Tính ra cũng chỉ là một câu chuyện sáo rỗng.
Dung Lê sinh ra trong gia đình bình thường, trước đây ba kinh doanh nhỏ, điều kiện trong nhà cũng không đến nỗi tệ. Sau này ba dần dần tới tuổi trung niên, rõ ràng đầu óc đã không theo kịp thời đại phát triển nhanh chóng hiện nay.
Thường dùng rượu để giải sầu, không làm ăn buôn bán gì nữa. Hứa Như Vân yêu chồng mình sâu đậm, cũng không nói gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó nữa, có một buổi tối, hơn mười giờ, Dung Lê đang ngồi làm bài tập trước bàn, cửa đột nhiên bị mở ra.
Mặt ba ửng hồng sau khi uống rượu say, ông kéo cái ghế ra ngồi xuống bên cạnh Dung Lê, xoa gò má Dung Lê: “Tiểu Lê, chúng ta sắp có tiền rồi!”
Dung Lê sững sờ: “Thật sao ạ?”
Ánh mắt ba hừng hực, tưởng tượng sau khi có tiền có thể mang lại cuộc sống tốt đẹp như thế nào cho vợ con: “Đến lúc đó, chúng ta sẽ chuyển sang một căn nhà lớn, ba và mẹ dẫn Tiểu Lê ra nước ngoài chơi có được không? Ba biết, Tiểu Lê muốn tới Đông Kinh ngắm hoa anh đào có đúng không? Lần trước con tới nhà Vi Vi, ánh mắt hâm mộ khi nghe Vi Vi kể về hoa anh đào đó!”
Dung Lê ngại ngùng mím môi.
Dung Vi là con gái của chú Dung Hướng Nam, Dung Hướng Nam kinh doanh kiếm được một khoản tiền nhỏ, dẫn vợ con tới Đông Kinh chơi. Sau khi về Dung Vi khoe khoang với Dung Lê tận mấy ngày, Dung Lê vui sướng nghe hết, như thể mình cũng tới nơi đó chơi vậy.
Hâm mộ thì hâm mộ thôi, chứ Dung Lê không nói suy nghĩ trong lòng với ba mẹ, cô không muốn gây thêm gánh nặng cho ba mẹ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ngoan ngoãn từ khi còn nhỏ, biết có những thứ không nên ao ước.
Nhưng ba lại nhìn ra được khát vọng của cô.
Ba vẫn đang tưởng tượng về bức tranh đẹp đó: “Ba với mấy người chú của con cùng đầu tư vào một dự án, liên quan tới app điện thoại, mỗi ngày chỉ cần cầm điện thoại ra đường là kiếm được tiền, con có biết không?”
Dung Lê lắc đầu, cô cảm thấy trên đời này không có chuyện tốt như thế.
Ba lại nói: “Con còn nhỏ nên không hiểu đâu, con có biết Tống Thị chứ?”
Cái này thì Dung Lê biết. Tòa nhà thịnh vượng nhất cao nhất ở thành phố Giang đều tài sản của Tống Thị, công trình gốc của Tống Thị cũng ở ngay thành phố Giang, hai chữ Tống Thị đại diện cho tiền tài vô cùng tận.
“Dự án này của bọn ba là Tống thị phát triển, cho nên Tiểu Lê à, con cứ yên tâm đi!” Ba mỉm cười hiền từ: “Đợi ba kiếm được nhiều tiền rồi sẽ để Tiểu Lê được sống cuộc sống tốt.”
Trong lòng Dung Lê cứ mong đợi mãi, nhưng cuối cùng không được sống cuộc sống tốt, mà chỉ đợi được tin tức gặp tai nạn xe qua đời của ba.
Khi đó cô còn quá nhỏ, chỉ nghĩ rằng ba qua đời do tai nạn xe bình thường thôi, mà dự án kiếm tiền kia thì lại thành công cốc.
Sau này khi ở bên Tống Tuân Thanh, Hứa Như Vân nói với cô: “Con biết tại sao ba con lại qua đời không? App điện thoại mà ông ấy tham gia vào kia là do Tống Thừa Giang phát triển đó, là bán hàng đa cấp, để kiếm tiền!!!”
Tống Thừa Giang là anh em ruột của Tống Thừa Nghĩa, khi đó hai người đều giữ cổ phần Tống Thị.
Hứa Như Vân gào thét: “Nếu không có cái app đáng chết kia, sao ba con lại bị cuốn vào đó được, lại đầu tư tất cả tài sản vào đó??”
Không đầu tư tất cả tài sản vào đó thì đương nhiên tinh thần cũng sẽ không hoảng loạn khi tuyệt vọng quá độ, sẽ không xảy ra tai nạn xe mà chết thảm.
Tất cả những điều này giống như một chuỗi logic hoàn hảo vậy.
Nếu Hứa Như Vân biết cô và Tống Tuân Thanh ở bên nhau thì sẽ không thể nào đồng ý được. Khoảng thời gian đó tinh thần Hứa Như Vân suy sụp mấy lần, ba Dung Lê đã qua đời, cô không muốn hại chết luôn cả mẹ của mình nữa, thế là chỉ đành nhịn đau chia tay.
May mà năng lực khôi phục của cô luôn rất mạnh, ba năm trôi qua, trong lòng gần như không còn vết thương nữa.
Thế nhưng, Tống Tuân Thanh lại nói muốn theo đuổi lại cô.
Sao cô có thể đồng ý được.
Dung Lê thở dài một hơi: “Máu chó quá phải không? Thực ra bình thường tớ cảm thấy tiểu thuyết đã máu chó lắm rồi, ai ngờ hiện thực chỉ càng máu chó hơn.”
“Tiểu thuyết còn có chỗ để đột phá, nhưng hiện thực lại là ngõ cụt.” Dung Lê xòe tay nhún vai: “Nhưng tớ lại cảm thấy khi đó tớ đã đưa ra một quyết định đúng đắn. Bây giờ như thế này cũng rất tốt mà.”
Lâm Gia Lăng đáp lời: “Rất tốt chỗ nào chứ? Em cũng nghe lời mẹ em quá nhỉ, làm một em bé ngoan. Nhưng em không cảm thấy luật sư Tống rất vô tội sao? Vết thương mà anh ta phải chịu, ai có thể bù đắp được đây?”
Thật sự Dung Lê chưa từng nghĩ tới việc Tống Tuân Thanh vô tội thế nào. Bây giờ nghĩ lại, đúng là anh vô tội thật.
Cô tán tỉnh anh trước, sau khi theo đuổi được thì lại hời hợt nói lời chia tay.
Nhưng vấn đề là cô cũng không biết những vướng mắc đó. Nếu biết, cô chỉ ước gì có thể trốn đi thật xa.
Thực ra khi đó chủ động chia tay vẫn còn một nguyên nhân, Tống Tuân Thanh làm việc rất bận, vốn dĩ đã hẹn đi chơi với Dung Lê rồi nhưng lại cho cô leo cây.
Sau đó Dung Lê nhìn thấy anh và một người phụ nữ trẻ tuổi trò chuyện trong quán cà phê, nói cười vui vẻ.
Phản ứng đầu tiên của cô khi đó là: Anh ấy ngoại tình rồi, tốt quá.
Như vậy thì cô không cần gánh gánh nặng quá lớn nữa, chia tay cũng là điều đương nhiên hơn. Cô sẽ không còn áy náy, sẽ không cảm thấy mình có lỗi với lòng tốt của Tống Tuân Thanh.
Sau này khi đề nghị chia tay, cô không hỏi người phụ nữ kia rốt cuộc là ai, Tống Tuân Thanh không hề biết chuyện này, càng chưa từng giải thích. Một khoảng thời gian rất dài Dung Lê đều mặc định là Tống Tuân Thanh từng ngoại tình.
Mãi tới khi chia tay rất lâu sau, cô vô tình nhìn thấy người phụ nữ kia ở trên báo, mới biết họ chỉ là quan hệ công việc.
Dung Lê nói nhàn nhạt: “Đã qua cả rồi.”
Lâm Tri Khê lắc đầu: “Không qua nổi đâu.”
Dung Lê: “?”
Lâm Tri Khê: “Đâu phải hai người không biết thủ đoạn của Tống Tuân Thanh trên thương trường đâu? Người tàn nhẫn bá đạo như vậy, sao có thể nói qua là qua được, có lẽ bây giờ đang gây dựng từng bước đấy. Tóm lại, Lê Lê, cậu không đấu lại được luật sư Tống đâu!”
Tiếp theo đó, Lâm Tri Khê lại bổ sung thêm: “Thuyền Lê Thanh chắc chắn là thật, Lê Lê cuối cùng cũng sẽ hạnh phúc thôi!”
Dung Lê kể câu chuyện bi thương này xong, cô còn tưởng rằng bầu không khí sẽ rất buồn bã. Nhưng nào ngờ lúc này Lâm Tri Khê vẫn hoạt bát như vậy, là cô nghĩ nhiều rồi.
Chuyện đã trôi qua lâu như vậy rồi, nhớ lại cũng sẽ không cảm thấy buồn bã.
Lâm Gia Lăng bình tĩnh hơn Lâm Tri Khê nhiều: “Lê Lê, em có từng tìm luật sư Tống để nói về chuyện này chưa? Có thể hai người cùng ngồi xuống bàn bạc là sẽ có cách giải quyết thôi.”
Dung Lê lắc đầu: “Làm gì có cách giải quyết nào chứ, cũng đâu phải hai người không biết trạng thái tinh thần của mẹ em đâu.”
Lâm Gia Lăng và Lâm Tri Khê thở dài một hơi, nhất thời không nói gì. Hình như tạm thời không có cách nào tốt thật.
Không biết từ bao giờ, Dung Lê đã uống hai ly rượu.
Lại nói chuyện thêm một lúc, cô muốn đi WC, một mình cô bước về phía trước, tiện thể dặm lại lớp trang điểm trước gương. Cho dù không ai nhìn thấy thì lúc nào cũng phải tinh tế tỉ mỉ.
Trên đường về phòng VIP thì lại gặp hai tên đàn ông lưu manh nhuộm tóc vàng chóe, trông y hệt mấy tên du côn.
Dung Lê xinh đẹp, cho dù ánh đèn mờ ảo cũng có thể cảm nhận được làn da cô trắng nõn mịn màng, chiếc áo lông trong áo khoác bó sát thân, tôn lên thân hình nóng bỏng của cô.
Đầu óc Dung Lê choáng váng, mắt híp lại.
“Em gái chơi cùng với anh đi?”
Một tên đàn ông khác đi tới trước mặt: “Người đẹp, đẹp thế này sao lại đi một mình thế? Tối nay anh trai uống rượu với em được không?”
Dung Lê khinh thường nhếch khóe môi: “Cút ra.”
Thứ rác rưởi nào cũng dám tới gần cô ư, đây còn là quán bar mà Lâm Tri Khê lựa chọn cẩn thận nữa chứ, vậy mà bên trong lại có loại người này sao?
Dung Lê cười khẩy một tiếng.
Vẻ hứng thú nơi đáy mắt tên đàn ông đang dữ dội, cho nên thấy giọng điệu cô tràn ngập vẻ khinh thường, đương nhiên sẽ nổi giận: “Người đẹp, bao nhiêu tiền nói đi, anh mua một đêm của em.”
Nói rồi, tên đàn ông lấy điện thoại ra, mở Wechat, có vẻ muốn quét mã trả tiền.
Hai tên đàn ông một trước một sau, bao vây cô lại. Đột nhiên Dung Lê thấy hơi đau đầu, không biết phải thoát thân như thế nào, đánh thì chắc chắn không đánh lại được, mà hình như cũng không chạy nổi. Cô đang nhíu mày suy nghĩ thì người đàn ông nhận thấy vẻ không vui trên gương mặt cô, còn tưởng cô coi thường bọn họ, bèn đập mạnh chai rượu trong tay xuống sàn.
Thủy tinh vỡ nát, vang lên tiếng loảng xoảng.
Đáng tiếc bọn họ ở nơi tương đối khuất, mà quán bar vốn đã ầm ĩ, cho nên không ai nhìn thấy họ.
Mảnh chai rượu màu xanh lục lóe ánh sáng u ám bắn lên tay Dung Lê, cơn đau tận xương khiến đầu óc hỗn loạn của cô chợt tỉnh táo hơn chút.
Cô cúi đầu xuống nhìn thì nhìn thấy một vết đỏ, giọt máu đang rỉ ra.
Cô nhíu mày, cảm thấy khó vượt qua được cửa ải ngày hôm nay.
Đằng sau vang lên một giọng nam trong trẻo.
“Làm khó cô ấy làm gì vậy?” Người đàn ông lạnh nhạt nói: “Có giỏi thì tới làm khó tôi đi này.”
“...”
Hai tên du côn cùng nhìn về phía người đàn ông.
Tầm mắt của Dung Lê cũng đổ dồn qua đó.
Người đàn ông lấy một tấm danh tiếp từ trong ví tiền ra: “Tôi là Hứa Chi Châu của văn phòng luật Thiên Cạnh, các anh có muốn làm khó tôi thử không?
Hai tên lưu manh nhìn nhau, bình thường sợ nhất là tiếp xúc với mấy người ngành luật, đắc tội bọn họ thì cái mạng hèn cũng mất luôn.
Trong nháy mắt, nắm đấm của Hứa Chi Châu đã đấm về phía tên đàn ông thân hình vạm vỡ kia, tên đàn ông ôm đầu kêu gào đau đớn. Thật ra bọn họ không phải người học võ, cũng không có bản lĩnh gì, chỉ ra ngoài làm khó phụ nữ thôi, cho nên không có sức để đánh trả lại nắm đấm của Hứa Chi Châu.
Tên đàn ông gầy gò hơn chút xin tha: “Anh ơi, bọn em muốn rủ em gái này uống ly rượu thôi, không có ý gì khác đâu.”
Sắc mặt Hứa Chi Châu lạnh lẽo, khẽ cười khẩy tiếng: “Cô ấy không phải người mà các anh có thể đắc tội được đâu!”
Nếu Tống Tuân Thanh biết được chuyện này, chắc hai người này chẳng còn mạng luôn mất.
Còn chưa nói hết câu, hai tên đàn ông đã bị dọa cho sợ chết khiếp phải chạy trốn chật vật.
Dung Lê nhận ra Hứa Chi Châu. Lần ờ nhà ăn đó, Hứa Chi Châu cư xử như một bà tám vậy, trông chẳng chuyên nghiệp một chút nào, không ngờ anh ấy cũng có một mặt nghiêm túc như vậy, khiến cô thấy hơi bất ngờ.
“Hôm nay cảm ơn anh nhé.” Dung Lê nói.
Sau đó tầm mắt Dung Lê nhìn ra đằng sau Hứa Chi Châu, theo quan sát của cô, Tống Tuân Thanh và Hứa Chi Châu không chỉ đơn giản là hợp tác trong công việc, mà càng giống bạn bè hơn.
Hứa Chi Châu ở quán bar, có khi nào Tống Tuân Thanh cũng ở đây không? Trong lòng cô tìm kiếm, thế là ánh mắt cô cũng vô thức tìm kiếm theo.
Hứa Chi Châu đột nhiên lên tiếng: “Kiểu cán bộ già như Tống Tuân Thanh sẽ không tới nơi thế này đâu.”
Cũng phải, Tống Tuân Thanh rất bận, làm gì có thời gian rảnh tới đây giải trí chứ.
“Em uống rượu à?” Hứa Chi Châu phát hiện mặt cô hơi ửng hồng.
“Ừm, uống một chút.”
Hứa Chi Châu nhíu mày, thở dài một hơi: “Nếu để Tống Tuân Thanh biết một cô gái như em ra ngoài uống rượu, chắc lại không xong với cậu ấy đâu.”
Dung Lê: “...”
Bây giờ bọn họ là quan hệ làm việc bình thường, cô ra ngoài uống rượu, anh cũng quản được chắc?
Dung Lê nói: “Em tới đây cùng hai người bạn của em, sắp về rồi.”
Sau khi cảm ơn Hứa Chi Châu xong, Dung Lê quay lại chỗ của mình.
Cồn ngấm chậm, ngồi một lúc cô cũng không uống tiếp nữa, nhưng đầu đã choáng váng không chịu nổi, hai chân mềm nhũn, như có cả bản lĩnh cưỡi gió đạp mây vậy.
Dung Lê được Lâm Tri Khê và Lâm Gia Lăng lôi lên xe, dáng vẻ Dung Lê say rượu rất ngoan, thậm chí còn hơi đáng yêu, yên lặng không ầm ĩ.
Cô ngồi ở hàng ghế sau, xách cái túi nhỏ của mình, khép hờ mắt, không biết trong miệng đang lẩm bẩm điều gì.
Đã gọi được người lái xe hộ, là một cô gái trẻ tuổi.
Lâm Gia Lăng ngồi đằng trước, Lâm Tri Khê ngồi dựa sát vào Dung Lê, trong lòng nảy ra một kế, ghé tai nhỏ giọng hỏi Dung Lê: “Lê Lê, cậu thích luật sư Tống không?
Dung Lê mở đôi mắt hạnh ra, đôi mắt cô vừa to vừa quyến rũ, lông mi vừa dài vừa dày, như một con búp bê ngoan ngoãn.
Cô không hề suy nghĩ: “Thích chứ!”
Lâm Tri Khê và Lâm Gia Lăng đánh mắt nhìn nhau.
Lâm Tri Khê kích động: “Đã thấy chưa, thuyền mà em chèo là thật đó!!”
Dung Lê hơi nghiêng đầu, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ, dáng vẻ hơi xấu hổ: “Khê Khê, tại sao cậu lại hỏi vấn đề nhàm chán vậy chứ? Tại sao tớ lại không thích bạn trai mình được?”
Bạn trai mình???
Đã chia tay một trăm tám mươi năm rồi có được không??
Lâm Gia Lăng cười phụt ra tiếng: “Đã thấy chưa? Người ta không tỉnh táo.” Thần kinh đã lạc tới tận Thái Bình Dương rồi.
Lâm Tri Khê: “Chắc chắn là lời nói thật sau khi uống rượu!”
Lâm Gia Lăng: “...” Mấy cô gái “chèo thuyền” luôn tìm được vô số lý do! Không lý trí chút nào!
Xe lái tới cửa khách sạn, thả Lâm Gia Lăng và Dung Lê xuống, còn Lâm Tri Khê thì không ở đây.
Lâm Gia Lăng đỡ Dung Lê đang run lẩy bẩy, tốn rất nhiều sức mới đưa Dung Lê được tới cửa phòng, nhưng tìm cả cái túi của Dung Lê cũng không tìm được thẻ phòng đâu cả.
Cô ấy thở dài một hơi, định lên tầng tìm nhân viên phục vụ lấy thêm một tấm thẻ dự phòng nữa, nhưng Dung Lê phải làm sao đây? Cô còn đang say khướt, lẽ nào cứ lôi đi như vậy sao?
Một là quá nặng, cô ấy không dìu Dung Lê đi nổi. Hai là nhỡ đâu bị người khác nhìn thấy, chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao?
Tầm mắt Lâm Gia Lăng dừng trên căn phòng đối diện Dung Lê.
Dung Lê từng nói, Tống Tuân Thanh ở ngay đối diện.
Tống Tuân Thanh đi tới mở cửa ra rất nhanh, nhìn thấy Dung Lê mỉm cười mê ly, anh nhíu mày: “Sao lại uống say như vậy?”
Lâm Gia Lăng: “Hôm nay tâm trạng cô ấy tốt, chỉ uống hai ly thôi, ai ngờ cô ấy lại dễ say như vậy.”
Cô ấy hơi bất đắc dĩ: “Xui xẻo nhất là, không biết cô ấy để thẻ phòng ở đâu rồi. Tôi để cô ấy ở đây trước, tôi đi xuống tìm nhân viên phục vụ lấy thẻ phòng mới.”
Tống Tuân Thanh gật đầu, cánh tay luồn qua eo Dung Lê, ôm lấy cô.
Như thể cảm nhận được hơi thở quen thuộc, Dung Lê lại không chịu yên tiếp, cô chớp mắt như ánh trăng dập dờn, giọng vừa mềm vừa ngọt: “A Thanh.”
Đây là xưng hô lúc yêu nhau, cô thích gọi như vậy, anh thì chê nó quá trẻ con.
Quá lâu không được nghe, suýt nữa Tống Tuân Thanh tưởng rằng mình nghe nhầm.
Khóe miệng Tống Tuân Thanh run rẩy, thuận tay đóng cửa phòng lại.
Điều khiến anh không ngờ tới là Dung Lê còn hơi kiễng mũi chân lên, chủ động áp vào môi anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: “A Thanh, sao anh không hôn em.”
Lâm Gia Lăng vừa xuống tầng đã nhận được một tin nhắn từ Tống Tuân Thanh: [Lê Lê đã ngủ rồi, không cần tìm thẻ phòng nữa.]