Tuỳ ý đắm chìm

Tống Tuân Thanh: “Lần sau chúng ta cùng đi thăm bà ấy đi.”
 
Hai người đi tới sân vận động, có lẽ do giờ là mùa đông, trên sân vận động có rất ít nam sinh đang chơi bóng, chỉ có lác đác vài người đang chạy bộ, hình như là đội huấn luyện mùa đông của trường.
 
Họ mặc rất dày, không khí ở sân vận động rất tươi mới. Ánh đèn ở tòa nhà cao tầng đằng xa chiếu xuống tạo ảo giác ấm áp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Dung Lê: “Bây giờ trẻ con đều không thích vận động như vậy sao?”
 
Cô nhớ ngày xưa cô đi học, vừa tan học là cả sân vận động toàn là mấy cậu trai đang chơi bóng.
 
Có mấy người vừa cao vừa đẹp trai, có không ít cô gái vây xung quanh xem. Dung Lê không có nam sinh mà mình thích, nhưng bạn cô thì luôn muốn cô đi cùng, cứ nhiều lần như vậy lại thành ra có người muốn theo đuổi cô.
 
Nhớ tới những chuyện này, cô mỉm cười.
 
Tống Tuân Thanh bắt được ý cười bên môi cô, hỏi rằng: “Em thích con trai thích vận động à?”
 
“Không phải.” Dung Lê vẫn đang nhớ lại quãng thời gian cấp ba ngắn ngủi, không suy nghĩ đã nói ngay: “Tôi thích con trai đẹp trai.”
 
Không kịp đề phòng, Dung Lê vừa ngẩng đầu lên, đã chạm phải đôi mắt cười như không cười.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khóe miệng Tống Tuân Thanh vô thức cong lên, lộ ra nụ cười khiến người khác yêu thích: “Anh không đẹp chắc?”
 
Dung Lê: “...”
 
Cô nên trả lời câu hỏi này thế nào đây?
 
Bụng dưới cô đau quặn, bèn đi vào nhà vệ sinh.
 
Có rất ít người đi nhà vệ sinh ở sân vận động, bên ngoài mọc cỏ um tùm, thực ra trong lòng Dung Lê hơi lo lắng, nhưng nhớ tới Tống Tuân Thanh đang đợi cô ở bên ngoài nên cũng có cảm giác an toàn hơn.
 
Bên trong không có một ai, yên tĩnh đến mức một chiếc kim rơi cũng nghe thấy được.
 
Bụng dưới của Dung Lê đau rất rõ ràng, cô đang nghĩ có phải hôm nay ăn thứ gì không nên ăn không, thì đột nhiên nhận ra...
 
Toi rồi.
 
Tống Tuân Thanh đợi ngoài cửa nhận được một tin nhắn Wechat như thế này.
 
[Dung Lê]: Phiền anh một việc có được không, tuy thấy hơi ngại.
 
[Dung Lê]: Mua một gói băng vệ sinh giúp tôi với(>人<;)Nhà vệ sinh không có ai, tiện thể mang vào giúp tôi nhé?
 
Tống Tuân Thanh trong trắng suốt bao năm qua, chưa từng làm chuyện mất mặt như vậy.
 
Anh cũng chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ đi vào nhà vệ sinh nữ.
 
May mà Dung Lê ở gian gần cửa, Tống Tuân Thanh khép hờ mắt nhét băng vệ sinh qua khe cửa.
 
Ban nãy lúc mua băng vệ sinh, bác gái bán hàng mỉm cười nhìn anh một lúc: “Chàng trai, biết mua loại nào không? Có cần bác giới thiệu cho không?”
 
Anh “khụ” một tiếng: “Không cần đâu ạ.”
 
Cứ thấy kỳ kỳ, có ảo giác như bị trêu ghẹo vậy.
 
Dung Lê xử lý xong thì đi ra khỏi nhà vệ sinh: “Luật sư Tống, chuyện này có thể ghi vào sử sách chứ hả?”
 
Cô vén mái tóc dài, trên mặt có vẻ đắc ý nho nhỏ.
 
Sắc mặt Tống Tuân Thanh hơi khó coi, liếc nhìn cô: “Em im đi.”
 
Dung Lê: “Bây giờ biết được cảm giác bị người khác đe dọa rồi chứ gì. Bây giờ chúng ta giao dịch đi, anh không nhắc tới chuyện đêm đó, tôi cũng không nhắc tới chuyện anh vào nhà vệ sinh nữ, giao dịch này đủ công bằng rồi chứ?”
 
Tống Tuân Thanh cười khẽ, nói nhỏ một câu: “Đồ không có lương tâm.”
 
Dung Lê hừ lạnh: “Nói ai đó?”
 
“Anh vào nhà vệ sinh nữ để giúp ai? Nếu anh không vào, hôm nay em sẽ không ra được. Em chịu qua đêm trong này chắc?” Giọng điệu Tống Tuân Thanh cứng nhắc, còn có vẻ đứng đắn nghiêm túc: “Đêm đó rõ ràng là em chủ động, nhưng giờ anh lại bị em đe dọa.”
 
Dung Lê: “...”
 
Nghe thì đúng là anh uất ức hơn thật, đến cả trái tim cô cũng không nhịn được nghiêng mà về phía anh.
 
Không đúng không đúng.
 
Dung Lê nhíu mày sắp xếp lại suy nghĩ, mặt không đổi sắc biện hộ cho mình: “Anh không phải là quân tử sao? Đêm đó đúng là tôi chủ động, nhưng tôi uống say mà, đàn ông tốt thực thụ thì nên đẩy tôi ra, sau đó tự ngủ ở sofa!”
 
Chẳng trách cô luôn cảm thấy có gì đó là lạ, cứ bị cái câu “em chủ động” kia của Tống Tuân Thanh tẩy não, thêm vào đó vốn dĩ cô không muốn nghĩ nhiều về chuyện xấu hổ này. Nhưng bây giờ nghĩ lại, rõ ràng vẫn là anh sai.
 
Đầu óc cô đã không tỉnh táo rồi, sao có thể mong đợi cô có lý trí được.
 
Đây cũng là nguyên nhân Dung Lê không muốn uống rượu với người khác, chỉ sợ mình làm chuyện gì đó không thể tin nổi. Trừ khi cùng bạn thân mình, cô mới uống nhiều thêm một chút.
 
“Em sai rồi.” Người đàn ông cụp mắt, nhẹ nhàng nhìn cô chăm chú: “Em ở bên cạnh anh, anh chấp nhận làm cầm thú.”
 
Cơ thể thơm tho mềm mại ở ngay trong lòng, anh không động lòng được thì quá khó.
 
Hơn nữa, anh cũng chẳng phải “trai cứng ăn chay”.
 
Dung Lê: “...”
 
Thôi được rồi, cô không còn gì để nói.
 
Nhưng có gì đó rất kỳ lạ. Câu nói này lại khiến mặt cô nóng râm ran cả lên, đã lâu không trải qua cảm giác xấu hổ như vậy rồi.
 
...
 
Trời đã tối đen, lúc lên xe.
 
Dung Lê vô tình liếc sang anh, nhìn góc nghiêng của anh. Cho dù đã từng nhìn vô số lần, cũng vuốt ve vô số lần, nhưng lần nào ánh mắt cô cũng vô tình ghim chặt vào đó.
 
Tống Tuân Thanh thật sự rất đẹp, khuôn mặt trong sáng, đường nét quai hàm thanh tú, đôi môi hơi mỏng.
 
Thực ra là một vẻ bề ngoài hơi lạnh lùng.
 
Cô từ từ rút lại suy nghĩ.
 
Điện thoại Tống Tuân Thanh đột nhiên đổ chuông. Chiếc xe còn chưa khởi động, Tống Tuân Thanh cầm điện thoại lên, nhìn hiển thị cuộc gọi tới, hơi nhíu mày.
 
Anh nghe máy ngay, không gian trong xe khá nhỏ, dù anh không bật loa ngoài thì Dung Lê vẫn nghe được đầu bên kia đang nói gì.
 
“Ông nội ạ.”
 
Ông cụ Tống ở ẩn từ lâu, giao quyền của Tống Thị cho Tống Thừa Nghĩa. Mấy năm trước ông cụ Tống dẫn bà nội Tống đi du ngoạn, bà nội Tống thích một nơi trong núi, thế là ông cụ Tống bèn xây một biệt thự ở lưng chừng núi, cùng ở đó với bà.
 
Dù sao nơi đó cũng khá hẻo lánh, bình thường bà nội Tống muốn ăn thứ gì hiếm có đều vận chuyển bằng trực thăng tới.
 
Ông cụ Tống ở đầu bên kia hơi tức giận: “Tuân Thanh, bình thường ông cũng không muốn làm phiền cháu, từ nhỏ cháu đã có chính kiến của mình, nhưng sao cháu càng ngày càng hồ đồ vậy?”
 
Tống Tuân Thanh hơi ngồi thẳng dậy, giọng điệu kính trọng: “Ông nội, cháu không hiểu lắm.”
 
“Sao cứ để cháu làm càn được, cháu là cháu trai trưởng nhà họ Tống, là người thừa kế, sao có thể dính dáng tới mấy chuyện vớ vẩn trong giới giải trí được?” Ông cụ Tống thở dài ở đầu bên kia điện thoại, vẫn là giọng điệu dạy bảo: “Còn làm cố vấn pháp luật gì đó, không sợ làm nhà họ Tống mất thể diện à?”
 
“Công việc thôi mà ông, sao có thể nói là mất thể diện được ạ.” Tống Tuân Thanh không ngờ chuyện này lại truyền tới tai ông nội. Anh day trán, kiên nhẫn giải thích: “Làm đại diện pháp luật cho các nghệ sĩ cũng là một phần công việc của chúng cháu. Ông nội, cháu tới đoàn phim cũng là để rèn luyện.”
 
“Cháu tưởng ông ở trong hang cùng núi hẻm thì không biết bên cháu xảy ra chuyện gì sao?” Người ở đầu dây bên kia bật cười: “Cháu vì người phụ nữ kia chứ gì, đừng tưởng ông không biết!”
 
“Cháu...” Tống Tuân Thanh thở dài, quay sang nhìn Dung Lê, Dung Lê mím môi, lặng lẽ dời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
 
“Cháu đang lái xe, khi nào về cháu gọi điện lại cho ông ạ.”
 
“Đừng cúp đừng cúp!” Ông nội Tống nói: “Tuân Thanh, cháu luôn là đứa trẻ ngoan, chưa từng nổi loạn bao giờ, anh trai cháu thì...”
 
Dòng xe trên phố đông đúc, vô cùng náo nhiệt, rất nhiều đôi tình nhân đi dạo phố.
 
Thành phố Giang là thành phố phồn hoa nhất cả nước, cho dù là buổi tối, dòng người cũng không dứt.
 
Đầu đường có một quán trà sữa đông khách, là quán nổi tiếng trên mạng, rất nhiều cô gái bảo bạn trai mình đi xếp hàng mua, xếp hàng rất dài.
 
Dung Lê hạ cửa sổ xe xuống nhìn ra bên ngoài, ở nơi dễ thấy nhất, cô gái trẻ mặc áo hoodie màu hồng nhạt đẩy bạn trai mình đi xếp hàng.
 
Có lẽ người bạn trai thấy phiền phức nên thương lượng với cô ấy: “Chúng ta mua ở quán khác có được không?”
 
Cô gái tức giận chu miệng lên, khuôn mặt tròn xoe hơi tủi thân: “Không được, anh đi mua cho em đi, nếu không là anh không yêu em.”
 
Cậu trai thở dài, xoa mái tóc ngắn mềm mại của cô gái: “Được, anh đi xếp hàng, em đợi ở đây nhé, đừng đi lạc đấy.”
 
Cuối cùng cô gái cũng thỏa mãn, cười tươi rói thơm một cái lên mặt cậu trai.
 
Sau khi Tống Tuân Thanh cúp máy, nhìn theo tầm mắt Dung Lê tới nơi cách đó không xa: “Muốn uống không?”
 
Không đợi Dung Lê trả lời, anh nhíu mày, tự nhủ: “Đang đến tháng thì đừng uống sẽ tốt hơn, đường ruột sẽ khó chịu.”
 
Tống Tuân Thanh còn tưởng Dung Lê không vui, mềm giọng bổ sung thêm: “Anh đi mua cho em, chỉ thử một ngụm thôi nhé.”
 
Trái tim Dung Lê đập dữ dội, ý cười trên mặt đột nhiên khựng lại.
 
Gần đây Tống Tuân Thanh đối xử với cô càng ngày càng tốt, bao gồm cả lời ông cụ Tống vừa mới nói nữa. Vốn dĩ cô không muốn thừa nhận, nhưng bây giờ sự thật đã bày rõ ràng trước mắt rồi, Tống Tuân Thanh vì cô nên mới làm cố vấn pháp luật, thời gian của anh quý giá như vậy, vốn không nên lãng phí thời gian.
 
Rõ ràng cô là bên vô trách nhiệm trong tình cảm.
 
Cũng không phải Dung Lê không có lương tâm, lần nào cô cũng tránh thật xa, nhưng kiểu gì cũng sẽ xảy ra những chuyện kéo họ lại gần.
 
Cứ như có một sợi dây không nhìn thấy vậy, càng kéo càng chặt.
 
Cứ như vậy cũng không phải là cách. Cô không trốn được Tống Tuân Thanh, cũng không tránh được lời nguyền của chính mình.
 
Dung Lê im lặng, giọng điệu hơi gượng gạo: “Tôi không thích uống trà sữa từ lâu rồi, trước đây thích không phải sẽ thích mãi.”
 
Bầu không khí như thể đông cứng vài giây, cô lạnh nhạt cất lời: “Trái tim con người sẽ thay đổi, không có ý nghĩa gì nữa rồi Tống Tuân Thanh à, anh nên nghe lời ông nội anh đi.”
 
Trong xe tối mờ, bị đèn đường quét qua, góc nghiêng tuấn tú của người đàn ông lộ ra chút cô đơn. Tống Tuân Thanh thở dài một tiếng, ánh mắt nhàn nhạt đối diện với cô, một lúc sau mới nói.
 
“Đối với anh thì không phải như vậy.” Anh bình tĩnh nói: “Trước đây thích thì sẽ thích mãi.”
 
Thực ra điều này rất kỳ lạ, người nhà họ Tống bọn họ đều chung thủy, đối với người mình đã nhận định thì có chết cũng không quay đầu.
 
Ông nội anh như vậy, ba anh như vậy, anh trai như vậy, anh cũng như vậy luôn.
 
Yêu một người rồi thì sẽ như thể có sức mạnh của một con thiêu thân lao vào biển lửa, dù có tự thiêu đốt mình cũng phải dốc hết sức lao vào. Ông nội và ba chỉ để ý bây giờ thôi, về sau sẽ khác. Anh sẽ không để bi kịch diễn ra lần nữa, anh tin mình thực sự có khả năng này.
 
“Anh đang tự cảm thán đấy à?” Dung Lê bình tĩnh nói: “Chúng ta tới đây thôi, tôi rất cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi, nhưng có những chuyện đừng nên giẫm vào vết xe đổ. Tôi không muốn trải qua thêm một lần, Tống Tuân Thanh, anh cũng đừng tự rước lấy nhục nữa, bây giờ tôi chỉ muốn đóng phim cho tốt, kiếm thật nhiều tiền.”
 
“Có thể trả lại cuộc sống bình lặng cho tôi không?” Cô đối diện với ánh mắt anh: “Chúng ta nên quay trở về cuộc sống vốn có thôi.”
 
Dung Lê chưa từng suy nghĩ tới vấn đề kết hôn của mình, cũng chưa từng suy nghĩ tới hướng phát triển trong tương lai.
 
Cô chỉ muốn mỗi ngày đều cố gắng sống tốt, phong phú một chút.
 
Có lẽ trong đoạn tình cảm này, người khác nghe sẽ cảm thấy cô hơi khốn nạn. Nhưng đây là cách tốt nhất để tránh tranh cãi trong tương lai mà Dung Lê nghĩ ra được.
 
Tinh thần của Hứa Như Vân vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, nếu có một ngày khỏi hẳn, có lẽ sẽ hiểu được cho cô, nhưng đó cũng là chuyện rất lâu rất lâu về sau.
 
Trong giai đoạn hiện giờ, cô không thể kích thích Hứa Như Vân được, hơn nữa cũng phải nhân lúc mình chưa lún càng ngày càng sâu để thoát thân thật sớm.
 
Bản thân Dung Lê hiểu rõ, lời vừa nãy hơi quá đáng. Lòng tự tôn của Tống Tuân Thanh vẫn luôn rất mạnh, quá trình trưởng thành thuận buồm xuôi gió, anh đi xuyên qua đại dương, ra nước ngoài du học, về nước làm luật sư ưu tú rồi quản lý Tống Thị, cũng chưa từng bị đả kích một chút nào.
 
Nhưng thứ Dung Lê muốn chính là hiệu quả này.
 
Bởi vì nếu không nói mấy câu tàn nhẫn, bản thân cô sẽ đắm chìm, đắm chìm bằng tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.
 
“Lê Lê, có phải em có chuyện gì giấu anh không?” Giọng Tống Tuân Thanh trầm thấp, con ngươi vừa đen vừa sáng như thể có rất nhiều cảm xúc người khác không biết rõ.
 
“Tôi có thể giấu anh điều gì chứ?” Trong lòng Dung Lê không đủ can đảm, chỉ đành nâng cao giọng hơn chút: “Tống Tuân Thanh, có lẽ anh không hề thích tôi, anh chỉ thích cảm giác chinh phục đó thôi.”
 
“Con cái nhà giàu như các anh chẳng phải đều như thế sao? Càng không có được thì lại càng muốn có được.” Dung Lê hơi châm chọc: “Anh tự hỏi lại trái tim mình đi.”
 
“Bao giờ về tôi cũng sẽ nói rõ với Dung Thần, tôi với anh không phải quan hệ đó, sẽ không để nó làm phiền anh thêm nữa.” Nói tới cuối, giọng Dung Lê gần như là khẩn cầu một cách bi thương: “Hôm nay là lần cuối cùng có được không? Để quá khứ trôi qua đi.”
 
“Còn chưa giải quyết chuyện thực phẩm chức năng, em thực sự muốn vạch rõ quan hệ với anh sao?” Tống Tuân Thanh lạnh lùng nói.
 
“Không sao hết.” Dung Lê bình tĩnh nói: “Tôi có thể tìm luật sư khác, cũng đâu chỉ mỗi Thiên Cạnh là có năng lực nghiệp vụ mạnh đâu?”
 
“Anh đã tra được một vài manh mối rồi, cũng đã xử lý xong tài liệu.”
 
“Không sao.” Dung Lê nói: “Cho dù chuyện này vĩnh viễn đè nặng trên người tôi thì cũng không sao cả.”
 
“Kể cả như vậy, em cũng phải vạch rõ giới hạn với anh sao?” Tống Tuân Thanh cười lạnh một tiếng.
 
Dung Lê không lên tiếng, im lặng thừa nhận.
 
Con ngươi Tống Tuân Thanh càng thêm sâu thẳm.
 
Anh biết chuyện thực phẩm chức năng có ý nghĩa gì với Dung Lê, con đường nghệ thuật chính là tất cả cuộc sống của Dung Lê. Cô không có chỗ dựa, chỉ dựa vào việc này để kiếm tiền, mà chuyện thực phẩm chức năng lại đẩy cô vào vòng xoáy dư luận.
 
Dung Lê vẫn luôn ra sức giãy giụa, muốn nổi tiếng. Cô giống như cỏ dại, có sự bền bỉ, có sức sống bùng nổ.
 
Nhưng bây giờ cô nói với anh rằng, thà gánh cái danh sao nữ thất đức mãi mãi thì cũng phải vạch rõ giới hạn với anh. Cái giá này quá lớn, anh không thể không nghĩ nhiều.
 
Sắc mặt Tống Tuân Thanh trầm xuống, giọng lạnh lẽo: “Tới bây giờ em vẫn không nói cho anh biết, rốt cuộc em đang giấu anh điều gì sao?”
 
Nắm tay Dung Lê siết chặt hơn.
 
Lời vừa nãy hơi cực đoan, đúng là khó có thể không khiến người khác nghĩ nhiều. Cô cắn môi, hơi hối hận vì sự bốc đồng của mình.
 
“Anh sẽ tra ra được thôi, Lê Lê.” Anh đỗ xe lại, bàn tay dày rộng vuốt ve gò má trắng nõn của cô: “Không cần em phải nói.”
 
“Thứ anh muốn, có lần nào mà không có được đâu.”
 
Tống Tuân Thanh nhướng mi, đôi mắt sâu như vực thẳm nhìn cô thật sâu, như sâu tới tận đáy lòng, khiến toàn thân Dung Lê run rẩy.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui