Tống Tuân Thanh đặt cô lên sofa, cơ thể nhỏ nhắn của cô gái cuộn lại, làn da rất mỏng, trắng tới mức như trong suốt, đôi môi đỏ mọng, lông mi dày như lông quạ, chiếu xuống một cái bóng mờ.
Cô gái mà anh thích, lúc nào cũng đẹp như vậy.
Anh ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của cô, đột nhiên phát hiện trên tay cô có một vết đỏ, có lẽ là lúc nãy ôm cô vào quá mạnh, vết thương kia lại rỉ ra hàng máu dài, đỏ tới chói mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Tuân Thanh khẽ thở dài, lấy hộp thuốc từ trong ngăn tủ dưới cùng.
Từ lần trước bị Dung Lê tát, anh đã bảo Trương Lực chuẩn bị hộp thuốc.
Tống Tuân Thanh rửa sạch tay mình, lấy cồn, tăm bông và băng gạc ra. Ai ngờ Dung Lê đột nhiên tỉnh lại, đôi mắt hạnh của cô gái không yên phận mở ra, ngây ngốc không biết gì như một cô bé vô cùng ngây thơ, không giống Dung Lê bình thường một chút nào.
“A Thanh, anh đang làm gì vậy?” Có lẽ là vừa tỉnh dậy, giọng nói cô mềm nhũn, đáng tiếc tinh thần vẫn chưa tỉnh táo.
Tống Tuân Thanh nghĩ, nếu đến mai để cô biết được cô gọi mình là A Thanh, chắc sẽ tức gần chết.
Tống Tuân Thanh thấm chút cồn lên tăm bông: “Tay em bị thương rồi, anh băng bó cho em.”
Thế là Dung Lê giơ tay lên, chiếu dưới đèn nhìn hồi lâu, buồn bực nói: “A Thanh, anh lừa người, tay em không bị thương!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không tin thì anh nhìn đi!” Dung Lê giơ tay phải lên thật cao, đặt trước mặt anh, chu môi bất mãn nói.
Tống Tuân Thanh bất đắc dĩ, một tay nắm lấy cổ tay trái cô: “Ngốc ạ, em nhìn đi, là tay này.”
Dung Lê cười hì hì đưa đầu lại gần, quả nhiên phát hiện có vết thương trên đó, hóa ra A Thanh không lừa cô à.
Cồn dính vào vết thương, mang tới cơn đau nhói, cô xuýt xoa một tiếng: “Ư... đau...”
Cô muốn rút tay lại nhưng không rút được, bàn tay người đàn ông giữ cô rất chặt, khuôn mặt lại nghiêm túc, cô rất sợ bị mắng.
Tống Tuân Thanh khử trùng xong, lạnh nhạt nhìn cô: “Sao lại bị thế này?”
Đi ra ngoài với Lâm Gia Lăng một chuyến, cũng không biết đi đâu mà về đã bị xương, anh thực sự muốn dạy dỗ cô một trận.
Dung Lê nhíu hàng lông mày thanh tú đẹp đẽ, cố gắng suy nghĩ rất lâu nhưng cũng không nhớ ra sao lại có vết thương này. Hình như đột nhiên có, tự dưng lại như thế thôi.
Cô tới gần Tống Tuân Thanh, người đàn ông đang dán băng gạc cho cô với vẻ mặt nghiêm túc, A Thanh đẹp quá đi, làm chuyện gì cũng đẹp. Ngũ quan sắc nét, là kiểu điển trai của đàn ông trưởng thành. Sống mũi cao thẳng, đường nét quai hàm mượt mà tinh tế, tuy bình thường trông lạnh lùng, nhưng không giấu được ngũ quan nổi bật của anh.
Ánh đèn mờ ảo hơi vàng, khiến anh có đôi phần dịu dàng. Dung Lê nhìn mãi nhìn mãi, cứ thế mà mê mẩn.
A Thanh là người đàn ông đẹp nhất trần đời, là người duy nhất, không hề lẫn với ai khác.
Môi cô cong lên.
Đầu mũi Dung Lê dán vào đầu mũi Tống Tuân Thanh, môi cũng gần như dính vào môi anh. Dung Lê vô cùng thoải mái, chẳng hề để ý một chút nào. Đối với cô, Tống Tuân Thanh bây giờ chính là bạn trai mình, thân mật với bạn trai mình là chuyện vô cùng đương nhiên.
Dung Lê vươn bàn tay nhỏ mềm mại ra, vuốt ve lông mày Tống Tuân Thanh, lẩm bẩm như làm nũng: “Lông mày A Thanh đẹp thật đấy, đã dày mà lại còn rất đều nữa.”
“Môi A Thanh mỏng, còn ửng hồng nữa này...”
“Yết hầu A Thanh rất gợi cảm...” Dung Lê híp mắt, mắt như làn nước mùa thu: “Muốn hôn.”
Sau đó.
Quả nhiên cắn một cái.
Đây là chút tình thú khi hai người ở bên nhau, lúc này hiển nhiên không phải lúc.
Yết hầu Tống Tuân Thanh trượt lên xuống, giơ tay lên day huyệt thái dương, kéo tay cô xuống, khàn giọng nói: “Lê Lê, ngoan chút đi.”
Cô còn như vậy.
Anh sẽ không nhịn được nữa đâu.
Dung Lê không hôn yết hầu anh nữa, nhưng cũng không yên phận. Cô rất hoạt bát, lúc thì lấy tay bóp mũi anh, lúc thì kéo tai anh. Ai mà ngờ được, đường đường luật sư Tống lại trở thành đồ chơi sau khi say rượu của một người con gái chứ.
Anh thấy hơi bất đắc dĩ, sớm biết vậy, anh đã bảo Lâm Gia Lăng đưa con ma men nhỏ này về rồi.
Tống Tuân Thanh đột nhiên nhớ tới lần trước anh say rượu, Trương Lực tự ý gọi cô tới chăm sóc anh. Khi đó anh đang nghĩ, cuối cùng Trương Lực cũng có một quyết định đúng đắn.
Anh không nhớ rõ chi tiết đêm đó nữa, chỉ mơ hồ nhớ một vài lúc, tóm lại ấn tượng đọng lại trong đầu chính là Lê Lê rất dịu dàng.
Bây giờ thì ngược lại, tới lượt anh chăm sóc cô rồi.
Nhưng chăm sóc thì chăm sóc, sáng mai vẫn phải nhắc cô đừng uống rượu. Con gái ra ngoài uống rượu rất dễ bị quấy rối.
Tống Tuân Thanh không biết rằng Dung Lê đã bị quấy rối rồi.
Nhìn dáng vẻ hưng phấn này của Dung Lê, cũng không biết bao giờ mới ngủ được.
Anh quyết định đứng dậy, nấu một cốc trà giải rượu cho cô.
Ai ngờ Dung Lê đang nhéo tai anh chợt híp mắt lại, nhìn anh đầy đáng thương, kéo chặt tay anh: “Không cho A Thanh đi, A Thanh đi rồi thì không cần em nữa.”
Trông cô yếu ớt, khuôn mặt còn chẳng to bằng bàn tay, nhưng sức lực lại chẳng hề nhỏ, Tống Tuân Thanh không gỡ tay cô ra, dịu dàng nói: “Lê Lê ngốc, A Thanh không đi.”
Cả đời này A Thanh cũng không đi. Sẽ mãi mãi là của một mình Lê Lê.
Dung Lê không tin: “A Thanh nói dối.”
Tống Tuân Thanh trầm giọng nói: “Không lừa Lê Lê đâu mà.”
“Em vẫn không tin.” Dung Lê nghiêng đầu: “Anh phải hứa với em.”
“Chẳng phải em từng nói không tin cái trò này của đàn ông nhất sao?”
“Em mặc kệ, anh mau hứa với em đi.” Dung Lê uống rượu say tùy hứng đỏng đảnh, dường như lại biến thành cô gái khi vừa mới gặp anh.
Tống Tuân Thanh nắm lấy tay cô, giữ trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve: “Ừm, anh hứa, sẽ không rời xa Lê Lê.”
Chỉ nấu một cốc trà giải rượu thôi, chỉ vài phút là sẽ quay lại ngay.
Nhưng Tống Tuân Thanh lại thấy vui vẻ trong lòng, thích chơi trò chơi trẻ con này với Dung Lê.
“Ừm.” Cuối cùng Dung Lê cũng cười, đôi mắt cong như vành trăng khuyết, lúm đồng tiền lộ ra, trông như mật ngọt nhot xuống: “Em còn muốn ăn cánh gà coca nữa, muốn A Thanh tự tay nấu cho em!”
Tống Tuân Thanh còn tưởng cô ăn no rồi mới về, hơn nữa cô có chắc là muốn ăn chứ? Buổi tối cô chưa từng chạm vào bất kỳ món thịt nào.
