Tuỳ ý đắm chìm

Khoảnh khắc giọng nói trầm thấp kia vang lên, Dung Lê còn tưởng mình đang nằm mơ.
 
“Tôi là luật sư chịu ủy thác của cô đây.” Tống Tuân Thanh hờ hững lên tiếng: “Theo tình huống tôi biết được, con gái bà nhục mạ cô Dung trước, cấu thành tội xâm phạm danh dự. Bà có chắc chắn muốn truy xét đến cùng không?”
 
Anh hơi cau mày, khí thế không giận tự uy, tựa như có vô số luồng lạnh băng trôi nổi trong không khí.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Người phụ nữ chỉ vào mặt Dung Lê: “Em… Em gái cô ta ra tay đánh con gái tôi, còn đánh bị thương!”
 
Dứt lời, bà ta túm đứa con gái như túm gà con, kéo tới trước mặt Tống Tuân Thanh.
 
Cô gái vừa rồi còn cả vú lấp miệng em vừa thấy Tống Tuân Thanh thì lộ ra vẻ không dám tin, thậm chí còn kinh ngạc trao đổi ánh mắt với bạn mình, bất an cắn môi dưới, lí nhí nói: “Là Tống Tuân Thanh đúng không? Sao con đĩ này lại mời được Tống Tuân Thanh chứ?”
 
“Chậc, làm gì có khả năng ấy.” Bạn cô ta nhỏ giọng nói: “Có phải người giống người thôi không.”
 
Tống Tuân Thanh thản nhiên nhìn lướt qua, đôi mắt sâu thẳm chất chứa khí lạnh, tựa như băng tuyết đông cứng ngàn năm. Nhịp tim của cô gái nọ đập như sấm, còn chẳng dám liếc anh thêm một cái.
 
Lúc này, Tống Tuân Thanh mới tiếp tục dời ánh mắt về phía người phụ nữ: “Căn cứ vào ‘Điều lệ của luật dân sự nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa’, Điều 109 quy định: Sự tự do thân thể và tôn nghiêm nhân cách của công dân chịu sự bảo hộ của pháp luật. Nếu quyền danh dự của công dân chịu xâm phạm thì có quyền yêu cầu đối phương đình chỉ xâm hại, khôi phục danh dự, tiêu trừ ảnh hưởng, nhận lỗi.”
 
Sau khi điềm đạm nói xong, Tống Tuân Thanh cụp mắt mân mê ngón tay: “Nếu bà nhất quyết muốn cãi lý với tôi thì chúng ta không ngại cùng chờ xem thế nào.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khí thế của một người khó lòng giả bộ được. Cô gái vươn tay kéo váy mẹ mình, nhắc nhở đối phương: “Mẹ, anh ấy là Tống Tuân Thanh đấy.”
 
Nghe vậy, mặt người phụ nữ tái mét, người này lại là Tống Tuân Thanh ư.
 
Thanh danh của luật sư Tống vô cùng vang dội, là nhân vật đứng đầu thành phố Giang, có biết bao nhiêu người tranh cướp muốn qua lại với anh. Ngay cả chồng bà ta cũng thường xuyên nói nếu có con đường qua lại với văn phòng luật Thiên Cạnh thì không thể nào tốt hơn. Mà thái độ của bà ta vừa rồi hình như đã đắc tội với đối phương?
 
Dung Lê nhìn ngũ quan tuấn tú của Tống Tuân Thanh, vẫn cảm thấy khó mà dằn lòng nổi. Cảm giác vừa phức tạp vừa kỳ quái nhen nhóm trong tim, tựa như triều dâng, tập kích cô kín không kẽ hở. Mà trong khoảnh khắc ấy, cô đã không còn chỗ nào để trốn.
 
Sao rõ ràng anh tới để giúp cô mà cô lại thấy càng thêm lúng túng?
 
Mùi gỗ nhẹ nhàng dễ ngửi vẫn đang chiếm lấy hơi thở của cô. Cô quen mùi này vô cùng, là Bleu de Chanel, cô đích thân chọn cho anh, nói rằng xứng với phong thái của anh nhất.
 
