Tống Tuân Thanh bỗng ngẩng đầu lên, cảm xúc nơi đáy mắt cũng đột ngột thay đổi.
“Ba đừng nghĩ nhiều.” Giọng của anh trầm thấp như gió thoảng, nghe không rõ lắm.
Tống Thừa Nghĩa kích động tới mức run tay, qua một lúc lâu sau ông mới bình tĩnh lại: “Ba năm trước anh mê muội mất cả ý chí, chỉ lo yêu đương không màng tất cả, tôi vốn nghĩ rằng chuyện này đã trôi qua mấy năm, anh cũng đã quên lâu rồi. Không ngờ rằng anh lại muốn giẫm lên vết xe đổ nữa đúng không!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ông nhớ rõ mồn một rằng ba năm trước ông vốn định bảo anh về Tống Thị làm việc. Đứa con trai này của ông từ nhỏ đã thông minh hơn người, lên đại học học kinh tế, còn từng giúp ông đàm phán mấy dự án, danh tiếng trong giới cực tốt.
Nào ngờ anh lại đi mở văn phòng luật, còn không dùng một cắc nào của nhà họ Tống.
Chuyện này ông cũng không nói gì, vì hai người đã sớm bàn bạc xong, sớm muộn gì Tống Tuân Thanh cũng phải kế thừa Tống Thị, phải tham gia cuộc họp thường kỳ hàng tuần, ông còn cho anh giữ chức phó tổng giám đốc ở tổng công ty.
Nhưng anh lại không đến công ty suốt mấy tháng liền.
Tống Thừa Nghĩa nghe ngóng mới biết khoảng thời gian đó anh đang yêu đương. Đối phương còn là một sao nữ nên cực kỳ tức giận, sinh ra ấn tượng vô cùng không tốt về Dung Lê.
“Ba, lúc đó là con không đúng, con không nên bỏ mặc chuyện ở Tống Thị.” Tống Tuân Thanh thành khẩn nói, nhưng thái độ thì lại đúng mực, không nịnh nọt không làm kiêu: “Nhưng ba không nên đổ hết mọi trách nhiệm lên người cô ấy, từ nhỏ ba đã dạy con rằng đàn ông con trai phải dũng cảm gánh vác trách nhiệm, không phải sao?”
Tống Thừa Nghĩa vốn tưởng rằng anh hạ giọng như thế là đã chịu nghe dạy bảo rồi, nào ngờ anh lại được nước làm tới!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh đừng quên thân phận của mình!” Tống Thừa Nghĩa cao giọng nói: “Anh là người thừa kế của Tống Thị!”
Khoé môi Tống Tuân Thanh nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt như châm biếm: “Nếu được, con tình nguyện không cần.”
Tống Thừa Nghĩa chỉ vào mặt anh, đứa con trai này càng ngày càng ngỗ nghịch.
Tống Tuân Thanh hiên ngang nhìn thẳng vào mắt ông: “Ba, con không phải một cỗ máy được ba cài đặt sẵn trình tự. Mong ba đừng yêu cầu con làm những chuyện như thế, ba quên bi kịch của anh trai rồi sao?”
Anh ruột của anh, người anh trai lớn hơn anh bảy tuổi, từ nhỏ đã hết mực yêu thương anh.
Trong mắt người khác, Tống Trạch Minh vô cùng hoàn mỹ, anh ấy dịu dàng, tinh tế, làm chuyện gì cũng cẩn thận, nghiêm túc đi theo con đường ba đã vẽ sẵn.
Lên đại học, Tống Tuân Thanh muốn học ngành luật.
Tống Thừa Nghĩa nhất quyết không đồng ý, ép buộc anh phải học kinh tế, ông muốn bồi dưỡng nên hai kỳ tài giới kinh doanh. Chỉ có Tống Trạch Minh ủng hộ anh, hơn nữa còn lập lời thề, đảm bảo với Tống Thừa Nghĩa rằng tương lai anh ấy sẽ kế thừa Tống Thị, khiến nó phát triển mạnh mẽ hơn.
Còn em trai mình, anh muốn cho Tống Tuân Thanh sống cuộc đời tự do tự tại mà anh nên có.
Bấy giờ Tống Thừa Nghĩa mới miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng sau đó thì sao? Tống Trạch Minh dịu dàng đến thế lại tráng niên mất sớm, vì một tai nạn bất ngờ mà kết thúc sinh mệnh chỉ vỏn vẹn hai mươi lăm năm của mình.
Tống Trạch Minh luôn là cái tên cấm kỵ trong nhà họ Tống, Từ Giai nhớ con da diết cũng không dám nhắc tới, chỉ dám kìm nén trong lòng, Tống Tuân Thanh cũng thế.
Vẻ mặt Tống Thừa Nghĩa bi thương, cũng hiếm khi lộ ra vẻ mặt mệt mỏi. Ông dựa vào lưng ghế, nhưng cả người lại chẳng thể nào thả lỏng được.
Đúng thế, ông phải chịu trách nhiệm với cái chết của Tống Trạch Minh.
…
Màn đêm đen kịt, Dung Lê tắm rửa gội đầu xong thì ngâm nước nóng một lát, cảm thấy cả người mình thoải mái hơn rất nhiều.
Cô mặc áo tắm đi ra ngoài, nghe thấy điện thoại vang lên thông báo tin nhắn Wechat.
[Tống Tuân Thanh]: Ngủ chưa?
Đang yên đang lành anh gửi tin nhắn cho cô làm gì? Lần ở đồn cảnh sát hai người đã thêm bạn tốt Wechat, nhưng chưa liên lạc với nhau lần nào.
[Dung Lê]: Ngủ rồi.
Mới chín giờ tối, còn lâu mới tới giờ cô đi ngủ. Với cả đâu phải Tống Tuân Thanh không biết thói quen làm việc và nghỉ ngơi của cô. Nhắn hỏi cô ngủ chưa rõ ràng là cố ý. Nếu Dung Lê nói thật, không biết Tống Tuân Thanh lại muốn làm ra chuyện gì nữa.
Sau khi trả lời tin nhắn, Dung Lê bắt đầu sấy tóc. Chốc chốc lại nhìn điện thoại một cái, màn hình tối đen không sáng lên nữa. Hôm nay anh đã giúp cô, cô làm như thế có phải hơi lạnh lùng vô tình rồi không?
Dung Lê lại bắt đầu xoắn xuýt, do dự.
Cuối cùng, tóc còn chưa sấy xong cô đã cầm điện thoại lên, mở khung trò chuyện của hai người ra.
[Tống Tuân Thanh]: Ờ.
“Ờ” là có ý gì? Dung Lê sâu sắc cảm nhận được anh đang cười nhạo cô… Thà rằng Tống Tuân Thanh không trả lời còn tốt hơn trả lời một chữ “ờ” này nhiều. Một chữ “ờ” đơn giản lại như có thể xuyên qua màn hình điện thoại cười nhạo cô, hoặc như đang qua loa với cô vậy.
Hai phút sau Dung Lê mới nhận ra mình nghĩ nhiều rồi.
Trương Lực gọi tới cho cô: “Cô Dung đúng không ạ? Xin lỗi cô, tôi phải lục danh bạ điện thoại của sếp Tống mới tìm được cô. Phiền cô tới trông sếp Tống một lát được không? Anh ấy say rượu rồi, có nói thế nào anh ấy cũng không chịu uống trà giải rượu.”
“Không có dì giúp việc trong nhà sao?”
Dung Lê không thể hiểu nổi, anh trợ lý đặc biệt này cũng thật là, sếp nhà mình uống say rồi thì gọi cô làm gì? Cô đi không phải, mà không đi cũng không phải. Để tránh phiền phức, cô chỉ đành từ chối khéo.
“Dì giúp việc đã về rồi, tôi tìm cô là vì…” Trương Lực dừng vài giây mới nói: “Là bởi vì sếp Tống không ngừng gọi tên cô, tối nay sếp không nghe tôi khuyên, uống rất nhiều rượu, sáng mai phải gặp vài đối tác từ Ý, vô cùng quan trọng, tôi sợ trạng thái của sếp không tốt.”
Dung Lê không nói gì.
Trương Lực vắt hết óc, anh ta nhắm mắt nói: “Cô có biết vì vụ án của cô mà sếp Tống đã tra tư liệu cả đêm không. Cô đừng nói sếp Tống kính nghiệp, tôi đã đi theo sếp mấy năm, chưa từng thấy anh ấy kính nghiệp đến mức này. Có lẽ cô cũng hiểu được vụ án của cô không dễ kiện cáo.”
Dung Lê: “…”
Rõ ràng vô cùng không muốn đi, nhưng cô rất mềm lòng, trợ lý của người ta cũng đã nói đến thế rồi, cô không đi thì vô tình quá.
“Được rồi, nhưng anh đừng nói với anh ấy là tôi tới.” Người uống say đều không nhớ đêm qua đã xảy ra chuyện gì đâu đúng không? Dung Lê nghĩ, cô chỉ tuân theo chủ nghĩa nhân đạo mà đi thăm anh chút thôi, chỉ như thế thôi.
“Gửi địa chỉ cho tôi đi.”
“Không cần đâu cô Dung, tôi sẽ tới đón cô ngay.”
“…”
Căn hộ của Tống Tuân Thanh ở chung cư Giang Bích chỉ có ba màu đen, trắng và xám, phong cách lạnh nhạt, nhưng trang trí lại rất tinh tế. Mặc dù Dung Lê xuất thân bình thường, nhưng dù sao cũng vượt qua bao sóng to gió lớn trong giới giải trí, cũng được nhìn thấy không ít xa xỉ phẩm.
Ví dụ như cái đèn trần nhìn có vẻ sức bình thường không có gì đặc biệt kia đi, hoa văn phục cổ tuyệt đẹp uốn lượn bên trên, Dung Lê nhớ rõ đó là tác phẩm của thợ thủ công người Ý Anni, tác phẩm của người này ngàn vàng khó mua, nghe đồn là được chế tạo riêng cho hoàng thất.
Tống Tuân Thanh nằm rệu rã trên sofa, trên mặt đất có mấy mẩu thuốc lá bị vứt lung tung. Cà vạt của anh lỏng lẻo, trông vừa chán chường vừa lười nhác. Rất ít khi anh có dáng vẻ thế này, Dung Lê cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nữa.
Trương Lực: “Tôi đi pha trà giải rượu đã, cô trông sếp giúp tôi chút nhé.”
Cũng không biết do giọng của Trương Lực quá ồn hay thế nào, Tống Tuân Thanh mơ màng mở mắt, khi nhìn thấy dáng người cao gầy yểu điệu trước mắt, anh dụi mắt, mắt không mở hẳn mà vẫn giữ trạng thái nửa khép nửa hở: “Lê Lê, là em sao?”
Dung Lê rất muốn trả lời: Không phải tôi, là ma đó.
Rèm cửa trong suốt, bóng cây đong đưa ngoài cửa in lên bức màn màu xám.
Dung Lê thở dài cầm tấm chăn đã bị anh hất xuống đất bên cạnh lên đắp cho anh, lông mi Tống Tuân Thanh rất dài, ánh sáng chiếu vào, tạo ra một cái bóng nho nhỏ đầy dịu dàng, cũng không biết mơ thấy gì vui vẻ mà khoé môi anh hơi nhếch lên.
Trông ngoan lắm mà?
Sao còn phải cần cô tới?
Nhưng khi Dung Lê đắp chăn cho anh xong, đang định lùi về sau một bước thì Tống Tuân Thanh đột nhiên nắm tay cô. Anh nắm rất mạnh, khiến tay cô hơi đau.
Giọng nói cũng lèm bèm không rõ, từng chữ như chậm rãi tràn ra khỏi cổ họng: “Lê Lê, em ở lại với anh chút đi.”
Bước chân Dung Lê khựng lại, muốn đi cũng không được, thế là cô dứt khoát ngồi xuống luôn. Tống Tuân Thanh cười, anh kéo kéo cà vạt, để lộ ra cơ ngực rõ mồn một sau lớp áo, so với mặt bằng chung của đàn ông, da anh rất trắng, Dung Lê vội nhìn sang chỗ khác.
Cô nhìn về phía nhà bếp, tốc độ làm việc của Trương Lực chậm quá đấy, sao còn chưa ra nữa.
Tống Tuân Thanh mơ hồ tỉnh lại, sáp tới gần cô rồi ôm cô vào lòng, mùi rượu trên người anh rất nồng, Dung Lê ngửi thấy mùi này rất khó chịu, muốn tránh khỏi vòng tay anh, nhưng vì không mạnh bằng anh nên chẳng làm gì được.
Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất. Ngoài cửa sổ, gió thổi tới vù vù, quấy rối thần kinh Dung Lê.
“Anh uống say thế làm gì hả? Bản thân anh không thoải mái, rồi còn làm lãng phí thời gian của tôi nữa. Anh xem trợ lý Trương kìa, giờ này mà vẫn phải nấu trà giải rượu cho anh.”
Cô cẩn thận quan sát vẻ mặt anh, Tống Tuân Thanh nhắm mắt cười khẽ, anh chỉnh lại vạt áo rồi vỗ nhẹ lên vai cô, sờ đầu cô, “ừ” một tiếng thật khẽ: “Anh biết sai rồi, đều là lỗi của anh.”
Anh nói như thế, tới lượt cô không biết nên trả lời thế nào.
Tống Tuân Thanh nâng tay vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của cô từng chút từng chút một như đang vuốt ve báu vật quý hiếm trên đời. Hô hấp hai người quấn quýt bên nhau cực kỳ mập mờ, anh dần tiến tới, hôn lên đôi mắt như nai con của cô.
Trời xui đất khiến thế nào, Dung Lê lại không đẩy anh ra.
Một tiếng “khụ” vang lên khiến Dung Lê lập tức tỉnh táo lại.
Trương Lực bưng trà giải rượu để lên bàn trà rồi lập tức vội vàng rời đi.
“Này?” Dung Lê nhìn theo bóng lưng Trương Lực phá cửa đi ra, muốn gọi anh ta lại, nhưng màn đêm trống rỗng đã nhắc nhở cô, ở đây thật sự chỉ còn lại hai người, cô và Tống Tuân Thanh.
Dung Lê chấp nhận hiện thực, cô bưng trà giải rượu lên, bóp bóp má Tống Tuân Thanh: “Này, uống cái này đi rồi hẵng ngủ.”
Màn đêm yên tĩnh như có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau.
Đồng tử Tống Tuân Thanh ánh lên bóng người lay động, anh như cười như không, nói: “Em đút cho anh đi.”
Dung Lê: “…”
Lớn to đầu rồi, có cần sĩ diện nữa không hả!
Cô đè lại cơn xúc động muốn đánh chết anh, lại sợ anh ngủ mất nên chỉ đành kiên nhẫn cạy miệng anh ra đổ trà vào. Cô không có kinh nghiệm hầu hạ người khác nên động tác rất chậm, bất cẩn một chút đã làm trà đổ lên cổ anh, có lẽ trà hơi nóng nên Tống Tuân Thanh nhíu mày ngồi thẳng dậy.
Đau đớn khiến người ta tỉnh táo, sự mê mang trong mắt anh dần biến mất sạch sẽ, ánh mắt dần khôi phục tỉnh táo như thường ngày, ánh mắt anh lóe lên, rốt cuộc cũng uống xong chút trà cuối cùng, anh khe khẽ nói vào tai cô một câu: “Cục cưng, em đẹp lắm.”
Hôm nay Dung Lê vội ra ngoài nên chỉ mặc đại một chiếc áo lông màu đỏ rượu phối với quần tất đen, áo khoác vẫn là chiếc áo kiểu dài màu xám bình thường cô hay mặc, không trang điểm gì đã vội vàng chạy tới đây.
Anh nói thế làm Dung Lê hơi thẹn thùng. Thôi được rồi, quả thật cô có nhan sắc chim sa cá lặn.
“Mặc dù anh nói rất đúng, nhưng tay của anh…” Dung Lê há miệng, hơi khó mở lời: “Có thể thả eo tôi ra được không?”
Tống Tuân Thanh ôm rất chặt, nhiệt độ tay anh cũng nóng kinh người, khiến cô không thở nổi.
“Không được.” Mắt Tống Tuân Thanh dần sâu thẳm, anh nghiêng người, đến cả giọng điệu cũng trở nên chậm rì rì, nói: “Lê Lê, em có muốn ngủ với anh không?”