“Không đau.” Dung Lê né tránh sự đụng chạm của anh, nhanh chóng trả lời: “Phòng tôi rất bừa bộn, hôm nay không tiện lắm, nếu anh muốn biểu đạt quan tâm thì tôi đã biết rồi.”
Ý đuổi khách rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn.
Phòng khách sạn được thiết kế theo phong cách phục cổ kiểu Pháp, đâu đâu cũng lộ ra vẻ xa hoa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Tuân Thanh cũng không giận, anh hơi nhíu mày, một chốc sau mới nói: “Tin đồn giữa tôi và Kiều Hy không phải thật.”
Trong giọng anh toát lên chút cảm giác mệt mỏi, cô đoán anh cũng rất bất đắc dĩ với chuyện hot search tối qua. Tống Tuân Thanh nói thế khiến Dung Lê hơi kinh ngạc, cô không hiểu tại sao anh lại giải thích với mình.
Cô suy tư một chút mới hiểu logic của người đàn ông này… Anh đang nghĩ cô không mở cửa, đối xử lạnh nhạt, không hoan nghênh anh là vì nhìn thấy tin đồn nên hiểu lầm. Cũng có nghĩa là, anh nghĩ cô đang ghen.
Dung Lê: ???
Dung Lê thấy hết sức ngột ngạt, ngay sau đó là sự cạn lời sâu sắc.
Cô muốn giải thích vài câu, nhưng lại cảm thấy không cần thiết, tránh cho hiểu lầm nghiêm trọng hơn. Cô vừa muốn nói gì đó đã nghe thấy Tống Tuân Thanh bảo: “Em lên Weibo đi.”
Đúng lúc điện thoại đang đặt ngay bên cạnh, Dung Lê tiện tay vuốt mở màn hình. Cả ngày không lên mạng, cô phát hiện trên mạng đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
No.1 hot search đã biến thành #Tống Tuân Thanh đính chính#
Nhấn vào hot search, xếp hạng đầu tiên là một bài viết Weibo của Tống Tuân Thanh.
@Tống Tuân Thanh: Không quen biết.
Bình luận bên dưới đã hơn 100 nghìn lượt. Chỉ vỏn vẹn ba chữ đơn giản, vừa cao ngạo vừa kiêu văng. Thông qua ba chữ này, Dung Lê như có thể nhìn thấy bản thân Tống Tuân Thanh lạnh nhạt giải thích bên tai cô: Xin lỗi, anh không quen biết Kiều Hy.
Tài khoản Weibo này của Tống Tuân Thanh có mấy trăm nghìn người theo dõi, đều là người trong ngành luật hành chính.
Weibo này cũng là do ekip chương trình đăng ký giúp anh, Tống Tuân Thanh không thích những ứng dụng giải trí này nên đương nhiên trên Weibo không có một bài đăng nào hết, nhưng vẫn có rất nhiều cô bé liên tục gửi tin nhắn riêng bày bỏ tình cảm với anh.
Bây giờ rốt cuộc cũng đăng bài đăng đầu tiên, vậy mà lại là vì muốn đính chính quan hệ.
Tối qua Kiều Hy còn giả vờ giả vịt nói mình rất tán thưởng Tống Tuân Thanh, hơn nữa còn từng giao lưu sâu sắc. Hôm nay Tống Tuân Thanh không chút để ý, dễ dàng vạch rõ quan hệ với cô ta, có thể nói là không chừa cho Kiều Hy chút mặt mũi nào.
Bây giờ Kiều Hy như mặt trời ban trưa, có lẽ đã tức xanh mặt luôn rồi. Vẻ mặt bây giờ chắc giống bảng pha màu lắm nhỉ?
Ác giả ác báo, nghĩ tới lần này cô ta bị vả mặt thôi là Dung Lê đã thấy khoái chí rồi, khoé môi cũng thấp thoáng ý cười.
Kéo xuống dưới, có nhà đối thủ tổng kết lại các màn bị vả mặt của Kiều Hy rồi đăng lên, vinh quang đứng no.2 hot search. Lần này cô ta mất sạch hảo cảm của cả người qua đường luôn, ai bảo Kiều Hy xây dựng hình tượng tuyệt mỹ không dính khói lửa nhân gian làm gì?
Có ai không dính khói lửa nhân gian mà lại muốn bấu víu quan hệ với quyền quý?
Nghĩ tới đây, nụ cười trên môi Dung Lê càng sâu thêm.
Nụ cười này vào mắt Tống Tuân Thanh lại biến thành cô có ý khác. Nhưng anh nào biết suy nghĩ trong đầu Dung Lê lúc này không dính dáng gì tới anh cả.
Tống Tuân Thanh: “Lê Lê, bây giờ cho tôi vào được chưa?”
Dung Lê đứng thẳng lưng, vờ như không có việc gì nói: “Anh đính chính là chuyện của anh, tôi không cho anh vào là chuyện của tôi. Hai chuyện này liên quan gì tới nhau?”
Tống Tuân Thanh bất đắc dĩ bật cười, mặt mày toát lên vẻ dịu dàng thản nhiên.
Anh biết Dung Lê cứng miệng, chuyện này anh nói không lại cô, chi bằng đổi cách khác vậy.
Đúng lúc có hai cô gái trẻ tuổi đi ngang qua hành lang, Tống Tuân Thanh người cao chân dài, đi tới đâu cũng đều khiến người ta sáng mắt, cô gái đó tò mò nhìn về phía anh, thấy anh đang đứng trước cửa phòng một cô gái độc thân, huống chi thân phận của cô gái này còn là ngôi sao nổi tiếng…
“Nếu em còn không cho tôi vào phòng, sáng mai hai chúng ta sẽ cùng lên hot search đấy.” Đôi mắt tràn ngập ý tứ xấu xa của anh rời khỏi người cô, anh thản nhiên nói: “Đến lúc đó tôi sẽ không tốt bụng làm sáng tỏ nữa đâu.”
“…” Dung Lê rùng mình, né người cho anh đi vào.
Thật ra sức Dung Lê không mạnh lắm, dù sao cô vẫn là một cô gái yếu đuối, nếu anh thật sự muốn vào thì cô cũng không cản được. Nhưng anh không muốn làm căng, anh đang muốn nhìn dáng vẻ lúng túng cam chịu của Lê Lê.
Trông hơi đáng yêu.
Sau khi vào phòng, anh nhìn lướt qua phòng cô, không bừa bộn chút nào, ngược lại còn có thể nói là sạch sẽ, ngăn nắp, có nề có nếp. Trước giờ Dung Lê luôn sạch sẽ ngăn nắp, thậm chí còn hơi thích sạch sẽ, điểm này rất giống anh.
Đáy lòng anh thầm vui mừng.
Còn Dung Lê lúc này thì hơi xoắn xuýt bất an. Ở chung một căn phòng nhỏ đầy tính riêng tư cùng bạn trai cũ, thân hình Tống Tuân Thanh cao lớn, làm người nắm quyền trong thời gian dài, khí chất uy nghiêm mà thanh lãnh đó đã sớm khắc sâu vào tận xương tủy của anh, khiến cô cảm thấy cả người mình đều không thoải mái lắm.
“Anh có chuyện gì thì nói luôn đi.” Giọng điệu Dung Lê không mấy thân thiện.
Tống Tuân Thanh nhìn thoáng qua bố cục gian phòng, ánh mắt lại lần nữa cố định trên má phải cô, ánh mắt đau lòng nói: “Tại sao không trả thù?”
Rõ ràng đã đưa cơ hội đến tận tay cô rồi mà cô lại không cần.
“Tôi đã đánh lại rồi, không phiền anh phải lo chuyện bao đồng.” Dung Lê không cần anh quan tâm quá mức. Cô cố ý kéo dài khoảng cách giữa hai người, lời nói ra cũng sắc bén như gai hoa hồng.
Có lẽ hành vi của Tống Tuân Thanh trong tình cảnh đó có khuynh hướng bảo vệ cô, nhưng Dung Lê cảm thấy anh cũng đang tính toán âm mưu riêng thôi. Anh đối đầu với Kiều Hy như vậy tương đương với việc vạch rõ khoảng cách với cô ta. Trong đoàn phim tổng cộng có mấy trăm người, một truyền mười, mười truyền trăm, càng không có ai tin Kiều Hy có thể quyến rũ được Tống Tuân Thanh nữa.
Chiêu này dùng quá tuyệt, làm lời đồn không thổi tự tan!
“Không phải tôi đã dạy em rồi sao?” Dáng người Tống Tuân Thanh cao ngất, lại còn hơi gầy, anh dạy dỗ cô: “Người khác đắc tội em thì em phải báo thù gấp bội.”
“Tôi không phải thánh mẫu có thể khoan dung với cô ta hết lần này đến lần khác, cũng chẳng chịu bị thiệt, nên khi đánh lại tôi đã mạnh tay hơn cô ta nhiều rồi. Hơn nữa, thật sự tôi muốn quay cho kịp tiến độ, tôi không cảm thấy khiến cả đoàn phim đợi chúng tôi là chuyện hiển nhiên.”
Tống Tuân Thanh phát hiện, sau ba năm không gặp, Dung Lê đã trưởng thành hơn rất nhiều, càng ngày càng có suy nghĩ và cách nhìn của riêng mình. Năm đó khi hai người yêu nhau, cô giống một cô nhóc không rành thế sự hơn.
Chuyện gì đã biến cô thành thế này? Đằng sau màn lột xác này, cô đã phải trải qua những gì? Trong mắt anh loé lên vẻ hối hận.
Không sao, anh cũng sợ những thứ dơ bẩn đó sẽ làm bẩn tay cô. Cô cứ sống vui vẻ thế này là được, còn quyết định tàn nhẫn thì để anh làm. Kiều Hy kia, nhất định anh sẽ không bỏ qua cho cô ta.
“Mặt em thoa thuốc chưa?” Anh mềm giọng hỏi.
“Chưa.” Thật ra cái tát đó làm cô kinh ngạc nhiều hơn là đau đớn, chủ yếu là nhất thời không phản ứng kịp. Bây giờ hơi sưng lên nhưng dấu tay thì đã mờ dần rồi.
Trong khách sạn không có thuốc tiêu sưng, Dung Lê cũng quên mua.
Tống Tuân Thanh thở dài, cười nhạo cô: “Thế em tính ngày mai mang cái đầu heo này đi đóng phim để cả đoàn phim cười nhạo sao?”
Dung Lê vô thức sờ sờ mặt mình, lòng thấy hơi hối hận. Đầu heo? Nghiêm trọng vậy sao? Không tới mức đó chứ? Nhưng nhớ trước đây mình chỉ khóc thút thít một đêm mà sáng hôm sau hai mắt đã sưng như hạch đào, Tống Tuân Thanh cũng sẽ không nói bậy.
Cô vô thức tìm kiếm trong đầu mình, gần đây không có phòng khám, phải lái xe đi mua. Cô đang suy tính lúc nào đi được thì Tống Tuân Thanh đã như nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh nói: “Đúng lúc tôi có vài chuyện cần làm, tôi chở em tới đó nhé.”
Cách đó không xa là trường quay, chắc chắn có không ít paparazzi canh bên ngoài, một khi bị phát hiện thì chắc chắn sẽ thành scandal, muốn thanh minh cũng không được.
Hôm nay Dung Lê mặc một chiếc váy dài màu đen, khoác áo lông màu trắng bên ngoài, quanh mũ có một vòng lông mềm hình cầu, xù xù trông rất đáng yêu. Cô buộc tóc rất thấp, trên mặt trang điểm tự nhiên, trông rất giống sinh viên đại học.
Sau khi cô đeo khẩu trang, đến Tống Tuân Thanh cũng cảm thấy người này trông không giống Dung Lê.
Lần đầu gặp cô, dù còn nhỏ tuổi nhưng đã xinh đẹp quyến rũ, bây giờ trang điểm nhạt đi, bờ môi đỏ mọng đã biến thành môi hồng, rất giống thiếu nữ trong sáng xinh đẹp thuần khiết.
Thế này trông vẫn xinh hơn.
Sau khi tới tiệm thuốc mua thuốc xong, Dung Lê lập tức tháo khẩu trang xuống, bóp một ít thuốc bôi lên mặt, nào ngờ lại bôi lệch, Tống Tuân Thanh nhíu mày cầm lấy thuốc trong tay cô, nặn một chút lên ngón trỏ, tự thoa đều trên ngón tay mình rồi tới gần cô.
Nhiệt độ trong xe rất thoải mái, hai người ngồi sát nhau khiến không gian vốn đã nhỏ hẹp lại càng chật chột hơn.
Dung Lê vô thức tránh ra sau.
Tống Tuân Thanh: “Có muốn thoa thuốc nữa không? Ngoan nào.”
Giọng anh rất mềm mại, dịu dàng, còn thấp thoáng mang theo ý dỗ dành. Ma xui quỷ khiến thế nào, Dung Lê lại đưa mặt tới gần anh thật.
Khoé môi Tống Tuân Thanh nhếch lên, Lê Lê vẫn luôn ngoan như thế.
Thuốc mỡ lành lạnh, vừa trơn vừa dính, tay anh chạm vào má cô cũng lành lạnh, sau khi thoa xong thì thoải mái hơn nhiều. Gò má cô mềm mại, trơn mịn như trứng gà mới bóc vỏ, không một lỗ chân lông.
Ông trời cho cô ngoại hình ưu tú thế này, trời sinh cô đã thích hợp đứng dưới ánh đèn sân khấu, anh sẽ nâng cô lên mây. Đáy lòng Tống Tuân Thanh thầm nghĩ thế.
Tống Tuân Thanh chăm chú thoa thuốc mỡ cho cô, Dung Lê cũng lén lút nhìn mặt anh. Cô chớp chớp mắt nhìn hồi lâu, trái tim không tiền đồ kia chợt lỡ mất nửa nhịp, hai má bắt đầu nóng lên, cô bỗng nhớ tới một chủ đề trên Zhihu: Đàn ông có khuôn mặt tinh xảo hơn cả con gái là trải nghiệm thế nào?
Có thời gian cô sẽ lên đó trả lời.
Sợ bị anh phát hiện, Dung Lê lại lặng lẽ dời mắt đi, cô tìm chủ đề bắt chuyện: “Anh cho tôi xuống siêu thị đối diện kia là được, tôi vào mua chút đồ.”
Tống Tuân Thanh “ừ” một tiếng, vẻ mặt bình tĩnh.
Nhưng khi cô xuống xe, đeo mắt kính và khẩu trang đi vào siêu thị thì lại phát hiện Tống Tuân Thanh cũng đi theo.
“Này, sao anh lại đi theo? Anh có biết ngại không thế?”
Tống Tuân Thanh nhếch môi, anh nhướng mày, hờ hững nhìn cô: “Cô bé này nóng tính thật.”
“Ai là cô bé hả?”
Tống Tuân Thanh: “Không phải cô bé chứ chẳng lẽ là bà cụ?”
Dung Lê: “…”
Dung Lê mím môi hỏi: “Không phải anh có việc sao?”
“Muộn một chút cũng không sao.”
“Ờ.” Tin anh mới lạ đó.
Nhưng Dung Lê không biết Tống Tuân Thanh có việc thật. Anh vốn phải thay mặt Tống Thừa Nghĩa đi gặp đối tác làm ăn bên Mỹ. Bên đối tác đó có thể nói là bạn làm ăn lâu năm của anh, khi du học ở nước ngoài hai người qua lại rất thân thiết, nên sớm một ngày hay muộn một ngày cũng không sao.
Để Dung Lê đi siêu thị một mình anh không yên tâm, cuối cùng đã bảo Trương Lực đi thay anh.
Dung Lê đi siêu thị không phải để mua đồ cho mình. Cô đi mua chút đồ ăn cho mèo con, lần trước tụi nó ăn cá khô rất vui vẻ, cô muốn mua thêm một chút, tiện thể xem xem có thức ăn cho mèo không.
Nhân viên hướng dẫn mua hàng xin lỗi, nói không có.
Thế là Dung Lê chỉ đành ôm ba mươi mấy bọc cá khô, chất đầy cả xe đẩy.
Mua đồ ăn vặt cho mèo con xong, Dung Lê thầm nghĩ cũng không thể bạc đãi mình được, thế là cô lại đi tới khu đồ ăn vặt, muốn mua mấy gói mứt, lúc rảnh rỗi ăn mấy miếng.
Làm ngôi sao phải duy trì vóc dáng, rất phiền phức, có nguyên một sạp mứt quả cho cô lựa chọn, cô phải xem hàm lượng đường trong mứt, đương nhiên không đường là tốt nhất. Tiếc là nếu mứt quả mà không có đường thì chẳng ngon nữa.
Dung Lê không muốn giày vò dạ dày của mình, cô thà phí một chút thời gian lựa chọn còn hơn. Chọn được rồi thì mua một lần mười gói, hai mươi gói các vị khác nhau để dành ăn là được.
Sau khi lựa năm phút, cô chọn được một loại bao bì màu xanh, bên trên còn viết hai chữ “giảm béo”, chẳng phải chính là loại cô muốn tìm đây sao?
“Cháu gái ơi, cho bà hỏi chút, khu đồ chơi trẻ em ở đâu vậy?” Một bà lão tóc bạc phơ phía sau vỗ vào người Dung Lê, hỏi cô.
Đột nhiên bị người khác vỗ vào người, Dung Lê loạng choạng, lập tức quay lại, vừa rồi cô mới đi ngang qua khu đồ chơi, cô chỉ đường cho bà lão.
Đúng lúc Tống Tuân Thanh cũng đi tới, Dung Lê vội vàng cầm túi mứt quả màu xanh lên, cười khoe ra chiếc răng nanh nho nhỏ: “Anh xem này, ăn loại này sẽ không béo!”
Tống Tuân Thanh nghiêm mặt, nhìn vào thứ trong tay cô.
Dung Lê chớp chớp mắt, sau đó cũng sực nhận ra có gì đó sai sai, hộp mứt quả rất to, sao giờ lại nhỏ thế này?
… Lấy nhầm mất rồi, là một hộp bao cao su.
Làm phiền rồi… Giờ Dung Lê chỉ ước gì có thể đào một cái hố rồi chui xuống thôi.
…
Mẩu chuyện nhỏ:
Nội tâm luật sư Tống: Mua đi mua đi, đằng nào cũng phải dùng mà.
Dung Lê liếc xéo: Tên chó má này mơ đẹp lắm.