Người phụ nữ ký biên bản, sau đó dẫn hai cô gái kia rời đi. Cảnh sát muốn tới hỏi chuyện nhưng Tống Tuân Thanh lại hất cằm: “Người của tôi, tôi đưa đi.” Anh nâng tay vẫy Dung Thần, Dung Thần vừa lau khô nước mắt, có một nữ cảnh sát tốt bụng còn giúp cô nhóc rửa sạch lớp trang điểm.
 
Cảnh sát đã quá quen với Tống Tuân Thanh rồi, anh đến nơi này vốn để làm việc. Cảnh sát gật đầu, giao văn kiện cho anh. Có Tống Tuân Thanh đảm bảo rồi thì chắc chắn sẽ không có vấn đề nhì nhằng sau đó.
 
Sau đó, Dung Lê ăn ý đi theo Tống Tuân Thanh ra cửa.
 
Dung Lê bảo Dung Thần gọi xe về trước, Dung Thần gật đầu, ánh mắt tinh quái vòng vo giữa hai người họ, nhìn thế nào cũng thấy bầu không khí giữa hai người rất kỳ quái. Chưa kể chính cô nhóc cũng nghe danh luật sư kia, không ngờ chị mình lại biết nhân vật cấp cao như thế?
 
Dung Lê chỉnh đốn tâm trạng, nở nụ cười rạng rỡ như năm xưa, vươn cánh tay trắng nõn nói: “Luật sư Tống, lại gặp mặt nữa rồi.”
 
Đợi chừng ba giây.
 
Bầu không khí tựa như đóng băng, hóa thành hai màu đen trắng tĩnh lặng. Tống Tuân Thanh vẫn không bắt tay Dung Lê, cô chỉ đành ngượng ngùng rút tay về.
 
Dung Lê mỉm cười: “Chuyện hôm nay cảm ơn anh nhé.”
 
Không cần biết quá khứ hai người có thân phận thế nào, cô vẫn cần phải bày tỏ biết ơn chân thành mới được.
 
Tống Tuân Thanh gật đầu, thản nhiên nói: “Còn gì nữa không?”
 
Dung Lê bỗng ngớ người: “Hết rồi.”
 
Cô nghiêng đầu, nở nụ cười chói lòa, có gió thổi bông tuyết vương trên tóc, trên đầu vai cô, tựa như hoa lê nở rộ, càng khiến cô đẹp đến bức người. Dung Lê không chú ý bất cứ thứ gì hết, vẫn như trước đây.
 
Tống Tuân Thanh mỉm cười, lặp lại ngữ điệu của cô, còn hơi cất cao âm cuối: “Hết rồi?”
 
“Trò chơi của người trưởng thành, chỉ đến vậy thôi chứ không hơn.” Lúc này đã muộn lắm rồi, Dung Lê cảm thấy hơi mệt, giọng nói cũng uể oải: “Dạo này luật sư Tống rảnh lắm à? Không có công việc để làm hay thế nào? Lại còn tự dâng tới cửa làm luật sư cho người ta nữa.”
 
Lời này thật sự khiến người bối rối, cô cười khẽ.
 
Tống Tuân Thanh không nhận được đáp án mình muốn, tức đến bật cười, chuyện cũ mơ hồ ập thẳng vào não bộ, khiến giọng anh khàn đi: “Dung Lê, đừng thử khiêu khích tôi.”
 
Dung Lê ngáp một cái, nhìn trông lười nhác vô cùng: “Luật sư siêu cấp Tống muốn tôi nói gì đây? Mời anh ăn tối à? Ngại quá, tôi phải giảm béo, không ăn bữa tối. Hay anh muốn tôi biểu đạt lòng biết ơn bằng phương thức nào khác? Anh nói cụ thể luôn được không? Tôi ngu lắm, không hiểu ý của anh.”
 
Tống Tuân Thanh chậm rãi đi về phía cô, mùi gỗ dễ ngửi thoáng cái bao trùm lấy cô, rõ ràng mùi rất thoảng, nhưng lại khiến người ta mơ màng không thôi.
 
Thật ra trước kia Tống Tuân Thanh không dùng nước hoa, còn Dung Lê không dùng nước hoa thì không chịu nổi. Cô thuộc tên nước hoa còn hơn cả anh đọc điều luật. Ban đầu cô tiếp cận anh, anh không chịu nổi mùi hương gay mũi kia, luôn cau mày muốn tránh đi.
 
Là Dung Lê nằng nặc muốn anh tiến hành cái gì mà hệ thống thoát khỏi mẫn cảm, nói rằng thứ gì càng không chịu nổi thì càng phải thử, như vậy sau này sẽ không bị thứ đó ảnh hưởng nữa. Giờ nghĩ lại rõ ràng đều là ngụy biện cả thôi, vậy mà anh còn tin.
 
Thế là anh để mặc cho Dung Lê chọn giúp một loại nước hoa, ban đầu đúng là không chịu nổi, nhưng thấy cô tươi cười rạng rỡ thì lại cảm thấy mọi chuyện đều đáng giá…
 
Vì có mùi hương dễ ngửi này, cô nguyện ý thân cận với anh.
 
Rõ ràng cô là người động lòng trước, tại sao anh mới là người lún vào càng sâu?
 
Dù hai người đã chia tay, anh vẫn luôn dùng loại nước hoa này.
 
Nếu không thì sao người ta lại nói thói quen là thứ đáng sợ nhất cơ chứ.
 
Bóng đêm tựa như một con thú đang ngủ đông, rõ ràng hai người đều thấy được đối phương, thậm chí còn nhìn rõ từng nét mặt nhỏ bé nhất, vậy mà tâm trạng Tống Tuân Thanh lại không tốt chút nào, cực kỳ nín nhịn, ánh mắt ngày càng nặng nề.
 
Dung Lê vuốt lại mái tóc, thấy anh không nói gì thì biếng nhác xoay người đi: “Nếu vậy thì không còn gì để nói nữa. Tôi mệt quá rồi, đi trước đây.”
 
“Chờ đã.” Tống Tuân Thanh chợt nói.
 
Dung Lê ngừng bước, Tống Tuân Thanh thản nhiên nói: “Chuyện của em gái em còn cần xử lý vài chuyện sau đó nữa. Chắc tôi sẽ cần liên hệ với em.”
 
“Cho nên?”
 
Anh liếc cô: “Số điện thoại riêng của em.”
 
Dung Lê: “...”
 
Lần trước bị chặn trước nhà vệ sinh, vì đối phó với anh nên cô đưa bừa cho anh số của chị Tất, nào ngờ lại bị phát hiện sớm như vậy.
 
Dung Lê lặng lẽ nguýt mắt, thật đúng là không trốn nổi mà. Cô từng chứng kiến thủ đoạn của người đàn ông này rồi, huống chi chuyện này lại liên quan đến Dung Thần. Dung Thần còn đang đi học, dù sao cũng phải xử lý cẩn thận. Nghĩ vậy, cô liền đưa số mình cho anh.
 
Tống Tuân Thanh nhìn bóng lưng Dung Lê đi xa, lướt mở danh bạ. Anh đã thuộc nằm lòng dãy số vừa nhập vào, chẳng qua là muốn cô chính miệng nói cho anh thôi.
 
Anh nhanh chóng trượt màn hình, đánh dãy số quen thuộc kia vào giao diện Wechat, gửi lời mời kết bạn.
 

 
Dung Lê mơ một giấc mơ thật dài.
 
Trong mơ là cô và anh của ba năm trước, khi đó cô hai mươi tuổi, quay liên tục vài bộ phim, công ty cho cô nghỉ ngơi một tháng. Cô lựa chọn tới đại học Tây Xuyên nổi danh cả nước, cùng ăn cùng ở với sinh viên, còn học chui lớp của người ta. Trong vườn trường đại học, cô tươi cười như hoa, đúng là những ngày tự do thoải mái.
 
Tống Tuân Thanh là giáo sư danh dự của đại học Tây Xuyên, lúc nào cũng mặc vest tối màu, nghiêm túc mà tỉ mỉ.
 
Dung Lê chê dáng vẻ suốt ngày cau mày của anh, còn trẻ mà cứ như ôm thù sâu hận nặng gì không bằng. Tống Tuân Thanh thì cười cô sống tản mạn quá mức, không có tự giác của minh tinh gì cả. Nhưng nói đến cùng lại cưng chiều quệt mũi cô: “So với những cái đó, anh càng muốn em vui vẻ hơn.”
 
Cô nằm trong lòng anh, cười như một đứa trẻ con.
 
Cô cầm sữa nóng chờ anh tan lớp. Cô thích nhất đứng ở cửa nhìn lén một lát, thấy anh mặc vest phẳng phiu đứng trên bục giảng, tuấn tú vô cùng, ngay cả nụ cười nơi khóe môi cũng là dáng vẻ cô thích.
 
Nhưng cô sợ bị người nhận ra nên chỉ dám lặng lẽ tránh trong góc, mà lần nào anh cũng có thể nhanh chóng tìm được cô, nở nụ cười bất đắc dĩ: “Dung Lê ơi là Dung Lê, sao em ngố thế hả.”
 
Dung Lê tỉnh lại, chỉ thấy nước mắt thấm ướt gối đầu. Người cũ gặp lại, ít nhiều sẽ kéo theo tình cảm không hiểu ra sao.
 
Đều qua cả rồi.
 
Dung Lê nghỉ ngơi không tốt, cả ngày choáng váng mơ màng, sau đó lại lên giường ngủ trưa.
 
Chờ cô tỉnh lại thì đã là chạng vạng, cô day trán, cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.
 
Cơ sờ tới di động mới phát hiện điện thoại và Wechat đều bị chị Tất điên cuồng oanh tạc, cuối cùng chị Tất chỉ có thể gửi một tin nhắn Wechat: “Xem Weibo đi.”
 
Dung Lê mở Weibo, phát hiện tên mình bị đưa lên bảng hot search…
 
#Kiều Hy và Dung Lê chung một khung hình#
 
#Vẻ mặt Dung Lê có vẻ không vui cho lắm #
 
Có thế thôi à? Dung Lê lười biếng ném di động xuống, thầm cười khan hai tiếng.
 
So với những gì cô từng trải qua, mấy chuyện này chẳng thấm vào đâu. Cư dân mạng có thể nói gì chứ? Đơn giản là mắng cô thất học này, bình hoa di động này, diễn chẳng ra gì còn thích bám fame này. Cô quen lắm rồi.
 
Bảo cô thất học, cô nhận. Dù sao mười sáu tuổi cô đã bỏ học để debut, còn khơi ra vài trò cười vì không có văn hóa. Nhưng bảo cô diễn xuất kém, hám fame thì cô không nhận. Nói sao thì cô cũng rất nghiêm túc trong phương diện diễn xuất, còn fame thì cô có cần đâu. Cô vào giới giải trí không mong mình nổi như cồn, chỉ hi vọng nuôi sống được bản thân tới mức tầm trung thôi là được rồi.
 
Cô ngáp dài, thầm nghĩ muốn ngủ thêm một giấc. Nhưng sau khi nằm một lát, cô chợt ngồi phắt dậy, cơn buồn ngủ thoáng cái bay sạch.
 
Nếu truyền thông chụp được cô và Kiều Hy, vậy nghĩa là phóng viên đã theo vào Thịnh Thế.
 
Cô còn nói chuyện với Tống Tuân Thanh cả nửa buổi trời, còn là chỗ riêng tư là cửa nhà vệ sinh…
 
Chẳng phải cũng bị chụp ư???
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui