Đêm hôm ấy, mãi tới mười hai giờ, Tống Tuân Thanh và Dung Lê mới rời văn phòng.
Khi ra ngoài, chân cô vừa mỏi vừa tê, ban đầu còn không đứng nổi, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng đi lại được.
Năng lực của Tống Tuân Thanh ngày càng mạnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Play trên bàn gì đó, nếu làm ở nhà thì không nói, nhưng làm ở văn phòng đúng là quá căng thẳng! Trái tim nhỏ bé của Dung Lê sắp nổ tung vì sợ.
Gương mặt người đàn ông trông rất thỏa mãn, anh rửa mặt, chỉnh tóc, lại quay về với dáng vẻ tuấn tú lạnh lùng thường ngày.
Còn mặt cô thì đỏ bừng, chân cũng run, vô cùng chật vật.
Dung Lê rất hờn, vô cùng hờn, sao cô lại ngang nhiên gồng lên thể hiện với Tống Tuân Thanh làm gì!
Sức chiến đấu của cô không bằng anh được, ok? … Không phải không bằng, mà là cách nhau một trời một vực, cho dù cô đầu thai thêm một trăm tám mươi lần nữa thì vẫn kém anh.
Hình như đàn ông có năng lực bẩm sinh về chuyện này.
Ban đầu Dung Lê vẫn hưởng thụ, nhưng sau đó cô phải xin anh ngừng, anh không nghe, còn nghĩ ra rất nhiều cách giày vò người khác, khiến cô khó chịu, phải xin anh thỏa mãn cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tóm lại: Người đàn ông này đúng là đáng ghét.
Dung Lê bám vào vai anh một cách bị động, cố gắng chịu đựng trọng lực và lực va chạm, hoảng hốt nghĩ, có lẽ cảm giác khi đuối nước cũng thế này đúng không?
Xương cốt cô như bị ai đó lấy mất, cả người mềm nhũn, trong đầu cô chỉ còn hai suy nghĩ cuối cùng…
Một là sau này, cô sẽ không tự ý đến thăm anh nữa.
Hai là con nhóc Trình Thích kia đúng là miệng quạ đen, chỉ trêu thôi mà cũng thành sự thật!
Bao giờ về cô phải bảo chị Tất trừ lương con bé này mới được!!! Nhất định thế!!
Nhưng có chuyện này rất kỳ lạ, không có ai tới gõ cửa văn phòng Tống Tuân Thanh cả. Đáng lý ra, tuy các nhân viên đều tự nguyện tăng ca, nhưng dù sao Tống Tuân Thanh vẫn có rất nhiều tài liệu cần xử lý.
Thật ra Dung Lê rất sợ bị người ta nhìn thấy, sau này cô ngẩng mặt nhìn đời kiểu gì được.
Dù sao nếu chỉ nhìn bề ngoài thì trông cô giống yêu tinh đi quyến rũ người ta hơn.
Đâu ai ngờ Tống Tuân Thanh mới thực sự là yêu tinh chứ.
“Sao tối nay không có ai tới nhỉ?” Dung Lê nhớ khi cô vừa vào văn phòng anh, anh còn bảo cô đặt tài liệu xuống. Nhưng sau đó lại không có ai đến quấy rầy, đúng là kỳ quặc.
“Mọi người thức thời đấy.” Tống Tuân Thanh nắm tay cô bước vào thang máy, hai người đi xuống bãi đỗ xe: “Nghe giọng em cứ như đang tiếc nhỉ?”
Hơi thở của Tống Tuân Thanh nóng hừng hực, anh cúi người, hôn lên mặt cô: “Lê Lê muốn được người khác nhìn thấy à?”
Dung Lê: “…”
Cô rất muốn mắng anh là đồ biến thái.
Nhưng sức lực của cô đã cạn kiệt từ lúc ở văn phòng, bị anh giày vò đến mức mệt lả, giọng cô cũng sắp khàn đặc, cô chỉ muốn tiết kiệm sức thôi.
Thật ra Hứa Chi Châu đã tới đây, vì tối nay Dung Lê đến, anh ấy không ngại làm kỳ đà cản mũi để dò xét tình hình. Nào ngờ anh ấy lại thấy cửa văn phòng đóng chặt, anh ấy đẩy nhẹ nhưng không mở được.
Thường ngày Tống Tuân Thanh có bao giờ khóa cửa đâu.
Hứa Chi Châu cười gian, có thể tưởng tượng ra khung cảnh bên trong nóng bỏng đến mức nào.
Tình yêu đang độ nồng cháy, cũng dễ hiểu thôi, huống hồ người ta còn là vợ chồng đàng hoàng, đã lấy giấy chứng nhận kết hôn, ngay cả người dày dặn kinh nghiệm như anh ấy cũng phải hâm mộ.
Hứa Chi Châu rất quan tâm đến “hạnh phúc” của anh em, anh ấy đoán Tống Tuân Thanh đã nhịn lâu lắm rồi, giờ anh được giải tỏa, anh ấy cũng mừng rơi nước mắt.
Anh ấy vội nhắn lên nhóm công ty, bảo mọi người tan tầm ngay, còn lấy cớ là quan tâm đến sức khỏe của mọi người.
Sau khi nhắn xong, Hứa Chi Châu chỉ còn một suy nghĩ trong đầu: Nếu Tống Tuân Thanh vẫn không tăng lương cho anh ta thì đến ông trời cũng không chấp nhận nổi đấy!
Xe chậm rãi khởi động, đèn neon nhấp nháy suốt chặng đường, đèn xanh cho phép xe đi tiếp, suôn sẻ đến mức không thể suôn sẻ hơn.
“Lê Lê, mai…” Tống Tuân Thanh chưa dứt lời, quay sang đã thấy Dung Lê đang tựa vào lưng ghế ngủ thiếp đi, cô thở đều đều, nhắm chặt mắt, hàng mi dài như lông quạ rung khe khẽ. Dưới ánh đèn xe tối mờ, gò má cô trắng nõn như viên ngọc đẹp nhất trần gian.
Có lẽ cô mệt lắm rồi, để cô nghỉ ngơi cho khỏe vậy.
Tống Tuân Thanh giảm tốc độ xe, không để xe xóc.
Giữa đêm khuya thanh vắng ít xe cộ, con đường mà thường ngày chỉ mất mười phút để đi, giờ lại kéo dài tới hai mươi phút.
Đến bãi đỗ xe, Tống Tuân Thanh định bế cô ra ngoài nhưng lại sợ đánh thức cô. Đúng là tối nay cô rất mệt, Tống Tuân Thanh lặng lẽ quan sát gương mặt đang say giấc của cô.
Anh thích dáng vẻ của cô, cho dù cô thức hay ngủ.
Cách cô nhíu mày, cách cô giả vờ tức giận đã khiến anh xao xuyến, dáng vẻ của cô khi đánh bạo trêu anh cũng hết sức dễ thương. Hình ảnh cuối cùng hiện ra trong đầu anh là lúc cô ôm cổ anh, mím chặt đôi môi đỏ, nói “Đừng mà” ở văn phòng.
Tống Tuân Thanh vừa nghĩ vừa day thái dương.
Tống Tuân Thanh bế cô lên, người Dung Lê nhẹ và mềm mại như chiếc lá. Cô ngủ rất say, vẫn không dậy, anh bấm thang máy, cơ thể yêu kiều của cô gái được anh ôm lấy, như đang ôm cả thế giới này.
Thậm chí Tống Tuân Thanh còn nghĩ, nếu thời gian ngừng lại thì tốt biết bao.
Cứ ngừng ở giây phút này, họ sẽ hạnh phúc mãi mãi.
Tống Tuân Thanh không kìm được mà hôn khẽ lên mặt Dung Lê. Anh rất thích cô, khi mất cô, anh như mất đi cả linh hồn, anh yêu cô đến nỗi mê muội.
Trước đây anh chưa từng yêu ai, nên không biết cảm giác khi yêu một người chính là như thế.
Khiến người ta đau lòng, nhưng cũng khiến người ta không nhịn được mà lún sâu.
Tống Tuân Thanh nhẹ nhàng đặt Dung Lê lên giường, không bật đèn ngủ, ánh trăng chiếu lên gương mặt trong trẻo của cô. Có lẽ do vừa nằm lên giường, cô nhíu mày, hé môi: “A Thanh…”
Chẳng mấy chốc, cô lại chìm vào giấc ngủ say.
“Anh đây.”
Dưới ánh sáng lờ mờ, Tống Tuân Thanh nắm tay cô, cõi lòng chứa chan dịu dàng: “Anh yêu em.”
…
Sau khi thức dậy, Dung Lê lên Weibo như thường lệ.
Rất nhiều phương tiện truyền thông đã đăng ảnh về lễ trao giải nghệ thuật hôm qua, có vô số ngôi sao tham dự tiệc tối, đặc biệt là sao hạng A, Dung Lê cứ tưởng mình sẽ rất mờ nhạt, không ngờ vẫn có người ngoài vòng fan chú ý tới cô.
Cô thấy mình trên chủ đề hot của Weibo.
@ Entertainment Star Barke: Môi đỏ quyến rũ, xinh đẹp tuyệt trần. [Ảnh] [Ảnh] [Ảnh] [Ảnh]
Chín bức ảnh đính kèm đều là ảnh chụp cô ngày hôm qua, Dung Lê khẳng định công ty không mua chủ đề hot này, trước đó chị Tất đã bàn với cô, giờ cô vẫn chưa có tác phẩm nào nổi trội, không nên lăng xê quá nhiều để tránh phản tác dụng.
Có hơn một nghìn bình luận bên dưới.
Nỗi sợ từ những lần bị chửi trong quá khứ ập tới, Dung Lê thoáng do dự rồi mới mở phần bình luận lên.
[Uầy, chị này đẹp quá, vừa ngầu vừa quyến rũ, em sẵn sàng rồi chị ơi!!!]
[Một phút PR cho cô gái đa tài nhà tôi, chị bé Dung Lê đóng phim truyền hình “Nụ hôn tình ái”, chắc sẽ chiếu vào đợt nghỉ hè, gần đây chị ấy cũng đang ghi hình cho “Trại dã ngoại”, mọi người hãy đón chờ xem sao *đáng yêu / đáng yêu]
[Tuy vấn đề về thực phẩm chức năng của cô ấy trước đó vẫn chưa giải quyết xong, nhưng có sao nói vậy, nhan sắc của cô ấy vẫn đỉnh!]
[Nếu không có mấy vụ bóc phốt trước đó, chắc cô ấy đã trở thành ngôi sao hàng đầu rồi nhỉ?]
[A a a a vẻ đẹp thần thánh này, đúng là hết nước chấm!!!]
Dung Lê vừa cười vừa lướt bình luận, cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Vụ bạt tai và hành hạ mèo đợt trước đã giúp hình ảnh của cô trong mắt công chúng trở nên tốt đẹp hơn.
Tuy vẫn có người nhắc lại chuyện cũ, nhưng rõ ràng lượt thích đã giảm đi nhiều, ngày càng ít người quan tâm tới việc đó.
Có lẽ sau này cô chỉ cần tập trung quay phim, sau khi cô có tác phẩm tiêu biểu, mọi chuyện sẽ dần chìm vào quên lãng thôi.
Hoặc có lẽ sự thật về sự cố thực phẩm chức năng cũng không còn quan trọng nữa.
Nhưng Dung Lê vẫn không muốn từ bỏ việc tìm kiếm sự thật. Cô muốn trả lại sự trong sạch cho mình, để được quay phim và nhận show một cách đàng hoàng, không phải lo sợ rụt rè nữa.
Còn về việc trở thành ngôi sao hàng đầu, cô cũng không có suy nghĩ đó. Thật ra Dung Lê hát và nhảy khá ổn, hồi mới vào nghề, công ty định xếp cô vào nhóm nhạc nữ nhưng cô đã từ chối, cô chỉ muốn nghiêm túc quay phim, trở thành diễn viên chứ không phải thần tượng.
Đó là ước mơ của cô, không gì lay chuyển được.
Buổi họp báo ra mắt “Trại dã ngoại” sẽ diễn ra vào sáng mấy hôm nữa. Khách mời được yêu cầu tương tác với nhau để tăng độ hot cho Trại dã ngoại, toàn bộ sự kiện này sẽ được phát sóng trực tiếp.
Từ sáng sớm, chị Tất và Trình Thích đã đưa chuyên gia trang điểm tới, trang điểm tự nhiên cho Dung Lê.
Cô gái trong gương hết sức xinh đẹp, tươi tắn và phóng khoáng.
“Trại dã ngoại” mùa này gồm mười hai tập, mỗi tập có bốn ngôi sao, tổng cộng là bốn mươi tám người, nhưng không thể mời nhiều người như thế tới buổi họp báo nên chỉ chọn ra một số người đại diện thôi.
Giờ Dung Lê chưa kín lịch nên vẫn đi. Khi cô tới nơi, có khoảng hai mươi ngôi sao ở đó, có cả sao hạng A và sao hạng bét như cô.
Khi đến, Dung Lê và chị Tất nhìn thấy Kỷ Trản.
Kỷ Trản cũng tham gia “Trại dã ngoại” à? Kiều Hy này đi rồi, Kiều Hy khác lại tới ư?
Dung Lê bỗng thấy hơi tức ngực.
“Kỷ Trản cũng tham gia ạ?”
Chị Tất gật đầu: “Ừ, em không biết à?” Trước đó ekip chương trình đã công bố các thành viên trên Weibo.
Chuyện này diễn ra vào dịp Tết, khi đó Dung Lê còn đang bận lo chuyện của chú nên không vào Weibo.
Dung Lê khóc không ra nước mắt: “Đừng nói cô ta cùng nhóm với em nhé…”
Chị Tất bình tĩnh cười: “Em yên tâm, em ở tập một, hình như cô ta sẽ xuất hiện trong tập mười.”
Dung Lê vỗ ngực, thật ra cô không sợ cô ả cực phẩm này, nhưng lúc nào cũng phải đề phòng thì mệt mỏi lắm.
Show này khá thú vị, phải sống trong rừng sâu núi thẳm, tuy hay ho nhưng cũng đầy thử thách, Dung Lê không muốn chịu cảnh đã mệt mỏi còn phải đề phòng đồng đội của mình.
Thấy Dung Lê đi tới, Kỷ Trản nhìn cô bằng ánh mắt khiêu khích, cười khẩy rồi tiếp tục bàn về tuần lễ thời trang với hội chị em.
Dung Lê không thèm nhìn Kỷ Trản, cô không muốn quan tâm đến kiểu người thù dai như thế, sợ chuốc rắc rối vào thân.
Phóng viên không chụp được chuyện xảy ra lúc đi thảm đỏ lần trước, bằng không Kỷ Trản đã “hót hòn họt” rồi. Tuy Dung Lê thấy tiếc nhưng cô vẫn tin câu ác giả ác báo.
Buổi họp báo kéo dài hơn hai tiếng, chị Tất còn một số chuyện muốn dặn dò Dung Lê nên đã đưa cô về.
Vừa dừng xe, ánh mắt chị Tất bỗng thay đổi, như chứa đầy băng tuyết, cũng lạnh lẽo như băng.
Chị ấy nắm chặt vô lăng, mím chặt môi, nhìn chằm chằm ra ngoài xe, chợt nói với Dung Lê: “Để chị xuống trước, em cứ ở yên trong xe nhé.”
Dung Lê chưa kịp hỏi gì thì chị Tất đã mở cửa xuống xe rồi.
Dung Lê: “?”
Dung Lê hạ cửa sổ xe xuống, trông thấy một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi ăn mặc rách rưới, ông ta mặc áo khoác bằng vải bông nhăn nhúm, tóc hoa râm, đang đi tới chỗ chị Tất với vẻ mất kiên nhẫn.
Dung Lê đoán ông ta là ba chị Tất, trông ông ta khá quen.
Người đàn ông đang rít một điếu thuốc, chân hơi cà nhắc, đi chậm hơn người bình thường.
Chị Tất đi về phía đó, nhíu mày: “Không được hút thuốc ở bãi đỗ xe!”
Chẳng những người đàn ông không dập thuốc mà còn cười khẩy, ra sức nhả khói. Do khoảng cách khá xa, Dung Lê chỉ có thể đoán lời ông ta nói theo khẩu hình, hình như ông ta vừa nói “Kệ mẹ tao”.
Chắc đây là ba chị Tất rồi.
Dung Lê biết chị Tất được sinh ra ở một huyện nghèo, ba mẹ trọng nam khinh nữ, nhưng chị Tất vẫn tự thi đỗ đại học, suốt bốn năm đại học không tiêu đồng nào từ gia đình, mà kiên trì vượt khó bằng lương đi làm thêm và khoản vay sinh viên.
Nhưng Dung Lê không ngờ tính tình ba chị Tất lại xấu đến mức này.
Chị Tất liếc ra sau, có lẽ chị ấy sợ Dung Lê nhìn thấy nên kéo người đàn ông vào góc.
Giọng hai người nhỏ dần, Dung Lê không nhìn được khẩu hình của họ nữa, ba chị ấy đã tìm đến tận nhà cô, chắc chắn sẽ có chuyện quan trọng cần nói rồi.
Dung Lê cúi đầu nghịch điện thoại, đọc tin tức năm phút, chị Tất vẫn chưa quay lại.
Hồi nãy chị ấy vẫn chưa nói chuyện công việc xong, hơn nữa chị Tất cũng dặn cô đợi chị ấy quay lại.
Dung Lê vô tình nhìn sang, không ngờ lại trông thấy người đàn ông kia đang túm áo chị Tất, nhe hàm răng vàng khè, cười dữ tợn, định đánh chị Tất!
Hơn nữa người đàn ông còn cầm dao!