Lông mi Dung Lê khẽ run lên, còn lẫn với giọt nước mắt như ẩn như hiện.
Trời đã rất lạnh rồi, Dung Lê kéo chặt áo khoác, nhìn nơi biển sâu một lúc, tâm trạng dần bình tĩnh lại.
Đằng sau đột nhiên có ai đó vỗ vào người cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lòng Dung Lê giật thót, bỗng thấy hơi sợ có paparazzi tới, hoặc là fans của cô. Nếu để người khác nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cô lúc này thì không biết phải làm sao nữa.
Nhưng vô không ngờ rằng lại là Tống Tuân Thanh.
Anh vỗ nhẹ vào người cô, động tác rất nhẹ, nhưng lại mang chút dịu dàng kiềm chế.
Thành phố Giang lớn như vậy, xác suất hai người gặp nhau thấp bao nhiêu, vậy mà bọn họ đã gặp nhau mấy lần rồi.
Có lẽ suy đoán trước đó của cô nghiêm trọng quá, nên giờ Dung Lê lại thấy hơi may mắn.
Tống Tuân Thanh nhìn thấy vẻ mặt này của Dung Lê thì cũng sững sờ, Dung Lê trong ký ức của anh luôn là dáng vẻ quyến rũ thản nhiên.
Anh không biết đã xảy ra chuyện gì, đương nhiên sẽ không hỏi nhiều, giữ im lặng vào lúc này là một cách làm của người lịch sự.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dung Lê chống tay lên lan can, đột nhiên cười thản nhiên: “Tống Tuân Thanh, không còn ai yêu tôi nữa rồi.”
Cô luôn cảm thấy Hứa Như Vân yêu cô, ba năm qua số lần bà phát bệnh càng ngày càng ít. Có lúc còn nấu cho Dung Lê một nồi chè gạo nếp táo đỏ mà hồi bé cô rất thích, mỉm cười nhìn cô ăn nó.
Giữa họ ngầm hiểu không nhắc tới cái tên Tống Tuân Thanh này nữa, thế là Dung Lê liền cảm thấy, một vài chuyện đã trở thành quá khứ rồi. Nhưng hôm nay Hứa Như Vân nhìn thấy số điện thoại của Tống Tuân Thanh trong điện thoại cô, thái độ gần như suy sụp.
Dung Lê đột nhiên không biết ai mới là Hứa Như Vân thực sự nữa.
“Không đâu, Lê Lê.” Tống Tuân Thanh đột nhiên cất lời, nói bằng giọng điệu chậm rãi, vô cùng nghiêm túc: “Em luôn là bảo bối trong lòng một vài người.”
Chỉ là em không biết thôi.
Dung Lê kinh ngạc nhìn anh, trái tim không kìm được mà đập loạn.
Bảo bối trong lòng một vài người, ai chứ?
Dung Lê không hỏi nhiều, quan hệ bây giờ của bọn họ vẫn là trai gái từng chia tay rồi gặp lại, cô không muốn tự rước lấy nhục.
Giọng Tống Tuân Thanh nhàn nhạt: “Chắc chắn mẹ em rất yêu em, còn cả Dung Thần nữa, chẳng phải con bé là một đứa cuồng chị gái sao?”
Vốn dĩ cô chỉ hơi buồn chút thôi, ngắm cảnh một lát là ổn lại rồi. Nhưng được anh an ủi như vậy, nỗi tủi thân đè nén trong lòng lại như dâng trào trong tim, chợt cảm thấy loạn cào cào.
“Tống Tuân Thanh, đều tại anh hết.” Dung Lê không nhịn được, mím đôi môi đỏ: “Tự dưng tôi lại thấy hơi tủi thân rồi đây này.”
“Tủi thân cũng không sao, cứ khóc đi, không ai trách tiên nữ rơi lệ đâu.” Yết hầu Tống Tuân Thanh chuyển động.
Một người tính tình thẳng đuột như ruột ngựa, vừa ngốc nghếch vừa đứng đắn như anh lại dùng hai chữ “tiên nữ”, sự tương phản này khiến Dung Lê bật cười, làm gì còn suy nghĩ khóc lóc gì nữa.
