Dung Lê cảm thấy dù mình có nhảy xuống sông Trường Giang cũng không rửa sạch nổi mất. Cô chỉ nhất thời lỡ mồm lỡ miệng, cũng đâu ngờ anh lại đang ở đó.
“Lúc gặp lại anh là anh đang nghe lén, bây giờ anh cũng đang nghe lén luôn. Đường đường là luật sư Tống nổi tiếng, đến khi nào anh mới có thể sửa được tật xấu này vậy?”
Cô biết mình đuối lý nên chỉ đành đổ hết mọi trách nhiệm lên người anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Tuân Thanh mỉm cười bất đắc dĩ: “Quán cà phê khách đến khách đi, Lê Lê bá đạo như thế, không cho anh vào uống cà phê sao?”
“Vậy anh uống đi.” Cô không thèm cản anh đâu nhé.
“Bây giờ anh lại không muốn uống nữa rồi.” Tống Tuân Thanh nhướng mày nói: “Ngay cả anh cũng không biết mình có nốt ruồi dưới háng, sao em biết được hay vậy?”
Tên đàn ông thối này, không biết mới lạ đấy!
Nốt ruồi của anh, sao anh có thể không biết được?
Ý không nằm trong lời nói. Anh đang muốn cô thừa nhận cô đã từng làm “chuyện kia” với anh chứ gì?
Dung Lê nhìn anh rồi xua tay nói: “Anh về nhà tự cởi quần áo ra mà nhìn, tiện thể tán thưởng bản thân luôn, dù sao thì xưa giờ luật sư Tống vẫn luôn tự luyến lắm mà.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh rất hài lòng với bữa cơm lần trước em nấu, có qua có lại mới toại lòng nhau, anh cũng mời em dùng bữa.”
Tống Tuân Thanh quyết định không trêu ghẹo cô nữa. Anh ngừng lại một chút, sau đó chậm rãi nắm lấy cổ tay của cô rồi kéo cô đi. Lần này anh không dùng quá nhiều sức nhưng Dung Lê lại không tài nào vùng ra được.
Tất nhiên cô cũng không muốn giãy ra, bởi lẽ cô cũng có chuyện muốn nói với Tống Tuân Thanh.
Trương Lực đang đứng đợi trước xe, thấy hai người đi tới, anh ta cúi người mở cửa xe ra.
Lần này bọn họ đi đến Minh Ký, có hai nhân viên đang đứng trước cửa khách sạn đợi bọn họ: “Sếp Tống, đều đã chuẩn bị xong cả rồi.”
Tống Tuân Thanh gật đầu.
Cơm nước do tự tay Keta chuẩn bị, Tống Tuân Thanh là ông chủ đứng phía sau của nơi này, vẫn phải có chút bản lĩnh hô mưa gọi gió. Những món ăn Keta chuẩn bị lần này đều là những món thanh đạm, chủ yếu là các món chay.
Dù sao thì bình thường Dung Lê cũng không ăn bữa tối.
Nếu như bắt buộc phải ăn, chắc chắn cô sẽ không động đến đồ ăn mặn, ăn một bữa hai bữa thì sẽ không giữ được dáng nữa. Có thể chưa đợi được đến lúc tình hình trở nên tốt hơn thì đã hết thời rồi.
Dung Lê rất hài lòng, vừa ăn vừa hỏi: “Có chuyện này tôi không hiểu, tại sao anh lại không lập tức tung ảnh ra?”
Chỉ cần công khai ảnh của mèo con là tin đồn ắt sẽ tự biết mất, cần gì phải đợi lâu như thế. Mỗi một phút mỗi một giây đều là giày vò đối với cô, có rất nhiều lúc cô luôn cảm thấy mình sắp chết đuối trong nước bọt của mọi người rồi.
Tống Tuân Thanh: “Anh đang cố ý đợi dư luận dậy sóng.”
Dung Lê tức giận: “?”
Tống Tuân Thanh gắp một miếng thức ăn rồi thản nhiên nói: “Nếu không đợi thêm một lúc nữa, không đợi đến khi dư luận dậy sóng thì liệu sẽ có được hiệu quả tốt thế này không?”
Hiệu quả hiện giờ có thể nói là vượt qua dự tính ban đầu, cư dân mạng trên toàn quốc đều biết Kiều Hy trộm gà không được còn mất cả nắm gạo. Nghe nói công ty của Kiều Hy còn có ý định muốn cấm cô ta tham gia các sự kiện, phim ảnh, nhưng Kiều Hy đâu chịu bị ức hiếp, đền tiền xong thì đi huỷ hợp đồng.
Có lẽ cô ta sẽ không còn cơ hội lăn lộn trong giới giải trí này nữa.
Tống Tuân Thanh thản nhiên nói: “Đánh rắn phải đánh dập đầu, liệu trước việc cũng phải thả từ từ. Trước tiên là lấy cá nhỏ tôm nhỏ ra làm mồi dụ. Tuy chuyện Kiều Hy chụp ảnh hãm hại em nằm ngoài dự đoán của anh, nhưng vừa khéo, bữa tiệc lớn anh chuẩn bị phía sau cộng thêm gia vị cô ta tự thêm vào, anh tin chắc rằng sẽ càng ngon hơn.”
Dung Lê âm thầm giơ ngón cái về phía anh.
Dung Lê: “Thật ra để chứng minh tôi không ngược đãi mèo rất đơn giản, nhưng sao anh lại có thể nghĩ đến việc thu xếp sẵn cho mèo trước vậy?”
Không còn nghi ngờ gì nữa, hành động này là vì muốn cô giành được thiện cảm từ nhiều người qua đường.
Tống Tuân Thanh ngừng lại một chút, sau đó thẳng thắn nói: “Chuyện này em cần phải cảm ơn Lận Bình.”
Dung Lê: “...” Liên quan gì đến anh ta.
Tống Tuân Thanh bình tĩnh nhìn cô: “Anh ta tặng thức ăn cho mèo, sao anh có thể chịu thua được? Nên đã dứt khoát thu xếp xong xuôi cho mấy con mèo đó.”
Giọng điệu của anh nhẹ bẫng, như thể đang nói một chuyện hết sức bình thường vậy.
Nét mặt của Dung Lê suýt chút nữa sụp đổ.
Anh là sếp lớn đấy, chút chuyện cỏn con đó cũng phải tự làm sao.
Nhưng tóm lại vẫn phải cảm ơn anh rất nhiều.
Nếu như không có anh, hoặc là lần này phòng quan hệ xã hội làm việc không ổn thoả thì dù Kiều Hy không phát ngôn gì, có thể cô sẽ không còn cơ hội xuất hiện trước mặt mọi người nữa.
“Phải rồi, Tống Tuân Thanh, có chuyện này tôi muốn nói với anh, chuyện liên quan đến thực phẩm chức năng, Kiều Hy mập mờ tiết lộ không phải do cô ta làm. Còn nói cái gì mà nếu như tôi điều tra ra thì sẽ có điều bất ngờ.”
“Tôi không biết tại sao cô ta lại nói như thế, tóm lại tôi có cảm giác lần này cô ta không lừa tôi, nhưng tôi lại không nhớ ra mình đã gây thù chuốc oán với ai trong giới giải trí, có cần phải bôi nhọ tôi như thế không?”
Cái miệng nhỏ của cứ lẩm bẩm mãi, giọng nói pha chút dịu dàng, chau mày nghiêm túc suy nghĩ. Tống Tuân Thanh bỗng có một suy nghĩ không phù hợp với lúc này lắm, dáng vẻ này của Lê Lê thật sự đáng yêu chết mất.
Ý cười xuất hiện trên đôi môi anh: “Giờ thì cuối cùng em cũng chịu thừa nhận anh là luật sư của em rồi à?”
Dung Lê: “?”
Luật sư thì có gì cô không dám thừa nhận chứ? Sự mờ ám trong giọng nói của anh khiến cô hoài nghi… điều Tống Tuân Thanh nói không phải là luật sư mà là bạn trai.
Dung Lê thấy hơi bất lực, trong mắt thoáng vẻ không thể tin nổi: “Tống Tuân Thanh, tôi cũng không phải kẻ không phân biệt được trắng đen, tôi vẫn rất tin vào năng lực làm việc của anh. Ngày trước không muốn để anh phụ trách vụ án của tôi chỉ đơn thuần là vì muốn giữ khoảng cách với anh thôi, tôi thấy hơi ngại.”
“Còn bây giờ thì sao?”
“Bây giờ thì… cảm thấy anh đã bị kéo vào trong rồi. Hơn nữa chẳng phải Lâm Tri Khê đã trả phí uỷ thác cho anh rồi sao? Tôi cũng đâu thể lãng phí lòng tốt của bạn thân tôi được?” Dung Lê nói rất chân thành.
“Nếu đã bị kéo vào trong rồi.” Giọng của Tống Tuân Thanh rất trầm, nghe có chút gợi cảm: “Hay là để nó vào sâu hơn chút nữa đi?”
Dung Lê: “....”
