“Thật ra hồi trước chú của cháu cũng muốn hợp tác với Tống Thị, nhưng người ta không cần nhà ta, nếu cháu đồng ý giới thiệu…”
“Không có chuyện đó đâu.” Dung Lê nói bằng giọng chắc chắn, sắc mặt cũng sa sầm.
Trần Phi Lệ mím môi, mặt tái nhợt: “Tiểu Lê, cháu không thể như thế, cháu biết câu uống nước nhớ nguồn không? Hồi trước chú của cháu đã cho cháu nhiều đến mức nào, cũng đâu bảo cháu bán thân, chỉ nhờ cháu tìm bạn trai của cháu thôi, có gì khó khăn đâu chứ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh mắt Dung Lê tối sầm lại, giọng cô có vẻ lạnh lùng: “Thím không cần nói nữa, cháu vẫn đang lo cho chuyện của chú cơ mà? Cháu cũng đang nghĩ cách giải quyết đây.”
“Cháu và Tống Tuân Thanh đã chia tay, sau này sẽ không làm phiền nhau nữa, thím cũng đừng nhắm đến anh ấy.”
Chiều đến, Dung Lê gọi cho những người bạn làm kinh doanh của mình, hỏi xem họ có kênh cho vay nào hay có muốn rót vốn không, nhưng thực tế phũ phàng, không ai muốn làm người đổ vỏ cả.
La Tây đã chia năm xẻ bảy, cho dù chuyển nhượng thì cũng không tồn tại được quá lâu, trừ khi có chỗ dựa vững chắc.
Trần Phi Lệ “hừ” lạnh, để lộ bộ mặt thật: “Dung Lê, cô vô lương tâm quá đấy, Hướng Nam thương cô như thế, có phải cô hơi nổi tiếng rồi khinh chú thím không?”
“Chuyện nhỏ xíu thôi cũng không muốn giúp, đúng là loại ăn cây táo rào cây sung mà!”
Hồi nãy Trần Phi Lệ vẫn giữ thể diện cho cô, còn bây giờ mới là bộ mặt thật của bà ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng từ sau khi bước vào giới giải trí, bắt đầu kiếm tiền, Dung Lê không còn thấy dáng vẻ này nữa.
Sau khi ba Dung Lê qua đời, cô đã ở đây một thời gian dài, phải chịu đựng cuộc sống như vậy.
Khi chú ở nhà, bà ta là một người thím tốt, là thím ruột. Nhưng khi chú đi làm, bà ta lập tức trở nên cay nghiệt.
Thế nên sau này, khi có cơ hội, Dung Lê lập tức dẫn Dung Thần đi.
Dù sao chú cũng là chồng Trần Phi Lệ, họ mới là người thân thiết nhất của nhau.
Dung Lê cười khẩy nhìn Trần Phi Lệ, cô vẫn luôn hiểu bản chất thực sự của con người là thế nào.
“Dung Lê, cô cũng đừng đắc ý quá, nếu chú cô rơi vào bước đường cùng, tôi sẽ chống mắt lên xem cô có thấy cắn rứt, có mơ thấy chú cô tìm cô không!”
“Nhờ mỗi chuyện nhỏ xíu, dễ như ăn kẹo với cô mà cô cũng không đồng ý, lại còn giả vờ nghĩ cách nữa chứ, cô khỏi cần diễn trước mặt tôi!”
Tiếng mở cửa bỗng vang lên, Dung Hướng Nam sa sầm mặt, kéo vợ ra ngoài: “Bà đừng làm mấy chuyện mất mặt này nữa, chắc chắn Tiểu Lê có nỗi khó xử riêng.”
“Bà đi ra ngoài cho tôi!” Dung Hướng Nam nhíu mày, kéo vợ đi.
Trần Phi Lệ bị bẽ mặt, nhưng vẫn trừng mắt nhìn cô.
Dung Lê nghe thấy tiếng “rầm” như có động đất, đó là tiếng đóng cửa phòng ngủ. Đầu cô cũng ù đi, bỗng thấy rất đau đầu.
Cô không trách Dung Thần lỡ lời… Dung Thần không biết chuyện này, con bé chỉ thật thà thôi, nếu Dung Hướng Nam hỏi ở trường có chuyện gì không, chắc chắn cô nhóc sẽ trả lời đúng sự thật. Đâu ngờ Trần Phi Lệ lại lợi dụng điều này để tìm đến Dung Lê chứ.
Dung Lê có thể thấy hết mặt tối của con người từ Trần Phi Lệ.
Thật ra hồi nhỏ cô rất ngây thơ, nhưng mỗi khi chú không có mặt, thím lại móc mỉa cô, lâu dần cô cũng thành thói quen, trái tim cũng thủng lỗ chỗ, không để bụng nỗi đau làm gì.
Lần đáng nhớ nhất, Dung Vi bị mất học phí, tổng cộng ba nghìn tệ, tìm khắp nhà vẫn không thấy đâu.
Hôm đó Trần Phi Lệ nổi đóa, ngấm ngầm chửi Dung Lê là đứa mồ côi cha, không được ai dạy dỗ, đạo đức thối nát, lại còn có gương mặt lẳng lơ.
Bà ta đay nghiến cô bằng những câu hết sức cay nghiệt.
Dung Lê không trả lời, cố gắng không khóc. Nhưng Dung Vi lại sợ phát khóc, vừa khóc vừa kéo tay bà ta, nói rằng chắc chắn là tự mình làm mất tiền, bà ta đừng hiểu lầm.
Sau đó Trần Phi Lệ đánh Dung Vi một trận, Dung Vi khóc sướt mướt, ôm chỗ đau hét lên.
Tuy Trần Phi Lệ ghét Dung Lê nhưng không đánh cô được. Bạo lực ngôn từ không để lại chứng cứ, bà ta cũng đoán chắc Dung Lê sẽ không mách lẻo, nhưng cơn đau thể xác thì khác.
Suốt đời này, Dung Lê không sao quên nổi ngày Dung Vi khóc ấy.
Tuy Trần Phi Lệ không đánh cô, nhưng nỗi đau mà cô phải chịu không khác gì bị kim đâm vào tim.
Mũi cô cay xè, trái tim cũng nhức nhối.
Lần đầu tiên cô cảm thấy cuộc đời thật tồi tệ, cô hận mình vì là người thừa.
…
Hơn ba giờ sáng, Dung Lê bừng tỉnh từ giấc mộng.
Cô không ngủ được, giờ cuộc sống của cô đang rối tung rối mù lên.
Chú là người nhà của cô, nếu công ty chú đóng cửa, cô cũng không thể không lo được.
Dung Lê mặc áo khoác rồi đứng dậy. Cô không bật đèn, đi lên sân thượng, tuy biệt thự không lớn nhưng lại có ban công ngoài trời và tấm che nắng mưa, cho dù đang là mùa đông thì cũng không lạnh lẽo.
Những mùa hè trước, ba chị em cô thường xuyên không ngủ buổi đêm, vừa ăn dưa hấu vừa hóng gió, khỏi phải nói là thoải mái đến mức nào.
Tiếc rằng khoảng thời gian đó không quay về được nữa, trở thành người lớn rồi sẽ gặp phải những rắc rối riêng.
Cô khẽ thở dài, vô cùng tỉnh táo. Đèn trên sân thượng vẫn sáng, thứ bắt mắt nhất là đốm lửa đỏ tươi đang phát ra quầng sáng nhỏ, chậm rãi tỏa khói.
Dung Lê không ngờ chú cũng không ngủ.
Thấy cô bước tới, Dung Hướng Nam dập thuốc: “Sao cháu không ngủ đi.”
Ông mỉm cười hiền từ như người chú ở chiều không gian song song, không hề gặp phải đau khổ và buồn phiền.
Dung Lê không nói dối: “Cháu không ngủ được ạ.”
Dung Hướng Nam ngồi trên ghế, trên chiếc bàn nhỏ trước mặt ông có hai lon bia, tàn thuốc đầy ắp trong gạt tàn. Vừa bước vào, mùi thuốc lá nồng nặc đã khiến họng Dung Lê cay xè, cô không khỏi ho khan.
Dung Hướng Nam vội mở cửa sổ ra: “Chú xin lỗi nha Tiểu Lê.”
Dung Lê lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh.
“Cháu đừng để bụng những gì thím cháu nói hồi sáng, bà ấy nhanh miệng nên nói hết những điều khó nghe, chú thay mặt thím xin lỗi cháu.” Dung Hướng Nam thở dài: “Nếu biết sẽ thế này, chú cũng giấu cháu, không gọi cháu về nữa.”
“Chú, chú đừng nói thế, mình là người nhà với nhau mà.”
