Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, màn đêm không trăng không sao, khiến cho áng mây trông càng thêm sâu.
Một chiếc Cayenne màu đen lái tới, quấy nhiễu bóng đêm lặng yên không tiếng động.
Trợ lý Trương Lực xuống xe, cung kính mở cửa xe cho Tống Tuân Thanh: “Anh Tống, tôi đã điều tra chuyện anh nói rồi. Sao nữ bất kính với cô Dung tên là Kiều Hy, hai người họ đều đi con đường sao nữ xinh đẹp diễm lệ, nhưng tính cách Kiều Hy háo thắng thích tranh giành, ghen tị với cô Dung. Kiều Hy vẫn luôn không quá nổi bật, đến năm nay sự nghiệp mới hơi khởi sắc. Trước kia cô ta còn từng có quan hệ hợp tác thương mại với Tống Thị, bởi vì danh tiếng cô ta khá tốt nên ai nấy đều rất coi trọng cô ta.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Tuân Thanh thản nhiên khoát tay, lại nhớ tới điều gì đó: “Đổi nhà sản xuất Thôi đi, tôi không muốn thấy ông ta trong đoàn làm phim.”
Trương Lực cảm thấy mồ hôi lạnh đầm đìa sau gáy, biết rõ không nên nói nhiều trước mặt anh nhưng vẫn không nhịn được: “Chắc không dễ đổi đâu ạ?”
Tống Tuân Thanh lạnh lùng lườm anh ta, Trương Lực không dám hó hé thêm gì nữa. Anh ta lo lắng quá rồi, trên đời này làm gì có chuyện Tống Thị của thành phố Giang không làm được. Cho dù hái sao vớt trăng thì anh ta cũng phải ngoan ngoãn nghe lệnh.
Vốn dĩ hôm nay Tống Tuân Thanh uống không nhiều lắm, gió lạnh vừa thổi qua đã tỉnh táo hơn nhiều.
Anh nhẹ nhàng day trán, nhắm mắt nghỉ ngơi. Lúc này, đạo diễn Trương gọi điện thoại tới: “Tuân Thanh, tôi tái xác nhận lại nhé, cậu đồng ý làm cố vấn pháp luật bộ phim này đúng không!”
Thật ra, vốn dĩ Tống Tuân Thanh không định tham dự bữa tiệc rượu hôm nay. Tuy rằng đạo diễn Trương có vài năm giao tình với anh, nhưng Tống Tuân Thanh xử lý một vụ án đã có thể kiếm được ít nhất mười triệu tệ. Nói cách khác, đoàn làm phim không đủ tiền mời anh.
Nhưng đạo diễn Trương muốn tạo đà cho “Nụ hôn tình ái” nên vẫn đề nghị với anh một lần, còn làm một bản kế hoạch, nêu rõ tình hình đoàn làm phim và danh sách diễn viên có cơ hội ra. Tống Tuân Thanh xem xong thì bỗng dưng đồng ý sẽ xuy xét, sau đó mới có chuyện ngày hôm nay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Tuân Thanh nhẹ nhàng gõ nhịp ngón tay trên mặt ghế da, khẽ “ừ” một tiếng đáp lại.
…
Hôm sau.
Dung Lê tỉnh dậy lúc bảy giờ tròn, vệ sinh cá nhân đơn giản, sau đó tự tay làm bữa sáng. Trong phòng Dung Thần vẫn chưa có động tĩnh gì, Dung Lê định gõ cửa, nhưng nghĩ một lát lại thôi. Con bé này vẫn luôn thích ngủ nướng, hôm nay cũng là cuối tuần, kệ cho con bé ngủ vậy.
Bữa sáng của cô là một phần súp ngô, một phần bánh rong biển cà rốt thái sợi. Hương vị bình thường, nhưng có thể giữ gìn vóc dáng.
Dung Lê ủ rũ gà gật sau đó bước tới máy chạy bộ. Mỗi sáng chạy mười nghìn mét là tự giác của người làm nghệ sĩ.
Cô ướt đẫm mồ hôi trên máy chạy, may là luyện tập nhiều năm đã rèn được sức chịu đựng đầy đủ, không tính là mệt, chỉ thấy hơi chán thôi. Nghĩ đến đây, cô vươn tay tìm đại một chương trình có lượng chia sẻ cao nhất trên màn hình máy chạy bộ, bấm vào xem.
Không khéo, là chương trình pháp luật nhàm chán, mấy điều khoản vừa thấy thôi đã đau cả đầu.
“Tôi cảm thấy việc giảng giải pháp luật thông dụng cho mọi người rất quan trọng. Thật ra trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta, học pháp luật cơ bản rất có ý nghĩa. Trong xã hội sẽ thường xuyên có vài vấn đề liên quan đến rìa pháp luật hoặc là hành vi phạm tội trái pháp luật. Với tình huống như vậy…”
Giọng của người đàn ông trong chương trình trầm thấp dễ nghe, nếu không phải giọng nói này quen thuộc quá mức thì có thể xưng là hưởng thụ.
Đúng là âm hồn không tan, lại là Tống Tuân Thanh. Mà ngẫm lại cũng thấy nực cười thật, một người ngoài giới giải trí như anh mà còn thu hút sự chú ý hơn cả cô nữa.
Trên mạng nói anh tuổi trẻ anh tuấn, năng lực nghiệp vụ hàng đầu, tương lai không thể đo lường được.
Hai năm trước, Tống Tuân Thanh đánh một trận cực kỳ đẹp mắt, oanh động cả thành phố Giang, ngồi vững danh hiệu luật sư hàng đầu của mình. Có người lén đăng ảnh của anh lên mạng, nhờ giá trị nhan sắc cao mà nhanh chóng nổi tiếng. Thậm chí có người còn đứng ra thành lập fanclub cho anh, cũng có vô số cô gái nói sau này muốn ghi danh học luật, chỉ vì có thể tình cờ gặp Tống Tuân Thanh.
Sau đó, một trang phát sóng trực tiếp làm một bộ phim tài liệu nói về luật hành chính, khách mời trong tập đầu tiên chính là anh, anh lập tức hấp dẫn lượng lớn người hâm mộ.
Dung Lê vẫn tiếp tục chạy, tay vô tình lướt tới bình luận.
“Nhan sắc cấp thần thế này đủ cho tôi liếm cả đời!”
“Tôi rất tò mò người đàn ông lạnh lùng cấm dục như anh ấy mà yêu đương thì sẽ như thế nào. Muốn ngủ với anh ấy.”
Dung Lê lắc đầu, quệt đại mồ hôi bên thái dương, tiện thể tắt màn hình.
Cô nở nụ cười mỉa, khéo ghê, năm ấy cô cũng nghĩ thế đấy.
Dung Thần dụi mắt ra khỏi phòng ngủ, thiếu nữ mười bảy tuổi lê dép đi vào nhà vệ sinh, trông có vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ.
Lúc đi ngang qua Dung Lê, cô nhóc không kìm được hỏi: “Chị, sao trông mặt chị là lạ thế?”
Dung Lê nguýt mắt: “Nhanh lên còn ăn sáng, nguội hết bây giờ.”
Dung Lê xuống khỏi máy chạy bộ rồi đi tắm rửa, cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều thoải mái. Lúc này lại đói bụng nữa rồi, cô mím môi, không thể ăn tiếp nữa. Tuy hiện tại không có bộ phim nào để quay, nhưng không có nghĩa là lúc nào cũng không có. Cô cần giữ gìn vóc dáng, chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào.
Bảy năm qua cô vẫn luôn duy trì cân nặng ở mức 43kg, trừ mùa đông ba năm trước mới vượt quá 45kg.
Lúc ấy chắc là yêu đương điên luôn rồi, thậm chí còn thèm ăn hơn trước nhiều. Đối phương bình thường lạnh lùng vậy thôi, chứ khi đối xử với cô cũng sẽ lộ ra vẻ dịu dàng và kiên nhẫn.
Cô đói bụng, anh sẽ đau lòng, đã thế anh còn nấu ăn rất ngon, thay đổi phương pháp nấu thật nhiều đồ cho cô ăn. Vì muốn duy trì dáng người, Dung Lê chỉ ăn một chút, lúc đó anh đã thành tiêu chuẩn của người trong nghề. Anh cau mày ôm cô nói: “Béo lên chút càng xinh.”
Dung Lê lắc đầu, cười nũng nịu: “Còn lâu mới tin mấy lời bậy bạ của anh.”
Nhưng sau đó, Dung Lê béo lên năm cân, mặt cũng tròn hẳn, hiệu quả lên hình cực kém. Dung Lê sầu não ruột, chỉ có anh nhẹ nhàng bẹo má cô, hôn lấy hôn để.
Giờ nhớ lại cũng thấy thổn thức ghê. Giờ cô ngã xuống từ trên mây xanh, thành người chốn phàm trần rồi, chẳng rõ liệu có ngày nào có thể nổi tiếng lại hay không.
Mà người kia lại không màng thân phận người thừa kế, trở thành luật sư hàng đầu, mở văn phòng luật Thiên Cạnh nổi danh nhất thành phố Giang,
Đã thế còn đẹp trai, khiến vô số cô gái điên cuồng yêu mến.
Dung Thần đẩy cửa ra khỏi phòng ngủ, còn trang điểm nhẹ, đeo túi xách tinh xảo định ra ngoài: “Chị ơi, em đi tham dự tiệc nhé.”
“Mấy giờ em về?”
“Khoảng năm giờ.”
“Ừ, chú ý an toàn.”
Dung Lê ngồi trên sô pha xem phim cả buổi chiều, bị nội dung phim lôi cuốn vào cảnh ngoạn mục, bất tri bất giác bên ngoài đã tối nhèm. Cô đứng dậy nấu cơm, phát hiện Dung Thần vẫn chưa về thì hơi sốt ruột. Bình thường cô nhóc Dung Thần rất ít khi gây chuyện, nói mấy giờ về thì khi đó nhất định sẽ về.
Dự cảm xấu quanh quẩn trong lòng khiến Dung Lê cau mày đi qua đi lại trong phòng khách.
Dung Lê vội chạy vào phòng ngủ lấy di động, phát hiện có vài cuộc điện thoại chưa nhận. Cô đang định gọi lại thì số máy kia gọi tới.
“Chào chị, đây là sở cảnh sát Dương Thành trực thuộc thành phố Giang. Em gái Dung Thần của chị đánh nhau với bạn học, gây thương tích cho hai nữ sinh khác, cần chị tới xử lý ngay.” Cảnh sát nói.
“Thần Thần có sao không?” Dung Lê sợ giật thót, vội vàng đứng dậy khỏi sô pha: “Tình huống nghiêm trọng lắm không?”
Cảnh sát: “Em gái chị không bị thương. Chúng tôi hi vọng hai bên có thể hòa giải, không cần dùng tới trình tự pháp luật, nhưng ba mẹ đối phương không đồng ý. Chị Dung, ba mẹ đối phương đã tới được một tiếng đồng hồ rồi, chị mau chóng tới đây đi.”
Sau khi ngắt máy, Dung Lê vội vàng đội mũ, đeo kính râm, chuẩn bị gọi xe ra ngoài. Trước khi ra ngoài còn gọi cho chị Tất. Chị Tất là người đại diện kiêm bạn tốt của cô, bởi vì thân phận của cô đặc biệt nên có chuyện gì cũng đều phải báo cáo với chị Tất.
Cô gọi ba lần cũng không ai bắt máy. Thôi vậy, tự cô đi thôi.
Đến cửa đồn công an, xe vất vả lắm mới dừng lại được. Tuyết trắng bao trùm thế giới xung quanh, mỗi bước chân đều có thể nghe được tiếng “loạt xoạt”.
Dung Lê trả tiền cho tài xế taxi, sau đó trong lúc tình cờ nhìn thoáng qua phía sau, cô chợt thấy một người đàn ông mặc vest đi giày da bước ra từ chiếc Cayenne đằng sau. Dáng đối phương rất cao, tay cầm cặp công văn, bộ vest chỉnh tề phẳng phiu, tỉ mỉ lịch sự.
Cô thấy bóng người kia hơi quen, nhưng không nhìn rõ ràng cho lắm.
Dung Lê dụi mắt, không quá để ý, chỉ kéo cổ áo khoác sát lại, sau đó bước lên bậc thang đồn công an.
Dung Thần đang ngồi trên ghế chờ, cúi đầu khóc nức nở, phấn son trên mặt nhòe cả đi, nhìn trông chật vật không chịu nổi. Thấy Dung Lê bước vào, đôi môi cô nhóc run rẩy, gọi một tiếng: “Chị ơi!”
Mà đối diện cô nhóc là một người phụ nữ trông khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, cầm một chiếc túi xách hiệu FENDI, mặc váy mùa đông đặt làm, hùng hổ như gà trống chọi, cứ như hận không thể giết chết Dung Thần.
Bên trái người phụ nữ là hai thiếu nữ xấp xỉ Dung Thần, nhuộm tóc vàng chóe, đi giày đen bóng loáng, tính ra thì cũng tương xứng với phong cách của người phụ nữ lớn tuổi kia.
Người phụ nữ thấy Dung Lê đi tới thì cười mỉa: “Cô là chị gái Dung Thần đúng không?” Đối phương bĩu môi, lộ ra vài phần khinh thường: “Dung Thần đánh con gái tôi, cô xem định chịu trách nhiệm thế nào đây?”
Lúc này, hai cô gái kia vẫn đang kiêu ngạo ương ngạnh, hung dữ quắc mắt lườm Dung Thần, trên người không có vết thương gì, chỉ là mặt có mấy chỗ đỏ lên, xem ra Dung Thần cũng không xuống tay ác quá.
Dung Lê mỉm cười, lễ phép nói: “Không cần biết thế nào, em gái tôi ra tay trước, tôi thay con bé xin lỗi mọi người.”
Dung Thần thấy cô khiêm nhường thì đứng phắt dậy, siết chặt nắm tay: “Chị, chị không cần lễ độ với bọn họ!”
Dung Lê lắc đầu với Dung Thần, ý bảo con bé tạm thời đừng nói gì: “Nhưng tôi rất tò mò, nguyên nhân bọn nhỏ đánh nhau là gì vậy?”
“Lại còn hỏi nguyên nhân đánh nhau à?” Người phụ nữ kia tức đến mức run cả cằm: “Cô nhìn thấy mặt con gái tôi chưa! Không cần biết có nguyên nhân gì cũng đừng có đánh con gái cưng của tôi chứ? Tôi sẽ khiến mấy người trả giá đắt!”
Dung Thần khóc nấc: “Chị ơi, bọn họ đáng đời, hai đứa nó chửi…”
Đúng lúc này, một cảnh sát cao ráo đi tới đưa bản ghi chép cho Dung Lê xem.
Hai nữ sinh kia đã ký tên thừa nhận, bọn họ mắng Dung Lê là kỹ nữ, là minh tinh hết thời, dù muốn ngủ để kiếm tài nguyên cũng không ai thèm. Còn có vài lời khó nghe hơn nữa, cảnh sát cũng không ghi lại.
Dung Lê lần nữa ngẩng lên, đáy mắt như phủ một tầng băng, còn lạnh hơn tuyết đọng ngoài cửa sổ vài phần.
Người phụ nữ nọ thấy cô như thế thì càng hừng hực tức giận, giơ thẳng tay lên: “Nếu các người không định chân thành xin lỗi thì để tôi tự dạy dỗ…”
Bàn tay kia vung lên bất ngờ không kịp phòng, ngay lúc Dung Lê cho rằng không tránh được thì chợt có một cánh tay mạnh mẽ bắt lấy tay người phụ nữ kia. Ngón tay kia thon dài, mạch máu trên mu bàn tay hơi hằn lên. Cùng ập đến theo bàn tay đó là mùi gỗ thoang thoảng thơm ngát chiếm lấy toàn bộ hơi thở của Dung Lê, khiến cô không nhịn được mà lơ đễnh.
Tay người phụ nữ kia giương cao giữa không trung, giãy dụa vài lần, sau đó bị chủ nhân của cánh tay dồn sức vung mạnh. Người phụ nữ kia chịu đau, lảo đảo vài bước.
Ngay sau đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Dừng tay!”
Vẻ mặt người phụ nữ cực kỳ khó coi, chuyển hướng chỉ vào người tới: “Mày…”
Dung Lê cũng thấy rõ người đàn ông mặc vest đi giày da bên cạnh, hàng mi anh hơi cao, đôi môi mỏng khẽ mím lại, là kiểu đẹp trai rất đoan chính. Đôi mắt hẹp dài của anh như khảm tuyết lạnh, khí thế tản mát ra ngoài khiến người ta sợ hãi.
Là Tống Tuân Thanh.