Cô rất hoài nghi người đàn ông này đang nghĩ về mấy thứ “tà răm”, nhưng vẻ mặt của anh lại không có một chút chòng ghẹo nào, đứng đắn đến kỳ lạ, cô cũng không có bằng chứng.
…
Lâm Gia Lăng cũng đã quay gần xong cảnh quay của mình rồi. Dung Lê là nhân vật chính nên còn phải qua vài ngày nữa mới có thể đóng máy.
Chiều ngày mai Lâm Gia Lăng sẽ phải quay về, thế là cô ấy đã hẹn Dung Lê đi tụ tập trước khi đi, đúng lúc Lâm Tri Khê cũng tới đây công tác, ba người tụ tập, cùng nhau đi đến quán bar.
Dung Lê không thích mấy nơi ăn chơi trác táng như thế này lắm, ánh đèn quá chói mắt, nhức hết cái đầu.
Lâm Tri Khê kéo cô đi cho bằng được. Dung Lê bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra nơi này đẹp và tĩnh mịch, cũng không có đèn đóm rực rỡ hoà vào nhau gây khó chịu.
Lâm Gia Lăng: “Lê lê, em lạc hậu quá đấy, bây giờ quán bar đã không còn là kiểu giống như em nói đâu.”
Lâm Tri Khê phụ hoạ: “Đúng đấy, cậu phải thử nhiều cái mới vào.”
Dung Lê đưa mắt nhìn sang: “Đúng vậy, phải thử trải nghiệm cái mới!”
Bấy giờ Lâm Tri Khê mới ý thức được mình đã tự lấy tay vả bốp bốp vào mặt mình, cô ấy gượng cười vài tiếng rồi vội vàng bổ sung thêm: “Chuyện thì phải làm những cái mới, nhưng nếu là người thì người cũ vẫn tốt hơn.”
Dung Lê: “...”
Ba người gọi rượu, tìm quầy rượu rồi ngồi xuống, cũng không đi đến chỗ sàn nhảy. Ánh đèn rất mờ, bọn họ tìm chỗ nào khuất nhất, Dung Lê ngồi ở trong góc, tháo kính râm xuống.
Tửu lượng của Lâm Gia Lăng rất khá, uống bao nhiêu cũng không say, lúc uống rượu rõ ràng trông cô ấy rất hào sảng, có cảm giác y như nữ trung hào kiệt vậy.
Lâm Tri Khê hỏi: “Lê Lê, hôm nay cậu có uống rượu được không?”
Giải quyết xong những chuyện rắc rối kia, Dung Lê cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Hơn nữa sáng ngày mai cô cũng không có cảnh quay, dù có uống say cô cũng có thể ngủ một giấc thật ngon, thế là cô vung tay: “Uống!”
Hôm nay Dung Lê trang điểm theo kiểu phong cách phục cổ, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, chân mày vô cùng quyến rũ, nhấm thử một ngụm rượu, phong thái toát ra cảm giác chán chường.
Lâm Tri Khê nói: “Lần này Lê Lê của chúng ta thắng lớn cả danh lẫn tài, một kẻ ngu ngốc như Kiều Hy, gây chuyện rồi liên luỵ cả đến mình, đúng là ngu hết thuốc chữa!”
Buổi chiều Dung Lê đã bảo fanclub đăng một bài đăng trên Weibo. @Fanclub của Dung Lê: Các bạn thân mến, Dung Lê đã cho bé mèo đi phẫu thuật triệt sản rồi, cũng đã tiêm vắc xin phòng bệnh. Nếu bạn nào có nhã ý muốn nhận nuôi bé mèo thì có thể nhắn tin cho mình, hy vọng mọi người có thể đối xử dịu dàng với những bé mèo con, sẽ có thăm nuôi.
Mấy năm nay Dung Lê cũng không xuất hiện trước mặt công chúng, ID của fanclub cũng giống như đã chết vậy.
Ai ngờ bài đăng này lại lên leo lên hot search, khiến Dung Lê trở tay không kịp.
Mọi người đều khen ngợi Dung Lê có lòng nhân ái, tất nhiên cũng có một vài người nói cô giả vờ, ra vẻ tốt bụng. Nhưng Dung Lê không để ý đến là được thôi.
Lâm Gia Lăng hỏi: “Mèo con đã được nhận nuôi chưa?”
Dung Lê gật đầu: “Có rất nhiều người muốn nhận nuôi, cũng không biết nên để cho ai nuôi nữa.”
Nếu như con người trên đời này đều có lòng yêu thương như thế thì tốt rồi, vậy thì sẽ không còn mèo nhỏ lang thang đáng thương nữa.
Lâm Gia Lăng vẫn cứ mãi suy nghĩ về đầu đuôi mọi chuyện, từ lâu cô ấy đã cảm nhận được Tống Tuân Thanh đối xử với Dung Lê rất khác rồi, bèn hỏi: “Lê Lê, tại sao khi đó em lại chia tay với luật sư Tống vậy?”
Dung Lê cảm thấy hơi khó chịu trong lòng: “Sao chị lại chắc chắn em là người chủ động nói chia tay như thế chứ?”
“Người được yêu thương đều chẳng lo sợ gì.” Lâm Gia Lăng cười nói: “Một người đàn ông như luật sư Tống, chị không tìm ra được tật xấu nào hết. Nếu như bắt buộc phải lựa chọn, vậy thì chính là quá đẹp trai, quá giàu có?”
Dung Lê: “...”
Lâm Tri Khê cảm động chảy nước mắt nói: “Cuối cùng cũng có một người bạn có cùng suy nghĩ với em rồi.”
Dung Lê mỉm cười, vén mái tóc dài phiền phức ra phía sau, vừa uống rượu vừa nói: “Chị đoán đúng rồi đó, đúng là em đã nói chia tay, hơn nữa cho đến tận bây giờ em cũng không cho anh ấy được một lý do chia tay đàng hoàng.”
“Em chỉ nói, hết yêu rồi, hết yêu rồi thì thôi.”
Cũng không biết tại sao, hôm nay cô lại rất muốn bộc bạch tất cả. Nếu là trước đây, có lẽ cô sẽ cười ha hả rồi chuyển sang đề tài khác.
Đột nhiên cô nở một nụ cười thê lương: “Tất nhiên lúc chia tay em vẫn còn yêu anh ấy, phải buồn mất một khoảng thời gian dài, em còn lấy rượu giải sầu, khi ấy uống nhiều đến nỗi bị đau dạ dày luôn.”
Dung Lê vốn mềm lòng, khi đó bọn họ hẹn hò mới được hơn một tháng, đang trong lúc ngọt ngào, tình cảm không thể nói là không sâu đậm được.
Thậm chí sau khi nói chia tay, cô còn loáng thoáng mong chờ liệu anh có mở miệng níu kéo mình không.
Nhưng trong lòng cô hiểu rất rõ, níu kéo thì có tác dụng gì đâu, Hứa Như Vân sẽ không đồng ý cho họ ở bên nhau, cho dù là một ngày, cho dù là một giây.
Dung Lê nhớ rất rõ, buổi tối hôm ấy, đột nhiên cô muốn chia sẻ với mẹ mình tin tốt cô đã có người yêu rồi nên đã gửi cho bà một bức ảnh chụp chung của cô và Tống Tuân Thanh.
Sau đó, khi bà nhìn thấy gương mặt có phần quen thuộc đó thì đã vô cùng tức giận, tối hôm ấy đã gọi điện thoại tới, chửi Dung Lê như tát nước vào mặt.
Khi đó trạng thái tinh thần của Hứa Như Vân vẫn chưa có vấn đề gì, thế nên là bà giận thật, nói Dung Lê không biết xấu hổ, chửi Dung Lê bằng những từ ngữ khó nghe nhất.
Người mẹ vẫn luôn rất dịu dàng trong trí nhớ, sau này có vấn đề về thần kinh, uống thuốc cũng không khống chế nổi, chửi Dung Lê thậm tệ bằng những từ ngữ tục tĩu, khiến Dung Lê khóc cả một đêm.
Sau này cô quyết định nghe theo lời Hứa Như Vân, chia tay với Tống Tuân Thanh.
Dung Lê nói: “Tớ cũng chưa bao giờ nói với Khê Khê về lý do chia tay phải không?”
Lâm Tri Khê chống tay lên mặt, gật đầu. Tuy cô ấy và Dung Lê là bạn bè thân thiết nhưng cô ấy cũng biết chuyện này đã khiến Dung Lê rất đau lòng, thế nên cũng chưa từng hỏi, nhưng có lẽ cũng có thể đoán ra được phần nào ẩn tình đằng sau có liên quan đến hai gia đình.
Trên sân khấu có người đang hát ca khúc “Người chia tay”, giọng hát trầm trầm, khiến bầu không khí trở nên đau thương và bi ai, rất hợp hoàn cảnh.
“Thế thì hôm nay tớ kể cho hai người nghe nhé.” Dung Lê lắc lắc rượu ở trong ly rồi uống cạn.