“Chú vẫn nhớ lần thím cháu hiểu lầm rằng cháu đã trộm tiền, cháu còn biết nghĩ cho chú, bị oan cũng không nói với chú. Nếu Vi Vi không kể lại, chú cũng không biết bà ấy đã trách nhầm cháu.”
Về sau số tiền đã được tìm thấy, là do lỗi của Dung Vi.
Nhưng Trần Phi Lệ cũng không xin lỗi cô.
Dung Hướng Nam: “Tính bà ấy vốn thế, cũng gắt gỏng với chú, nhưng hơn nửa đời người rồi, bà ấy đã ở bên chú từ lúc chú chỉ có hai bàn tay trắng cho đến giờ…” Nói tới đây, Dung Hướng Nam cười khổ: “Giờ chú lại sắp trắng tay.”
“Chắc chắn chúng ta sẽ vượt qua khó khăn thôi.” Dung Lê mím môi, khẽ thở dài: “Không phải cháu không muốn tìm Tống Tuân Thanh, mà vì…”
Cô nói ra bí mật mà mình đã chôn giấu bấy lâu nay.
“Cháu tránh mặt anh ấy còn không kịp.”
Sau khi nghe xong, Dung Hướng Nam ngẩn người: “Còn có chuyện đó à? Tính ra cháu cũng khó xử thật.”
“Chú không che chở cháu được, để cháu gặp bao nhiêu tin đồn, thím cháu còn nói mấy câu chọc tức cháu. Chú cũng có lỗi với Vi Vi, con bé được nuông chiều từ nhỏ, nếu giờ chú gặp chuyện thật, chẳng biết nó có chịu nổi không.”
Tuy bây giờ giấu được, nhưng nếu có biến cố lớn, có lẽ Dung Vi ở bên kia cũng không học được nữa.
“Chúng ta còn bao lâu ạ?”
“Ngân hàng cho đến mồng tám Tết.”
…
Ngày đầu năm mới, Dung Hướng Nam nhờ người giúp việc dán câu đối Tết, còn bảo Dung Thần cắt giấy dán cửa sổ, mọi thứ trông có vẻ hòa thuận, nhưng bầu không khí trong biệt thự vẫn hết sức tiêu điều.
Không khéo là bên ngoài còn mưa, mặt đất ẩm ướt, khiến mọi người càng dễ chán chường hơn.
Dung Hướng Nam nghe hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác, đã dự báo trước rằng năm nay sẽ không thể nào yên ổn. Khi cuộc gọi nhiều dần, sắc mặt Dung Hướng Nam cũng ngày càng nặng nề hơn.
Trần Phi Lệ gói sủi cảo, còn gọi Dung Lê vào giúp, bà ta nói chuyện với Dung Lê, cứ như bỗng biến thành người khác hẳn.
Dung Lê hơi kinh ngạc, Trần Phi Lệ có cuộc gọi video từ Wechat, Dung Vi nói chuyện với bà ta, Dung Thần cũng tới, không ai tỏ vẻ buồn bã, dường như năm nay cũng không khác gì một năm mới bình thường.
Điện thoại Dung Lê cũng đổ chuông.
Tống Tuân Thanh gọi tới.
Anh không liên lạc với cô lâu lắm rồi.
Dung Lê thoáng sửng sốt, lập tức vào phòng ngủ để nghe máy.
Cô nắm chặt thành ghế gỗ, cửa sổ không đóng, mưa bụi rơi nghiêng vào phòng mang theo hơi lạnh thấu xương.
Dung Lê không đóng cửa sổ, hơi lạnh này khiến cô càng tỉnh táo hơn nữa.
Những ngày qua, hai người không hề liên lạc với nhau, dường như đã trở thành khách qua đường trong cuộc sống của đối phương. Anh gọi đúng vào lúc then chốt, Dung Lê cũng biết điều này có ý nghĩa gì.
Sau khi nối máy, Dung Lê nhắm mắt.
Tống Tuân Thanh bình tĩnh nói: “Dung Lê, chúng ta kết hôn đi.”
Cô có thể tưởng tượng được dáng vẻ ung dung và ngạo mạn của người kia, anh sẽ bắt chéo chân, nét mặt biếng nhác, có lẽ ngón tay thon dài như trúc sẽ chậm rãi gõ lên bàn.
Tống Tuân Thanh luôn là như thế, kiêu ngạo và tự tin.