John thắc mắc: “Chẳng phải người Trung Quốc các cậu ghét vợ xen vào việc riêng của mình lắm à?”
Ông ta từng tiếp xúc với rất nhiều doanh nhân Trung Quốc, đàn ông Trung Quốc thường có tính gia trưởng, không thích vợ kiểm soát quá nhiều, có khi điện thoại đổ chuông liên tục, họ cũng ngắt máy luôn.
Nắng chiều chói chang, Tống Tuân Thanh ký tên rồi nhìn ra ngoài, bên ngoài sảnh tiệc là thủ đô tấp nập, những tòa nhà nguy nga hùng vĩ, tiếng còi xe vang không ngớt, dường như mùa đông cũng bớt đi vẻ tiêu điều.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh nhướng mày: “Chắc do mỗi người mỗi khác thôi, còn tôi thì lại thích thế.”
Anh ước ngày nào Dung Lê cũng kiểm tra vị trí của anh, như thế thì anh mới cảm nhận được cô yêu anh nhiều đến mức nào.
Hai người đã xa cách quá lâu, trái tim sắp nguội lạnh của anh rất cần một mối tình nồng cháy như thế.
Sau khi ký kết, John tỏ ý rằng ông ta có quen một số đối tác và bạn bè ở đây, muốn cùng ăn một bữa cơm, Tống Tuân Thanh đồng ý, việc hợp tác với bên Anh vốn là kế hoạch lâu dài, cùng dùng bữa để thư giãn và tăng tình cảm cũng là việc rất cần thiết.
Lần này Tống Tuân Thanh không dẫn Trương Lực tới, vì anh muốn Trương Lực chuyển nhà giúp Dung Lê.
Anh dẫn theo một trợ lý họ Khổng, tên Khổng Triệt, Khổng Triệt học cùng trường đại học với anh, sau đó thuận lợi vào làm ở Tống Thị. Tống Tuân Thanh muốn cất nhắc anh ta nên mới dẫn anh ta ra ngoài.
Thế là John và hai người cùng đến khách sạn Lâm Giang, vách tường khách sạn hoàn toàn bằng thủy tinh, xa hoa tráng lệ, nó còn được xây ở nơi đắc địa như khu Lâm Giang, cho người ta được thưởng thức trọn vẹn cảnh đêm tuyệt đẹp của khu này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bữa cơm hôm nay do một tổng giám đốc họ Trương mời, ông ta muốn tiến vào thị trường Hoa Bắc nên phải bắt đầu từ Tống Thị, dù sao Tống Thị cũng là ông trùm ở khu Hoa Bắc.
Thấy ba người bước vào, tổng giám đốc Trương vội làm động tác mời: “Từ lần gặp trước tới giờ, tổng giám đốc Tống vẫn khỏe chứ!”
“Tổng giám đốc Tống, chẳng biết cậu nghĩ sao về Goll của chúng tôi? Cậu có muốn hợp tác không?”
Giờ Tống Tuân Thanh đang là tổng giám đốc điều hành của Cankl, chịu trách nhiệm về mọi vấn đề liên quan đến quầy chuyên doanh của Cankl. Tổng giám đốc Trương cũng kinh doanh hàng hiệu, muốn phát triển một sản phẩm mới với Cankl.
Tống Tuân Thanh khẽ gật đầu, anh còn chưa nói gì, John đã thấy hơi ngại.
Hôm nay ông ta chỉ định tụ tập một lát, nhân tiện mở rộng mạng lưới quan hệ, không ngờ người mời là tổng giám đốc Trương còn có mục đích khác.
John nói: “Tổng giám đốc Trương, hôm nay chúng ta không bàn chuyện làm ăn mà, hay nói chuyện khác đi…”
Tống Tuân Thanh không để tâm: “Không sao đâu tổng giám đốc Trương, ông cứ nói ý tưởng của ông đi, tôi sẽ cân nhắc.”
Nếu anh thấy ý tưởng của tổng giám đốc Trương khả thi thì vẫn có thể xem xét chuyện hợp tác, anh đang muốn mở rộng đối tượng của Cankl. Trước đó, Cankl vẫn luôn được định vị là thương hiệu cao cấp, còn công ty của tổng giám đốc Trương cũng hướng đến một bộ phận tầng lớp trung lưu, nếu hợp tác thì hai bên đều có lợi.
Tổng giám đốc Trương mừng rỡ, vội vỗ tay, mấy cô gái trẻ đẹp lập tức bước vào: “Nào, vào góp vui đi!”
Các cô gái mặc quần áo giống nhau, trang điểm rất đậm, ai cũng cầm nhạc cụ, cùng trình diễn một bản nhạc cổ điển.
Cô gái trẻ cầm đàn violin ở giữa tên Cố Phán, thật ra Cố Phán vẫn là sinh viên, cũng là người kiêu ngạo nhất trong số họ.
Khách sạn Lâm Giang là khách sạn đàng hoàng, không có những giao dịch mờ ám, cô ta là sinh viên của Học viện Âm nhạc, tới đây thay bạn.
Ban đầu cô ta cũng không muốn tới, tuy nơi này xa hoa nhưng sặc mùi tiền.
Nhưng khi thấy người đàn ông đang ngồi ở giữa, mắt cô ta lập tức sáng lên.
Hôm nay họ mặc đồ khoét cổ sâu để biểu diễn, tôn lên dáng người gợi cảm, mấy người đàn ông đang ngồi đây đều không nhịn được mà nhìn vào ngực họ, da thịt ở đó lồ lộ. Thật ra mê sắc đẹp là bản chất của đàn ông.
Nhưng những người đàn ông này cũng đàng hoàng, an ninh ở đây cũng tốt nên họ sẽ không làm gì hết.
Ánh mắt săm soi này vẫn khiến Cố Phán thấy rất khó chịu, chỉ mình người đàn ông ngồi chính giữa là không hề nhìn sang đây.
Cố Phán nhận ra anh, anh là luật sư Tống trứ danh, đã thắng rất nhiều vụ kiện nổi tiếng ở nước ngoài, có đóng góp xuất sắc cho pháp luật của quốc gia.
Hơn nữa anh còn là thái tử Tống Thị, có lẽ hôm nay anh đến đây với thân phận đó.
Tống Tuân Thanh cụng ly với tổng giám đốc Trương, nhỏ giọng nói gì đó, ánh đèn chiếu vào sườn mặt góc cạnh của anh, trong mắt anh ẩn chứa vẻ kiêu ngạo, thỉnh thoảng anh lại nhếch môi cười khẽ, khí chất lạnh lùng và cao quý đó khiến tim Cố Phán không khỏi đập thình thịch.
Việc cô ta tới đây hôm nay quả là đúng đắn!
Cố Phán từng xem show về anh, sao cô ta có thể không rung động trước người đàn ông độc thân xuất sắc như thế được.
Giờ cô ta còn may mắn gặp anh, chẳng lẽ đây chính là duyên trời định ư?
Sau khi biểu diễn xong, có cô gái tinh ý bước lại rót rượu, Cố Phán vội đi theo, rót đầy ly cho Tống Tuân Thanh.
Cô ta muốn gây chú ý nhưng lại sợ lố lăng, thế là cô ta rót xong ly rượu trong ba giây, nhưng Tống Tuân Thanh vẫn không thèm nhìn cô ta cái nào.
Có vẻ tổng giám đốc Trương đã nhận ra suy nghĩ của Cố Phán. Cố Phán rất xinh đẹp, gương mặt nhỏ nhắn, da dẻ mịn màng, tuy tổng giám đốc Trương từng gặp vô số ngôi sao nữ trong giới giải trí nhưng cũng kinh ngạc khi thấy cô ta.
“Sao thế cô gái, cô thích tổng giám đốc Tống à?”
Cố Phán cắn môi, định phủ nhận trong vô thức, nhưng cô ta lại nghĩ sau này sẽ không còn dịp nào nữa. Nếu bỏ lỡ cơ hội, có lẽ cô ta sẽ không bao giờ gặp lại Tống Tuân Thanh.
Thế là cô ta hít sâu một hơi, mỉm cười nhìn Tống Tuân Thanh: “Anh có thể cho tôi xin số điện thoại không ạ?”
Tống Tuân Thanh khẽ nhíu mày, lúc này mới nhìn về phía cô gái trẻ.
Tim Cố Phán đập thình thịch, nhưng cô ta lại trông thấy một gương mặt tuấn tú lạnh như băng.
John nói: “Tổng giám đốc Tống đã kết hôn rồi.”
Không riêng gì Cố Phán, những người đang ngồi đây đều kinh ngạc: “Sao cơ? tổng giám đốc Tống đã kết hôn rồi á?”
“Sao tôi không nghe tin gì thế!”
“Tôi cũng chưa nghe nói, nhưng đây là chuyện vui, chúc mừng tổng giám đốc Tống nhé.”
Tâm trạng thấp thỏm mong chờ của Cố Phán chợt chùng xuống, nhưng cô ta lại nghĩ đến việc những người ở địa vị cao như Tống Tuân Thanh thường có hôn nhân thương mại, có lẽ suốt đời này họ cũng không tìm được tình yêu đích thực.
Người đàn ông đẹp trai thế này, đúng là đáng tiếc.
Các chị em khác đều đã lui ra ngoài, Cố Phán vẫn không lùi bước, cô ta nhìn Tống Tuân Thanh bằng đôi mắt long lanh, nói khẽ: “Tôi không ngại đâu.”
“Nhưng tôi ngại.” Ánh mắt Tống Tuân Thanh lạnh như băng, anh thẳng thừng từ chối Cố Phán.
Cố Phán bị bẽ mặt, cô ta cắn môi, không biết nên nói gì.
John nhận ra sự lúng túng của cô ta, vội nói: “Tổng giám đốc Tống và vợ mặn nồng lắm, hồi nãy vợ cậu ấy còn kiểm tra vị trí cơ!”
Tổng giám đốc Trương đã nhận ra Tống Tuân Thanh không hề có hứng thú với Cố Phán, ông ta vốn đang hy vọng rằng Cố Phán sẽ làm hài lòng Tống Tuân Thanh hôm nay. Nếu được như vậy, việc hợp tác sẽ thành công mà không cần tốn nhiều công sức.
Nhưng anh lại không thấy hứng thú, ông ta bèn khoát tay bảo Cố Phán ra ngoài, Cố Phán rời phòng riêng với đôi mắt đỏ hoe.
Tổng giám đốc Trương hỏi: “Tổng giám đốc Tống, cậu kết hôn với con gái nhà ai thế?”
“Với quyền thế của nhà họ Tống, chắc chắn đám cưới của tổng giám đốc Tống sẽ là hôn lễ thế kỷ. Nếu đã không tổ chức rầm rộ thì chắc là do đối phương có thân phận đặc biệt đúng không tổng giám đốc Tống?”
Tống Tuân Thanh không trả lời câu hỏi này.
“Khi nào cậu tổ chức hôn lễ thì nhớ báo với chúng tôi, chúng tôi đang chờ uống rượu mừng đấy nhé!”
“Đúng thế đúng thế, chúng tôi cũng muốn xin vía cậu.”
“Chờ khi nào vợ tôi cho phép công khai đã.” Tống Tuân Thanh nâng ly: “Chắc chắn sẽ mời mọi người tới uống rượu mừng.”
“Không ngờ tổng giám đốc Tống lại sợ vợ đấy!”
“Ha ha! Nhìn mặt tổng giám đốc Tống là biết, cậu ấy không giấu nổi tình yêu với vợ nữa rồi! Cậu ấy không chấp nhận nổi những người khác nữa đâu.”
…
Hôm qua Dung Lê đã hỏi Tống Tuân Thanh sẽ về lúc nào, Tống Tuân Thanh đáp là tối nay.
Dung Lê nhận ra mình cứ thấp thỏm như cô dâu mới về nhà chồng vậy. Cô ở trong phòng anh, chờ người chồng đang đi vắng.
Đêm qua cô mất ngủ, giường Tống Tuân Thanh lớn hơn giường cô, mỗi khi nằm lại lún hẳn xuống. Dung Lê đã thay ga gối mới, nhưng cô vẫn cảm nhận được mùi hương của Tống Tuân Thanh, ngay cả giấc mơ đêm qua cũng là về anh.
Trong phòng tràn ngập hương vị của đàn ông độc thân.
Giờ chuyện của chú cô đã được giải quyết xong, quan hệ giữa cô và Tống Tuân Thanh cũng tiến thêm một bước.
Có vẻ cuộc sống đang ngày càng tốt đẹp.
Trời vẫn chưa tối hẳn, mặt trời vừa lặn, Dung Lê nằm trên ghế sô pha, xem phim nhưng không tập trung, chỉ nghĩ xem lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì.
Hai người đã quá quen thuộc với nhau, cách sống cũng gần như y hệt các cặp vợ chồng già.
Sao giờ cô vẫn căng thẳng thế.
Dung Lê chợt cảm thấy đâu đâu trên người mình cũng đều có vấn đề. Hình như người cô có mùi, không đúng, sáng nay ngủ dậy là cô đi tắm ngay mà.
Nhưng cô vẫn quyết định đi tắm.
Sau khi xả nước ấm, Dung Lê bước vào bồn tắm, cứ thấy bồn chồn.
Chắc giờ sắp sáu rưỡi rồi, Tống Tuân Thanh nói tối anh sẽ về, tối là sáu, bảy hay tám, chín giờ thế? Hình như mười một, mười hai giờ cũng được coi là tối.
Dung Lê thêm tinh dầu hoa hồng vào bồn tắm, cơ thể trắng nõn của cô cũng thoang thoảng hương thơm quyến rũ đó.
Cô lấy điện thoại nhắn cho Lâm Tri Khê.
[Dung Lê]: Lát nữa Tống Tuân Thanh sẽ đi công tác về, tớ căng thẳng quá.
[Lâm Tri Khê]: Ồ? Vợ chồng già mà còn căng thẳng hả? Đừng căng thẳng, lên giường là làm luôn thôi!
[Dung Lê]: …
[Lâm Tri Khê]: Lê Lê, giờ cậu đang làm gì đấy?
[Dung Lê]: Ngâm bồn.
[Lâm Tri Khê]: Chậc chậc chậc, tắm rửa sạch sẽ để chuẩn bị cho kế hoạch sinh em bé à?
[Dung Lê]: Cậu nói linh tinh gì thế!!!
[Lâm Tri Khê]: Cậu đang trong bồn tắm rồi mà còn bảo tớ nói linh tinh à?
[Dung Lê]: Tớ không được tắm một cách đơn thuần à… ??
Lâm Tri Khê nguýt mắt, nhanh chóng lập nhóm, thêm cả Lâm Gia Lăng vào.
[Lâm Tri Khê]: Gia Lăng, chị phân xử xem em nói đúng không, tối nay Tống Tuân Thanh về, Lê Lê lại đang ngâm bồn, chị nói xem có phải cậu ấy định… ??
Dung Lê nín thở, thấp thỏm chờ câu trả lời, sau đó cô bỗng nhận ra, cô căng thẳng gì chứ, đâu phải ngày đầu tiên đầu óc Lâm Tri Khê có vấn đề đâu? Nghe cô ấy nói linh tinh thì chẳng có ý nghĩa gì hết.
Chắc chắn Lâm Gia Lăng sẽ thông thái hơn nhiều!
[Lâm Gia Lăng]: Chẳng phải chuyện này quá rõ rồi à? Bình thường Lê Lê toàn tắm sáng hoặc đêm, hôm nay lại hành động khác thường như thế, nếu nói em ấy không có ý định khác thì ai mà tin nổi?
[Lâm Tri Khê]: Cười bỉ ổi. jpg
Dung Lê cạn lời với hai người chị em tốt này, cô vừa ngâm mình vừa tán gẫu, người cũng sắp cứng đờ luôn rồi. Thế là cô kệ họ nói linh tinh, bước ra khỏi bồn tắm, nhưng lại phát hiện mình quên khăn tắm, trong phòng tắm chỉ có mỗi khăn mặt thôi.
Thật ra nếu cô ở nhà một mình thì cũng không sao, dù sao cô cũng đã kéo rèm rồi, phòng tắm lại ở ngay trong phòng ngủ, cho nên khỏa thân vào phòng ngủ mặc quần áo là chuyện rất đỗi bình thường.
Nhưng đúng lúc quan trọng này, cô lại nghe thấy tiếng mở cửa…
… Không ngờ Tống Tuân Thanh đã về, hơn nữa còn về trong tình huống khó xử như thế.
Dung Lê hé cửa phòng tắm, không biết có nên mau chóng bước ra ngoài, khoác áo choàng tắm rồi giả vờ bình tĩnh không.
Trong mấy giây cô suy nghĩ, tiếng bước chân của Tống Tuân Thanh ngày càng gần.
Phòng tắm mù mịt hơi nước, còn thoang thoảng mùi hoa hồng, Dung Lê vội đóng cửa lại.
“Tống Tuân Thanh?”
Người đàn ông đáp “ừ”.
“Em để áo choàng tắm trên giường, anh lấy giúp em được không?”
“Không cần.” Giọng Tống Tuân Thanh khàn khàn đầy quyến rũ.
“Hả?”
Dung Lê chưa kịp phản ứng thì cửa phòng tắm bỗng bị mở ra, hơi nước trong phòng tắm ồ ạt tràn ra ngoài, Dung Lê chưa mặc đồ, tay người đàn ông đã vòng qua chân cô, bế cô lên.
Tay Tống Tuân Thanh nóng hừng hực như lửa đốt, cách anh chạm vào da cô khiến cô rùng mình.