Sau khi ra khỏi công viên, Lận Bình đưa Dung Lê về, anh ta lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong xe đưa cho Dung Lê. Chiếc hộp trông rất tinh xảo, bọc bằng nhung, bên trong đựng trang sức, Lận Bình rất hào phóng.
“Tặng cô đấy.”
Dung Lê không đưa tay nhận, với quan hệ giữa họ bây giờ đúng là không phù hợp để nhận quà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cô cứ nhận đi, tôi đã mua rồi, cô không nhận thì tôi cũng không biết tặng ai.” Lận Bình mỉm cười thản nhiên: “Chỉ là một chiếc vòng tay thôi, bạn bè bình thường tặng quà nhau cũng là chuyện thường thấy mà?”
Dung Lê nghĩ ngợi rồi nhận lấy, thầm nghĩ khi nào có cơ hội thích hợp thì sẽ tặng lại sau. Sau ngày hôm nay, chắc chắn Lận Bình đã hết hy vọng với cô rồi.
Ô tô lao vút đi, Lận Bình đưa Dung Lê tới trước nhà. Sau đó anh ta đưa túi giấy đựng hộp nhung cho Dung Lê, bảo cô xách xuống.
Dung Lê chào tạm biệt Lận Bình.
Lận Bình hạ cửa sổ xe xuống: “Chúc cô sớm hiểu rõ trái tim mình.”
Dung Lê cười khẽ, gật đầu rồi xách túi giấy lên tầng.
Ở cách đó không xa, một chiếc Cayenne màu đen lẳng lặng đỗ một lúc lâu, giữa đêm khuya thanh vắng, bóng dáng người đàn ông trông cô độc hơn rất nhiều.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người đàn ông im lặng châm thuốc, ánh lửa lóe lên ở đầu ngón tay anh. Anh mím chặt môi, sắc mặt rất nặng nề.
Tống Tuân Thanh vốn định đuổi theo, nhưng sau đó lại thấy không cần thiết.
Có vài người, vài điều mà anh bắt buộc phải có được.
Anh nhìn bóng dáng yểu điệu đang đi lên tầng của cô, thầm thở dài.
Dung Lê về nhà ngâm nước nóng, có vẻ cô rất mệt mỏi, khi ngâm mình trong bồn tắm, đầu óc cô cũng mê man. Thật ra hôm nay cũng không xảy ra chuyện gì, nhưng tâm trạng cô lại dao động rất mạnh.
Những lời Lận Bình nói cứ quanh quẩn trong đầu cô như một lời nguyền vậy.
Lận Bình nói đúng không?
Cô cũng nghĩ thế ư?
Dung Lê mơ màng, sau đó lại mơ thấy chuyện trước kia.
Cô thích đồ ngọt, thích ăn bánh ngọt, nhưng lại sợ béo nên luôn lưỡng lự. Trong thời gian cô yêu Tống Tuân Thanh, anh không nỡ để cô chịu khổ, lần nào cũng chủ động đi mua cho cô.
Nhưng dù sao Dung Lê cũng có khả năng chịu đựng, nhất quyết không động vào, còn nói sau này chỉ ăn đúng một lần một tuần, mỗi lần ba miếng là nhiều nhất.
Có lần hai người ra ngoài chơi, đi ngang qua tiệm bánh mà Dung Lê thích nhất, Dung Lê nuốt nước bọt, rất muốn ăn bánh xoài nghìn lớp. Tuy cô là ngôi sao thật, nhưng cũng là một cô gái mới ngoài hai mươi.
Cô kéo nhẹ tay áo Tống Tuân Thanh: “A Thanh, em muốn ăn.”
Tống Tuân Thanh mỉm cười bất đắc dĩ: “Để anh đi mua cho em nhé.”
Cô vô thức từ chối: “Em không muốn biến thành lợn đâu! Hai ngày nữa mới được một tuần, em sẽ nhịn thêm hai ngày nữa.”
“Em có chắc là em nhịn được không?”
“Không nhịn được cũng phải nhịn.”
Tống Tuân Thanh bỗng mỉm cười, giọng cười khẽ và dịu dàng: “Miếng bánh em ăn không phải thứ ngọt nhất đâu.”
Dưới bầu trời khuya màu xám, hai người đứng cạnh nhau trên bờ biển.
“Thế cái gì ngọt nhất?”
Người đàn ông bỗng khom người hôn lên môi cô, vành tai cô đỏ bừng như chú thỏ con đang thẹn thùng, trống ngực đánh thình thịch.
Giọng Tống Tuân Thanh khàn khàn đầy quyến rũ: “Thứ ngọt nhất là ở trong miệng em.”
Anh từng hôn rồi, cũng đã từng nếm thử.
Đúng là rất ngọt.
Dung Lê cảm thấy đầu đau âm ỉ, thì ra đầu cô vừa đập vào thành bồn. Cô nhíu mày, thầm nghĩ sao lại mơ kiểu này chứ?
Nụ hôn trong mơ rất chân thực, khác hẳn với sự nồng nhiệt ở mấy lần mà Tống Tuân Thanh cưỡng hôn cô. Nụ hôn trong mơ dịu dàng và mềm mại, như lông vũ lướt qua trái tim.
Trên mạng nói đây là mộng xuân.
Chẳng lẽ cô nên tìm người yêu thật à?
Dung Lê vỗ trán, giờ công việc vẫn chưa ra đâu vào đâu, tìm bạn trai gì chứ.
Nhưng từ giờ trở đi kỳ nghỉ đông của Dung Lê cũng bắt đầu, cô không có lịch làm việc, nhân viên chế tác nói vẫn đang tăng ca để sản xuất “Nụ hôn tình ái”, dự kiến sẽ chiếu trên đài truyền hình vào năm sau. Dung Lê đã xem phim mẫu và rất hài lòng với quá trình quay, cô tự tin rằng nó sẽ khiến công chúng chú ý.
Biết cô đang nghỉ, Lâm Tri Khê bèn đến chơi với cô.
Dung Lê ở nhà một mình, cũng rảnh rỗi nhưng không muốn ra ngoài đi dạo. Ở nhà mãi cũng chán, Lâm Tri Khê bèn xách một túi đồ siêu thị lớn đến chơi với cô.
Dung Lê ngạc nhiên: “Không ngờ cô cả Lâm cũng đi siêu thị mua đồ ăn cơ đấy.”
Qua miệng túi ni lông màu trắng, có thể thấy rõ các loại rau củ quả đủ màu bên trong.
Lâm Tri Khê thở dài: “Biết cậu lười nên tớ chuẩn bị sẵn đồ ăn cả tuần cho cậu đấy.”
Hai người nằm cạnh nhau, vừa tán gẫu vừa nghịch điện thoại. Dung Lê thấy Lâm Tri Khê đang lướt Weibo, hơn nữa ở đầu Weibo của cô ấy là bài chèo thuyền Lê Thanh.
“Cậu xóa bài đăng này đi.”
“Tớ không xóa đâu, tớ chèo thuyền của tớ, vui vẻ tận hưởng sự ngọt ngào, cậu có biết tớ đang nuôi sống bao nhiêu fan chèo thuyền không!” Lâm Tri Khê rất không muốn.
Dung Lê thở dài: “Tớ và Tống Tuân Thanh không có hy vọng đâu. Trước đó tớ nói chuyện khó nghe như thế, chắc người kiêu ngạo như anh ấy cũng từ bỏ rồi.”
“Chuyện giữa chúng tớ không đơn giản như thế, cậu làm vậy khiến tớ ngại lắm. Cậu nghĩ xem, cậu là bạn thân tớ nhưng lại ship tớ với người yêu cũ của tớ, cậu thử đặt mình vào vị trí đó xem? Tớ nhớ hồi cấp hai cậu có quen một bạn nam mặt mụn đúng không? Tớ ship hai cậu nhé?”
Dung Lê và Lâm Tri Khê không tham gia vào thời học sinh của nhau, dù sao hồi trước thân phận của họ cũng khác nhau một trời một vực. Đừng nói là kết bạn, thậm chí còn không có cơ hội quen biết.
Nhưng sau khi thân thiết, họ thường xuyên nhắc đến quá khứ của mình, Dung Lê cũng biết lịch sử tình trường của Lâm Tri Khê.
Hồi cấp hai Lâm Tri Khê còn ngây ngô, thấy mọi người đều hẹn hò nên cũng muốn thử, vì cô ấy tò mò, muốn trải nghiệm cảm giác yêu. Hồi đó có cậu chủ nhỏ của một công ty công nghệ điện tử theo đuổi cô ấy, thành tích của anh ta rất tốt, trừ mụn trên mặt ra thì không có vấn đề gì.
Sau khi Lâm Tri Khê đồng ý, tình yêu của hai người rất bình lặng, người khác nắm tay, họ cũng nắm tay, người khác hôn nhau… Lâm Tri Khê nhất quyết không đồng ý.
Sau đó nam sinh kia nói chia tay vì Lâm Tri Khê không hôn anh ta.
Giờ nam sinh này đã trở thành một anh chàng béo núc ních, bụng phưỡn ra, chuyên đàm đạo với mấy doanh nhân trung niên giàu có, muốn ra vẻ bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Mấy hôm trước anh ta còn xuất hiện trước mặt Lâm Tri Khê.
“Cậu đùa gì thế?” Lâm Tri Khê bĩu môi: “Hai chuyện khác nhau! Lúc đó tớ còn trẻ người non dạ mà!”
“Nhưng tớ và Tống Tuân Thanh cũng là tình đầu của nhau đấy thôi. Tớ kể với cậu rồi, trước đó anh ấy chưa từng thích cô gái nào, thế nên nếu nói theo hướng này, chúng mình cũng giống nhau.”
Lâm Tri Khê bỗng cảm thấy mình không nói lại được cô, bèn rầu rĩ bảo: “Có bạn trai luật sư đúng là khác hẳn, Lê Lê độc miệng hơn rồi.”
Dung Lê nhíu mày sửa lại: “Bạn trai cũ.” Cô thở dài, nói với vẻ tội nghiệp: “Khê Khê, xóa bài đăng được không?”
Lâm Tri Khê không chịu nổi khi thấy Dung Lê giả vờ đáng thương: “Tớ xóa cũng được thôi, nhưng Lê Lê à, tớ thấy hai người…”
Dung Lê giơ tay ra hiệu, Lâm Tri Khê đành rút lại những gì định nói.
“Thôi chuyển sang chủ đề thư giãn nhé, dạo này cậu rảnh lắm đúng không? Cậu đi party với tớ đi, ở biệt thự ngoại ô của Giang Quỳnh.”
Người trong giới họ đều thích tụ tập, Dung Lê cũng biết Giang Quỳnh, cô ấy có tính cách cởi mở, là mỹ nhân giàu có nức tiếng thành phố Giang.
“Có ai đi thế?” Dung Lê cũng thấy hơi mệt, cứ ở nhà ngủ cũng không phải cách, chi bằng ra ngoài giao lưu với người khác. Biết đâu trải nghiệm bầu không khí náo nhiệt xong, sự phiền muộn trong lòng cô cũng tan biến theo.
Lâm Tri Khê nghĩ ngợi: “Chỉ có người quen với nhau cả thôi, đa số đều là người cậu biết.”
Thấy Dung Lê vẫn do dự, Lâm Tri Khê bổ sung: “Chắc chắn không có bạn trai cũ của cậu. Cậu nghĩ xem, anh ấy chẳng liên quan gì tới mấy người quen của chúng ta, nếu không thì tại sao lại không gặp bao giờ suốt ba năm chứ.”
Dung Lê nghĩ ngợi, thấy cũng có lý, bèn đồng ý.
…
Dung Thần sẽ về nhà và bắt đầu nghỉ từ thứ hai tuần sau. Học sinh trung học luôn được nghỉ muộn, còn chưa đầy mười ngày nữa là tới Tết, Dung Lê sẽ đưa cô nhóc về nhà chú ăn Tết.
Hôm nay là thứ bảy, Dung Lê và Lâm Tri Khê hẹn nhau đi party.
Xe hai người bị hỏng giữa đường, phải chờ một lúc lâu mới đổi được xe, khi tới nơi thì đã gần giữa trưa.
Biệt thự của Giang Quỳnh rất rộng, hơn nữa còn có khung cảnh hữu tình, Giang Quỳnh còn thuê một đội chăm sóc hoa, nghe nói giá của số hoa đó gần bằng châu báu.
Tống Tuân Thanh, Hứa Chi Châu và mấy người đàn ông đang chơi board game, hình như Tống Tuân Thanh không tập trung lắm, đã thua liền mấy lần.
Hứa Chi Châu như nhận ra suy nghĩ của anh, bèn huých cùi chỏ vào người anh: “Đang nhớ em Lê à?”
Tống Tuân Thanh liếc mắt qua lườm, Hứa Chi Châu cũng tự biết mình lỡ lời. Ở nơi đông người thế này, vẫn không nên nhắc đến quan hệ giữa họ thì hơn.
Hứa Chi Châu cảnh giác nhìn quanh, trong biệt thự rất ồn ào, các cô gái đang hát, còn họ thì chơi board game, vô cùng náo nhiệt.
Hứa Chi Châu thở phào, may mà không có ai nghe thấy.
Nếu có người làm ầm lên thật, anh ấy cũng không giữ nổi công việc này.
Hứa Chi Châu đổi chủ đề: “Sao nào? Tám trăm năm không tụ tập rồi, hôm nay cậu vui không?”
Nếu vui thì anh ấy sẽ cân nhắc đến việc dẫn anh đi thêm mấy lần nữa.
Thật ra Hứa Chi Châu không quen Giang Quỳnh, họ có một người bạn chung, khi mời Hứa Chi Châu, người ấy cũng tiết lộ sẽ có những ai tới.
Nghe thấy thế, Hứa Chi Châu vô cùng kích động, vừa về văn phòng luật đã cười hí hửng: “Cuối tuần cậu đi chơi với tôi không?”
Chẳng biết mấy hôm nay Tống Tuân Thanh gặp chuyện gì mà lại hóa thành tên cuồng công việc, ngay cả việc của cuối tuần cũng đã xử lý xong, anh đang duyệt tài liệu, nhíu mày: “Không.”
Khí lạnh tản ra từ người anh, chỉ thiếu điều viết mấy chữ “Đừng đến gần ông đây” to đùng trên trán.
Hứa Chi Châu ngồi xuống cạnh anh, ung dung nói: “Vậy cậu biết ai sẽ đi không?”
Ý của anh ấy đã rất rõ ràng, Tống Tuân Thanh lập tức đặt bút xuống: “Địa chỉ.”
Tống Tuân Thanh ném một con chip xuống, hạ giọng hỏi Hứa Chi Châu: “Chuyện tôi nhờ cậu điều tra đã có kết quả chưa?”
“Vẫn đang điều tra, chưa phát hiện điều gì khác thường.”
“Cứ điều tra tiếp đi.” Tống Tuân Thanh thản nhiên nói: “Nhớ cẩn thận.”
“Ừ.”
…
Đi mãi mới hết nửa chặng đường còn lại, Lâm Tri Khê dừng xe, vào với Dung Lê, đúng lúc Giang Quỳnh đang chăm hoa bên ngoài. Tuy căn nhà này là của Giang Quỳnh nhưng cô ấy cũng không ở đây mấy, có điều lần nào đến, cô ấy cũng tỉa tót số hoa kia, còn bảo cho dù ai chịu khổ thì cũng không thể để hoa chịu khổ.
Giang Quỳnh chủ động ra đón họ: “Khê Khê, Lê Lê, hai cậu tới rồi.”
Không hiểu sao hôm nay Dung Lê cảm thấy Giang Quỳnh phấn khích lạ thường, dường như gương mặt cũng sáng bừng lên.
Lâm Tri Khê càu nhàu: “Cậu đừng nói nữa, đường hôm nay không suôn sẻ chút nào, xe hỏng ngay giữa rừng núi hoang vu, có tiền cũng vô ích.”
“Cậu đừng bực nữa, hôm nay có niềm vui bất ngờ đấy!”
Dung Lê và Lâm Tri Khê đi vào theo Giang Quỳnh, còn chưa bước vào phòng đã nghe thấy tiếng cười của thanh niên nam nữ tràn trề sức sống, Dung Lê có linh cảm hoạt động hôm nay sẽ rất thú vị.
Giang Quỳnh úp mở: “Hai cậu vào rồi sẽ biết.”
Dung Lê vừa nhìn đã thấy ngay người mà cô không muốn thấy nhất.
Tuy trong phòng rất đông nhưng anh vẫn nổi bật nhất. Đôi chân dài đang bắt chéo đầy tao nhã, cúc áo sơ mi trên cùng không cài, trông rất nhàn nhã và ung dung. Người đàn ông cụp mắt, hờ hững cầm chip, khí chất bình tĩnh và lạnh lùng.
Nhưng gương mặt tuấn tú đó lại khiến người khác không thể phớt lờ anh.
Cảm giác bức bối bỗng lan từ chân đến ngực, Dung Lê thoáng ngừng bước, định tránh đi nhưng Giang Quỳnh đã đẩy họ vào.
Giang Quỳnh vui vẻ nói: “Bất ngờ chứ gì, ngay cả ông lớn như luật sư Tống cũng tới đây, đúng là rồng đến nhà tôm đấy!”
Có lẽ do giọng Giang Quỳnh quá lớn, khiến người khác không thể không chú ý. Người đàn ông đang ngồi ở chính giữa cũng ngước đôi mắt đen thẫm, nhìn chằm chằm Dung Lê.