Có lẽ nhìn thấy do dự trong mắt anh, Dung Lê bất mãn kéo anh: “Hu hu hu có phải A Thanh không yêu em rồi không, đến cả cánh cà coca cũng không chịu nấu nữa.”
Trong lòng Tống Tuân Thanh mềm nhũn, cầm chăn trên sofa tới, nhẹ nhàng đắp cho cô, kéo góc chăn cẩn thận: “Nấu cho em ngay đây, ngoan ngoãn đợi một lúc nhé.”
Thế là, Trương Lực chờ lệnh hai mươi tư giờ nhận được cuộc gọi từ sếp của mình: “Mua chút cánh gà đem tới cho tôi, mua loại tươi vào.”
Trong đầu Trương Lực đầy dấu hỏi chấm, đầu tiên là không dễ mua được cánh gà tươi vào lúc này, thứ hai, là anh ta nghe nhầm hay sao vậy? Sao sếp lại cần cánh gà vào ban đêm làm gì?
Cánh gà có thể dùng để làm việc à? Hay là có tác dụng tu tiên gì đó?
Có khi nào sếp bị người ngoài hành tinh đánh tráo rồi, người sếp này chỉ là một lớp vỏ bọc giả thôi ư?
Đầu Trương Lực toát mồ hôi: “Sếp Tống, siêu thị đông lạnh bán cánh gà tươi đều đóng cửa cả rồi, anh có chắc là muốn mua vào lúc này không?”
Nếu cần vào sáng mai, anh ta có thể bảo đảm sẽ chuẩn bị cánh gà tươi nhất thành phố Giang.
Tống Tuân Thanh kéo cà vạt, nở nụ cười của một tư bản tiêu chuẩn, giọng nói lạnh lùng xuyên qua điện thoại khiến trái tim Trương Lực run rẩy: “Không mua được cánh gà thì không có tiền thưởng cuối năm.”
“Mua được mua được mua được ạ!” Trương Lực chỉ đành cười khổ đồng ý.
Tống Tuân Thanh đi vào phòng bếp nấu một bát canh giải rượu, tay nghề nấu nướng của anh luôn rất khá, quanh năm đi học ở nước ngoài, không quen ăn đồ sống bên đó, thế là tự mình học nấu đồ ăn Trung Quốc.
Sau khi về nước, tuy có bảo mẫu chăm sóc, nhưng anh vẫn không bỏ thói quen này. Khi đó yêu đương, anh lại nghiên cứu rất nhiều công thức nấu ăn ngon mà không béo, chuẩn bị riêng cho Dung Lê.
Nhưng cô vẫn tăng lên tận năm cân, Tống Tuân Thanh nói anh không gánh cái tội này đâu, thế là cô lập tức ra vẻ muốn đánh anh, trông giống hệt một người đàn bà chanh chua.
Tuy Dung Lê là ngôi sao, nhưng thực ra rất tham ăn. Để giữ dáng, cô luôn kìm nén dục vọng của mình.
Dung Lê giống tất cả con gái bình thường, thích ăn gà rán xiên nướng, thích ăn bún ốc mì cay, thích tất cả những thực phẩm rác.
Có một lần, ban đêm cô nói muốn ăn mì gói.
Anh nhíu mày, đương nhiên không đồng ý, nhưng không chịu được cô cứ ăn vạ, thế là bèn đứng dậy, lẳng lặng đổi mì gói thành mì anh tự tay nấu.
Sợ cô khó tiêu hóa, anh còn cố ý nấu mì mềm hơn chút, bỏ thịt bò, cải dầu, hành lá lên trên, đủ cả sắc lẫn hương vị.
Dung Lê nhìn thấy thứ được bưng lên không phải mì gói thì tuyệt vọng mất một lúc, nhưng nếm thử vị xong lại thấy vô cùng hài lòng, nở một nụ cười ngọt ngào: “Không biết tương lai ai có phúc được gả cho anh đây. Vừa biết kiếm tiền lại còn nấu ăn ngon nữa.”
Anh xoa đầu cô, giọng khe khẽ: “Em đó.”
Người có tư cách trở thành bà Tống trong tương lai, ngoài cô ra còn có thể là ai được nữa.
Trước đây Tống Tuân Thanh không tin anh sẽ yêu một người đến mức không tự mình thoát ra được. Tới khi gặp được cô, anh tin rồi.
Trên đời luôn có một người là khắc tinh định mệnh của anh, nếu chắc chắn là cô, anh sẵn sàng hiến dâng chính mình.
Hiến dâng cho cô, vậy cũng xứng đáng.
Khi đó anh vẫn còn sức chống trả, còn có thể tự ý đổi mì gói thành mì thủ công.
Nhưng tới bây giờ, anh đã không từ chối nổi yêu cầu của cô nữa. Ban đêm tốt nhất đừng ăn các loại thịt, vậy thì cho cô ăn ít một chút là được.
Trương Lực gõ cửa phòng, tốn sức chín trâu hai hổ chạy khắp năm cái siêu thị mới mua được cánh gà tươi đưa tới tay Tống Tuân Thanh. Vừa định báo cáo mấy câu về công việc khác mà Tống Tuân Thanh giao cho anh ta vào ban ngày.
Thì Tống Tuân Thanh đã đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu anh ta nói nhỏ một chút.
Trương Lực liếc mắt nhìn qua sofa, nhìn thấy người phụ nữ nằm ngủ trên đó, lập tức hiểu hết mọi chuyện.
... Làm phiền rồi.
Sau khi Trương Lực rời đi, Tống Tuân Thanh bắt đầu xử lý cánh gà, dùng muối, rượu nấu ăn và nước tương ướp một lúc, sau đó đợi dầu trong chảo nóng lên, rán cánh gà đến khi đổi màu rồi bỏ gia vị đã chuẩn bị sẵn vào, để hương vị ngấm vào thịt.
Cuối cùng đổ coca vào, đun lửa to mười phút là sẽ sệt lại.
Tống Tuân Thanh trải rau sống lên đĩa, gắp bốn cái cánh gà ra, đổ trà giải rượu, sau đó gọi Dung Lê dậy ăn.
Chắc cô đói thật, cho nên mới đột nhiên muốn ăn cánh gà coca.
Dung Lê mơ hồ ngơ ngác tỉnh dậy, trong đầu vẫn choáng váng, nhưng phản ứng của dạ dày lại rất chân thực: “Ui, cánh gà kìa!
Đợi khi trừng to mắt nhìn thấy trong đĩa chỉ có bốn cái cánh gà nhỏ đáng thương, cô lại bất mãn chu môi, giọng điệu mềm nhũn: “A Thanh keo kiệt vậy, chỉ có một chút thế này thôi á?”
Tống Tuân Thanh cười khẽ, buộc tóc lên cho cô: “Em chỉ được ăn hai cái thôi.”
Dung Lê rất nghe lời, chỉ ăn hai cái rồi đặt xuống.
Cô ăn bữa cơm này vô cùng ngoan ngoãn, không lải nhải nữa.
Sau khi ăn no thì ôm lấy cổ anh, để anh bế cô vào phòng ngủ chính. Có thể cô đã rất buồn ngủ rồi, híp mắt lại bắt đầu cởi áo lông, bò được lên giường là mắt đã nhắm chặt lại, hơi thở đều đều.
Tướng ngủ của cô không hề đẹp, như một con bạch tuộc vậy, vừa bá đạo vừa tham lam, chiếm lấy giường anh mà còn không tự biết, Tống Tuân Thanh vừa tức vừa buồn cười.
Cuối cùng anh bất lực nghĩ, hôm nay vẫn nên làm việc cả đêm thì hơn.
Cô gái anh yêu nhất đang nằm trên giường anh, chỉ mặc một cái áo dây mỏng và quần ngắn, sao anh có thể nằm lên đó ngủ yên ổn được?
Nhưng anh không ngờ rằng, anh chỉ vừa mới ký vào giấy tờ đã có hai cánh tay mềm mại mảnh khảnh ôm lấy eo anh.
Giọng nói mềm nhũn mang theo vẻ nũng nịu của Dung Lê vang lên: “A Thanh, em không muốn ngủ một mình, anh ngủ cùng em có được không?”
Tống Tuân Thanh chậm rãi nhắm mắt lại, bắt lấy cổ tay cô một cách chính xác, trong mắt có dục vọng cuồn cuộn.
…
Lời tác giả:
Dung Lê: Ngủ cùng nhau có được không?
Chỗ này đã lược bỏ mười nghìn chữ.
Dung Lê: Hu hu hu cái em muốn không phải ngủ cùng nhau kiểu này, tên đàn ông chó má!!
Tống Tuân Thanh: ... ??