Sau đó, Kỷ Trản lại nói thêm về địa chỉ gặp mặt. Theo như lời cô ta nói, Dung Lê đã có thể xác nhận rằng, đầu bên kia chính là Tống Tuân Thanh, chồng của cô Tống Tuân Thanh.
Dung Lê và Tống Tuân Thanh cũng là người trải qua sóng to gió lớn, phản ứng đầu tiên của cô đương nhiên không phải nghi ngờ chồng mình ngoại tình với Kỷ Trản.
Cụ thể Kỷ Trản có quan hệ gì với Tống Tuân Thanh, Dung Lê có thể về hỏi anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù sao Kỷ Trản cũng chắc chắn là loại trà xanh bạch liên hoa, đương nhiên cô càng tin tưởng chồng mình hơn.
Sau khi cúp máy, tâm trạng Kỷ Trản vô cùng tốt, nụ cười trên mặt cũng quyến rũ hơn: “Còn không đi sao?”
Dung Lê nửa dựa vào cửa, cười lạnh một tiếng: “Chỉ muốn nhắc nhở cô một câu.”
“Gì cơ?”
Dung Lê khẽ nhếch đôi môi đỏ, chậm chạp nhả chữ: “Dây chuyền không đeo nổi thì đừng đeo, đàn ông không nên mơ tưởng tới thì đừng có mơ tưởng!”
Đây là lời cảnh cáo cô có thể nói với Kỷ Trản.
Nửa câu trước Kỷ Trản còn hiểu được, nhưng nửa câu sau thì Kỷ Trản lại không hiểu, Kỷ Trản nghiền ngẫm đi nghiền ngẫm lại câu này mấy lần cũng không biết Dung Lê đang ám chỉ ai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kỷ Trản lại ngẩng đầu lên, nhưng chỉ nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh Dung Lê dần biết mất ở cuối hành lang, cô ta tức đến mức hét toáng lên: “Dung Lê, cô quay lại cho tôi!”
Lúc này hành lang yên tĩnh, còn có chút tiếng vọng lại.
Vừa hét câu này xong, đã có sao nữ đi ra từ phòng trang điểm bên cạnh, hỏi cô ta làm sao vậy?
Kỷ Trản đột nhiên thấy hơi hối hận, cô ta vẫn hiểu đạo lý cơ bản, người khác chỉ tin những gì bản thân nghe thấy nhìn thấy thôi.
Bóng lưng Dung Lê uyển chuyển, không có chuyện gì cả, còn cô ta thì vừa thốt ra giọng nói như mụ đàn bà chanh chua kia, ngộ nhỡ ai đó không biết ý truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng không tốt tới cô ta!
Kỷ Trản mím môi: “Không có gì.”
Sao nữ đối diện ồ một tiếng: “Đừng lớn tiếng như vậy, có khi có người đang nghỉ ngơi đấy.”
Kỷ Trản mỉm cười lịch sự: “Ừm.”
Nắm tay cô ta siết lại thật chặt: Con khốn Dung Lê này! Càng ngày càng kiêu ngạo phải không!
Cô ta nhất định phải tìm được cơ hội xé nát cô!
...
Tại địa điểm tổ chức sự kiện, những người nổi tiếng đã tụ tập, cấp cao của công ty ngồi cùng với những người bạn nước ngoài, phóng viên từ các nền tảng video lớn đang chờ đợi, máy quay nhấp nháy không ngừng.
Tu dưỡng cơ bản của ngôi sao chính là không chớp mắt khi đối diện với ánh đèn chớp nháy.
Đây là môn học bắt buộc của Học viện Điện ảnh, mà Dung Lê xuất thân là người không chuyên, mắt cô vốn đã nhạy cảm, vào mùa xuân hằng năm, chỉ bông liễu thôi cũng có thể khiến mắt cô dị ứng, chảy nước mắt không ngừng.
Phải mất một thời gian dài cô mới khắc phục được điều này.
Làn da Dung Lê trắng mịn, đôi mắt hạnh xinh đẹp, vừa đi ra từ hậu trường đã cảm nhận được tiếng máy chụp ảnh kêu tanh tách. Cô tạo dáng, thoải mái thể hiện thân hình hoàn hảo của mình.
Thực ra hôm nay cô rất tự tin, cũng không biết là vì tạo hình hôm nay rất hợp ý cô, hay là vì đốp chát được Kỷ Trản nên cảm thấy thoải mái.
Ánh đèn sân khấu huyền ảo làm bật lên nước da trắng như ngọc bích mỡ cừu của cô. Tiếng các fan gào thét gần như sắp nổ đám mây, đương nhiên, nguồn âm thanh này không phải dành cho Dung Lê.
Bây giờ Dung Lê không quan tâm tới điều này lắm, đợi danh tiếng của cô từ từ tốt lên, lại có thêm mấy tác phẩm tốt nữa, lượng fan tự khắc sẽ nhiều lên.
Đương nhiên, cũng có một nhóm người đến để ủng hộ Dung Lê, bọn họ giơ cao biểu ngữ và bảng tiếp ứng, tuy đứng ở vị trí phía sau, nhưng Dung Lê vẫn nhìn thấy họ ngay lập tức.
Dung Lê khẽ chào về hướng đó, đôi mắt cô vừa to tròn vừa quyến rũ, xương quai xanh mảnh khảnh gợi cảm tinh tế, mỉm cười về hướng đó, cũng đủ khiến fan hú hét.
Nhưng tiếc là thứ tự đi thảm đỏ của Kỷ Trản lại ở ngay sau Dung Lê. Thực ra hai người phải giữ khoảng cách một chút, nhưng Kỷ Trản như muốn thể hiện trước mặt Dung Lê, vẫn đi gần như sánh vai với Dung Lê.
Thật ra đi cạnh nhau cũng rất bình thường, nhưng đó đều là các sao nữ có quan hệ tốt.
Dung Lê đi một mình, muốn mau chóng đi xong tới tường ký tên ký lại tên mình, sau đó tham gia tiệc tối, sự kiện sẽ kết thúc. Trông quá trình cả sự kiện có vẻ đơn giản, thực ra cũng rất tốn sức lực.
Nếu không phải để thu hút nhiều ánh mắt và sự chú ý hơn, Dung Lê cũng lười tham gia sự kiện như thế này.
Vị trí của Kỷ Trản đã gần như vượt qua cô.
Kỷ Trản khẽ liếc mắt nhìn Dung Lê một cái, đáy mắt tràn ngập vẻ khiêu khích và bất đắc dĩ, cô ta nhếch môi cười. Kỷ Trản rất đẹp, vẻ đẹp của cô ta là kiểu đẹp hoang dại, tạo hình hôm nay là một chiếc váy siêu ngắn màu trắng, đôi chân trắng nõn thon dài thẳng tắp, cô ta xõa mái tóc dài, vô cùng nổi bật.
Nhưng Kỷ Trản lại đeo một chuỗi vòng cổ kim cương khác rực rỡ nhiều màu sắc, ánh sáng khúc xạ mê hoặc lòng người, vừa nhìn cũng biết có giá trị xa xỉ.
Vì sự kiện lần này, có lẽ Kỷ Trản cũng đã tốn rất nhiều công sức.
Đôi mắt Kỷ Trản như đại dương, nụ cười thêm phần khiêu khích và đắc ý, như thể ý nghĩa sự xuất hiện ngày hôm nay của cô ta là để chèn ép Dung Lê. Cô ta sải bước dài, có quý khí và đắc ý như một vị Hoàng hậu.
Thông thường trong những dịp quan trọng, Dung Lê sẽ không chọn những bộ đồ tiệc siêu ngắn, có lẽ vì trong thâm tâm cô đã không đủ tự tin, luôn sợ sẽ xảy ra sự cố.
Dung Lê mím môi, không đáp lại nụ cười khiêu khích của Kỷ Trản. Dung Lê liếc nhìn váy dự tiệc của Kỷ Trản, không kìm được mà khẽ nhíu mày, trong lòng chợt nghĩ... mặc váy ngắn như vậy, nếu xảy ra sự cố thì phải làm sao.
Ngay sau đó...
Không biết là vì Kỷ Trản đi quá nhanh hay là nguyên nhân khác, đôi giày cao gót cao chín centimet kia của cô ta đột nhiên trượt một cái, sau đó hơi loạng choạng, gần như ngã xuống.
Thực ra có rất nhiều ví dụ về việc minh tinh xảy ra sự cố khi đi thảm đỏ, nếu động tác không quá xấu hổ, thường thì mọi người sẽ cười nhạo vài câu rồi bỏ qua.
Nhưng chiếc váy của Kỷ Trản hôm nay quá ngắn, tuy bên trong chắc chắn đã mặc quần bảo hộ, nhưng cũng sẽ hơi vô duyên. Dung Lê gần như ngay lập tức nghĩ ra những đám phóng viên hóng chuyện trong giới giải trí kia sẽ cười nhạo như thế nào, cô nhíu mày, không kịp suy nghĩ, vọt người tới kéo Kỷ Trản một cái.
Dung Lê dùng sức không nhỏ, mà Kỷ Trản còn gầy hơn cô, cánh tay Dung Lê vừa vươn ra, chẳng khác nào cho Kỷ Trản một chỗ dựa.
Dung Lê không hy vọng Kỷ Trản cảm ơn mình, nhưng cô không ngờ rằng Kỷ Trản lại kéo cánh tay cô, lôi mạnh xuống.
Hàm ý thế nào thì không cần phải nói nữa. Kỷ Trản chính là con rắn mà người nông dân cứu, chẳng những không biết cảm ơn mà còn muốn cắn ngược lại. Nụ cười bên môi Kỷ Trản không giảm đi chút nào, thậm chí còn có ý thừa cơ hãm hại.
Kỷ Trản đứng vững vàng, dường như chưa từng hoảng loạn một chút nào.
Cô ta nhìn Dung Lê từ trên cao xuống, ánh mắt có tính công kích rất rõ ràng!
Kỷ Trản đắc ý nhìn ra đằng sau, nhưng điều khiến cô ta kinh ngạc đó là, Dung Lê không những không ngã xuống, ngược lại còn đi càng vững hơn. Khuôn mặt cô bình tĩnh, dáng vẻ đoan trang, tạo dáng trước ống kính.
Kỷ Trản lạnh lùng nhìn Dung Lê, từ trong mũi phát ra tiếng “hừ” lạnh, lửa giận trong đáy mắt càng dữ dội hơn.
Lúc ký tên, hai người gần như đứng cạnh nhau.
Kỷ Trản trừng cô, hung ác nói: “Dung Lê, đừng tưởng tôi sẽ cảm ơn cô.”
Dung Lê không để tâm, ký tên mình một cách trôi chảy, cười mỉa nói: “Lời cảm ơn từ kẻ ác không đáng một xu.”
Thậm chí cô còn chẳng nhìn cô ta, Kỷ Trản giống như một tên hề đang nhảy nhót trong lòng cô vậy.
...
Trên đường về, ngồi trong xe bảo mẫu.
Trình Thích nói: “Biểu hiện của chị hôm nay tốt lắm nha, em nghe nói phóng viên và người nước ngoài đều khen chị, nói rằng chọn bộ đồ đẹp, người cũng đẹp.”
Dung Lê cười nhạt không đáp gì.
Đúng là hôm nay cô rất đẹp, bản thân cô cũng thừa nhận.
“Cái cô Kỷ Trản kia hôm nay khó chịu thật đấy, đang yên đang lành trút giận lên trợ lý, đúng là nhân cách có vấn đề!” Trình Thích cảm thấy bất bình, đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, lúc em ở hậu trường loáng thoáng nhìn thấy hình như Kỳ Trản lảo đảo một cái, có phải chị đỡ cô ta không?”
“Ừ.” Dung Lê khép hờ mắt lại nghỉ ngơi, hôm nay cô hơi mệt.
“Sao chị lại giúp cô ta chứ? Cẩn thận cô ta cố ý kéo chị ngã đấy.” Ánh mắt Trình Thích bừng lửa giận, trước đây cũng không phải chưa từng xảy ra chuyện như vậy, Trình Thích đã thấy rất nhiều người xấu, không còn lấy làm lạ nữa rồi.
Dung Lê bình tĩnh nói: “Đúng là cô ta làm như vậy thật.”
Trình Thích: “...”
“Chị à, chị không sao chứ?”
“Chẳng phải chị vẫn ổn đó sao?” Dung Lê cười nhạt, nếu hôm nay cô ngã thật, chắc giờ đã lên hot search rồi. Chuyện trên mạng thực sự rất thú vị, chuyện tốt không thấy nói, mà chuyện xấu thì lại lan xa.
“Mọi người đều là phụ nữ, cô ta không gây ra tổn hại đáng kể gì cho chị, đỡ cô ta một cái cũng là điều đương nhiên. Nhưng chị cũng nghĩ tới tiệc cô ta cắn trả rồi, lúc chị đỡ cô ta thì cũng tập trung sức lực đứng rất vững, làm cô ta tức sôi máu luôn.”
Rất nhiều lúc, không để người xấu thực hiện được ý đồ chính là cách trả thù tốt nhất.
Hai mắt Trình Thích long lanh: “Ban nãy em cũng định nói đó, chị tốt bụng như vậy thì thánh mẫu quá. Nhưng hóa ra chị đã chuẩn bị sẵn rồi.”
Dung Lê mở màn hình điện thoại: “Chị làm việc bao nhiêu năm như vậy, chẳng lẽ tốn công vô ích sao?”
Trình Thích: “Nếu tiếp tục gặp tình huống như vậy, chị vẫn sẽ ra tay giúp chứ?”
Dung Lê nhẹ giọng nói, đáy mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn: “Để cô ta ngã luôn.”
Trong điện thoại Tống Tuân Thanh gửi tin nhắn.
[Tống Tuân Thanh]: Hôm nay anh tăng ca, chắc sẽ về muộn một chút.
Về điểm này chồng cô rất khiến người khác yên tâm, cho dù là chuyện gì cũng sẽ báo cáo. Dung Lê đã nói mấy lần rồi, cô tin tưởng anh, không cần báo cáo, nhưng anh vẫn kiên trì, còn bảo Trương Lực lập danh sách lịch trình của mình.
Dung Lê đang phàn nàn trong nhóm chị em rằng chồng cô quá cứng nhắc, nhưng Lâm Gia Lăng lại nói cô ở trong phúc mà không biết hưởng.
[Dung Lê]: Anh đang ở Thiên Cạnh hay Tống Thị?
[Tống Tuân Thanh]: Thiên Cạnh.
Trọng tâm công việc của anh đã thay đổi, sau này không phải không quản lý Thiên Cạnh nữa, chỉ là đa số công việc sẽ do Hứa Chi Châu xử lý.
Sau khi Dung Lê tắt máy, trong lòng ngẫm nghĩ một lát, sau đó nói với tài xế: “Đưa tôi tới văn phòng luật Thiên Cạnh.”
Trình Thích ngạc nhiên: “Không phải chị rất mệt sao? Còn tới văn phòng luật làm gì?”
Dung Lê cầm điện thoại mỉm cười: “Cảm nhận sự tưới tắm của tình yêu thì sẽ không mệt nữa.”
Tin tức cô kết hôn sẽ không giấu chị Tất, đương nhiên cũng không giấu Trình Thích. Trình Thích rất kinh ngạc khi cô gả cho Tống Tuân Thanh, còn hâm mộ rất lâu.
“Tưới tắm... tưới tắm thế nào ạ??”
“Em nghi ngờ chị đang nói tới chuyện người lớn, nhưng em lại không có chứng cứ.”
Dung Lê: “...”
Dung Lê hơi cạn lời, mím môi lại, cô nhóc Trình Thích này chưa lớn nhưng suy nghĩ lại đen tối quá đấy! Mà bàn về chuyện người lớn, cũng có thể giao lưu với Tống Tuân Thanh thử.
Cô không ngờ rằng mình lại bị chặn ở cửa.
Ngoài cửa vẫn là lễ tân Tiểu Trịnh, trời đã tối đen, mà tòa nhà văn phòng luật vẫn sáng đèn. Thiên Cạnh có thể dẫn đầu trong ngành, nguyên nhân rất lớn cũng là vì mỗi người trong đó đều rất cố gắng.
Tiểu Trịnh mỉm cười: “Chào cô, cô có hẹn trước không ạ?”
Dung Lê sửng sốt, đúng là không hẹn trước thật. Hơn nữa, cô muốn gặp chồng mình còn phải hẹn sao?
Dung Lê vừa đi vào, Tiểu Trịnh đã cảm thấy người phụ nữ này kỳ lạ, bây giờ đã muộn vậy rồi, người phụ nữ này lại che chắn kín kẽ, chỉ nhìn ra khí chất tốt, chứ cụ thể trông như thế nào thì không nhìn ra được chút gì.
Tiểu Trịnh sẽ không để nhân vật khả nghi như thế này vào đâu.
Đúng lúc này, Hứa Chi Châu đi công tác về, anh ấy vừa nhìn đã nhận ra Dung Lê. Thấy cô đứng nói chuyện với Tiểu Trịnh ở cửa liền biến cô lễ tân cứng nhắc này không cho cô vào.
Hứa Chi Châu xách cặp công văn đi tới, đầu tiên là nhíu mày nói với Tiểu Trịnh: “Tiểu Trịnh, sao cô không để mợ Tống vào?”
Tiểu Trịnh hoang mang, nhất thời không nhận ra có ý gì.
Hứa Chi Châu mỉm cười, dẫn Dung Lê đi vào bên trong, vừa đi vừa quan tâm hỏi: “Chị dâu đại giá quang lâm, sao không nói trước một tiếng vậy chứ!”