Tuỳ ý đắm chìm

Dung Lê có thể lường trước rằng Tống Tuân Thanh sẽ đưa ra một số yêu cầu để ràng buộc cô, cô cũng đã chuẩn bị tâm lý. Nếu yêu cầu không quá đáng thì cô sẽ đồng ý, vì giờ cô không còn sự lựa chọn nào khác. Nhưng cô không ngờ anh lại đề nghị kết hôn.
 
Chẳng phải hôn nhân là chuyện hệ trọng ư?
 
Hôn nhân của Tống Tuân Thanh không chỉ là vấn đề của riêng anh, mà còn liên quan đến Tống Thị nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Kết hôn?” Dung Lê kinh ngạc nhắc lại.
 
Tống Tuân Thanh đáp “ừ”: “Mẹ anh giục cưới gấp, bảo anh đã đến tuổi kết hôn.”
 
Dung Lê tự giễu: “Cho dù như vậy, bà ấy cũng phải có đối tượng rồi chứ?”
 
Những gia tộc quyền thế như họ không bao giờ thiếu đối tượng để thông gia, đời nào tới lượt cô được.
 
“Lê Lê, lần trước anh đã bảo em rồi, những năm qua, anh đã giành được rất nhiều quyền lợi cho mình ở Tống Thị, không ai có thể can thiệp chuyện hôn nhân của anh cả.”
 
“Nếu không ai can thiệp được, sao anh vẫn phải kết hôn theo ý mẹ chứ?”
 
Dung Lê day trán, đưa ra một câu hỏi hợp lý.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hai việc này không mâu thuẫn với nhau.” Tống Tuân Thanh thản nhiên nói: “Anh vẫn nghe lời khuyên của mẹ, nhưng anh có thể từ chối người mà bà ấy ưng, anh không phủ nhận việc anh vẫn còn tình cảm với em.”
 
Giọng người đàn ông vừa trầm vừa khàn: “Lê Lê, anh sẽ giúp chú em, chúng ta kết hôn đi.”
 
Dung Lê không đồng ý hay từ chối, chỉ hỏi: “Sao anh biết nhà chú tôi gặp chuyện?”
 
Sau khi nói chuyện rất lâu với Dung Hướng Nam, cô cũng do dự xem có nên nhờ Tống Tuân Thanh giúp không. Nhưng chính cô không chấp nhận được hành động này, chẳng khác gì kỹ nữ còn đòi lập đền thờ trinh tiết.
 
Muốn giữ khoảng cách với người ta, nhưng khi gặp vấn đề thì vẫn sấn sổ lại.
 
Dung Lê coi thường hành vi này, nhưng khi chuyện xảy đến với cô, cô mới biết thì ra mình sẽ thấy bất đắc dĩ và chua xót đến thế.
 
Thậm chí cô còn định gọi cho Lận Bình để hỏi xem anh ta có cách nào không, nhưng sau cùng cô vẫn quyết định không làm phiền anh ta.
 
Lận Bình vẫn là đứa trẻ chưa trưởng thành, tuy anh ta có vẻ thuận lợi trong giới giải trí, nhưng thật ra đều nhờ ba mẹ anh ta. Có lẽ anh ta có quan hệ nhưng lại không có quyền lực, mà không có quyền lực thì không giúp được La Tây.
 
Tống Tuân Thanh có năng lực cứu La Tây đã rơi vào cảnh năm bè bảy mảng, hơn nữa cũng chỉ có anh làm được điều đó.
 
Nhìn bề ngoài thì anh là một luật sư xuất sắc, nhưng thật ra anh còn là một doanh nhân hiếm có. Anh có thể nhìn nhận các tranh chấp lợi ích một cách rõ ràng.
 
Dung Lê quyết định chủ động nhờ vả Tống Tuân Thanh vì đã rơi vào bước đường cùng. Cô không còn cách nào khác, chỉ có thể xem xem anh có nể tình cảm ngày xưa mà cho cô cơ hội không.
 
Không ngờ anh lại chủ động gọi tới, cuộc gọi này đến sớm hơn cô tưởng tượng.
 
Được lấy Tống Tuân Thanh là mơ ước của biết bao cô gái. Nhìn từ góc độ của người bình thường, Tống Tuân Thanh vừa đẹp trai vừa không có tật xấu, còn thông minh giỏi giang.
 
Anh đã trao cơ hội này cho cô, nhưng cô lại không dám nhận.
 
“Thím em gọi cho anh.”
 
Nghe thấy thế, Dung Lê nhíu mày, tim như bị thứ gì đó đập mạnh vào.
 
Chắc Trần Phi Lệ đã tìm được “lối thoát” từ Dung Thần, hồi trước Dung Thần có lưu số của Tống Tuân Thanh.
 
Bảo sao hôm nay thím lại dịu dàng với cô như thế, thì ra đang muốn nhờ vả cô. Người thím này đúng là chưa bao giờ khiến cô thất vọng nhỉ?
 
Mưa ngoài cửa sổ to dần, các hạt mưa rơi nối tiếp nhau tạo thành một bức màn nước, Dung Lê nheo mắt nhìn ra ngoài, dường như thật giả trên cõi đời này không còn quá quan trọng nữa.
 
Mưa tạt vào cửa sổ tạo thành từng bông hoa nhỏ, Dung Lê chăm chú nhìn, mắt bỗng nhói đau.
 
“Anh cho tôi suy nghĩ hai ngày được không?” Dung Lê nghe thấy giọng nói hờ hững của mình vang lên.
 
Tống Tuân Thanh thản nhiên đáp: “Được.”
 
“Lê Lê, anh chờ tin từ em.”
 
“Ừ.”
 

 
Sau cuộc gọi, Tống Tuân Thanh thở dài thườn thượt, uể oải nằm xuống giường.
 
Anh biết lần này mình sẽ thắng, nhưng anh không hề thấy vui khi chiến thắng.
 
Trái lại anh còn cảm thấy rất nặng nề.
 
Anh day trán, tiếng thông báo từ Wechat bỗng vang lên.
 
[Hứa Chi Châu]: Tôi điều tra ra rồi, giờ tôi gửi tài liệu cho cậu nhé.
 
Tống Tuân Thanh mở tài liệu ra, còn chưa đọc hết, sắc mặt anh đã thay đổi rõ rệt.
 

 
Trước Tết Dung Lê đã đăng ký trường luyện thi cho Dung Thần, học nội trú, khai giảng rất sớm, hơn nữa bầu không khí trong nhà thực sự rất tệ nên Dung Lê đã mua vé máy bay vào mồng sáu, chuẩn bị quay về.
 
Dung Hướng Nam muốn giữ hai chị em lại thêm mấy ngày nhưng lại không nói nên lời. Hôm trước người đòi nợ đã giục qua điện thoại, giờ người ta sắp đến nhà rồi, ông sợ ảnh hưởng tới Dung Thần.
 
Cổ đông của công ty cũng rục rịch, ai cũng cảm nhận được La Tây sắp thay đổi, công ty vốn đang nợ một tháng lương, còn cả thưởng cuối năm nữa, ai cũng yêu cầu lời giải thích cho chuyện này.
 
Dung Hướng Nam không chịu nổi áp lực.
 
Hình như Dung Vi cũng đã nhận ra điều gì đó không ổn nên gọi video cho mẹ mấy lần, muốn hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, Trần Phi Lệ suýt bật khóc, Dung Lê vội cầm lấy điện thoại, dùng kỹ năng diễn xuất của mình để giấu Dung Vi.
 
Dân mạng chỉ trích cô không có kỹ năng diễn xuất, thật ra cô có rất nhiều ý tưởng về mặt này, cũng không thua gì các diễn viên chuyên nghiệp.
 
Dung Hướng Nam đưa hai chị em ra sân bay.
 
Dung Thần vẫn đeo chiếc ba lô kia, nhưng đã để quà cho Dung Vi lại: “Chú, công ty sẽ vượt qua khó khăn đúng không?”
 
Dung Thần cảm nhận được, chuyện mà chú gặp phải lần này không hề đơn giản như những gì mà họ nói với cô nhóc.
 
Dung Hướng Nam muốn trả lời “Đúng thế”, nhưng cổ họng như nghẹn lại, ông thầm thở dài.
 
Nhưng Dung Lê lại đáp bằng giọng chắc nịch: “Chắc chắn sẽ vượt qua, thêm một tuần nữa là công ty của chú sẽ ổn thôi.”
 
“Thật ạ?”
 
“Ừ.”
 
Dung Hướng Nam cười khổ, hôm qua ông đã nhờ thêm mấy người bạn mà ông từng giúp hồi trước, nhưng đối phương chỉ cho ông vay một trăm nghìn, một trăm nghìn này không khác nào sự sỉ nhục với ông, ông tức giận đến mức cúp máy.
 
Lúc này Dung Hướng Nam vẫn chưa biết vợ ông đã gọi cho Tống Tuân Thanh.
 
Trần Phi Lệ cũng chỉ vì muốn giúp ông thôi, muốn còn nước còn tát. Dung Lê cũng đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu là cô, có lẽ cô cũng làm như vậy. Để sống sót, con người buộc phải làm một số chuyện.
 
Dung Lê: “Chú đừng lo, cháu đã nhờ được bạn cháu rồi, chắc mấy hôm nữa anh ấy sẽ gọi cho chú.”
 
“Tốt quá, vậy chú cảm ơn Tiểu Lê nhé.”
 
Dung Lê biết lúc này chưa chắc Dung Hướng Nam đã tin cô có thể tìm ra cách xử lý.
 
Nhưng chuyện đã tới nước này, cô cũng không còn cách nào khác, cô không thể trơ mắt nhìn La Tây tuyên bố phá sản, nhìn chú lâm vào cảnh nợ nần chồng chất, thậm chí không cẩn thận còn phải vào tù.
 

 
Vừa về đến nhà, Dung Thần đã lên giường đi ngủ ngay.
 
Không khí Tết vẫn chưa qua, thành phố Giang lạnh lẽo cũng bắt đầu có hương vị năm mới.
 
Dung Lê tắm rồi trang điểm.
 
Sáng nay Tống Tuân Thanh đã hỏi cô về lúc nào, anh nói muốn đưa cô đi thăm bà Trương.
 
Bà Trương lớn tuổi, lại sống một mình, thật ra cô nên đi thăm bà ấy từ lâu rồi. Dung Lê không phải người vô ơn, ba năm qua cô không đi thăm bà Trương, nếu nói cô bận bịu thì chỉ là viện cớ.
 
Lý do thực sự là cô không muốn nhìn thấy những người và chuyện có liên quan tới quá khứ.
 
Tống Tuân Thanh đã khơi dậy một cơn bão trong lòng cô, cô giấu kín nó vào một góc, thường ngày cô không dám chạm vào, sợ cảm xúc của mình sẽ sụp đổ.
 
Giờ thì không quan trọng nữa, vì về cơ bản, cô đã quyết định rồi.
 
Theo thời gian đã hẹn, chắc giờ Tống Tuân Thanh đang chờ cô trước nhà.
 
Dung Lê soi gương lần nữa, người trong gương rất đẹp, tóc đen môi đỏ, kiều diễm rạng ngời, cô chớp mắt, mỉm cười với gương.
 
Tống Tuân Thanh đang tựa vào xe chờ cô, gương mặt người đàn ông tuấn tú, xương lông mày cao và sắc nét, tuy trông mặt anh vẫn lạnh lùng nhưng hôm nay lại ẩn chứa nét cười hiếm thấy.
 
Thấy cô bước tới, Tống Tuân Thanh đi mấy bước về phía cô để đón cô.
 
