Dĩ nhiên Tống Tuân Thanh cũng cảm nhận được máu trong khắp cơ thể mình đang bị một ngọn lửa vô danh thiêu đốt.
Ăn chay nhiều năm, không thể nói anh không có khát vọng, chỉ là nếu người đó không phải Lê Lê, anh thà nhịn còn hơn.
Tống Tuân Thanh quyết định làm quân tử thêm lần nữa, anh liền kéo tay cô xuống: “Lê Lê, em ngủ một mình được không? Anh còn phải làm việc, mấy phần văn kiện này rất gấp, ngoan nhé.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh dịu giọng, kiên nhẫn dỗ cô.
Nhưng Dung Lê vẫn không bằng lòng, giờ khắc này, trong nhận thức của cô, Tống Tuân Thanh vẫn là người bạn trai sẽ dịu dàng dỗ cô đi ngủ kia.
“Không muốn, không muốn đâu.” Dung Lê không buông tay, đôi mắt xinh đẹp ẩn chứa ý cười trong trẻo, cô đột nhiên bật cười, nói: “Em muốn kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền.”
Bắt đầu nói chuyện không liên quan gì rồi đấy, Tống Tuân Thanh im lặng một chốc, hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó bao nuôi anh!” Dung Lê lại ôm chặt lấy vòng eo gầy gò của người đàn ông, cô cắn môi nói: “Anh chỉ cần có trách nhiệm ở bên em thôi.”
Tống Tuân Thanh: “…”
Nhưng Tống Tuân Thanh tin rằng câu nói này xuất phát từ ý nghĩ thật sự của Dung Lê, bởi vì về bản chất cô sống rất thoáng, hai người bên nhau quả thật rất vui vẻ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong đầu Tống Tuân Thanh đột nhiên lóe lên rất nhiều cảnh tượng.
Trong đêm đen tĩnh lặng chỉ có hai người thế này, máu cả người người anh sôi sục, sắp sửa không thể tự khống chế mình, anh gian nan phát ra hai âm tiết từ cổ họng: “Lê Lê.”
“Buông tay ra đi, Lê Lê.”
Nhưng nói thế nào cô cũng không chịu buông, trước đây cô cũng thích trêu chọc anh thế này, lần nào anh cũng không chống cự được.
Yết hầu anh trượt lên trượt xuống.
Dung Lê dán mặt lên cổ anh, đôi tay luồn vào tóc anh, khuôn mặt trắng nõn dán sát vào, chủ động hôn lên đôi môi lành lạnh của người đàn ông.
Bầu không khí như đọng lại, sự kìm nén áp lực đó khiến người ta hít thở không thông.
…
Sáng hôm sau, Dung Lê tỉnh dậy trong vòng tay Tống Tuân Thanh.
Cô đã tỉnh rượu hoàn toàn, nhưng ký ức vẫn rất mơ hồ, không nhớ cụ thể đã xảy ra chuyện gì. Nhưng phản ứng của cơ thể lại rất thành thật, hơi thở mờ ám vui sướng kia vẫn vấn vương trong không khí.
Không phải lần đầu tiên nữa rồi, Dung Lê sẽ không giống nữ chính trong phim truyền hình, lúc tỉnh dậy sẽ hét toáng lên thật to. Cô bình tĩnh gãi gãi đầu, nhìn người đàn ông vẫn ngủ an yên bên cạnh, cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra tối qua.
Không nhớ được gì hết.
Cô nằm trong lòng anh, cánh tay anh ôm chặt eo cô, cả người cô bị hơi thở của anh bao trùm.
Mặt trời đã lên cao, gió thổi bên ngoài làm bức rèm nhẹ nhàng lay động.
Dung Lê nhíu mày gỡ từng ngón tay đang dính chặt vào da thịt mình ra. Ngón tay anh thon dài, tinh tế như một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Đúng lúc này, Tống Tuân Thanh mở mắt ra, có vẻ như tâm trạng cực kỳ tốt, còn “sống chết mặc bay” chào buổi sáng cô: “Lê Lê, buổi sáng tốt lành.”
Nhưng trong đầu Dung Lê lại là một tràng chửi tục không điểm dừng.
Có lẽ do mới tỉnh dậy nên giọng Tống Tuân Thanh hơi trầm thấp, còn hơi khàn, nghe gợi cảm như được rót men say.
Dung Lê không nói gì.
Tống Tuân Thanh lại kéo cô nằm xuống bên hông mình, bàn tay từ cổ mơn trớn thẳng xuống eo, còn véo nhẹ một cái: “Vẻ mặt của em như đang muốn giết anh vậy.”
Dung Lê: “…”
Đương nhiên là muốn giết anh rồi, trải nghiệm máu chó hôm nay tuyệt đối không vui vẻ gì cho cam, ok?
Dung Lê “hừ” lạnh một tiếng, dáng vẻ rất đúng tình hợp lý.
Tống Tuân Thanh thản nhiên nói: “Vậy có cần anh giúp em nhớ lại tối qua ai đã chủ động không?”
Được anh nhắc nhở như vậy, Dung Lê hơi nhíu mày, nhớ ra vài hình ảnh đứt đoạn. Cô không rõ lắm là mơ hay thực, chỉ nhớ mang máng rằng Tống Tuân Thanh đang làm việc trên bàn làm việc, cô ngủ mơ mơ màng màng bò sang, đầu óc như bùn nhão, sau đó hôn anh vô cùng chủ động.
Thấy vẻ mặt đắc ý của Tống Tuân Thanh, hình như cảnh này không phải mơ, mà là thật?
… Hình như là cô chủ động thật. Sao cô lại có thể làm ra chuyện như vậy được chứ?
Biến thái quá vậy.
Nhưng cũng rất giống tác phong của cô.
“Dù là vậy…” Dung Lê xua tay, trên mặt lộ ra vẻ ghét bỏ nhìn về phía cánh tay anh: “Anh có thể bỏ tay ra khỏi lưng tôi chưa?”
Cánh tay người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn, vóc người Tống Tuân Thanh thuộc kiểu mặc quần áo vào thì thấy gầy, cởi quần áo thì thấy cơ bắp rất điển hình. Anh lại rèn luyện quanh năm, sinh hoạt quy luật nên vóc người vô cùng tốt.
Cưng cứng, cứng tới nỗi làm eo cô hơi đau.
Tống Tuân Thanh dời tay ra sau, cuối cùng Dung Lê cũng tự do. Cô nhắm mắt, đầu óc vẫn hơi mơ màng.
Hình như tối qua cô nằng nặc đòi ăn cánh gà coca, nhưng chỉ có chút ấn tượng mơ hồ thôi, rốt cuộc cô đã ăn chưa?
Bình thường buổi tối cô sẽ ăn rất ít, sáng nào thức dậy bụng cũng đói cồn cào, nhưng bây giờ bụng cô lại có cảm giác no căng lâu rồi không có… Nhất định là đã ăn rồi!
Dung Lê liếc Tống Tuân Thanh, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Ha, tôi lại ăn thịt ư! Sao anh có thể cho tôi ăn thịt được! Tôi sẽ béo chết đó anh biết không?”
Nắng sớm mờ ảo chiếu lên mặt Tống Tuân Thanh khiến mặt anh bị phủ một vòng ánh sáng lấp lánh, trông dịu dàng hơn rất nhiều.
Người đàn ông này, nhìn thế nào cũng thấy đẹp.
Dung Lê vốn là kẻ mê sắc đẹp tiêu chuẩn, không thì sao lại vừa gặp đã yêu anh được.
Anh gối đầu lên cánh tay, như cười như không, nghiêng đầu nhìn cô: “Ừm, em đã ăn thịt rồi.”
Thịt này chứ không phải thịt kia! Sao trong đầu người đàn ông này toàn là mấy ý nghĩa tà răm thế? Dung Lê thật sự muốn bổ đầu anh ra xem rốt cuộc trong đó chứa gì.
Dung Lê cạn lời, nghiêm túc nói: “Ý tôi là cánh gà coca.”
Tống Tuân Thanh nhướng mày, ánh mắt vô tội, bên trong viết mấy chữ “em nghĩ cái gì đó” vô cùng rõ ràng. Anh day trán, dáng vẻ trông rất giống lưu manh giả danh tri thức, thong dong nói: “Cái anh nói cũng là cánh gà coca mà.”
Dung Lê: “…”
Câu anh vừa nói chắc chắn không phải là cánh gà coca!
Nhưng cô lại không có chứng cứ.
Dung Lê không muốn nói chuyện với anh nữa, không vui gì cả.
Tống Tuân Thanh cười khẽ, vẻ mặt rất tự nhiên, quay sang liếc cô: “Em vẫn nên ăn nhiều chút đi, trước ngực còn chẳng tới hai lạng thịt nữa.”
Nếu bỏ qua hàm ý trong lời nói thì ngữ điệu chân thành của anh thật sự giống như đang đề xuất ý kiến cho cô.
Người Dung Lê run lên, cô vô thức túm chăn trùm lên đầu mình. Nhưng yết hầu Tống Tuân Thanh lại phát ra tiếng cười nhỏ vụn, ánh mắt hờ hững nhìn cô như đang nói, trốn cái gì mà trốn, cái gì không nên nhìn cũng đã nhìn hết từ đời nào rồi.
Thời gian cũng không còn sớm nữa, Dung Lê mở chăn ra, muốn mặc lại bra tối qua nhưng lại phát hiện nó đã rách tan nát, rốt cuộc Tống Tuân Thanh đã tàn bạo đến mức nào thế!
Chậc chậc chậc, không dám nghĩ nữa.
Cô chỉ đành quấn khăn tắm đi tắm rửa, trước khi vào phòng tắm còn hung hăng trừng Tống Tuân Thanh một cái, cái tên đàn ông độc miệng lại không biết xấu hổ này!
Dung Lê vô thức soi mình trong gương, hình thể hoàn mỹ… cũng lớn lắm mà, sao Tống Tuân Thanh lại nói chỉ có hai lạng thịt? Lẽ nào đã nhỏ hơn ba năm trước rồi sao?
Hình như đâu có, cô luôn là cúp C, chưa từng thay đổi.
Sau khi thu hồi những suy nghĩ hỗn loạn kia đi, cô nhìn vào gương lần nữa, trên người rải rác dấu đỏ, nhất là trên cổ, có rất nhiều dấu hôn xếp cùng một chỗ, thật sự không dám nhìn thẳng. May mà giờ là mùa đông, chứ nếu là mùa hè thì chắc cô xấu hổ chết mất.
Thật ra cô rất thích làm tình với Tống Tuân Thanh, đương nhiên, cô cũng chưa từng làm với người nào khác.
Dù sao thì dựa theo miêu tả cô nghe người khác nói, có lẽ Tống Tuân Thanh thuộc kiểu đàn ông có nhu cầu sinh lý hơi mạnh, bất kể là về mặt thời gian hay phương diện khác.
Kỹ thuật hôn của Tống Tuân Thanh rất tốt, anh thích chầm chậm hôn cô, chầm chậm giày vò cô như thợ săn không vội thu lưới, dằn vặt đến lúc cả người cô xụi lơ, muốn ngừng mà không được.
Bình thường anh không kiên nhẫn lắm, chút kiên nhẫn duy nhất chắc đã được dùng trên phương diện này rồi.
Dung Lê thích nhìn tư thái khi anh hôn cô nhất, bình thường lạnh lùng, cấm dục bao nhiêu thì lúc đó sẽ nhiệt tình bấy nhiêu. Đáy mắt anh cuồn cuộn lửa nóng, khiến chút ngượng ngùng dưới đáy lòng Dung Lê tan biến không còn chút gì.
Anh sẽ hôn vành tai cô, để sát vào tai cô nói vài lời mờ ám.
Trong lòng Dung Lê sẽ có chút vui mừng bí ẩn, cũng học theo anh, hôn anh.
Lúc này cơ thể Dung Lê đang cực kỳ rệu rã, cô chỉ nhớ hai người làm vô cùng lâu.
…
Không thể nghĩ nữa.
Vành tai Dung Lê đã đỏ như sắp nhỏ máu rồi.
Tống Tuân Thanh vẫn còn chút lương tâm, đợi Dung Lê tắm xong, cô phát hiện quần con, bra và cả áo lông của cô đều đã được Tống Tuân Thanh lấy ra từ căn phòng đối diện, cầm vào đây cho cô.
Dung Lê quấn khăn tắm, nhanh chóng cầm quần áo vào phòng tắm, vội vàng mặc vào rồi sấy tóc cho khô.
Sau khi xong việc, cô mới phát hiện điện thoại có một chuỗi rất nhiều tin nhắn Lâm Gia Lăng gửi tới.
[Lâm Gia Lăng]: Lê Lê, chị lên máy bay rồi nhé.
[Lâm Gia Lăng]: Mặt trời lên cao ba thước rồi sao còn chưa trả lời chị?
[Lâm Gia Lăng]: Sau này em tuyệt đối không thể uống rượu nữa đâu đấy, chắc ngủ say như chết rồi chứ gì, tửu lượng của em kém quá!!
[Dung Lê]: Sao chị lại vứt em cho Tống Tuân Thanh?? Chị có biết…
Lời sau đó Dung Lê thật sự không thể gõ ra nổi, đang do dự không biết có nên xóa hay không, ai ngờ gõ một loạt dấu ba chấm rồi lại vô tình gửi mất.
[Lâm Gia Lăng]: Không phải tối qua em mất thẻ phòng sao? Mà lúc em tới phòng luật sư Tống đã ngủ luôn còn gì, ngủ ở đâu chẳng vậy.
[Lâm Gia Lăng]: Mẹ ơi, không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ…?
Lâm Gia Lăng như phát điên, gửi vài tin nhắn liên tiếp.
Như đang đòi mạng cô vậy.
[Dung Lê]: …
[Lâm Gia Lăng]: Bảo sao muộn vậy rồi mà em mới trả lời tin nhắn chị, kỹ thuật của luật sư Tống cũng khá đấy nhỉ.
Dung Lê: ???
Dung Lê tha thiết cầu xin Lâm Gia Lăng đừng nói chuyện này cho Lâm Tri Khê biết. Cuối cùng Lâm Gia Lăng cũng đồng ý, lúc này Dung Lê mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu để bà cô tổ Lâm Tri Khê đó biết, cô ấy mà không kích động muốn chết thì chắc thế giới này điên rồi. Dung Lê thật sự rất sợ cô bạn thân điên cuồng này.
Nhưng về “kỹ thuật cũng khá”, Dung Lê nghiêm túc ngẫm nghĩ, hình như đây là ưu điểm lớn nhất của Tống Tuân Thanh.
Nhân viên tạp vụ đã đẩy xe đồ ăn vào, Tống Tuân Thanh đã gọi bữa sáng xong.
Dung Lê ngửi được mùi thơm, quyết định ăn rồi mới đi. Ngủ cũng đã ngủ rồi, ăn chung nữa cũng không sao.
Bữa sáng của khách sạn Khải Ân Lai rất phong phú, mỗi món Tống Tuân Thanh gọi một phần, cả một xe đẩy đồ ăn cũng không chứa đủ. Dung Lê lấy sandwich hạt và sữa đậu nành ít calo nhất.
Tống Tuân Thanh còn đơn giản hơn, anh chỉ ăn cháo trắng cùng dưa muối.
Dáng vẻ anh khi ăn sáng cũng rất thong dong, chốc chốc lại nhìn ipad vài lần.
Tư thế ngồi ăn của anh vừa tự phụ vừa tao nhã, nhưng đồ ăn thế này cũng giản dị quá.
Anh vừa ăn vừa dùng ipad xử lý công việc.
Dung Lê: “Nếu ăn đơn giản như thế thì anh còn gọi nhiều thế này làm gì?”
Trước đây cô còn tưởng con cháu nhà giàu như anh bữa nào cũng phải gọi vài chục món, lúc nào cũng muốn thể hiện mình giàu có, hào phóng thế nào. Sau đó, cô dần tiếp xúc với giới này mới phát hiện, những người có tiền thật sự thì đều vô cùng kín tiếng, họ không hề khoe khoang cuộc sống cao cấp của mình, mà sẽ dành phần nhiều thời gian vào việc làm thế nào để thu được nhiều tiền tài hơn.
Tính tình Tống Tuân Thanh rất lạnh nhạt, trước giờ luôn như thế. Anh mặc quần áo của nhãn hiệu kín tiếng, cũng không đặt may thủ công.
Ăn uống cũng rất đơn giản, bình thường không kén ăn, nhưng hôm nay lại gọi nhiều món thế này, cô thật sự không đoán được anh có dụng ý gì.
Tống Tuân Thanh đặt ipad sang một bên, thái độ ngạo mạn nói: “Tối qua em mệt rồi, anh khao em.”