Vốn dĩ Tống Tuân Thanh đã có bề ngoài tuấn tú sạch sẽ, anh giương mắt nhìn cô, đáy mắt sáng ngời.
Đó sẽ là một bức tranh mỹ nam hoàn mỹ, nếu miệng anh không nói mấy lời mờ ám kia.
Dung Lê đột nhiên cảm thấy bữa sáng này không còn mùi vị gì nữa, cô cười rạng rỡ: “Không cần thưởng cho tôi đâu, luật sư Tống mới là người vất vả.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh sáng khúc xạ qua cửa sổ, chiếu vào phòng làm nổi bật những hạt bụi mịn.
Anh thản nhiên hỏi lại: “Về chuyện tối qua, em có gì muốn nói không?”
“Nói cái gì? Cảm ơn anh đã giải quyết nhu cầu giúp tôi?” Dung Lê cong môi cười, cô rất thoáng trong chuyện này: “Hay là phải la hét cuồng loạn như trong phim truyền hình rồi bắt anh chịu trách nhiệm?”
Dung Lê bĩu môi, vẻ mặt ghét bỏ.
Cô khinh thường nhất là mấy thủ đoạn ép buộc người ta phải chịu trách nhiệm như thế, chuyện này anh tình tôi nguyện, hai bên cùng vui, không ai chịu thiệt hết. Đương nhiên, nếu vớ phải một người đàn ông yếu đuối thì lại là một vấn đề khác.
Nghe cô nói như thế, Tống Tuân Thanh khựng lại, anh thu mắt về: “Cũng không phải không thể.”
Dung Lê: “?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vẻ mặt cô lúc này không khác nào nhìn thấy ma: “Ngưỡng cửa nhà giàu dễ bước vào vậy chắc? Một ngôi sao tuyến mười tám xuất thân thấp hèn như tôi vẫn rất tự biết thân biết phận, sẽ không tin cái chuyện có thể giúp người ta tiết kiệm mấy trăm năm phấn đấu này đâu.”
Nếu xem lại thì cứ nhìn anh cả của anh là biết Tống Thừa Nghĩa sẽ không dễ dàng cho phép như vậy.
May mà hai người đã chia tay rồi, cô không muốn vì tình yêu mà hai người cùng mất mạng. Tình yêu chân thành đáng quý, nhưng mạng sống còn quý giá hơn. Sống không tốt sao? Cần gì phải thành một đôi quỷ chết oan.
Cô nổi da gà toàn thân.
“Mấy năm nay anh đã rất cố gắng.” Tống Tuân Thanh đột nhiên nói.
Dung Lê: “?”
Dáng vẻ Tống Tuân Thanh lười biếng, lặng lẽ quan sát cô. Mái tóc xoăn như rong biển của Dung Lê xõa xuống vai, xinh đẹp tinh xảo như búp bê.
“Thật ra khi canh cả anh còn sống, Tống Thị chưa phát đạt được như bây giờ. Mấy năm nay, mặc dù bề ngoài anh chỉ quản lý Thiên Cạnh, nhưng thật ra cũng âm thầm bỏ rất nhiều tâm huyết vì Tống Thị, đầu tư không ít dự án, mở rộng bản đồ Tống Thị.”
Những chuyện này Dung Lê cũng đã nghe nói, họ nói nhà họ Tống nhân tài xuất hiện lớp lớp, mà so với Tống Trạch Minh, Tống Tuân Thanh chỉ có hơn chứ không kém.
“Vậy thì sao?”
Tống Tuân Thanh thong thả chỉnh cổ tay áo, thản nhiên nói: “Anh làm những chuyện này là vì có được quyền lên tiếng giá trị hơn. Tống Thị không cần liên hôn thương mại để duy trì, anh hoàn toàn có tư cách chọn người anh yêu.”
Ánh mắt anh khẽ chuyển động, loáng thoáng hiện lên chút dịu dàng, cứ như vậy nhìn chằm chằm Dung Lê, khiến tim cô hơi loạn nhịp.
Dung Lê khẽ “ờ” một tiếng, cũng không đáp lời anh, lúc này nói gì cũng không đúng. Tống Tuân Thanh là luật sư, nói cái gì đều có lý có tình, cách tốt nhất chính là câm miệng.
Cổ áo Tống Tuân Thanh nửa kín nửa hở để lộ ra xương quai xanh tinh xảo, trên đó còn có mấy vết cắn nhỏ.
Có thể nhận ra phía nữ dùng lực không nhỏ.
Dung Lê vô thức bụm mặt mình.
Tống Tuân Thanh nhìn theo ánh mắt của cô rồi đột nhiên bật cười, khẽ mở đôi môi mỏng: “Em đang chiêm ngưỡng kiệt tác của mình sao? Hài lòng không?”
