Sau khi Dung Lê trở về thì bắt đầu thu dọn hành lý, sắp xếp những đồ mình thường dùng lại một chỗ.
Thật ra cô không thích ở những ngôi nhà quá lớn, như vậy quá trống trải, ít có hơi người, cho nên chỗ ở hiện tại của Tống Tuân Thanh rất tốt, Dung Lê định hai ngày nữa sẽ chuyển qua.
Căn hộ hiện tại của Tống Tuân Thanh có cấu trúc nhỏ gọn, phong cách đơn giản, Dung Lê rất thích kiểu thiết kế như vậy, hơn nữa bên trong còn mấy phòng ngủ cho khách, thuận tiện cho việc chuyển đồ của Dung Thần qua luôn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối tuần Dung Thần sẽ về thẳng bên kia nên phòng này tạm thời chưa dùng tới.
Tối nay Tống Tuân Thanh muốn đưa cô đến gặp ba mẹ anh nên Dung Lê rất căng thẳng, bởi vì chắc chắn ba mẹ anh sẽ không quá thích cô.
Mấy gia đình hào môn giới thượng lưu ít ai có thể chấp nhận ngôi sao ngành giải trí, nói thẳng ra là những gia đình bình thường thì sẽ coi trọng ngôi sao, nhưng có rất nhiều quý tộc chân chính không chấp nhận được việc bọn cô dùng nhan sắc để đi lên, nên còn gọi bọn cô là “con hát”.
Trước kia Dung Lê cũng có cô bạn gả vào hào môn, nội đấu gay gắt, cuộc sống cũng không thoải mái, bình thường đều do chồng che chở.
Nhưng nếu một ngày nào đó không còn thương nữa thì sao?
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Dung Lê không từ bỏ công việc. Cuộc sống vốn nên dựa vào chính bản thân mình, tránh ngày nào đó tuổi già sức yếu mà mình chỉ còn lại hai bàn tay trắng.
Cô nghĩ vậy không phải vì không tin Tống Tuân Thanh, chỉ là cuộc sống lúc nhỏ quyết định quan điểm sống bây giờ của cô, làm cho suy nghĩ độc lập trong đầu cô luôn mạnh hơn so với những người cùng tuổi một chút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dung Lê trang điểm nhẹ nhàng, buộc mái tóc dài lên để lộ vầng trán đầy đặn.
Dù như vậy cũng vẫn rất xinh đẹp, trông có vẻ ngoan hiền hơn bình thường một chút.
Nhưng cô không ngờ rằng Tống Tuân Thanh lại có việc đi công tác gấp, anh gọi điện thoại tới: “Lê Lê, anh có một dự án gấp, sáng ngày mai người phụ trách Canlk ở nước Anh đến thủ đô, anh phải ra nước ngoài để bàn chuyện hợp tác, tối nay tạm thời sẽ không đến gặp ba mẹ.”
Dung Lê vô thức thở phào nhẹ nhõm, thật ra cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Cả buổi chiều nay, mấy cảnh phim drama cứ hiện lên nườm nượp trong đầu cô, nào là mẹ chồng hào môn chì chiết con dâu, nói chung là vô cùng hỗn loạn.
Hơn nữa việc kết hôn này lại quá gấp, cô hoàn toàn không hiểu gì về ba mẹ của Tống Tuân Thanh cả, cứ đi qua như thế thì sợ là sẽ tạo cảm giác không thoải mái.
Nhưng trước mắt Dung Lê chỉ quan tâm một vấn đề.
“Chẳng phải Canlk đang do ba anh quản lý sao?”
Sản nghiệp mà Tống Tuân Thanh phụ trách chủ yếu là khách sạn và nhà hàng dưới trướng Tống Thị, mà Canlk lại là sản nghiệp cốt lõi nên do Tống Thừa Nghĩa đích thân quản lý. Thiên phú trên thương trường của Tống Tuân Thanh đã bộc lộ ra từ sớm, nên Tống Thừa Nghĩa cũng đã muốn đặt trách nhiệm xuống, nhưng lòng Tống Tuân Thanh đang hướng về Thiên Cạnh nên cũng không muốn ôm đồm vào mình.
“Anh là người thừa kế duy nhất, bây giờ tiếp quản với sau này tiếp quản có gì khác nhau đâu?” Tống Tuân Thanh cười nhẹ: “Lê Lê, đêm tân hôn anh không có cách nào để ở bên em, chờ anh về nhé.”
Đêm tân hôn... Sao lại thấy hơi ngại ngại thế này.
Dung Lê “ừ” một tiếng: “Em chờ anh.”
Sau khi cúp điện thoại, chị Tất đến tìm cô, chị ấy cũng sắp xếp và lên kế hoạch sơ bộ kỹ lưỡng hơn cho bước tiếp theo trong sự nghiệp đóng phim của Dung Lê.
Chị Tất là người đại diện nên chuyện kết hôn này không thể che giấu chị ấy được.
“Gì cơ? Lê Lê, em cũng nhanh quá rồi đấy!” Chị Tất bình thường là một người phụ nữ mạnh mẽ luôn luôn bình tĩnh, không cảm xúc, nhưng giờ phút này cũng kinh ngạc muốn rớt con mắt: “Em định công khai hay thế nào?”
Công khai chuyện tình cảm có ảnh hưởng rất lớn đến nghệ sĩ, đặc biệt là sao nữ, hiện tại fan của Dung Lê cũng chưa đến mức quá nhiều, nhưng con đường mà chị Tất đã lên cho cô cũng không phải kiểu phải dựa vào fan, chị Tất mong rằng cô sẽ rèn luyện kỹ năng diễn xuất để sau này dựa vào năng lực mà kiếm tiền.
Cho dù Dung Lê có công bố chuyện tình cảm thì cũng sẽ không ảnh hưởng quá lớn.
Dung Lê: “Trước mắt em quyết định sẽ giấu chuyện kết hôn rồi xem thử tình hình.”
Chị Tất tôn trọng suy nghĩ của cô, nói tiếp: “Thật ra có một chương trình hẹn hò mà chị thấy sản xuất cũng khá ổn, muốn nhận cho em, nhưng chắc bây giờ không được nữa rồi.”
“Tại sao chứ?”
Chị Tất ngồi làm một động tác cắt cổ: “Chương trình hẹn hò thì phải ghép đôi, em không sợ luật sư Tống xử em, nhưng chị thì sợ!”
Nhìn Tống Tuân Thanh bình thường quân tử vậy thôi chứ một khi nổi ghen lên là có thể hù chết người đấy. Chị Tất không dám mạo hiểm, Dung Lê cũng không muốn mạo hiểm.
Chị Tất nói thêm: “Vậy sau khi kết thúc ‘Trại dã ngoại’ thì chúng ta sẽ không nhận show nữa, sau này em cứ tập trung quay phim thôi, chị sẽ sàng lọc chọn mấy kịch bản tốt cho em.”
“Cảm ơn chị Tất nhiều nha!”
Sau khi nói chuyện công việc xong, chị Tất cảm khái: “Thế này là kiểu… đi một vòng lớn, lại nhớ về tình đầu, duyên tới vẫn là em sao?”
“Em cũng cảm thấy rất kỳ diệu, đột nhiên lại muốn kết hôn, ban đầu em còn tưởng mình sẽ hối hận, nhưng đến tận bây giờ em vẫn chưa có suy nghĩ hối hận trong đầu.”
Chị Tất mỉm cười: “Có gì đâu mà phải hối hận? Bao nhiêu người hâm mộ em còn không được đấy!” Sau đấy chị ấy lại nói tiếp: “Em nhớ cẩn thận nhé, hai người phải giấu cho kỹ chút. Nếu như sơ sót bị lộ ra, đến lúc đó fan không chấp nhận nổi là em xong đời luôn đấy!”
Thật ra kết hôn không đáng sợ, nếu thoải mái đăng lên Weibo để công khai thì fan sẽ chỉ chúc phúc thôi, nhưng nếu như âm thầm, lặng lẽ kết hôn mà lại bị paparazzi chụp được thì sẽ có một số fan trung thành cảm thấy mình bị lừa dối rồi thoát fan.
“Vâng, em sẽ cẩn thận!”
Dung Lê mỉm cười rồi tiếp tục thu dọn đồ đạc.
…
Theo như lời hẹn thì sáng mai Trương Lực sẽ tới đây giúp Dung Lê chuyển đồ đến căn hộ của Tống Tuân Thanh.
Khác với ngày thường, Trương Lực vừa bước tới liền cúi đầu: “Chào bà lớn.”
Sao xưng hô “bà lớn” này giống của thế kỷ trước thế?
Dung Lê xấu hổ cười cười: “Anh cứ gọi tên tôi thôi, gọi vậy giống như tôi già lắm rồi ấy.”
Trương Lực lại cúi đầu tiếp: “Chào mợ chủ.”
Dung Lê: “...”
Thôi, mợ chủ thì mợ chủ, dù sao mợ chủ cũng tốt hơn là bà lớn.
Đồ đạc của Dung Lê trông thì nhiều nhưng thật ra đồ thường dùng rất ít, thêm cả đồ của Dung Thần mà cũng chưa đến ba cái va li, Trương Lực dọn đồ giúp cô, sẵn tiện vịn cửa xe lại để Dung Lê ngồi vào.
Xe vừa nổ máy vững vàng chạy đi, cô liền nhận được cuộc gọi đến từ chú Dung Hướng Nam.
“Tiểu Lê, cảm ơn cháu nhé... Bây giờ chuyện của công ty đã giải quyết xong, sau này La Tây có thể tiếp tục hoạt động trở lại rồi!”
Giọng nói của Dung Hướng Nam vừa kích động vừa hưng phấn, trong lời nói chứa sự vui vẻ sau cơn mưa trời lại sáng rõ ràng, đây là lần thách thức khó khăn nhất trong đời Dung Hướng Nam, nhưng ông ấy đã vượt qua được.
“Không có gì đâu chú.”
“À đúng rồi, Tiểu Lê, có chuyện này chú thấy hơi lạ, hôm đó chú tiễn bọn cháu đến sân bay thì cháu nói với chú là cháu giải quyết được, có phải khi đó là cháu đã tìm đến ngân hàng rồi không?”
Dung Lê hơi không hiểu: “?”
“Thật ra lúc đó Tống Thị cũng đã ra mặt tham gia giải quyết rồi, chỉ là trước đó tinh thần của chú luôn rất sa sút nên không biết chuyện này. Cho nên Tiểu Lê à, có phải trước lúc cháu quay về thành phố Giang là cháu đã nhờ cậu Tống giúp không?”
Dung Lê yên lặng một lát rồi nói: “Giải quyết ổn thoả là cháu mừng rồi, sau này La Tây sẽ càng ngày càng phát triển.”
“Đúng vậy, bây giờ La Tây vẫn giữ nguyên vị trí của chú, cậu Tống đã cử chuyên gia đến nói với chú rồi, cậu ấy đề nghị La Tây đi con đường chất lượng cao, còn mang tới kỹ thuật cốt lõi. Bọn chú đã ký hợp đồng rồi, sau này La Tây sẽ còn tốt hơn so với trước kia!” Trong giọng nói của Dung Hướng Nam toàn là sự hưng phấn không che giấu được, sau cùng lại dè dặt hỏi: “Cậu Tống giúp cháu như vậy, cháu có bị tổn thất gì không?”
Mấy nhà tư bản thường ăn thịt người không nhả xương, cho nên ông ấy sợ Tống Tuân Thanh sẽ làm chuyện gì đó với Dung Lê.
“Không sao ạ, cháu chỉ thử nhờ anh ấy giúp một tay vậy thôi, không ngờ lại thuận lợi đến thế.”
Sau khi cúp điện thoại, trái tim của Dung Lê vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Theo như ý trong lời nói của chú, thật ra trước khi cô rời khỏi thành phố Ninh là Tống Tuân Thanh đã ra tay trợ giúp rồi, khi đó cô còn chưa đồng ý kết hôn, chỉ nói là sẽ cân nhắc thử một chút.
Nhưng anh đã bắt đầu giúp cô. Vậy nếu cô không đồng ý thì mọi chuyện anh làm đều thành công cốc hết.
Dù sao bây giờ La Tây chính là một đống hỗn độn, nếu Tống Tuân Thanh hợp tác thì có thể đưa La Tây lên một tầng cao mới, nhưng với anh thì chẳng sinh lời được bao nhiêu cả. Bởi vì nếu anh dành thời gian giúp La Tây thu dọn đống hỗn độn đó đi bàn chuyện làm ăn khác thì lợi nhuận sẽ khả quan hơn.
Anh chắc chắn cô sẽ đồng ý kết hôn đến vậy sao?
Nhưng hình như cũng không giống như thế.
Thế là cô gọi cho Tống Tuân Thanh với tâm trạng phức tạp.
Lúc này Tống Tuân Thanh vừa hạ cánh đến sân bay thủ đô, anh mặc bộ vest màu xám tro, gương mặt anh tuấn mang theo đôi nét mệt mỏi. Lịch trình gấp gáp nên anh và trợ lý không đi tới khách sạn mà chạy thẳng đến phòng tiệc đã hẹn trước với người phụ trách nước Anh.
Người đàn ông dùng tiếng Anh tiêu chuẩn thành thạo nói chuyện điện thoại với người phụ trách, ngay sau đó lại có một cuộc gọi khác gọi đến.
Giây phút anh nhìn thấy cuộc gọi đến kia, rõ ràng vẻ mặt của Tống Tuân Thanh trở nên dịu dàng hẳn.
“A lô.”
Dung Lê mím môi, hỏi thẳng: “Tống Tuân Thanh, em muốn hỏi anh chuyện này. Anh cho người đến giúp chú từ sớm như thế, có phải ý anh là cho dù em không đồng ý kết hôn với anh thì anh vẫn ra tay trợ giúp không?”
Tống Tuân Thanh cười khẽ: “Ừ.”
“Sao anh lại tốt như vậy?”
“Anh không nỡ để em chịu ấm ức.”
Cho dù cô có bằng lòng gả cho anh hay không thì anh vẫn sẽ giúp cô vô điều kiện.
Anh đã sớm trúng một loại độc mang tên Dung Lê, độc này vô phương cứu chữa.
Dung Lê cảm thấy nhịp thở của mình chợt ngừng lại mấy giây, nói câu cảm ơn thì khách sáo quá, nhưng cô lại không biết phải thể hiện thế nào. Suốt chặng đường vừa qua, cô đã nợ anh quá nhiều.
“Nếu biết anh vẫn chịu giúp em thì em đã không kết hôn với anh rồi.” Cô nói đùa.
“Vậy có thể em sẽ lỗ to đấy.” Tống Tuân Thanh không hề tức giận mà còn tự hào nhấn mạnh: “Bởi vì em đã lấy được một người đàn ông yêu em nhất trên đời này.”
Trong lòng Dung Lê ấm áp, cười mắng anh: “Không biết xấu hổ.”
Tống Tuân Thanh vẫn còn đang vội chạy lịch trình nên hai người nói thêm vài câu nữa liền cúp. Tương lai vẫn còn thời gian rất dài, mấy lời tâm tình kia có thể giữ lại rồi từ từ nói sau.
Thật ra trong chuyện của Dung Hướng Nam, dù Tống Tuân Thanh có lợi dụng để uy hiếp cô phải kết hôn thì cô cũng không hận anh.
Bởi vì với Dung Lê, đây chính là chất xúc tác, vốn dĩ cô luôn thích trốn tránh, nếu Tống Tuân Thanh không đưa ra yêu cầu này thì chắc chắn cô và anh đã không có khả năng gì rồi.
Hơn nữa, sau khi bỏ lỡ người mình thương nhất, Dung Lê cũng đã sớm hiểu rõ lòng mình. Tống Tuân Thanh dùng chuyện này ép cô phải nhìn thẳng vào trái tim của mình, nên trong lòng cô rất biết ơn anh.
Mà hôm nay cô lại biết được rằng hóa ra Tống Tuân Thanh cũng chỉ cứng miệng yếu lòng, ngay từ đầu anh đã quyết định sẽ âm thầm giúp cô.
Trái tim Dung Lê cứ như bị những tia nắng mặt trời thiêu đốt, cảm thấy vô cùng dịu dàng.
Tống Tuân Thanh đã đưa thẻ phòng cho Dung Lê từ trước, Trương Lực mang đồ đạc lên giúp Dung Lê, sau đó Dung Lê bắt đầu thu dọn. Họ đã đăng ký kết hôn rồi thì đã là vợ chồng hợp pháp, vợ chồng hợp pháp thì tất nhiên phải ngủ cùng nhau.
Dung Lê đi vào phòng ngủ của Tống Tuân Thanh, nhìn chiếc giường lớn của anh, trong lòng bỗng dưng thấy hơi ngượng.
Cô chỉ từng tới đây một lần, khi đó bọn họ vẫn còn giương cung bạt kiếm với nhau, cô thấy anh có một hộp lớn chứa ngàn con hạc giấy.
Tên đàn ông thối tha này, đúng là vẫn luôn yêu cô.
May là cô vẫn chưa mất khả năng yêu một người, vẫn còn mang hy vọng với anh.
Dung Lê sửa soạn lại quần áo của mình rồi bỏ vào trong tủ quần áo, còn đổi một bộ ga trải giường khác, đặt những đồ trang điểm cô thường hay sử dụng vào phòng tắm, kế bên đều là đồ dùng của nam, dao cạo râu, sữa rửa mặt, và cả hai cái khăn lông màu xanh đậm.
Đồ dùng của hai người đặt cùng một chỗ, tạo nên chút cảm giác thân mật đặc biệt.
Dung Lê cầm dao cạo râu của Tống Tuân Thanh lên. Trông cái này hơi lạ, không giống cái của ba trong trí nhớ của cô, nó chiếm diện tích nhỏ hơn và cũng tinh xảo hơn.
Khoa học kỹ thuật hiện nay phát triển đến vậy sao? Cô cầm đồ vật nhỏ này trong tay, hơi nặng, trong lòng cũng bất chợt thấy đầy ắp, thoả mãn.
Sau này, họ thật sự ở cùng một mái nhà rồi.
Dung Lê không tự chủ được mà cứ cười mãi, cô đặt dao cạo râu về chỗ cũ nhưng ai ngờ nó lại bị rơi xuống đất, rồi bị hỏng luôn.
Tức ghê! Cô vừa mới nói chất lượng nó tốt xong!
Dung Lê cầm điện thoại lên nhắn tin cho Tống Tuân Thanh.
[Dung Lê]: Em lỡ tay làm rơi hỏng dao cạo râu của anh rồi (≧≦).
Bên kia, Tống Tuân Thanh đang nói phương án cuối cùng với người phụ trách nước Anh, đang đến bước ký tên.
Thì điện thoại đột nhiên reo, Tống Tuân Thanh lập tức cầm lên, khóe môi nở một nụ cười như có như không.
John đã ký xong tên mình.
Ông ta hỏi bằng giọng tiếng Trung lơ lớ: “Có tin gì mà trông cậu vui vậy?”
Tống Tuân Thanh khẽ híp mắt lại, anh có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ của Dung Lê ngẩn ngơ nhìn chiếc dao cạo râu bị hỏng.
Anh che lại nụ cười bên môi, hờ hững đáp: “Bà xã nhắn tin kiểm tra.”