Anh đặt tay lên vai cô như dỗ trẻ con: “Có lạnh không?”
 
Dung Lê lắc đầu.
 
Yết hầu Tống Tuân Thanh cuộn lên cuộn xuống, anh trầm giọng nói: “Giờ chúng ta qua đó nhé.”
 
Hôm nay Trương Lực không đến, có lẽ do Tống Tuân Thanh thấy không tiện. Dù sao mấy hôm trước, anh cũng vừa nhắc đến chuyện kết hôn.
 
Chiếc Cayenne màu đen đi thẳng về phía trước.
 
Mấy hôm nay thành phố Ninh cứ âm u, lúc sáng cô đi, trời cứ như sắp mưa, nhưng thành phố Giang thì khác, trời quang mây tạnh, mây trắng cuồn cuộn nối tiếp nhau tạo thành một dải dài.
 
Đi được nửa đường, Dung Lê phát hiện hình như con đường không giống với hồi trước.
 
“Tống Tuân Thanh, anh đi nhầm đường à?”
 
“Không đâu.”
 
“Tôi nhớ bà Trương không ở đây.”
 
“Đúng thế, nhưng bà ấy chuyển nhà rồi.”
 
Cô quay sang nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc, bà Trương có một đứa con trai nhưng anh ta đã bỏ mặc bà ấy từ lâu, bà ấy sống bằng quỹ cứu trợ của chính phủ, còn trồng rau nữa, người già không ham vật chất nên sống rất giản dị. 
 
“Do phá dỡ à? Sao bà ấy lại chuyển nhà thế?”
 
Tống Tuân Thanh mỉm cười: “Anh đổi nhà cho bà ấy.”
 
Dung Lê: “…”
 
“Căn hộ hai phòng ngủ, cũng không đắt.”
 
Giàu nứt đố đổ vách thật.
 
Nhiều gia đình bình thường còn không mua nổi căn hộ hai phòng ngủ.
 
“Đúng rồi, có cần mua quà cho bà Trương không?”
 
“Anh đã nghĩ tới rồi.” Tống Tuân Thanh cười khẽ: “Ở trong cốp xe đấy.”
 
Trong lúc họ nói chuyện, xe đã đến trước khu dân cư, Dung Lê đi theo Tống Tuân Thanh. Vị trí của khu dân cư này rất đẹp, diện tích cây xanh cũng lớn, trong khu dân cư có rất nhiều người già đang tập thể dục trên các máy tập, không khí trong lành, chim hót líu lo.
 
Quan trọng là nơi này cách chỗ ở cũ của bà Trương không xa, người già ấy mà, hay hoài niệm quá khứ, không thích sống xa quê mình quá.
 
Chắc bà Trương đã biết chuyện Tống Tuân Thanh sẽ đến nên chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn.
 
Tuy bà ấy đã bảy mươi tuổi nhưng vẫn còn minh mẫn.
 
Thấy Dung Lê đến, bà ấy rất ngạc nhiên: “Ồ, Lê Lê cũng tới à! Bà nghe Tuân Thanh nói mấy năm nay cháu rất bận, công việc sao rồi?”
 
“Cũng được ạ, bà Trương, cháu nhớ bà quá.” Dung Lê cười: “Bà vẫn khỏe mạnh thật đấy ạ.”
 
Bà Trương bảo họ ngồi ở ghế sô pha.
 
“Hai năm trước xảy ra chuyện, may mà có luật sư Tống hỗ trợ bà tiền thuốc men, thật ra khi đó bà nghĩ mình già rồi, chết cũng không sao hết.”
 
Nhớ lại những ngày tháng sống không bằng chết kia, bà Trương ngậm ngùi: “Bà có tài đức gì mà lại gặp được người tốt như luật sư Tống nhỉ.”
 
“Lê Lê, cháu phải trân trọng cậu ấy nhé, luật sư Tống là người đàn ông rất tuyệt vời đấy, bà chờ được uống rượu mừng của hai đứa.”
 
Khi bà ấy cười, các nếp nhăn trên mặt cũng mềm mại hơn. Cũng không phải là bà không có con, nhưng con trai bà lại bỏ mặc bà. Bà chỉ từng vô tình giúp họ một lần, nhưng Tống Tuân Thanh lại cho bà tình nghĩa mà kiếp này bà không sao trả nổi.
 
Dung Lê rất kinh ngạc, không ngờ Tống Tuân Thanh vẫn thường xuyên đến thăm bà Trương, nhưng lại không nói cho bà ấy biết họ đã chia tay.
 
Nhân lúc bà Trương vào bếp, Dung Lê hỏi: “Sao anh không nói với bà Trương?”
 
Anh mỉm cười: “Người già chỉ mong được sum vầy, sao lại để bà ấy bận lòng vì chuyện của chúng ta chứ.”
 
Dung Lê khen: “Có lý.”
 
Khóe môi Tống Tuân Thanh cong lên: “Hơn nữa anh tin chắc em sẽ về lại bên anh thôi.”
 
Khi họ sắp đi, bà Trương rất lưu luyến, bà ấy nói rằng muốn cho họ thứ này với vẻ mặt bí ẩn, Tống Tuân Thanh và Dung Lê không tiện từ chối tấm lòng của bà nên chờ ở cửa ra vào.
 
Bà Trương mỉm cười, lấy một hũ tương ớt ra khỏi tủ bếp.
 
Dung Lê ngạc nhiên.
 
Bà Trương nói: “Đây là đặc sản huyện Mông - quê của mẹ bà, vừa thơm vừa cay, ngon lắm đấy, hai đứa nếm thử là biết, bà cố tình mang lên đây, hai đứa đừng chê.”
 
Tống Tuân Thanh gật đầu, vội đáp: “Không chê đâu ạ.”
 
Bà Trương cười: “Cháu đấy, hồi trước không ăn cay, nhưng hai năm gần đây lại thích cay, hai đứa đúng là có tướng phu thê, khẩu vị ngày càng giống nhau.”
 
Tống Tuân Thanh nhận lấy hũ: “Bà Trương, vậy chúng cháu đi đây, lần sau chúng cháu lại tới thăm bà ạ.”
 
“Ừ, hai đứa mau về đi!”
 
Bà Trương là người chân thành, đựng tương ớt bằng hũ rất to, Tống Tuân Thanh ôm chiếc hũ dán nhãn bằng giấy đỏ, trông vừa nghiêm túc vừa khôi hài.
 
Hai người xuống tầng, Tống Tuân Thanh nói: “Tương ớt huyện Mông ngon lắm đấy, em muốn nếm thử không?”
 
Dung Lê lắc đầu: “Tôi không ăn đâu, không lại nổi mụn, tôi phải có trách nhiệm với khán giả.”
 
Tống Tuân Thanh đặt chiếc hũ lớn vào cốp xe rồi mở cửa xe, để Dung Lê lên xe trước.
 
Tống Tuân Thanh vẫn chưa khởi động xe, anh chăm chú nhìn cô, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm, anh cười khẽ: “Em không cần có trách nhiệm với khán giả, có trách nhiệm với anh là đủ rồi.”
 
“Lê Lê, em nghĩ xong chưa?”
 
Dung Lê mấp máy tôi: “Tôi nghĩ xong rồi…”
 
Đúng lúc cô định đưa ra câu trả lời, Tống Tuân Thanh lại ngăn cản, anh cụp mắt, chỉnh cổ tay áo, hơi thở nhẹ nhàng của người đàn ông bỗng ập đến.
 
Giọng nói điềm tĩnh của anh vang lên: “Cứ tin anh, chuyện mà em lo sẽ không xảy ra đâu.”
 
Động tác thắt dây an toàn của Dung Lê bỗng khựng lại, cô mở to mắt như bị sét đánh ngang tai.
 
… Chuyện về mẹ cô.
 
Không ngờ anh cũng biết.
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui