“Tớ về đây.” Dung Lê nghe thấy giọng nói lạnh lùng của mình vang lên.
Vào lúc mấu chốt, Lâm Tri Khê cũng đứng về phía Dung Lê, cô ấy kéo tay Dung Lê: “Ừ đi, Lê Lê, tớ nghe cậu.”
Giang Quỳnh không nhận ra vẻ mặt khó chịu của Dung Lê, cũng không biết khúc mắc tình cảm giữa họ, còn tưởng mình đã làm sai chuyện gì: “Dung Lê, sao lại đi thế? Cậu đi thì chán lắm, lại đây xem đi, bọn tớ chuẩn bị sẵn tiệc rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nét mặt Dung Lê vẫn không thả lỏng.
Giang Quỳnh là người vô tư, cứ khăng khăng nắm cánh tay Dung Lê kéo vào: “Đến cũng đến rồi, đi như thế thì chán lắm. Tớ nói này ngôi sao lớn, hiếm khi rảnh rỗi, cả năm rồi tớ không gặp cậu mấy lần, cậu định không nể mặt tớ như thế à?”
Dung Lê lảo đảo, bị Giang Quỳnh kéo vào phòng. Rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía cô, đi hay ở cũng dở cả.
Dung Lê cũng là người chịu chơi, cô dứt khoát đặt túi lên sô pha, cười với Giang Quỳnh: “Được rồi, vậy hôm nay tớ sẽ nghỉ ngơi cho thật đã.”
Sau khi cô và Lâm Tri Khê đến, các cô gái cũng ngừng hát, có quý cô nhà giàu, cũng có người trong giới giải trí và người mẫu, ai cũng mặc rất đẹp, rõ ràng họ đến đây để nghỉ ngơi nhưng trông ai cũng như trên sàn diễn catwalk.
Chu Nhã là người đầu tiên bỏ micro xuống, hôm nay cô ấy trang điểm rất đậm, lông mi hơi dài quá, cô ấy bất ngờ xuất hiện trước mặt khiến Dung Lê rất ngạc nhiên.
Thật ra đường nét gương mặt Chu Nhã rất đẹp, hợp với kiểu trang điểm nhẹ nhàng. Hôm nay cô ấy mặc váy dài màu đỏ, càng tôn lên làn da trắng nõn mịn màng của cô ấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Dung Lê, chúc mừng cậu, bao giờ ‘Nụ hôn tình ái’ chiếu thế?” Chu Nhã là kiểu con gái khá hiền lành hoạt bát, xinh đẹp trẻ trung, rất thẳng thắn. Khi cô ấy nói chúc mừng thì trong mắt cũng chỉ có sự chúc mừng.
Đã quen đối đầu với Kiều Hy ở đoàn làm phim, giờ bỗng nghe thấy chữ chúc mừng, Dung Lê còn tưởng cô ấy định kiếm chuyện.
Cô mỉm cười: “Nhanh nhất là kỳ nghỉ hè năm sau, giờ mọi người đang tăng ca để chế tác rồi.”
Chu Nhã “ồ” một tiếng, rõ ràng không để tâm tới vấn đề này, cô ấy lại gần Dung Lê, híp mắt cười: “Cậu thấy sao khi diễn chung với Lận Bình? Có phải mặt anh tớ cũng không có lỗ chân lông như trên mạng đồn không?”
Thì ra cô ấy là fan của Lận Bình.
Dung Lê nghĩ ngợi rồi nói: “Cậu muốn nghe nói thật hay nói dối?”
Chu Nhã hiểu ngay, lập tức cúi đầu: “Thôi tớ hiểu rồi, cậu đừng nên nói thì hơn, mặt anh tớ không có lỗ chân lông, tớ vẫn có thể tự lừa mình.”
Lâm Tri Khê cười khẽ, tặc lưỡi: “Chu Nhã, sao cậu ngốc thế hả? Mặt ai chẳng có lỗ chân lông, ngày nào cậu cũng đắp mấy chục nghìn lớp dưỡng lên da, nhưng mặt cậu vẫn có lỗ chân lông còn gì?”
“Không, tớ không có, cậu nói linh tinh!”
Thấy họ trêu nhau, Giang Quỳnh cũng bước tới: “Nói thật nhé, tuy hiếm nhưng vẫn có cô gái không có lỗ chân lông trên mặt, chứ đàn ông thì khó được như thế lắm.”
Dù sao da đàn ông cũng thô ráp bẩm sinh, khác với làn da mềm mại mịn màng của phụ nữ.
Mấy cô gái cùng cười phá lên, không có xích mích gì, mọi người chỉ đơn thuần là vui vẻ với nhau.
Giang Quỳnh bỗng nhớ ra điều gì đó, bèn ghé sát lại, nói với vẻ bí ẩn: “Nè, hôm nay luật sư Tống và luật sư Hứa tới sớm nhất, tớ có trò chuyện với hai người họ một lát. Mà nhá, mặt luật sư Tống thực sự không có lỗ chân lông luôn.”
Rõ ràng Chu Nhã rất quan tâm đến chủ đề lỗ chân lông: “Thật á!”
Giang Quỳnh nhún vai: “Cậu không tin thì lại gần mà xem.”
Chu Nhã từ chối, tốt xấu gì cô ấy cũng là thiếu nữ xinh đẹp rụt rè, ghé sát vào mặt đàn ông để nhìn thì kỳ cục quá, nhưng cô ấy vẫn tò mò. Chu Nhã bỗng nhớ đến việc Tống Tuân Thanh cũng ở đoàn làm phim “Nụ hôn tình ái”, bèn quay sang Dung Lê.
“Dung Lê, cậu nói đi, mặt luật sư Tống không có lỗ chân lông thật à? Tớ không tin anh ấy dưỡng da kỹ hơn Lận Bình đâu.”
Dung Lê cảm thấy chủ đề này rất vô vị, cô không hiểu tại sao Chu Nhã cứ phải hỏi mãi về chuyện này như thế.
“Tớ không biết.”
“Sao cậu lại không biết? Hai người cùng đoàn làm phim mà.” Chu Nhã bĩu môi.
Lâm Tri Khê không nhìn nổi nữa: “Để tớ trả lời cho, da luật sư Tống đẹp hơn, được chưa? Dù sao cũng không phải Lận Bình nhà các cậu đẹp hơn.”
Với tư cách là bạn Dung Lê, cô ấy cũng từng tiếp xúc với Tống Tuân Thanh. Đúng là da Tống Tuân Thanh rất đẹp, vừa trắng vừa không có sẹo, nghe nói anh cũng không tốn quá nhiều công sức để dưỡng da, đại khái là do trời phú.
Căn phòng bỗng im lặng, mấy người Tống Tuân Thanh vừa chơi xong một ván board game, không muốn chơi nữa.
Hứa Chi Châu cười hì hì: “Mọi người đang thảo luận gì về luật sư Tống thế? Sao không nói với tôi?”
Chu Nhã nhún vai: “Sao phải nói với anh? Anh là vợ yêu của luật sư Tống chắc?”
“Vợ yêu của luật sư Tống không phải tôi đâu!” Hứa Chi Châu vẫn cợt nhả như thường ngày: “Vợ yêu của luật sư Tống đang ở ngay đây, mọi người đoán…”
Anh ấy còn chưa nói hết thì đã bị Tống Tuân Thanh ngắt lời, anh nhíu mày, lạnh lùng nói: “Hứa Chi Châu, đừng nói linh tinh.”
Không riêng gì các fan trên mạng, người trong giới thượng lưu cũng muốn biết về đời sống tình cảm của Tống Tuân Thanh.
Vì bao năm qua, Tống Tuân Thanh chưa từng chính thức giới thiệu bạn gái.
Anh không phải người thích trêu đùa tình cảm. Một khi được anh giới thiệu chính thức thì người đó sẽ bước vào nhà họ Tống, trở thành mợ chủ nhà giàu thực thụ.
Chu Nhã và Giang Quỳnh cũng rất tò mò, đều đang dỏng tai nghe nhưng lại bị một câu của Tống Tuân Thanh cắt ngang, làm mấy cô ấy lập tức ỉu xìu.
Tới khi đi vệ sinh, Chu Nhã và Giang Quỳnh vẫn đang bàn tán về chuyện này.
“Nè, tớ cảm thấy lời luật sư Hứa nói có ý khác, chẳng lẽ luật sư Tống có bạn gái thật ư?”
“Tớ cũng thấy có vấn đề, nếu không thì ánh mắt của luật sư Hứa đã không kỳ lạ như thế.”
“Nhưng rốt cuộc là ai?” Chỉ có khoảng mười cô gái ở đây, ai cũng vừa giống lại vừa không giống.
Dung Lê ra khỏi phòng vệ sinh, vừa hay nghe thấy câu nói này, không khỏi nói: “Đừng bàn tán nữa, nếu luật sư Tống biết thì sẽ xử các cậu đấy.”
Tống Tuân Thanh rất ghét người khác bàn tán sau lưng anh.
Có người đề nghị chơi trò “Thật hay thách”, Dung Lê không muốn chơi lắm, cô cảm thấy đây là trò chơi bới móc đời tư của người ta. Nhưng mọi người đều hưởng ứng, ngay cả Tống Tuân Thanh luôn điềm đạm và kiềm chế cũng không từ chối, nếu cô từ chối thì rất kỳ cục.
Giang Quỳnh đã cải tiến trò chơi này, tạm thời đặt ra năm vòng chơi.
Ở vòng thứ nhất, Tống Tuân Thanh sẽ bốc thăm để đặt câu hỏi cho người thua, vòng thứ hai đến Lâm Tri Khê bốc thăm đặt câu hỏi, vòng thứ ba tới Dung Lê, vòng thứ tư…
Giang Quỳnh đã chuẩn bị sẵn thăm, trong đó có đủ loại câu hỏi biến thái, Giang Quỳnh rất đắc ý, chỉ chờ dùng những câu hỏi này để tra tấn người ta.
Người thua sẽ được xác định bằng cách quay chai rượu, chai rượu chỉ vào ai thì sẽ là người đó.
Có lẽ do sự tự ti trong lòng, khi chơi trò này, Dung Lê không thể thả lỏng như những người khác. Gần đây cô cứ như bị cuốn vào vòng xoáy mâu thuẫn của con người vậy, từ sau khi gặp Tống Tuân Thanh, cô ngày càng khác bản thân.
Có lẽ do tính cô vốn là như thế, có phần tự ti và nhạy cảm vì xuất thân và gia đình. Nhưng cô lại có chút năng khiếu diễn xuất nên đã che giấu được con người thật. Có điều sau khi gặp Tống Tuân Thanh, thành lũy mà cô vất vả gây dựng đã sụp đổ hết.
Dung Lê thầm cầu nguyện, đừng là cô, đừng bao giờ là cô.
Nhưng càng sợ điều gì thì điều đó càng nhanh đến. Khi chai rượu chỉ vào cô, cô lập tức ngẩn người.
Hình như Tống Tuân Thanh đang cười, nhưng rõ ràng ý cười trong mắt anh rất lạnh, anh trầm giọng hỏi: “Thật hay thách?”
Nếu là thật thì anh sẽ tự đặt câu hỏi, còn nếu là thách thì anh sẽ bốc thăm, bốc phải cái gì thì làm cái đó, đương nhiên cũng không thể loại trừ một số câu hỏi biến thái.
Nhưng kiểu gì cũng đỡ hơn để anh hỏi.
“Thách đi.”
Có vẻ Tống Tuân Thanh đã đoán được chuyện này, ánh mắt anh rất thản nhiên: “Ừ.”
Sau đó bàn tay đẹp như tạc với khớp xương rõ ràng kia vươn vào hộp, rút một tờ giấy nhỏ ra.
“Hãy cho biết sở thích tình dục của em.” Nét mặt anh vô cùng nghiêm túc và đứng đắn.
Giang Quỳnh cười khúc khích, mặt Dung Lê nóng bừng, sao cô dám trả lời câu hỏi này trước mặt mọi người đây? Nhưng lương tâm không cho phép cô trả lời lấy lệ.
Cô đối diện với ánh mắt của Tống Tuân Thanh, sâu trong mắt anh có ý cười trêu chọc, anh ngồi ngay ngắn ở đó với khí chất cao quý và lạnh lùng.
Sao anh có thể không biết sở thích tình dục của cô là gì chứ.
Anh biết rõ phải chiều cô thế nào.
Dung Lê mím môi: “Tôi chọn uống rượu.”
Quy tắc trò chơi là nếu gặp phải vấn đề mà mình thực sự không muốn trả lời thì có thể chọn bỏ qua, nhưng điều kiện là phải uống hết một cốc rượu mạnh.
Thật ra một cốc rượu đế* không là gì với đàn ông, vẫn tỉnh táo như thường. Nhưng với phụ nữ thì hơi khó, tất cả các cô gái đang có mặt đều không uống được nhiều.
(*: một loại rượu truyền thống của Trung Quốc, độ rượu rất mạnh)
Giang Quỳnh nói: “Dung Lê, hình như tửu lượng của cậu không tốt lắm nhỉ? Nếu không uống được thì cậu cứ trả lời bừa đi, dù sao bọn tớ cũng không biết câu trả lời thực sự.”
Có người không vui: “Chẳng phải trò chơi này phụ thuộc vào tính tự giác à? Giang Quỳnh, chính cô đề nghị chơi, sao lại không trung thực trước thế?”
Giang Quỳnh ngượng ngùng, không nói gì nữa.
Dung Lê đã rót rượu xong, cô biết hậu quả khi uống hết một cốc rượu đế có nồng độ cồn cao là gì. Nhưng giờ, hình như cũng không còn cách hay nào ngoài uống rượu.
Hơn nữa lần trước sau khi say xong cô vẫn dự tiệc, đã thế còn uống thêm. Tửu lượng của cô ngày càng tốt rồi, có lẽ lần này sẽ không say.
Dung Lê nhắm mắt, hình như cô thoáng thấy bóng dáng người đàn ông ở phía đối diện di chuyển, anh mím chặt môi, trong mắt như chứa đựng điều gì đó.
Cô chuẩn bị uống cạn cốc với tâm thế như chịu chết. Chỉ cần cô uống thật nhanh thì sẽ không say đâu.
Rượu chảy xuống, chỉ cay xé họng thôi chứ không hề gì.
Nhưng hương vị này mãi vẫn không đến, cổ tay cô đã được một bàn tay thon dài và mạnh mẽ nắm lấy, người kia có đôi mắt đen thẫm và sống mũi cao thẳng, đang đứng trước mặt cô, che mất ánh sáng.
Tống Tuân Thanh cụp mắt nhìn cô.
Dung Lê ngẩn người, đang định tránh ra để uống nốt thì nghe thấy Tống Tuân Thanh trầm giọng nói: “Em quên chuyện sau khi say ở đoàn làm phim rồi à?”
Tim Dung Lê loạn nhịp.
Lần say đó, họ lên giường.
“…”
Không ai biết đã xảy ra chuyện gì, Chu Nhã tò mò hỏi: “Sao thế?”
Có lẽ do sợ Tống Tuân Thanh nói những điều không nên nói, Dung Lê hoảng hốt, vội nói: “Tớ… Tớ say rồi ngất thôi.”
Chu Nhã khó hiểu: “Uống rượu còn ngất được cơ à?”
Tống Tuân Thanh cười khẩy: “Đâu chỉ là ngất.”
Đúng hơn là bị anh làm đến mức ngất đi.