Dung Lê: “…”
Ban đầu Tống Tuân Thanh dặn Trương Lực tám giờ đến đón mình tới Thiên Cạnh, có chuyện cần phải bàn. Trương Lực đợi dưới lầu một hồi lâu vẫn không thấy Tống Tuân Thanh xuống.
Bình thường Tống Tuân Thanh rất đúng giờ, Trương Lực gọi điện thoại cho anh, nhưng Tống Tuân Thanh lại không bắt máy.
Trương Lực sợ làm lỡ chuyện nên chỉ đành lên lầu gõ cửa. Sếp đang trêu ghẹo vợ yêu của mình, bầu không khí này khiến con dân FA như anh ta cực kỳ không thoải mái. Trương Lực vỗ đầu mình, anh ta đúng là não cá vàng mà, sao lại quên mất chuyện tối qua chứ?
Tối qua Dung Lê ngủ ở đây, sếp còn có thể dậy sớm được sao?
Trương Lực hơi xấu hổ, cũng không biết nên đi hay nên làm thế nào.
Tống Tuân Thanh thấp giọng bật cười, anh chống khuỷu tay lên mặt bàn: “Tôi sẽ xuống ngay.”
Trương Lực cung kính lui ra ngoài, thầm thở dài trong lòng.
Anh ta cũng muốn có vợ yêu bên cạnh, cần gì phải chịu bị tư bản bóc lột thế này. *Hèn mọn.jpg
…
Sau khi khua chiêng gõ trống thêm mấy ngày, cuối cùng “Nụ hôn tình ái” cũng đi đến chặng cuối.
Dựa theo sắp xếp của ekip sản xuất, các diễn viên chính phải chụp vài tấm ảnh tuyên truyền, vì Kiều Hy đã rút lui nên không thể tiếp tục dùng ảnh ban đầu được, đổi thành Dung Lê đứng ở trung tâm.
Thật ra khi quay bộ phim này, cô cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên thành nữ chính. Tính ra Dung Lê cũng không cảm thấy gì, nhưng lúc này đứng ở chính giữa, nhiếp ảnh gia chụp khắp người cô, cô mới sâu sắc ý thức được mình đã thật sự diễn nữ chính.
Cô có làm được không đây?
Không biết có bị bôi đen dữ dội hơn không? Ngày nào chuyện thực phẩm chức năng chưa giải quyết thì ngày ấy cô vẫn chưa thể yên tâm được, không cách nào vô tư đứng trước truyền thông, tiếp nhận chất vấn.
Chuyện gì cũng vậy, một khi dính đến mạng người thì sẽ nghiêm trọng hơn rất nhiều. Dù tính cách Dung Lê không quan tâm đến mọi chuyện trên đời cũng không thể làm bộ như hoàn toàn không sao cả.
Dung Lê luôn được khen ngợi về biểu cảm trước ống kính, nhưng hôm nay không biết có chuyện gì, lòng cô bối rối đến lạ, như thể bị ai đó đấm vào ngực vậy.
Thật ra ba năm trước cô cũng từng đóng vài vai nữ chính, nhưng đều là những bộ phim kinh phí thấp, thời lượng phát sóng không nhiều, không gây được tiếng vang lớn. Trước đây, cô thu hút fan phần lớn là nhờ ảnh tạp chí thời thượng, hoặc là vai nữ phụ giúp cô nổi tiếng sau một đêm khi trước.
Nhiếp ảnh gia bảo cô và Lận Bình đứng gần hơn một chút, cô trang điểm đậm, quần áo trên người cũng là đồ trong phim.
“Dung Lê, cười tươi hơn nữa nào, nét mặt hơi đơ rồi.” Nhiếp ảnh gia ra hiệu cho Dung Lê dựa gần Lận Bình hơn: “Cứ biểu hiện theo tiêu chuẩn trong phim thôi, tôi đã xem vài phân đoạn rồi, biểu hiện của cô trong phim rất tốt.”
“Cứ dựa theo tiêu chuẩn đó là được.” Nhiếp ảnh gia búng tay nói: “Ok, chúng ta chụp lại nhé.”
Sau khi những diễn viên đã chụp xong cùng chụp ảnh tập thể xong, bây giờ đến lượt Dung Lê và Lận Bình chụp cá nhân. Các diễn viên khác vẫn đang chờ, không ai ngờ rằng hôm nay lại bị kẹt ở chỗ Dung Lê.
Dù sao thì đạo diễn Trương cũng từng khẳng định kỹ năng diễn xuất của Dung Lê mà.
Lận Bình như nhận ra chút gì đó, anh ta đột nhiên thở dài, búng tay gọi nhiếp ảnh gia, lười biếng nói: “Tôi hơi mệt, uống ngụm nước đã, lát nữa chụp sau nhé.”
Vốn dĩ Lận Bình đã mang bệnh thiếu gia, được cưng chiều từ nhỏ đến lớn, muốn chụp lúc nào thì chụp lúc ấy, không ai dám trái ý.
Ngày đầu tiên ở đoàn phim anh ta vốn cun cút nghe lời đạo diễn Trương, không dám hó hé chính là vì đạo diễn Trương quá nổi danh trong nghề, xưng anh gọi em với ba anh ta.
Làm mình làm mẩy với đạo diễn Trương chính là làm mình làm mẩy với ba anh ta, mà làm mình làm mẩy với ba anh ta chính là đang làm mình làm mẩy với tiền.
Lận Bình hiểu rất rõ điểm này, hơn nữa, anh ta mặt dày từ nhỏ, lúc nào cần cao ngạo thì cao ngạo, lúc nào không cần cao ngạo thì sẽ cúi đầu được ngay.
“Sao hôm nay thất thần thế?” Lận Bình hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Lận Bình làm bộ như uống nước, sau đó đút tay vào túi quần đi về phía Dung Lê, vừa rồi chóp mũi Dung Lê rướm không ít mồ hôi, thợ trang điểm đang dặm lại giúp cô.
“Không có gì.” Dung Lê để thợ trang điểm dặm lại phấn, sửa soạn lại cho cô, cô ngước mắt nhìn Lận Bình: “Trước đó một lòng một dạ quay phim không cảm thấy gì, bây giờ chụp ảnh tuyên truyền nên chợt nghĩ ra sang năm phim chiếu, tôi sẽ đột nhiên được đóng vai nữ chính…”
Chuyện cô diễn chính quả thực khó lòng tưởng tượng nổi, dù fan của Kiều Hy đã không còn sức chiến đấu gì, dù cô thật sự là một nữ chính, dù kỹ năng diễn xuất của cô cũng có thể đảm đương nổi vai nữ chính.
Dù có rất nhiều mặc dù như thế, nhưng…
Nhưng nghĩ tới những ngày tháng scandal bay đầy trời, chỉ cần mở Weibo lên, mỗi phút mỗi giây đều có thể nhận được tin nhắn riêng hỏi thăm tám đời tổ tông nhà cô, cô liền cảm thấy không thở nổi. Lúc đó thật sự cô đã nghĩ thôi thì rút khỏi giới giải trí cho rồi, nhưng mấy trăm fan ít ỏi còn sót lại vẫn ở bên cạnh cô, động viên cô từng phút từng giây, nói với cô rằng rồi sẽ có một ngày cô lấy lại tất cả.
Cô không bỏ cuộc.
Nhưng vừa rồi thậm chí cô còn nghĩ, mình nhận bộ phim này rốt cuộc có đúng hay không?
Khi cơ hội cô đợi chờ bấy lâu nay thật sự rơi vào tay cô, cô chỉ cảm thấy sợ hãi, sợ sẽ phụ lòng những người ủng hộ cô.
Lận Bình nói: “Dù sao thì cũng quay xong rồi, cô quan tâm nhiều thế làm gì?” Lận Bình nheo mắt, trông rất giống một thiếu niên sáng láng vừa thắng một cuộc đua xe: “Chụp xong cái này là chúng ta có thể kết thúc công việc, có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian, hơn nữa cũng sắp tới Tết rồi, còn chuyện gì đáng chờ đợi hơn chuyện này nữa?”
Trong thế giới đơn thuần của Lận Bình, có lẽ anh ta nghĩ như thế thật.
Làm nghệ sĩ quả thật rất mệt, hầu như cả năm đều không được nghỉ ngơi, bình thường đi dạo siêu thị thôi cũng sợ bị chụp được. Sau ánh hào quang rực rỡ giấu rất nhiều khổ cực mà người khác không nhìn thấy.
Đối với họ, thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi vào dịp Tết chính là niềm hạnh phúc không dễ gì có được.
“Lần trước cô còn tới an ủi tôi nữa chứ.” Lận Bình cười cười: “Không ngờ nhanh vậy đã tới lượt tôi rồi.”
Anh ta lấy một viên kẹo hình con thỏ từ trong túi ra: “Ăn kẹo thả lỏng một chút đi, tôi rất muốn kết thúc công việc sớm một chút đấy!”
Đương nhiên Dung Lê hiểu rõ anh ta nói chuyện kết thúc công việc cũng chỉ là lấy cớ an ủi cô, muốn cô thả lỏng thôi. Cô nhận viên kẹo đó, xé vỏ bỏ vào miệng, hương vị ngọt ngào tản ra, hình như cô đã thả lỏng hơn một chút thật.
“Thật ra rất lâu rồi tôi không ăn kẹo.” Dung Lê cười khẽ: “Mà này, sao lúc nào trong người anh cũng có kẹo thế?”
Lẽ nào một người đàn ông trưởng thành như Lận Bình lại thích ăn kẹo? Nếu để fan biết anh ta có sở thích tương phản đáng yêu này, có lẽ họ có thể viết thêm năm vạn chữ truyện fanfic nữa mất.
“Tôi nghĩ con gái thường thích ăn kẹo.” Lận Bình nói: “Vậy nên lúc nào tôi cũng mang theo bên người.”
Tim Dung Lê thình thịch một tiếng, cô không biết “con gái” ở đây có phải đang ám chỉ mình không, dù sao thì lần trước cô cũng đã nói rõ ràng với anh ta rồi.
Tính cách Lận Bình cởi mở, nghĩ rất thoáng, cũng từng nói trên một chương trình rằng thái độ của mình đối với tình cảm là cầm được buông được.
Dung Lê hi vọng anh ta có thể cầm được buông được như vậy thật.
Trong giới giải trí không khác gì thùng nhuộm này, cô chỉ muốn lặng lẽ quay phim, không muốn ghép đôi ghép cặp, cũng không muốn bị đồn lung tung.
Bỏ đề tài này sang một bên, Lận Bình lại nói về vài điểm tâm đắc của mình, về việc bị đạo diễn Trương mắng rồi khắc phục từng chút từng chút một thế nào. Dung Lê nghe say sưa, thi thoảng còn bật cười.
“Dung Lê.” Lận Bình nói: “Bỏ tình cảm cá nhân sang một bên, tôi thật sự rất tán thưởng biểu hiện của cô trong bộ phim này, thật ra tôi rất khó nhập vai, nhưng lần nào cũng được cô kéo nhập vai.”
“Tôi nghe Trình Thích nói cô thường đọc kịch bản tới nửa đêm, cô phải tin rằng ông trời sẽ không quay lưng với người biết nỗ lực.” Lận Bình cười khẽ: “Chúng ta cố gắng hết sức, còn lại thì cứ nghe theo ý trời. Huống chi, không phải luật sư Tống đã đích thân nhận vụ án của cô rồi sao? Cô đang lo lắng cái gì? Qua năm nay cô, có lẽ sẽ đến lượt cô nổi đình nổi đám đấy.”
“Cảm ơn lời chúc may mắn của anh.” Dung Lê cầm chai nước khoáng cụng với Lận Bình.
Quá trình quay chụp sau đó, Dung Lê nhập tâm vào nhân vật Hứa Phỉ lần nữa, ánh mắt sắc bén, không kiêu ngạo không siểm nịnh, tràn ngập sức sống đối phó với người xấu.
Chẳng mấy chốc đã chụp xong, nhiếp ảnh gia khen không dứt miệng.
Lận Bình nhướng mày, sờ gáy mình, cười nói: “Làm sao bây giờ, bị cô lấn át mất rồi.”
Dung Lê: “…”
Phần công việc vốn chỉ cần hai tiếng có thể xong lại kéo dài cả buổi chiều. Hôm nay Trình Thích bị công ty giao đi làm chuyện khác, không đi với với Dung Lê. Dung Lê đi một mình về phòng nghỉ lấy túi xách, cô tiện tay mở điện thoại lên, Wechat với điện thoại đều như sắp nổ tung đến nơi.
Đến từ Dung Thần.
Dung Thần đang học cấp ba, ở nội trú, được nghỉ rất muộn. Bình thường trừ buổi tối ra, hầu như Dung Thần không liên lạc với cô.
Hơn nữa Dung Thần biết gần đây Dung Lê rất bận nên trừ những chuyện quan trọng, cô nhóc sẽ không gửi tin nhắn làm phiền cô.
Dung Lê nhíu mày mở tin nhắn ra.
[Dung Thần]: Chị, em gọi điện thoại cho chị mà không ai nghe máy, chị có ở đó không? Em gặp chút chuyện ở trường, chị có thể tới trường em một chuyến không?
[Dung Thần]: Giáo viên yêu cầu chị phải tới trong hôm nay, chị có tới được không? Nếu thật sự không được, em sẽ thương lượng lại với giáo viên.
…
[Dung Thần]: Chị yên tâm làm việc đi, em ở trường học ngoan lắm, chỉ bị xử oan một chút thôi, chốc lát là xong rồi. Anh rể tới rồi, chị cứ yên tâm làm việc đi nhé. *Icon đáng yêu.
Dung Lê: ??
… Anh rể ở đâu ra thế?