Dung Lê kìm nén nụ cười, đáy mắt ánh lên những tia sáng li ti. Ngày mai lại là một ngày mới, trước đây lo không có việc làm, bây giờ sắp vào đoàn phim rồi, dù sao cũng phải cảm thấy may mắn mới phải. Cô phải thể hiện tốt trong bộ phim này, cố gắng trở nên nổi tiếng!
Tống Tuân Thanh nhìn Dung Lê đang mỉm cười, trong lòng nổi lên gợn sóng nhỏ, bỗng nhiên nói: “Dung Lê, tôi mãi không hiểu được, tại sao khi đó em lại muốn chia tay với tôi.”
“Tôi từng nghĩ tới rất nhiều lý do, nghĩ tới từng ký ức khi chúng ta ở bên nhau, tôi nhớ em từng nói, em ghét tôi sống như cán bộ già.” Tống Tuân Thanh cân nhắc dùng từ: “Em nói em không thích người cổ hủ, nói trong đầu tôi toàn là điều lệ pháp luật.”
Dung Lê nghiêng đầu, nhìn thấy gò má tuấn tú của anh khiến cô chợt nhớ về quá khứ, không nhịn được cười: “Đúng rồi, đúng là rất cổ hủ, chắc khi đó tôi bị sắc đẹp của anh mê mẩn.”
Dung Lê: “Tính ra thì, nếu khi đó tôi không cho anh làm luật sư, anh sẽ từ bỏ chứ?”
Cô nhìn thẳng vào đáy mắt sâu thẳm của anh, nơi phản chiếu ảnh ngược của cô.
Cô bước vào giới giải trí hoàn toàn là vì kiếm tiền, để mưu sinh. Anh thì khác, một người xuất thân trong gia đình tư bản như anh, từ nhỏ đã có quyền được lựa chọn. Anh có thể làm việc mình yêu thích, chọn pháp luật cũng vì thực sự thích nó phải không. Dung Lê nghĩ vậy.
Nhưng Tống Tuân Thanh lại trả lời không chút do dự: “Tôi sẽ bỏ.”
Tình yêu anh dành cho cô nhiều hơn những gì cô nghĩ.
Nếu cô muốn anh từ bỏ, vậy thì từ bỏ thôi.
Cũng chẳng phải anh không làm về pháp luật thì không được, nhưng không có cô thì không được.
Dung Lê bỗng bật cười: “Vậy anh sẽ làm gì?”
Tống Tuân Thanh cười khẽ, còn nghĩ theo ý của cô thật: “Chắc anh sẽ làm việc ở Tống Thị.”
Sắc trời dần tối đi, mặt Dung Lê bị bóng tối bao phủ, giọng cô mềm nhẹ: “Vậy anh sẽ thành tổng giám đốc bá đạo rồi.”
Từ này khiến Tống Tuân Thanh không thoải mái lắm, anh nhíu mày, bỗng thấy không thể nào hiểu nổi, nhưng sau đó lại gật đầu: “Tôi không muốn đồng ý bừa bãi, nhưng chắc sẽ thành như vậy đấy.”
“Ba tôi cầu còn không được, bảo tôi tiếp quản Tống Thị.” Anh cười khẩy.
Có lẽ trong các gia đình giàu có đều có những bí mật không ai biết, Tống Tuân Thanh cũng từng nhắc tới chuyện của nhà họ Tống với cô. Nhà họ Tống vốn có hai người con trai, Tống Tuân Thanh phản nghịch hơn anh cả một chút, lúc học đại học còn từng chơi nhạc, từng lập nhóm nhạc của mình.
Tống Trạch Minh mới là người thừa kế thực sự của Tống Thị, trưởng thành hoàn toàn theo yêu cầu của Tống Thừa Nghĩa.
Vào năm Tống Trạch Minh hai mươi tư tuổi, anh ấy yêu một người phụ nữ tới điên cuồng, người phụ nữ đó là người mẫu. Cô ấy tỏa sáng khi đứng trên sàn catwalk, lúc ở riêng thì lại yêu kiều xinh đẹp, Tống Trạch Minh yêu điên cuồng, không cưới cô ấy thì không được.
Tống Thừa Nghĩa đã sắp xếp hôn nhân cho anh ấy từ lâu, trong mắt Tống Thừa Nghĩa, Tống Trạch Minh phải bước từng bước theo như yêu cầu của ông, không được sai trái một chút nào.
Cuối cùng Tống Trạch Minh cũng bắt đầu nổi loạn, khi Tống Thừa Nghĩa đe dọa rằng nếu không chia tay sẽ động tới người nhà của cô gái kia, anh ấy quyết định dắt cô ấy bỏ trốn, nhưng chính hôm đó lại xảy ra tai nạn xe trên đường.
Đó là người anh cả mà Tống Tuân Thanh kính yêu nhất. Mất anh ấy như mất tất cả thế giới của anh vậy.
Phải qua một thời gian rất lâu Tống Tuân Thanh mới chịu chấp nhận hiện thực.
Cảm giác mất người thân cứ như bị ai khoét đi một nửa trái tim, cũng giống như dùng dao cùn cứa đi cứa lại vào lồng ngực. Không đến mức mất mạng, nhưng lại sống không bằng chết.
Dung Lê quá hiểu cảm giác này.
Cô không nghĩ về hướng này, màu đen trên bầu trời đã tích tụ lại, đen kịt một mảnh, có khả năng sắp mưa bão.
Cô nhìn sang Tống Tuân Thanh, trong mắt có tia sáng lập lòe: “Chuẩn bị xong chưa? Tôi sắp sửa dẫn anh đi bay đây.”
Xe Tống Tuân Thanh đỗ cách đó không xa, mà lúc này trên trời đã dần dần có những hạt mưa nhỏ rơi xuống.
Dung Lê nắm cổ tay Tống Tuân Thanh, chạy thục mạng về phía chiếc xe Cayenne. Tống Tuân Thanh rất ít khi làm chuyện tùy hứng như vậy, vừa chạy vừa nhìn sang Dung Lê, bước chân Dung Lê nhanh nhẹn, như dưới chân có gió vậy. Mưa nhỏ không tiếng động, đốt ngón tay anh cọ nhẹ qua cổ tay cô, mang theo nhiệt độ ấm áp.
Trong khoảnh khắc đó, anh cảm giác như hơi thở của mình bỗng dừng lại.
Tống Tuân Thanh cảm thấy, bên tai không chỉ có tiếng gió, mà còn có tiếng tim đập như gõ trống.
Hứa Chi Châu đã rời đi từ lâu, anh ấy không thể làm bóng đèn hai lần liên tiếp được. Trong xe trống không, Dung Lê vừa ngồi vào đã không nhịn được mà hắt hơi một cái. Tuy mưa nhỏ, nhưng cô vẫn bị cảm.
Tống Tuân Thanh thong dong chỉnh lại cổ tay áo, sắc mặt lạnh nhạt.
Nghe thấy tiếng hắt hơi, anh quay đầu sang, khẽ nhíu mày: “Lại bị cảm rồi à?”
Anh dùng chữ “lại” này.
Trong một tháng ngắn ngủi bên nhau, cô bị cảm hẳn hai lần, cơ thể cô yếu ớt, nằm trên giường làm nũng muốn anh chăm sóc cô, anh chiều chuộng cô đủ điều, một người bình thường luôn lạnh lùng giờ lại chu đáo đến lạ. Tống Tuân Thanh nấu một bát canh tuyết lê ngân nhĩ cho cô.
Tay nghề nấu nướng của anh tốt, canh tuyết lê nấu xong ngọt ngọt dẻo dẻo, dù Dung Lê đang bị cảm, khả năng cảm nhận giảm xuống nhưng vẫn cảm nhận được vị ngọt ngào đó.
Cho nên khi Tống Tuân Thanh lại hỏi “Có muốn uống canh tuyết lê ngân nhĩ không” giống như trước đây, cô lại gật đầu như bị ma ám.
Thấy cô đồng ý dễ dàng như vậy, ánh mắt Tống Tuân Thanh híp lại, cũng hơi kinh ngạc, sau đó vẻ mặt lạnh tanh “ừ” một tiếng.
Đều là người trưởng thành cả rồi, làm gì còn có chuyện lật lọng được, huống hồ lần trước anh say rượu, chẳng phải cô còn chăm sóc anh sao? Coi như trả ân tình của cô vậy.
Dung Lê lại tới nhà Tống Tuân Thanh lần nữa.
Sau khi anh vào nhà bèn bảo Dung Lê uống thuốc giải cảm trước, sau đó thay sang chiếc áo lông màu xám, tùy ý thản nhiên khi ở nhà. Anh bảo Dung Lê tự đi loanh quanh đi, hoàn toàn không nhắc tới chuyện say rượu lần trước. Dung Lê lại xác định trong lòng rằng Tống Tuân Thanh đã quên thật rồi.
Như vậy là tốt nhất.
Dung Lê mím môi cười, lộ ra chút đắc ý nho nhỏ.
Tống Tuân Thanh nhìn thấy hết biểu cảm nhỏ này của cô, cười khẽ một mình.
Anh đi vào bếp chuẩn bị tuyết lê và ngân nhĩ, anh xắn tay áo lông lên, để lộ xương cổ tay thon dài đẹp đẽ, xương ngón tay thon dài, móng tay cũng được cắt gọn gàng tỉ mỉ.
Sau khi múc một bát ra, Tống Tuân Thanh gọi cô: “Dung Lê?”
Không ai đáp lời anh cả.
Dung Lê đang ở trong phòng ngủ của Tống Tuân Thanh. Lần trước tới vội quá nên chỉ mải lôi anh tới giường, không xem kỹ bài trí trong đây. Lúc này mới phát hiện, nóc tủ sách của anh lại bày một cái thùng nhựa trong suốt đựng đầy hạc giấy.
Là lại hạc giấy origami mà mấy cô gái hay gấp.
Cả căn phòng tràn ngập phong cách lạnh lùng, phối với những con hạc giấy nhiều màu sắc trên tủ sách, trông lại có cảm giác buồn cười đến lạ.
Nhưng sau khi thấy buồn cười, Dung Lê cũng biết được lai lịch của những con hạc giấy này.
Bọn họ từng cùng xem một bộ phim tình cảm, nam nữ chính gấp hạc giấy để hẹn thề, sau này sau khi hai người chia tay, mỗi ngày nữ chính đều gấp hạc giấy để nhớ người kia.
Bên trong có một lời thoại vô cùng trẩu tre: “Chỉ cần gấp đủ một nghìn con hạc giấy, người mà bạn nhớ sẽ quay lại.”
Cái hàng trước mặt Dung Lê này, chắc không chỉ một nghìn con đâu, có khi là mười nghìn con cũng nên.
“Không nói tiếng nào đã đi vào phòng ngủ của đàn ông trưởng thành, em có biết làm như vậy anh sẽ hiểu lầm không? Hửm?”
Sau lưng đột nhiên vang lên giọng nam lạnh lùng trầm thấp.
Con ngươi đen láy của người đàn ông nhìn chằm chằm cô, hai người không dựa sát nhau, nhưng Dung Lê vẫn cảm nhận được hơi thở ngột ngạt như ập xuống từ trên trời.
“Tôi...” Dung Lê đang suy nghĩ về hạc giấy thì đột nhiên bị bắt quả tang, nghẹn lời nói: “Căn phòng này của anh đang mở, tôi chỉ đi vào xem thử thôi.” Dung Lê ưỡn ngực, tự cổ vũ cho mình: “Ai bảo anh không đóng cửa lại!”
“Em không biết đây là phòng ngủ.” Tống Tuân Thanh khoanh tay, cong môi cười: “Phải không?”
Dung Lê vội vàng gật đầu: “Ừm ừm ừm!”
Âm cuối của Tống Tuân Thanh nâng cao, chứa sự vui vẻ trong vô thức: “Thế tối hôm đó là ai lôi tôi vào đây?”
???
Dung Lê cạn lời, tên đàn ông chó má này giả vờ giỏi thật đấy!
Rõ ràng anh đã biết tỏng trong lòng rồi! Cô cam chịu nhắm mắt lại, sau đó đột nhiên nhớ ra... Ơ khoan, cô trốn tránh cái đếch gì.
Tối đó là anh nói nhiều lời sỗ sàng như vậy, nếu mà ngại thật thì cũng nên là anh mới đúng chứ.
Còn cô sẵn sàng làm việc tốt, vui vẻ giúp đỡ người khác, thực hành sâu sắc các giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội, đáng lẽ nên bảo Tống Tuân Thanh trao cho cô một huy chương nhỏ!
Hừ! Đúng vậy, chính là như thế.