Khi Dung Lê nhìn thấy trợ lý Tiểu Dương của Lận Bình xách hộp thức ăn năm tầng đến cho cô thì ngỡ ngàng đến mức không nói nên lời.
“Lận Bình nhờ em đưa tới à?”
Tiểu Dương: “Vâng, anh ấy nói không biết có đúng khẩu vị của chị không, nhưng vẫn mong chị hãy nhận lấy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dung Lê: “...” Đã không biết có đúng khẩu vị của cô hay không mà vẫn đưa?
Dung Lê đang ăn cơm hộp của đoàn phim, đoàn phim cực kỳ nhân văn, không quan trọng là nhân viên làm công việc gì, bao gồm cả dì lao công, ai cũng là cơm hộp có bốn món ăn hết, hương vị cũng rất ngon.
Thật ra thì Dung Lê rất hài lòng, vì cô cũng không phải là người kén ăn.
Mùi thơm thoang thoảng của thức ăn từ trong hộp bay ra, đột nhiên Dung Lê cảm thấy hộp cơm trong tay mình không còn thơm nữa.
Cô không muốn trở thành người đặc biệt nên liền nói: “Hay là em mang về cho Lận Bình đi, chị ăn cơm hộp... cũng ngon lắm rồi.”
Trợ lý hơi ngừng lại rồi nói: “Chị Dung, chị nhận đi ạ, nếu không thì em cũng khó xử lắm, anh Lận sẽ nói em vô dụng không làm được việc gì đấy.”
Dung Lê: “...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ngẫm lại, với tính cách dễ bùng nổ kia của Lận Bình thì chắc sẽ nói vậy cũng nên. Cô bé trợ lý còn rất nhỏ tuổi, thôi đừng làm khó cô bé.
Nghĩ vậy, Dung Lê nói tiếp: “Vậy em cảm ơn anh ta giúp chị nhé.”
Sau khi Trình Thích ăn no xong đi ra thì thấy trên bàn bày mấy món ăn, có gà cung bảo, phượng vĩ cay tê, đậu hũ Ma Bà, sườn xào chua ngọt và một phần cơm cuộn rong biển với canh trứng hoa.
Trình Thích: “Chị, fans của chị chu đáo thế, còn đến tận đây đưa thức ăn cho chị nữa!”
Thân là ngôi sao thì đúng là sẽ có một vài fans tìm đến tận nơi để tặng quà, đa phần là mấy đồ tiếp ứng, chứ đưa thức ăn thì không nhiều lắm.
Dung Lê hơi nhức đầu, mí mắt giật giật: “Nếu chị nói đây là do Lận Bình đưa thì em tin không?”
Trình Thích: “Tin chứ.”
Chị Dung Lê đẹp như vậy, người đàn ông nào mà chẳng bị chinh phục?
“Tin là được rồi, chị không có lừa em.” Dung Lê nhíu mày.
“Nhưng Lận Bình này cũng thú vị ghê.” Mới đầu còn cảm thấy cô phiền phức như cái gì ấy, rồi đột nhiên vì một chuyện nhỏ đó mà thay đổi.
Bình thường Dung Lê ăn cơm cũng chỉ ăn no bảy phần, nếu là bữa tối thì nhiều nhất cũng chỉ no khoảng năm phần. Bởi vì chiều còn phải quay phim nên nếu đói thì sẽ rất khó chịu.
“Em cũng tới đây ăn chút đi, nhiều vậy chị ăn không hết.”
Trình Thích mừng rỡ: “Hú! Cảm ơn chị nhé!”
Thưởng thức mấy miếng thì lại càng cảm thấy danh bất hư truyền, không hổ danh là tay nghề của đầu bếp Michelin. Lận Bình đúng là sống an nhàn sung sướng quá mà, ngày nào cũng sống thoải mái như thế mà còn kiếm thêm chuyện.
Trình Thích này nhỏ người nhưng sức ăn lại rất lớn, vừa ăn vừa cảm thán: “Ui ui ui, chị à, thế này có được tính là em và Lận Bình hôn gián tiếp không?”
“?”
“Ăn cùng một món ăn đó ạ!”
“Quan trọng là Lận Bình chưa từng đụng vào món ăn này...” Khóe miệng Dung Lê run rẩy. Có lẽ không được xem là hôn gián tiếp đâu, nếu thật sự anh ta đã ăn rồi thì... cả người Dung Lê ớn lạnh.
“Em không quan tâm, tóm lại là em và Lận Bình đã hôn gián tiếp rồi!” Trình Thích tươi cười, mi mắt cong lên như trăng lưỡi liềm.
Dung Lê lắc đầu không nói gì nữa, cô chỉ cảm thấy tuổi trẻ thật tốt, có thể mơ mộng mà không cần kiêng dè gì cả.
Trình Thích chống cằm: “Chị à, chị có thích Lận Bình không?”
“Cũng bình thường, dù sao chị cũng không ghét.” Dung Lê đã sớm bị cuộc sống mài mòn đi hết các góc cạnh rồi. Với những người không quan hệ thì cô đều không nói được là thích hay ghét, kể cả Kiều Hy.
Kiều Hy chống đối cô ở khắp mọi nơi, nhưng cô cũng không nói ra được mấy từ như cô rất ghét cô ta.
“Thế... em có thể lập ‘thuyền’ của hai người không?” Trình Thích duỗi ba ngón tay ra thề: “Em chỉ cầu nguyện trong lòng thôi, ha ha ha, âm thầm soi hint, sẽ không lên mạng đăng bậy bạ đâu ạ.”
Dung Lê: “...”
…
Giữa trưa Tống Tuân Thanh quay về Thiên Cạnh để xử lý một vài việc cần giải quyết gấp.
Trương Lực đi tới: “Sếp Tống...”
Tống Tuân Thanh nhanh chóng ký tên, nhíu mày nhìn đồng hồ rồi thản nhiên nói: “Việc không quá gấp thì đừng nói với tôi.”
Gương mặt Trương Lực lộ vẻ khó xử: “Là về cô Dung ạ.”
Tống Tuân Thanh lập tức đặt bút xuống, đôi mắt đen kịt nhìn sang: “Nói.”
“Trưa hôm nay Lận Bình đưa cơm đến cho cô ấy, là ngôi sao đóng vai nam phụ kia.” Trương Lực tường thuật lại mọi chuyện một cách khách quan, không dám thêm mắm dặm muối, mặc dù anh ta đã nhạy cảm ngửi thấy được mùi tình ý đặc biệt từ Lận Bình.
“Ngoài đưa cơm ra thì còn gì nữa không?” Giọng điệu của Tống Tuân Thanh đã lạnh xuống.
“Không có ạ.”
Tống Tuân Thanh híp mắt lại, giọng nói lạnh lẽo: “Là Lận Bình của Gia Hoa kia đúng không? Đúng là to gan, lại dám tranh phụ nữ với tôi.”
Trương Lực không dám lên tiếng.
Tống Tuân Thanh lạnh lùng nói: “Đưa cho tôi phương thức liên lạc của Keta.”
Dưới trướng Tống Thị cũng có sản nghiệp trong ngành F&B, có khá nhiều khách sạn, đã được Tống Trạch Minh thành lập từ mấy năm nay, nghiệp vụ đều có quá trình cố định nên cũng không phiền phức lắm, cho nên vẫn đang do Tống Tuân Thanh quản lý.
Keta là đầu bếp cao cấp của Italy do Tống Tuân Thanh mời đến, tiền lương cả chục triệu tệ. Hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu là trụ cột của khách sạn Minh Ký. Rất nhiều người nghe danh mà đến đây, vì chỉ cần là người đã nếm thử tay nghề của anh ta thì không một ai thất vọng.
Ngay cả Tống Tuân Thanh không kén ăn cũng tán thưởng vô cùng.
Có lẽ Lê Lê vẫn chưa được nếm thử.
Tống Tuân Thanh nghĩ.
Sau khi Trương Lực rời khỏi, Tống Tuân Thanh lại ký mấy phần tài liệu, cuối cùng cũng giải quyết xong công việc gấp.
Vừa định nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút thì Hứa Chi Châu lại đi vào.
“Có chuyện gì vậy?”
“Không có chuyện gì thì không thể tới thăm cậu một chút được à?” Hứa Chi Châu tìm cái ghế xoay rồi ngồi xuống, xoay cây bút trong tay: “Sao đây? Vừa mới theo đuổi phụ nữ thôi mà quên anh em luôn rồi à?”
Khoé môi Tống Tuân Thanh run rẩy: “Tôi không thèm tranh cãi với cậu.”
Hứa Chi Châu dùng bút gõ gõ bàn: “Có chính sự.”
“Có một ngôi sao muốn ủy thác văn phòng luật của chúng ta, một sao nữ rất nổi tiếng, cũng là người có một vài scandal trên mạng. Tôi thấy vụ án này rất dễ giải quyết nên đến nói với cậu một chút.” Hứa Chi Châu nói.
Thật ra đây là chuyện nhỏ không thể nhỏ hơn nữa, Hứa Chi Châu cũng là sếp của văn phòng luật, đáng lý ra chuyện này anh ấy sẽ tự quyết định.
Nhưng từ ba năm trước Tống Tuân Thanh lại đặc biệt nhấn mạnh dặn dò bọn họ, chỉ cần là vụ án trong ngành giải trí thì phải báo cáo với anh, không được bỏ sót.
Lúc trước Hứa Chi Châu còn có một vạn câu hỏi vì sao không hiểu nổi, nhưng cũng không hỏi nhiều, còn bây giờ thì hiểu rồi. Chẳng phải là vì khi người con gái anh thích tìm tới thì anh có thể biết được tin tức trước tiên hay sao.
Nghĩ tới đây, Hứa Chi Châu nở nụ cười, ung dung xoay bút: “Thời buổi này người si tình như cậu cũng không nhiều đâu, gọi cậu là trung khuyển nặng tình cũng không quá đâu nhỉ?”
Tống Tuân Thanh híp mắt nhíu mày: “Chửi ai là chó đấy?”
Hứa Chi Châu gõ bàn, giải thích cho mình: “Trung khuyển nặng tình không phải chửi cậu là chó, mà là đang khen cậu thâm tình. Cậu nghĩ mà xem, chẳng phải chó rất trung thành hay sao?”
Tống Tuân Thanh liếc anh ấy một cái đầy ẩn ý: “... Vậy chẳng phải đang nói tôi giống chó hay sao?”
Hứa Chi Châu: “...” Không có cách nào để phản bác.
Hứa Chi Châu: “Cậu với em gái Lê kia phát triển đến bước nào rồi? Cho tôi hỏi thăm quan tâm đời sống tình cảm của anh em chút nào.”
Ánh mắt Tống Tuân Thanh lạnh lùng: “Ai là em gái cậu?”
Hứa Chi Châu biết Tống Tuân Thanh là một tên có tính tình chiếm hữu, nhưng không ngờ ngay cả việc này mà cũng ghen, anh ấy im lặng che miệng mình lại. Người anh em này còn trẻ tuổi mà đã xong đời rồi, sau này lại là một tên bị vợ quản nghiêm cho xem!
Sau giờ trưa, ánh mặt trời vô cùng chói chang, tia sáng hừng hực chiếu qua cửa sổ, Tống Tuân Thanh điều khiển tấm rèm.
“Là nghệ sĩ nào?” Tống Tuân Thanh chuyển chủ đề về chuyện chính.
Hứa Chi Châu gãi gãi đầu: “Kiều Hy, có lẽ là cậu biết đấy, chẳng phải hai người vẫn còn chung một đoàn làm phim sao?”
Nghe thấy cái tên này, Tống Tuân Thanh nhíu mày, xen lẫn mấy phần chán ghét rõ ràng: “Không nhận.”
Bầu không khí chợt xuất hiện một thoáng tĩnh lặng.
Hứa Chi Châu: “Nè! Lần trước không nhận vụ của chủ tịch Thanh Lâm, lần này lại không nhận vụ của Kiều Hy, rốt cuộc văn phòng luật này còn muốn mở nữa không hả? Tôi chưa từng thấy cậu bốc đồng như vậy bao giờ!”
Tống Tuân Thanh từ tốn chỉnh lại đồng hồ, bình tĩnh thong dong nói: “Tùy hứng một chút thì đã sao? Chẳng lẽ tôi không có tư cách này?”
Hứa Chi Châu: “Ít nhất cậu cũng phải cho tôi một lý do chứ.”
Tống Tuân Thanh: “Đạo đức của Kiều Hy không xứng với vị trí đó. Cô ta có được địa vị như hôm nay trong giới giải trí đã là được hưởng sái công đức của tổ tiên rồi. Theo tôi thấy thì cô ta sắp sửa ngủm rồi đấy, văn phòng luật của chúng ta đừng nên dính dáng tới loại người như vậy thì hơn.”
Hay lắm, nghe rất có lý, kết hợp với giọng điệu trong trẻo của anh thì không hề có chút gì gọi là bao che cả.
Hứa Chi Châu cười chế giễu: “Tôi cũng quên mất có ai đó từng nói, dù là tử tù cũng vẫn có tư cách để bào chữa ấy nhỉ? Thì sao đâu, dù sao người ta cũng chẳng phạm pháp, sao lại không thể ủy thác cho chúng ta?”
Mặt Tống Tuân Thanh không chút cảm xúc: “Cậu nhớ nhầm rồi.” Anh tạm dừng một chốc rồi nói tiếp: “Sau này mấy vụ án trong giới giải trí cậu cứ tự quyết định đi, không cần phải báo cáo với tôi.”
Hứa Chi Châu: “...”
Anh ấy bị biến thành công cụ hình người đấy à?
Hứa Chi Châu: “Vậy lần này tôi nhận vụ án của Kiều Hy được không?”
Tống Tuân Thanh lạnh lùng liếc qua: “Cậu đoán xem.”
…
Trưa hôm sau, sau khi quay phim xong, Dung Lê và Trình Thích vừa định đi ăn cơm thì thấy trợ lý thường đi theo sau lưng Tống Tuân Thanh đi tới, trong tay xách mấy cái túi: “Cô Dung.”
Dung Lê buồn bực: “Có chuyện gì vậy?”
Dung Lê thấy logo “Minh Ký” trên mấy cái túi trong tay Trương Lực, hình như trong đó đựng mấy hộp thức ăn, Trương Lực nói: “Sếp Tống nhờ tôi mang tới cho cô.”
Phản ứng đầu tiên của Dung Lê là Tống Tuân Thanh uống lộn thuốc à? Cô hơi ngập ngừng, còn Trình Thích sau lưng cô thì cười đến mức trái tim thiếu nữ nhộn nhạo luôn.
Trương Lực: “Sếp Tống còn bảo tôi đi gặp hai nhà đầu tư, sắp tới giờ rồi.”
Thế này là đang nhắc khéo cô nhanh lên, trong lòng Dung Lê: Sao trợ lý nào cũng ép cô nhận đồ thế, không cân nhắc đến việc cô cũng rất khó xử à!
Nhưng kể ra, Trương Lực thân là trợ lý đặc biệt của Tống Tuân Thanh, ngày nào cũng phải xử lý những việc đầu tư làm ăn lớn mà lại phải mang cơm tới cho một nghệ sĩ nho nhỏ như cô, đúng là ấm ức cho anh ta thật.
Tiếc rằng Dung Lê là người có nguyên tắc, người yêu cũ cũng giống như chiếc gương bị bể tan tành vậy, chắc chắn không thể dán liền lại được nữa.
“Anh mang về đi, bây giờ tôi với Tống Tuân Thanh đã không còn gì liên quan tới nhau nữa, sau này cũng đừng mang tới.”
Lúc này mọi người đều đang lục tục đến phòng ăn để ăn trưa, phim trường đã không còn ai, nếu có phóng viên nào đó đang mai phục thì hậu quả đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Ngay lúc này, điện thoại Dung Lê khẽ vang lên một chút.
[Tống Tuân Thanh]: Có muốn tôi đích thân mang đến cho em không? Như vậy thì em chịu nhận rồi chứ?
Dung Lê hơi khựng lại, Tống Tuân Thanh đúng là liệu sự như thần, còn biết chắc là cô sẽ không chịu nhận luôn. Cô nhận đồ ăn Lận Bình đưa là vì xuất phát từ sự cảm ơn. Còn Tống Tuân Thanh, ai biết được anh lại muốn giở trò quỷ gì, cô không thể tiếp tục dây dưa với anh nữa.
Dung Lê không trả lời tin nhắn, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên.
[Tống Tuân Thanh]: Lê Lê, em muốn tôi tự tay đút em ăn à? Hay là muốn cách nào khác, em cứ nói ra xem nào?