Dung Lê lại dựa vào trong góc, sợ người bên trong nhìn thấy cô. Trông kiểu này thì chắc đã xử lý xong chuyện của Dung Thần.
Cũng phải, Tống Tuân Thanh đã đích thân ra trận rồi, làm gì có chuyện không xử lý được chứ?
Điều khiến Dung Lê bất ngờ nhất phải kể tới phản ứng đầy kinh hãi của hiệu trưởng: “Cậu cứ yên tâm, cậu Tống, nếu ai dám lan truyền lung tung, tôi sẽ bịt miệng người đó lại!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dung Lê: “...” Đây có lẽ chính là sức mạnh của đồng tiền phải không?
Chuyện đã xử lý xong, hiệu trưởng muốn mời Tống Tuân Thanh ăn cơm, Tống Tuân Thanh nói mình bận rồi đùn đẩy qua lại. Thấy đội quân đông đảo sắp đi tới, Dung Lê vô thức nấp vào trong nhà vệ sinh bên cạnh cho đỡ bị chú ý.
Bản thân cô cũng rất bất ngờ trước hành động này, cô là chị của Dung Thần, có tư cách để xử lý chuyện hôm nay nhất, sao còn trốn làm gì?
Suy nghĩ mãi cũng không hiểu.
Nhưng sau đó bỗng chốc hiểu được, còn không phải là vì cái câu “vợ sắp cưới” của Tống Tuân Thanh sao? Hôm nay anh đến với phân phận là anh rể của Dung Thần... cô vẫn nên trốn đi thì thích hợp hơn.
Người rời đi cũng kha khá rồi, Tống Tuân Thanh và Dung Thần vẫn còn ở trong hành lang.
Dung Thần cũng không ngờ rằng Chu Nguyệt sẽ nhận sai nhanh như vậy, cô nhóc đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ đánh qua đánh lại với cô ta một trăm tám mươi hiệp rồi, dù sao Chu Nguyệt gây sự với cô nhóc cũng chẳng phải chuyện ngày một ngày hai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chuyện hôm nay cũng may mà nhờ có Tống Tuân Thanh. Dù Dung Lê có tới thì cũng chưa chắc đã xử lý xong nhanh như vậy.
Dù sao thì đến cả người chị đẹp như thiên tiên của cô nhóc mà Chu Nguyệt cũng coi thường, mũi sắp hếch lên trời luôn rồi.
Dung Thần khom lưng chân thành: “Cảm ơn anh rể ạ! Anh thật tốt!”
Lần trước nhìn thấy anh trong video là vẻ lạnh lùng, giống y như những luật lệ kia vậy, không gần gũi người khác. Nhưng chính sự nghiêm túc cấm dục này đã hấp dẫn cô nhóc và một đám con gái.
Nhưng hôm nay Tống Tuân Thanh lại rất bá đạo, chỉ một câu nói đã doạ Chu Nguyệt sợ, còn xử Chu Nguyệt mạnh tay như vậy, vừa hay có thể mài giũa sự hung hăng của cô ta. Đúng là khiến cô nhóc vui như sắp nổ tung đến nơi.
“Là việc anh nên làm mà.” Gương mặt Tống Tuân Thanh trầm tĩnh, ánh chiều tà chiếu rọi như mật ong, bao phủ một vầng sáng ấm áp, làm anh trông dịu dàng hơn so với bình thường: “Sau này gặp chuyện gì thì cứ gọi điện cho anh.”
Thân hình người đàn ông cao lớn, bộ vest màu đen tôn lên dáng người uy nghiêm của anh, cổ áo nơi cổ tay vô cùng thẳng thớm. Đường nét quai hàm sắc nét, mắt sâu mày rậm, là một người đàn ông điển trai hoàn hảo.
Bị người đàn ông đẹp trai như vậy nhìn, Dung Thần cảm thấy mặt mình hơi nóng.
Tống Tuân Thanh: “Tiểu Thần, dù gặp chuyện gì cũng đừng sợ, anh rể sẽ chống lưng cho em.”
Dung Thần vui vẻ gật đầu, gào thét trong lòng: Có anh rể tuyệt quá, có anh rể giỏi thì lại càng tuyệt hơn, hu hu hu đây là phước chị mình tu từ kiếp trước à!!
Trong hành lang trống trải có hạt bụi đang nhảy múa, Dung Thần gãi đầu, đột nhiên nhận ra: “Anh rể, em phải đi học đây, nếu không Hắc Sơn lão yêu sẽ lại ghi em đi muộn mất. Em không tiễn anh nữa, anh lái xe từ từ thôi nha, hôm nay thực sự làm phiền anh rồi ạ.”
Tống Tuân Thanh “ừm” một tiếng, mỉm cười dịu dàng: “Học ngoan nhé.”
Dung Thần vừa đi vừa quay đầu lại cười: “Chắc chắn ạ!! Anh rể, lần sau chúng ta gặp lại nhé!”
Dung Lê liền đi ra khỏi WC, trải nghiệm trong nhà vệ sinh của trường cấp ba chắc chắn không được tốt, có một mùi rất khó tả. Thực ra vừa nãy cô đã muốn đi ra rồi, nhưng Dung Thần vẫn chưa đi, nếu cô nói gì với Tống Tuân Thanh bị Dung Thần nghe thấy được thì không hay lắm.
Nên nghĩ rằng đợi Dung Thần vào phòng học rồi cô mới đi ra.
Dung Lê khoanh tay, cười một tiếng: “Gọi anh rể bon mồm thế, mà trông anh cũng đắc ý quá nhỉ!”
Cơ thể Tống Tuân Thanh hơi cứng đờ, nụ cười nhạt trên mặt hơi sượng: “Mùi trong nhà vệ sinh có thơm không.”
Dung Lê: “...”
Dung Lê và Tống Tuân Thanh cùng đi xuống tầng, Tống Tuân Thanh kể sơ lại chuyện của Dung Thần với Dung Lê, khẽ giọng tổng kết: “Tâm lý trẻ con bây giờ đều trưởng thành vậy sao? Hay là xem phim cung đấu nhiều quá, suốt ngày chơi mấy trò mưu mô.”
Dung Lê cười: “Thực ra vẫn luôn trưởng thành vậy mà, chỗ nào có người thì sẽ có giang hồ. Hồi cấp ba anh làm gì? Chắc toàn học nhỉ.”
Bây giờ năng lực làm việc của Tống Tuân Thanh rất mạnh, Dung Lê cảm thấy chắc từ thời cấp ba anh đã có nền móng vững vàng. Học bá không để ý chuyện xung quanh, sao hiểu những toan tính nhỏ nhen trong lòng người khác được.
“Không phải.” Bước chân Tống Tuân Thanh dừng lại: “Anh là kiểu có thiên phú.”
Tống Tuân Thanh mím môi, nụ cười rất nhạt, mái tóc đen nhánh hơi rung động.
Dung Lê: “Lúc này mà anh cũng khoe mẽ nữa à?”
Tống Tuân Thanh bất đắc dĩ: “Anh không cảm thấy anh đang khoe mẽ.”
Dung Lê: “...”
Bầu trời đã nhuốm đỏ bởi ánh hoàng hôn, những đám mây nhẹ nhàng trải dài trên bầu trời, lá cây bị gió thổi kêu xào xạc.
Cổng trưởng có rất nhiều hàng quán nhỏ, bời vì gần trường cấp ba nên vẫn được đảm bảo vệ sinh sạch sẽ. Bụng Dung Lê hơi đói, cô nhìn trúng một quán mì chua cay, đã lâu không ăn thứ như vậy rồi.
“Anh về trước đi, tôi vào kia ăn chút đồ.”
Tống Tuân Thanh đi vào theo.
Dung Lê: “?”
Anh mím môi: “Anh cũng đói rồi.”
... Thôi được.
Nhưng mà Dung Lê hơi kinh ngạc, chỉ vào biển hiệu mì chua cay: “Nếu anh đói thật thì cũng không nên vào đây ăn.”
Tuy Tống Tuân Thanh không kén ăn nhưng lại không thích ăn cay, không thích ăn chua. Nếu gặp thứ vừa chua vừa cay thì không khác nào gặp khắc tinh định mệnh, giống như lấy cái mạng nhỏ của anh vậy.
Dạng quán mì chua cay như thế này, cho dù ở trường cấp ba hay đại học đều thường hay xuất hiện.
Cổng trường đại học Tây Xuyên có một quán rất ngon, Dung Lê rất thích đóng gói mang về một phần, còn Tống Tuân Thanh thì lại né tránh quán này, hai người tự ăn đồ của mình.
Có lần Dung Lê gắp một miếng đút vào miệng anh, anh nhíu mày, cứ ngậm nó mãi mà không nuốt xuống, chạy vào nhà vệ sinh nôn một hồi.
Tống Tuân Thanh: “Anh ăn được mì chua cay.”
Giọng điệu rất nhẹ, dường như không phải anh nói vậy.
Dung Lê hơi bất ngờ, nhưng vẫn không tin, nghĩ thầm đợi lát nữa ông chủ bưng lên thì cứ để anh chịu trận. Dù gì cũng do anh nằng nặc muốn tới, chịu ngược thì cũng tự mình chịu thôi.
Suy nghĩ Tống Tuân Thanh lại trôi dạt về quá khứ xa xôi.
Đúng là anh không ăn mì chua cay, lúc nhỏ cả nhà ăn sủi cảo, anh trai luôn thích bỏ thêm nước chấm đã được pha, bên trong có giấm và ớt.
Anh có chết cũng không ăn.
Nhưng sau này sau khi Dung Lê chia tay với anh, trong nỗi nhớ nhung khó mà chịu đựng được đó, anh lại quay lại đại học Tây Xuyên, một mình gọi một phần mì chua cay.
Sau đó lặng lẽ ăn hết.
Sau khi ăn xong, ngước mắt lên, nước mắt chảy ướt cả mặt.
So với việc mất đi người mình yêu nhất, thử ăn thứ mình không thích cũng có là gì đâu.
Từ đó về sau, anh đã quen với mùi vị mì chua cay, thường hay đi ăn, đi mấy lần, ông chủ cũng quen anh luôn.
Dù sao một người đàn ông lạnh lùng sang trọng, mặc bộ vest thẳng thớm như vậy tới một quán nhỏ bình thường thế này sẽ khiến người khác chú ý nhiều.
Có cô gái không biết ý tới tán tỉnh anh, nhưng lại bị khuôn mặt lạnh lùng của anh dọa chạy. Có một lần, ông chủ hỏi: “Sao không dẫn bạn gái tới đây?”
Qua một lúc lâu anh không nói gì, chỉ nhớ hôm đó đã uống sạch cả bát nước dùng.
Con người chính là như vậy, vừa hận thì lại vừa không cầm lòng được mà yêu. Nhưng suy cho cùng, yêu vẫn nhiều hơn hận.
Ông chủ bưng cái khay đựng hai bát mì chua cay lên, Dung Lê khoanh tay, nhướng mày nhìn xem anh ăn mì chua cay này kiểu gì. Tóm lại, cô không tin đâu.
Tống Tuân Thanh như cười như không, xắn tay áo lên, trên mặt cũng không có gì là khó chịu.
Dáng vẻ khi ăn của anh cũng nhã nhặn lịch sự, mỗi một động tác cử chỉ đều như được giáo dục cao cấp. Mà không đúng, anh vốn được hưởng sự giáo dục cao cấp mà.
Tống Tuân Thanh ăn mấy miếng, Dung Lê sững sờ nhìn anh, anh không có bất cứ phản ứng không tốt nào hết.
Dung Lê liền cảm thấy không có gì hay nữa, phấn khởi ăn phần của mình.
Tống Tuân Thanh ăn rất nhanh, sau khi ăn hết còn bình tĩnh đánh giá: “Thiếu rau mùi và mộc nhĩ, thiếu đi sự tinh túy rồi.”
Dung Lê cũng tán đồng gật đầu.
Dung Lê lại nói: “Đúng rồi, chuyện hôm nay quên cảm ơn anh.” Anh bận như vậy, có nhiều giấy tờ đợi anh xử lý như thế, cũng không biết đã làm ảnh hưởng bao nhiêu chuyện nữa.
Tống Tuân Thanh dời mắt, yếu hầu hơi chuyển động: “Nên làm mà, dù sao quan hệ chúng ta cũng như vậy.”
Dung Lê: “Quan hệ gì?” Cô suy nghĩ: “Quan hệ từng chia tay à?”
Tống Tuân Thanh lời ít ý nhiều, giọng nói đè rất thấp: “Quan hệ lên giường.”
Dung Lê chửi thầm: “Biến thái!”
Nói xong, cô đá mạnh anh một cái, sắc mặt Tống Tuân Thanh ôn hòa, cũng không tức giận, đôi mắt đen láy chỉ nhìn cô thật sâu.
Tống Tuân Thanh có đôi mắt cực kỳ đẹp, là kiểu mắt mí lót hơi cong lên nhè nhẹ, lúc nhìn người khác trông sâu thẳm lạ thường, tạo cho người ta cảm giác rất thâm tình.
Trong quán không có bao nhiêu người.
Chủ quán là một người đàn ông trung niên, đeo tạp dề, tay chân nhanh nhẹn, khuôn mặt rất chất phác. Thấy họ đang cười đùa liền đi tới cười nói: “Chàng trai, dẫn bạn gái tới đấy hả?”
Dung Lê tiếp tục ăn mì chua cay, không ngẩng đầu lên, lông mày thì nhíu lại.
Tống Tuân Thanh khẽ “vâng” một tiếng.
Ông chủ ghé sát vào tai Tống Tuân Thanh, dường như đang nói chuyện gì đó rất gay cấn: “Tốt nhất là kết hôn sớm chút, cưới về nhà sớm đi, tránh cho đêm dài lắm mộng. Khi đó da mặt tôi mỏng nên ngại không cầu hôn, đến giờ bà nhà tôi vẫn còn trách móc tôi chuyện này đó. Phụ nữ ấy mà, phải dỗ dành.”
Ông chủ này cũng là người dễ gần, cứ lải nhải một lúc là như chuỗi hạt bị đứt vậy, rơi xuống lạch tạch.
Tống Tuân Thanh kiên nhẫn nghe hết, đột nhiên mỉm cười: “Vâng, cảm ơn chú.”
Ông chủ cũng đắc ý, sau khi chia sẻ kinh nghiệm tuyệt vời của mình xong thì tiếp tục bận đón khách.
Dung Lê và Tống Tuân Thanh ngồi đối diện nhau, tuy ông chủ cố gắng đè thấp giọng nhưng vẫn không thoát khỏi tai Dung Lê.
“Sao không giải thích?”
Rõ ràng bọn họ không phải người yêu của nhau.
“Có ý nghĩa gì không?” Tống Tuân Thanh liếc nhìn cô, nhẹ nhàng phản bác: “Anh gọi em là vợ sắp cưới trong văn phòng, sao em không xông vào giải thích?”
Dung Lê buột miệng nói: “Tình huống khác nhau mà!”
Khi đó ở trường học, nếu Dung Thần đã nói anh là anh rể rồi, đột nhiên giải thích sẽ chỉ làm giáo viên cảm thấy Dung Thần đang nói dối, từ đó giảm điểm ấn tượng xuống. Nhưng bây giờ ở trong quán, nói luôn một câu là được, cũng có gây ra ảnh hưởng không tốt gì đâu.
Dung Lê chợt bừng tỉnh: “Ô, anh nhìn thấy tôi rồi hả? Uổng công tôi trốn đi!”
Sống lưng Tống Tuân Thanh thẳng tắp, hờ hững nói: “Em ở đâu, anh nhìn một cái là tìm được ngay.”
Sau khi ăn xong, Tống Tuân Thanh lại đề nghị đi dạo trong khuôn viên trường, Dung Lê cũng hiếm khi muốn thả lỏng tâm trạng, bèn đi vào cùng Tống Tuân Thanh.
Lúc này đã tới giờ tan học, buổi tối còn có tiết tự học, có học sinh tan học xong là tới căng tin ăn cơm, cũng có học sinh đi ăn ở mấy quán ngoài trường, vô cùng náo nhiệt.
Tống Tuân Thanh đột nhiên hỏi: “Em còn nhớ bà Trương không?”
Dung Lê mỉm cười: “Sao lại không nhớ cho được.”
Đó là bà Trương quen được khi ở đại học Tây Xuyên. Lần đó Dung Lê và Tống Tuân Thanh ra ngoài chơi, Tống Tuân Thanh nhạy bén phát hiện có người đi theo chụp ảnh.
Mà không chỉ một người, Dung Lê giả trang kín mít, đám paparazzi đó cũng không nhận ra rốt cuộc có phải cô hay không.
Trong lúc hai người đang do dự thì bèn đi tới một căn nhà, có một bà cụ sáu mươi mấy tuổi đang tưới nước trong sân. Mắt bà cụ rất tốt, vừa nhìn đã nhận ra Dung Lê cùng với người đàn ông cầm máy ảnh đi theo ở cách đó không xa.
Bà Trương bèn mở rào chắn cửa: “Hai đứa tới rồi đó à, mau vào đi.”
Dung Lê chỉ vào mình, hơi kinh ngạc.
Tống Tuân Thanh thì đã phản ứng lại, dắt tay cô đi vào.
Cứ thế, Dung Lê liền nhớ bà Trương tốt bụng này. Tuy bà Trương không còn trẻ nhưng tâm lý lại rất trẻ, thích theo dõi chuyện trong giới giải trí, cho nên vừa nhìn đã nhận ra Dung Lê.
“Tính ra cũng ba năm rồi tôi chưa đi thăm bà Trương, khi đó đã đồng ý sẽ thường tới thăm bà ấy.”
“Không sao, anh vẫn luôn đi thăm bà ấy.” Tống Tuân Thanh mỉm cười: “Em bận, bà ấy hiểu mà.”
Dung Lê: “Anh đang nói móc mỉa tôi đấy à?”
... Hình như anh còn bận hơn cô.