại nội tâm vui sướng, cậu cư nhiên thật sự cùng Bùi Tẫn có tiếp xúc, dù cho chỉ là thời gian thử thách, cũng đủ để cậu vui vẻ thật lâu.

"Bùi Tẫn tất thắng! Bùi Tẫn uy vũ!"
"Bùi ca yên tâm nhảy đi! Lớp Một vĩnh viễn đi theo anh!"
"..."
Kỷ Thư cứng ngắc nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn mấy nữ sinh không biết lúc nào đã đứng bên cạnh cậu, các cô mỗi người cầm hai cái bàn tay cổ vũ đủ loại màu sắc, vẫy vẫy có thể phát ra tiếng vỗ tay rất lớn cộng thêm khẩu hiệu cổ vũ, trong nhất thời hấp dẫn không ít chú ý.

Kỷ Thư nhớ mang máng, mấy bạn này hình như bên lớp Một.

Hoá ra Bùi Tẫn quan hệ với lớp tốt như vậy.

"Cái kia..." Kỷ Thư nhỏ giọng gọi nữ sinh đứng gần cậu, nữ sinh kia buộc tóc đuôi ngựa trên đỉnh đầu, có phần anh khí, trong đội cổ vũ cũng là người hô khẩu hiệu to nhất.

Nữ sinh tóc đuôi ngựa nghe vậy ngừng lại, nghi hoặc nhìn thẳng thiếu niên bên cạnh.

Bị nhìn như thế, mặt Kỷ Thư nhất thời đỏ lên.

Ngoại hình Kỷ Thư cực kỳ xuất sắc, lúc thường đều âm thầm ngồi học trong lớp, chẳng nói năng được nhiêu, dẫn đến nữ sinh trong lớp chỉ dám đứng xa mà nhìn gương mặt này của cậu, khác lớp thì hiếm ai biết lớp Ba có giấu một người đẹp trai như vậy.

"Làm phiền, " Kỷ Thư gãi đầu một cái, chỉ chỉ đồ vật trên tay cô, "Có thể cho tôi mượn này được không?"
"..."
Nữ sinh tóc đuôi ngựa "Xì xì" cười ra tiếng, "Có thể có thể, nhưng mà tôi phải hỏi rõ trước, nếu cậu không cổ vũ Bùi Tẫn thì tôi không thể cho mượn được."
Kỷ Thư vội đáp: "Tôi chính là muốn cổ vũ Bùi Tẫn!"
Nữ sinh hài lòng, yên tâm đưa cậu một cái bàn tay cổ vũ, nhiệt tình nói: "Vậy cậu hét theo bọn tôi đi."
Kỷ Thư hào hứng gật gật đầu, biểu thị cậu phi thường nguyện ý cùng các cô hô khẩu hiệu.

...!
Bùi Tẫn làm xong một cái động tác khởi động, phản xạ có điều kiện hướng mắt nhìn Kỷ Thư bên kia, đúng lúc thấy Kỷ Thư hô câu khẩu hiệu đầu tiên.

Không biết cậu lúc nào lấy được cái đồ chơi ngớ ngẩn, đang vẫy vẫy tay như mèo cầu tài, đồ chơi đó còn phát ra mấy tiếng vỗ tay giòn giã.

Miệng mở to rồi khép lại không biết đang hô cái gì, xem khẩu hình tựa hồ là đang cùng mấy nữ sinh đứng cạnh đồng thanh hô khẩu hiệu.

Bùi Tẫn ngẩn người, sau đó nhẹ nhàng nhếch khóe môi.

Sắp đến phiên Bùi Tẫn thi đấu, số lượng khán giả vây xem rõ ràng tăng lên, đặc biệt là nữ sinh.

Bầu không khí cũng bắt đầu có phần căng thẳng hơn, mà lại yên tĩnh khó giải thích, mọi người đều nín thở ngưng thần quan sát từng cử chỉ của thiếu niên trên sân.

Nhảy cao thật ra là một loại vận động rất hấp dẫn, những năm qua giáo thảo đều được bầu chọn từ trong hạng mục này, tuy rằng Bùi Tẫn hiển nhiên đã là giáo thảo được toàn học sinh xác nhận, nhưng ai lại không muốn xem giáo thảo nhảy lộ cơ bụng đâu?
Lúc Kỷ Thư nhìn mấy người nhảy trước liền nghĩ đến chuyện này, cậu thừa dịp trọng tài còn đang ghi chép thành tích của người thi trước, hướng Bùi Tẫn nghiêm túc ra dấu.

Bùi Tẫn nhướng mày, phớt lờ ánh mắt của mọi người, đi thẳng tới trước mặt Kỷ Thư.

Kỷ Thư nhìn bốn phía xung quanh, ra hiệu Bùi Tẫn cúi đầu xuống chút, Bùi Tẫn chậm rãi cúi đầu hơi thấp một chút, bên tai thoáng chốc thổi qua một luồn hơi nóng.

Môi Kỷ Thư cách vành tai của hắn rất gần, từng chữ từng chữ theo hơi thở ấm áp của cậu truyền vào tai Bùi Tẫn, "Cậu có thể bỏ áo vào trong quần được không?"
Lực chú ý của Bùi Tẫn đều để bên tai, nhất thời không phản ứng kịp cậu đang nói cái gì.

Trọng tài bên kia đã ghi thành tích xong, đang gọi Bùi Tẫn.

Kỷ Thư cuống lên, cậu víu vành tai Bùi Tẫn lặp lại câu vừa nói lần nữa.

Lần này, cuối cùng gọi tỉnh Bùi Tẫn.

Sau đó, hết thảy học sinh vây xem thi đấu đều thấy, đại giáo thảo kiêm đại giáo bá Nhất Trung ở trước mặt mọi người đem viền áo bỏ vào trong quần đồng phục.

Kín kẽ, mặc kệ nhảy kiểu nào cũng không rơi ra.

"..."
Cơ bụng đâu?!
Sao không thấy nữa rồi a a a!
Nữ sinh tóc đuôi ngựa đứng bên cạnh Kỷ Thư vô cùng không khéo nghe được cậu thì thầm với hắn, cô một mặt mờ mịt nhìn Kỷ Thư, lại một mặt kinh ngạc nhìn về phía Bùi Tẫn đã trở lại sân.

Cô dường như đã tìm được trùm trường thật sự, thế nhưng cô cũng không dám chỉ ra xác nhận, dù sao Bùi ca...!Tựa hồ rất nghe lời người này.

...!
Kết thúc hạng mục nhảy cao, Bùi Tẫn liền lấy được một cái hạng nhất nữa.

Hắn thi xong liền đi tới trước mặt Kỷ Thư, thấy trong mắt cậu lấp lánh ánh sáng, Kỷ Thư bị nóng đã cởi áo khoác học sinh, trên người mặc một cái áo liền mũ màu bơ, bên trong tựa hồ còn có lớp nhung dày.

Kỷ Thư ra một trán mồ hôi, mặt đỏ bừng vì nóng, môi cũng thấy khô, thỉnh thoảng lại duỗi lưỡi làm ẩm môi.

"Cậu giỏi thật!" Kỷ Thư cười, "Lại được hạng nhất nữa."
Bùi Tẫn đem tầm mắt từ trên môi cậu dời đi, hỏi: "Cậu sao mặc nhiều vậy?"
Kỷ Thư nói: "Không phải mấy ngày trước nhiệt độ hạ thấp sao, không ngờ hôm nay thời tiết lại tốt như vậy."
Bùi Tẫn "Ồ" một tiếng, lại hỏi: "Nóng không?"
"Không sao." Kỷ Thư dùng ống tay áo lau mồ hôi, vẫn còn chìm trong thi đấu vừa rồi, không thèm để ý trả lời.

"Theo tôi."
Bùi Tẫn nói.

...!
Bùi Tẫn mang cậu đi lầu hai khối 11 lớp Một.

Cửa lớp Một bị khóa, không biết hắn lấy điện thoại gọi cho ai, chẳng được bao lâu liền có một nam sinh chạy đến.

Nam sinh kia móc chìa khóa giúp bọn họ mở cửa.

Bất quá mở xong liền đi, nhân tiện còn đưa chìa khóa cho Bùi Tẫn.

Bùi Tẫn từ chỗ ngồi của mình lấy ra một cái túi, nói: "Bên trong có cái áo ngắn tay sạch, cậu thay nó đi."
Kỷ Thư thụ sủng nhược kinh* nháy mắt mấy cái, căng thẳng liếm môi, nói: "Đây là áo của cậu sao?"
*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà sinh lo sợ.

Bùi Tẫn không mặn không nhạt "Ừ" một tiếng.

Nhận được lời khẳng định, Kỷ Thư liên cẩn thận tiếp nhận túi, Bùi Tẫn lại nói: "Đi toilet đổi đi."
Sẽ không ai đến nhà vệ sinh khu nhà học trong hai ngày này, bởi vì sân thi đấu bên kia có nhà vệ sinh riêng, khu phòng thí nghiệm gần sân nhất cũng có, không cần phải bỏ gần tìm xa đến khu phòng học đi.

Nhà vệ sinh lầu hai lại càng yên tĩnh hơn, Bùi Tẫn đứng cạnh cửa đốt điếu thuốc, định đợi Kỷ Thư đi phòng riêng bên trong thay áo, lại không ngờ Kỷ Thư trực tiếp ở trước bồn rửa tay bên ngoài cởi áo.

Bùi Tẫn mới vừa hút một hơi, lơ đãng liếc mắt nhìn Kỷ Thư, thấy rõ tấm bóng loáng trắng mịn của cậu, hắn lập tức hơi nghiêng người một chút, từ góc độ của Bùi Tẫn có thể nhìn thấy thấp thoáng đầu nhũ bên phải đỏ sẫm, như ẩn như hiện, lại càng thêm mấy phần mê hoặc.

Sao có thể đỏ như vậy.

Bùi Tẫn cố nén vẻ mặt háo sắc của mình, run tàn thuốc trên tay.

Kỷ Thư thay xong áo liền cảm thấy trên người thoải mái vô cùng, cậu đi ra ngoài tìm Bùi Tẫn, phát hiện hắn đang cúi đầu nhìn gì đó, trên tay đã đốt một điếu thuốc mới.

Kỷ Thư đi tới trước mặt hắn, cười nói: "Tôi thay xong rồi."
Bùi Tẫn nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn thấy Kỷ Thư đang giơ tay chỉnh lại áo lộ ra vòng eo nhỏ.

Cái áo ngắn tay này rất ổn, ngoại trừ việc hơi dài so với thân Kỷ Thư, những thứ khác đều rất hợp, nhưng nếu cậu mặc theo phong cách old school* thì hoàn toàn không còn vấn đề gì.

*Phong cách old school: được hiểu là phong cách ăn mặc giản dị, mộc mạc mang âm hưởng những năm 70-80 của thế kỷ trước như áo bóng chày, áo khoác dạng bomber, quần baggy...!
"Ừm, " Bùi Tẫn bóp tắt điếu thuốc vừa đốt trong tay, "Đi thôi."
Tiếp theo Bùi Tẫn dẫn cậu đi ra sân điền kinh, chạy tiếp sức 4×100 sắp bắt đầu, đây là thi đấu dạng đoàn đội, chủ lực của lớp Một chính là Bùi Tẫn.

Kỷ Thư vẫn giúp Bùi Tẫn cầm áo khoác cầm nước đứng chờ ở vạch đích, an phận như một tên tuỳ tùng ngoan ngoãn.

Học sinh lớp Một đăng ký thi đều có thể lực rất tốt, dễ dàng giành được thứ tự đẹp trong xếp hạng chạy tiếp sức.

Xem thi chạy xong quả thực khiến Kỷ Thư nhiệt huyết sôi trào, thi đấu thể dục thật sự có thể tăng cao adrenaline* của con người, bất luận là thí sinh thi đấu hay khán giả, đều phi thường hài lòng khi tận mắt trận cuộc thi chạy này.

*Adrenaline: là một loại hormone được giải phóng khỏi tuyến thượng thận và phóng thích trực tiếp vào máu.

Adrenaline sản sinh khi con người có cảm giác sợ hãi, tức giận, hạnh phúc, thích thú… khiến nhịp tim của bạn đập nhanh.

Adrenaline có chức năng kích thích quá trình điều chỉnh, chống lại sự tăng lên nhanh chóng của nhịp tim, giúp tăng lượng oxy trong cơ thể, cung cấp trực tiếp cho hoạt động của não và các cơ, giãn nở đồng tử và hạn chế các chức năng không cần thiết bên trong cơ thể.

Sau đó Kỷ Thư lại cùng Bùi Tẫn đi quanh sân trường hai vòng, xem trận chung kết của mấy hạng mục khác.

Nhiệm vụ hôm nay chính là tổ chức trận chung kết cho hầu hết các hạng mục, dù tiếc đến đâu hội thao cũng sắp kết thúc.

Sau khi hạng mục cuối cùng hoàn thành, giáo viên đã bắt đầu tập hợp học sinh về lại lớp, chuẩn bị tham gia lễ bế mạc.

Mặt trời đã ngã về tây, gió thổi còn mang theo hơi lạnh, nhiều học sinh lục đục mặc thêm áo khoác.

Kỷ Thư cũng cảm thấy có chút lạnh, mà lễ bế mạc đã muốn bắt đầu, cho thấy ngày hôm nay thật sự sắp kết thúc.

"Tôi đi thay áo đã, " giọng Kỷ Thư buồn buồn nói, "Tôi sẽ mang về nhà giặt sạch rồi trả lại cho cậu."
Bùi Tẫn không biểu tình gật đầu, hai người giống như lúc thay áo đi lên nhà vệ sinh lầu hai.

Bên trong như trước không có ai, Kỷ Thư cũng rất tự nhiên trực tiếp thay áo trước mặt Bùi Tẫn.

Bất quá lần này không đợi cậu mặc xong áo của mình, sau lưng liền bị một thân thể nóng hổi áp sát.

Bùi Tẫn ghé sát vào người Kỷ Thư, tay ở eo cậu, hơi dùng lực xoay người Kỷ Thư lại, lẩm bẩm nói: "Để nhìn tôi một chút..."
Kỷ Thư bị hắn xoay người lại, nửa thân trên trần như nhộng, sững sốt hỏi: "Nhìn cái gì?"
Nhịp thở của Bùi Tẫn tăng lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai điểm trước ngực cậu, trực tiếp xoa nắn đầu v* bên phải mà hắn thèm nhỏ dãi cả một buổi chiều, thấp giọng hỏi: "Cậu nói nơi này sao lại hồng như vậy? Hửm?"
Đầu nhũ bị người nắn nhẹ thưởng thức, Kỷ Thư vẫn không phản ứng lại, thành thực nói: "Tôi không biết.".

ngôn tình sủng
Lập tức, khoái cảm trước ngực mãnh liệt kéo tới, cậu bất giác nhỏ giọng rên rỉ, Kỷ Thư nhìn thấy ánh mắt Bùi Tẫn dần tối sầm lại, đầu v* bị hắn dùng lực véo một cái, đau đớn kèm theo khoái cảm đồng thời đánh thẳng vào linh hồn của Kỷ Thư.

Bên ngoài loáng thoáng truyền đến tiếng nói chuyện, hẳn là học sinh đã trở về lớp đang đi tới đây.

Con ngươi Bùi Tẫn hơi động, dùng thân mình chắn trước người Kỷ Thư, hạt đậu trên tay cũng buông ra, nhanh chóng giúp cậu mặc áo.

Rốt cục trước khi có người qua cửa mặc xong áo, bất quá bầu không khí giữa hai người dị thường cổ quái, mấy bạn học vừa đi vào cũng ngó nhìn bọn họ vài lần, lại thấy dáng vẻ mất kiên nhẫn của Bùi Tẫn, liền không ai dám nhìn bên này nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui