Tuỳ ý đắm chìm

Hôm nay là ngày làm việc trong tuần, số người đến cục dân chính rất ít, hai người đều là người của công chúng nên cố tình chọn thời điểm không ai xếp hàng để xử lý chuyện này, không thì sợ rằng sẽ gây ra sóng to gió lớn.
 
Mấy năm gần đây, nhu cầu kết hôn của mọi người càng ngày càng thấp, số người xếp hàng kết hôn còn không nhiều bằng số người xếp hàng ly hôn.
 
Còn chưa vào trong đã thấy một cặp vợ chồng, bầu không khí giương cung bạt kiếm, chỉ thiếu điều viết hai chữ “ly hôn” lên mặt mình. Hai người đều không thèm nhìn mặt nhau, rõ ràng vẫn còn là vợ chồng mà đã giữ khoảng cách thật xa với nhau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Tôi thật sự không thể sống tiếp với anh được nữa! Bây giờ đến đây xử lý chuyện ly hôn mà anh còn lề mà lề mề! Chơi một ván game quan trọng đến mức đó sao? Còn không mau làm thủ tục luôn đi, khi đó anh thích sống kiểu gì thì tùy anh!”
 
Người đàn ông không cam lòng bị chỉ trích, trừng người phụ nữ: “Là do hôm nay cô không kỳ kèo lề mề thôi, chứ trước kia chúng ta ra ngoài có lần nào cô không đến trễ đâu? Tôi chẳng buồn nói cô nữa ấy chứ, thế mà bây giờ cô lại quay sang nói tôi hả!”
 
Người phụ nữ cất cao âm lượng: “Chuyện nào ra chuyện nấy, bây giờ anh lôi chuyện cũ ra là muốn làm gì? Nếu anh cứ thích nói như thế thì bây giờ tôi nói thẳng luôn, trước kia sắp kết hôn anh bảo là sẽ mua xe cho tôi, bây giờ anh vẫn chưa mua!”
 
“Còn đòi mua xe hả? Mặt cô dày thật đấy, chỉ bằng cô cũng xứng sao?!”
 
Từ ngữ mang tính sỉ nhục vừa tuôn ra, người phụ nữ chịu không nổi nên trực tiếp giơ tay muốn đánh người đàn ông. Người đàn ông không cam lòng yếu thế nên cũng giơ tay lên, ngay khi hai người đang đối chọi với nhau thì nhân viên trong cục ra tay kịp thời ngăn cản hai người, tách hai người ra chỗ khác.
 
Thực ra trong cuộc sống đời thường có không ít cặp đôi oán trách nhau, đầu đường cuối ngõ có thể lôi ra một đống, mọi người đều sống tạm bợ bên nhau vì cuộc sống, vì con cái.
 
Thấy Dung Lê nhìn chằm chằm hai vợ chồng nhà nọ, Tống Tuân Thanh hỏi: “Hình như em có hứng thú với ly hôn hơn hẳn đấy nhỉ?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dung Lê nở nụ cười, không phải cô có hứng thú với ly hôn, chẳng qua là bản chất con người vốn như thế, sự việc có tranh chấp mâu thuẫn thì càng thu hút ánh nhìn hơn hẳn.
 
Tống Tuân Thanh nói thêm một câu: “Nhưng em yên tâm, anh sẽ không cho em cơ hội này đâu.”
 
Dung Lê nhỏ giọng nói: “Thật ra hai vợ chồng ấy đều không phạm phải sai lầm mang tính thực chất nào, nếu hai bên có thể lùi một bước thì không đến mức cãi nhau khó coi như thế này.”
 
Khi tình yêu nồng nhiệt biến thành chuyện cơm áo gạo tiền, sao tình yêu không biến chất cho được?
 
Dung Lê trưởng thành trong gia cảnh bình dân, đã quá quen với quan hệ vợ chồng kiểu này.
 
Cô còn nhớ hồi cấp hai, cô từng xem lễ cưới của hàng xóm, khỏi phải nói lãng mạn biết chừng nào. Sau khi kết hôn người chồng luôn nắm tay người vợ, lúc ở trong thang máy hai người cũng luôn cười nói với nhau, cuộc sống cứ phải gọi là ngọt ngào như mật.
 
Với tư cách là một cô bé tràn ngập ảo tưởng về tình yêu, hồi ấy Dung Lê còn nghĩ rằng sau này mình cũng phải hạnh phúc như thế, không cần giàu có, chỉ cần bình yên qua ngày, hai vợ chồng nâng đỡ nhau lúc hoạn nạn, tay cầm tay đến khi bạc đầu cũng tốt.
 
Nhưng suy nghĩ này chỉ kéo dài một tháng đã tan biến.
 
Cô tận mắt chứng kiến người chồng vào nhà nghỉ bên kia đường với một người phụ nữ lạ mặt khác.
 
Dung Lê không biết vợ anh ta có biết chuyện này hay không, có lẽ cô ấy đã biết, bởi vì cô không còn thấy hai người tay nắm tay bước vào thang máy nữa, hai người đứng trong thang máy cắm mặt vào chiếc điện thoại trên tay, lạnh mặt đối diện với nhau.
 
Thực ra khi đã quen với những chuyện thị phi của người dân dưới đáy xã hội, Dung Lê rất khó tin rằng trên thế gian này còn có một tình yêu chân thành tha thiết, chỉ yêu một mình người ấy.
 
Nhưng cô gặp được Tống Tuân Thanh, cô không ngờ lại có người vẫn luôn chờ mình, chờ đợi mình mà không để ý tới khúc mắc trước kia.
 
Tống Tuân Thanh trầm giọng nói: “Chúng ta sẽ không như thế.”
 
Dung Lê: “?”
 
Tống Tuân Thanh: “95% vợ chồng tan vỡ đều là do vấn đề tiền bạc, mà chúng ta thì không.”
 
Ẩn ý trong câu nói này là: Anh rất giàu.
 
Dung Lê: “…”
 
Dung Lê mím môi, cẩn thận đưa mắt nhìn chung quanh mấy lần, xác định không một ai nhìn họ thì mới khẽ giật nhẹ ống tay áo của Tống Tuân Thanh: “Chúng ta mau vào thôi, tránh cho bị người khác chụp ảnh.”
 
Cặp vợ chồng cãi nhau lúc nãy cũng đã được nhân viên gọi vào chỗ, có lẽ lúc này hai người họ đã làm thủ tục xong.
 
Dung Lê và Tống Tuân Thanh bước lên bậc thang.
 
Dung Lê chợt nhớ tới một vấn đề rất quan trọng: “Hai chúng ta đăng ký kết hôn quá đột ngột, cha mẹ anh biết chuyện không? Lỡ hai bác không đồng ý thì sao?”
 
Tống Tuân Thanh bình tĩnh “ừm” một tiếng: “Người con gái anh yêu đương nhiên là người xinh đẹp nhất xuất sắc nhất trên thế giới này, cha mẹ anh không có khả năng không chấp nhận.”
 
Gò má Dung Lê lặng lẽ đỏ bừng.
 
Thực ra để kết hôn, Tống Tuân Thanh đã phải giằng co ở nhà một trận.
 
Vợ chồng Tống Thừa Nghĩa đã sớm chọn được đối tượng liên hôn phù hợp, mặc dù Tống Tuân Thanh cho rằng hiện nay Tống Thị đã không cần dùng liên hôn để củng cố địa vị của mình, nhưng Tống Thừa Nghĩa lại cho rằng dệt hoa cho gấm vẫn tốt hơn.
 
Tuy nhiên Từ Giai lại bị con trai mình thuyết phục. Mấy năm gần đây Từ Giai vẫn nghĩ đủ mọi cách giới thiệu đối tượng cho Tống Tuân Thanh, nhưng anh không gặp bất cứ ai. Từ Giai cũng muốn con trai mình lập gia đình sớm một chút, dù sốt ruột đến mức như kiến bò trên chảo nóng nhưng bà cũng không có một chút chủ ý nào.
 
Trong lòng Từ Giai đã sớm nới rộng yêu cầu, chỉ cần là cô gái xuất thân trong sạch, nếu con trai mình thích người ta thật lòng thì bà sẽ không can ngăn.
 
Ông chồng không đồng ý, Từ Giai lại làm công tác tư tưởng, dây dưa mấy ngày, mặc dù ngoài miệng Tống Thừa Nghĩa vẫn không chịu, nhưng tốt xấu gì cũng không làm ra hành động ngăn cản.
 
Tối qua Tống Thừa Nghĩa còn giao cho Tống Tuân Thanh một chuyện quan trọng.
 
Đó là yêu cầu Tống Tuân Thanh tiếp quản tập đoàn nòng cốt thuộc Tống Thị… Nhãn hiệu hàng cao cấp Cankl. Mặc dù Tống Thị kinh doanh rất nhiều lĩnh vực, cũng có danh tiếng tốt đẹp trong ngành, tuy nhiên thứ thật sự giúp Tống Thị kiếm được tiền, hơn nữa còn truyền bá tiếng tăm ra nước ngoài chính là nhãn hiệu hàng cao cấp.
 
Tống Tuân Thanh đồng ý.
 
Điều này đồng nghĩa với về sau công việc của anh sẽ không thể đặt trọng tâm vào Thiên Cạnh, mà là Tống Thị. Tống Tuân Thanh cũng không có ý kiến gì, mặc dù anh rất nhiệt tình yêu thương sự nghiệp pháp luật, cũng sẵn lòng vì nó mà dâng hiến cả cuộc đời, nhưng từ nhỏ anh đã có sứ mệnh của mình, đồng thời đã sớm chuẩn bị sẵn sàng để thực hiện sứ mệnh ấy.
 
Đa số công việc ở Thiên Cạnh anh đều đã giao cho Hứa Chi Châu xử lý, gần đây anh chuyển giao không ít quyền lợi cho Hứa Chi Châu.
 
Tối qua, Tống Thừa Nghĩa hỏi: “Tuân Thanh, con nhất quyết đòi kết hôn với sao nữ mới được hả? Con cũng biết trong showbiz rối loạn dơ bẩn cỡ nào cơ mà!”
 
“Showbiz đúng là hơi rối loạn, nhưng chẳng lẽ ngành nghề của chúng ta sạch sẽ lắm sao?”
 
Những lời này khiến Tống Thừa Nghĩa không thể đáp lời. Mỗi một người ngồi trên địa vị cao, trên tay đều dính bao nhiêu chuyện dơ bẩn, đương nhiên trong lòng ông biết rất rõ. Có lẽ từ khía cạnh nào đó mà nói, giới danh gia vọng tộc còn không sạch sẽ bằng showbiz yết giá rõ ràng.
 
“Xét theo góc độ lâu dài thì ba vẫn không đề nghị con làm việc qua loa như thế, sau này con sẽ hối hận. Chi bằng…”
 
“Ba.” Tống Tuân Thanh ngắt lời ông: “Con không muốn tiếc nuối lần nữa, không có Lê Lê con sẽ không chết, nhưng con sẽ sống không bằng chết.”
 
“Ba năm qua con sống như thế nào, chẳng lẽ ba không rõ hay sao?”
 
Tống Thừa Nghĩa bất lực nở nụ cười, ba năm qua Tống Tuân Thanh không vui chút nào, ông biết rõ. Đứa con trai này của ông trước kia không uống rượu, nhưng từ lần đó đã học được cách mua say, bình thường chỉ biết cắm đầu vào công việc, ra sức xã giao, cứ thế làm hỏng dạ dày của mình.
 
Trước kia anh tựa như một cỗ máy hoàn hảo, nhưng lại rất thiếu thốn hỷ nộ ái ố.
 
Tống Thừa Nghĩa im lặng thật lâu.
 
Ông và Từ Giai là liên hôn thương nghiệp, hai người chung sống lâu ngày rồi nảy sinh tình cảm, cả cuộc đời cũng coi như được sống hạnh phúc vui vẻ.
 
Ông từng chứng kiến quá nhiều người, trước khi kết hôn không quen biết nhau, sau khi kết hôn trở thành một cặp vợ chồng oán hận nhau, nhưng vì gia tộc làm trở ngại nên hai vợ chồng đồng sàng dị mộng.
 
Bởi vì ông ngang ngược ngăn cản nên Tống Trạch Minh đã qua đời.
 
Ông không thể chịu đựng bi kịch này xảy ra thêm một lần nữa. Vậy thì dù ông có nhiều tài sản tới cỡ nào, sống cũng có ích lợi gì đâu?
 
Tống Tuân Thanh cũng như ông, tính tình ngang bướng, khăng khăng làm theo ý mình. Nếu ông còn tiếp tục ngăn cản thì sẽ chỉ khiến mối quan hệ cha con trở nên càng tệ hơn thôi.
 
Thôi vậy thôi vậy, tùy nó.
 
Tống Tuân Thanh hỏi Dung Lê: “Tối nay em có muốn cùng anh về nhà gặp mặt ba mẹ không?”
 
Thực ra, bình thường gặp cha mẹ của người yêu phải được thực hiện trước khi đăng ký kết hôn, nhưng vì họ đưa ra quyết định quá gấp gáp nên quên mất suy xét tới chuyện này.
 
Nhưng đây lại là giai đoạn nhất định phải trải qua, mấy ngày nữa Dung Lê có lịch trình, khi đó bắt đầu bận rộn không biết đến bao giờ mới có thời gian rảnh.
 
“Vâng, tối nay chúng ta về nhà gặp ba mẹ.”
 
Hai người đăng ký xong, nhận được hai cuốn sổ đỏ au.
 
Dung Lê cảm thấy mình rất tỉnh táo, nhưng khi nhận được cuốn sổ đỏ vẫn hoảng hốt một trận.
 
Cứ thế kết hôn luôn à? Một chuyện lớn mà đời người nhất định phải trải qua cứ thế hoàn thành? Có phải hơi gấp gáp không?
 
Mấy năm nay, những người bạn mà cô quen biết hồi mới gia nhập giới này lần lượt có người lùi về hậu trường rồi kết hôn. Cô còn trẻ, chỉ muốn xông xáo một lần, cũng không phải là không nghĩ tới chuyện kết hôn.
 
Nhưng chỉ thoáng chốc cô đã bỏ qua ý định đó.
 
Bởi vì cô không thể tưởng tượng ra mình sẽ kết hôn với ai. Cô có gương mặt xinh đẹp, thậm chí mang tính công kích, chứ thực ra nội tâm của cô không mạnh mẽ đâu, thậm chí còn hơi tự ti.
 
Chẳng phải trên mạng có câu nói như thế này hay sao? Thuở niên thiếu đừng gặp người quá xuất chúng quá tỏa sáng.
 
Cô gặp được Tống Tuân Thanh, Tống Tuân Thanh chính là người đủ xuất chúng đủ tỏa sáng. Ba năm trôi qua, tình yêu của cô dành cho anh dần dần phai nhạt, nhưng không thể phủ nhận rằng anh chiếm địa vị rất cao trong lòng cô.
 
Về trên xe, Tống Tuân Thanh hỏi: “Em muốn sống ở đâu?”
 
“?”
 
Tống Tuân Thanh cẩn thận cài dây an toàn cho cô: “Anh còn sở hữu mấy căn biệt thự khác, em về nhà nhìn xem thích căn nào hơn, hoặc là em có coi trọng chỗ nào đó không? Nói để anh mua.”
 
Dung Lê: “Chỗ nào cũng mua được hả?”
 
Môi Tống Tuân Thanh cong lên: “Ừ.”
 
“Thế em muốn sống trên sao trời, có được không?”
 
Tống Tuân Thanh liếc mắt nhướng mày: “Nếu em muốn thì anh sẽ chiều em.”
 
Anh nhân tiện cầm cổ tay cô, vừa gầy vừa trắng, xương cổ tay mảnh khảnh vừa dịu dàng vừa mềm mại, Tống Tuân Thanh không kìm lòng được mà nắm chặt hơn một chút.
 
“Anh dễ nói chuyện vậy luôn?”
 
Tống Tuân Thanh nhếch môi cười, in lại một nụ hôn nhàn nhạt trên gò má cô, giọng nói của người đàn ông rất trầm lắng: “Ừ, mợ Tống xứng đáng với tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời này.”
 
Thân phận đột nhiên thay đổi, Dung Lê không kịp phản ứng lại. Hôm qua cô vẫn còn là thiếu nữ độc thân, hôm nay bất chợt biến thành phụ nữ đã có chồng. Kể từ bây giờ, cô đã có gia đình của riêng mình, gặp phải chuyện gì sẽ có người gánh vác cùng mình. Sự chuyển biến này khiến Dung Lê hoảng hốt, lại lần nữa nhìn về phía người đàn ông bên cạnh mình.
 
Ở nơi ánh sáng và bóng tối giao thoa, ánh nắng mặt trời dịu nhẹ chiếu rọi, góc nghiêng của Tống Tuân Thanh như được mạ một lớp viền vàng, khiến người đàn ông vốn lạnh lùng trông có vẻ ấm áp hơn hẳn.
 
“Phải rồi, em có còn muốn tiếp tục ở trong showbiz không?”
 
“Anh hỏi câu này làm gì?” Dung Lê ngồi thẳng người: “Anh nuôi em hả?”
 
Tống Tuân Thanh xoay đồng hồ đeo trên cổ tay, cười khẽ: “Cùng lắm thì anh vất vả hơn một chút.”
 
Dung Lê chợt cảm thấy hôm nay người đàn ông này dịu dàng quá sức tưởng tượng, khiến cô thấy là lạ.
 
Cô vội nói: “Không cần không cần, tính ra ở trong giới này em cũng rất vui, đóng phim cũng rất thú vị, tạm thời không có ý định giải nghệ. Nói chứ, em còn chưa nổi tiếng đâu, sao có thể im ỉm giải nghệ một cách chán phèo thế được?’
 
Chưa kiếm đủ tiền, chưa trèo lên địa vị hào quang rực rỡ, cứ thế bỏ đi thì ngay cả chính cô cũng sẽ khinh thường bản thân mình.
 
“Mà có chuyện này em đột nhiên nghĩ tới, chúng ta đã kết hôn rồi, thế thì em không cần thanh toán chi phí thuê luật sư đâu nhỉ?”
 
Đúng là quá lời! Dù sao không phải vụ kiện nào Tống Tuân Thanh cũng nhận, huống chi những vụ kiện trong tay anh chưa từng có vụ nào thua. Một luật sư đứng đầu cỡ này giúp đỡ mình, cô chỉ cần ngẫm lại cũng thấy cuộc đời của mình phấn khích hơn nhiều!
 
Nhưng Tống Tuân Thanh lại nhíu mày lắc đầu.
 
“Lê Lê, phải công tư rõ ràng.” Anh nghiêng đầu cười: “Tiền thì vẫn phải trả. Nhưng mà, em có thể trả tiền bằng cách khác.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui